Liệp quốc

Chương 208 : Đánh cuộc.

Nếu trước mặt là một khối đậu hũ thì ‘dế nhũi’ đã sớm vứt búa chịu thua rồi. Khả năng dùng búa của hắn còn lâu mới tới mức khắc được hoa trên đậu hũ! Tuy nhiên với một khối gỗ thì đại khái là cũng làm được! Vụn gỗ bay tán loạn. Cây búa trong tay Hạ Á lấp loáng tỉa tót từng mẩu gỗ nhỏ. Khối gỗ trong tay hắn rất nhanh chóng biến thành một đoá hoa cúc đang nở rộ, đặc biệt còn hiện rõ từng cánh hoa một! Tuy không thể nói là thần tình nhưng dùng chữ ‘tinh xảo’ để đánh giá cũng không ngoa! Hạ Á dường như rất đắc ý, hắn khắc xong liền giơ lên cho Meilin xem, ý như khoe với nàng ‘Này, xem này!’ Meilin đứng đó, nheo mắt nhìn đoá hoa bằng gỗ của Hạ Á, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy, xem đi xem lại một lúc. Meilin khép hờ mắt lại thành một đường, không thể thấy được có biểu tình gì trong đó. Một lát sau, người đàn bà đáng sợ này mới gật đầu, nở nụ cười quái dị: “Không tồi! Đúng là thế này.” Hạ Á yên tâm, nét mặt hơi thoải mái. “Vậy thì, thưa Meilin đại nhân, ta có thể hỏi ngài một chút được không? Ngài và lão già kia khi xưa đánh cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?” ‘Dế nhũi’ rõ ràng là trong lòng đang bị kích động rất mạnh! Cái người đang đứng trước mặt kia là Meilin nha! Là người đàn bà đáng sợ nhất thế giới đó! Còn chuyện đánh cuộc với nàng thì kết quả ra sao? Thử nhớ lại quốc vương Landisi xem! Nhớ lại mấy ma đạo sư ở Hiệp hội ma pháp của Byzantine nữa! Rồi lại còn thêm vị Thần hoàng hùng mạnh của người Odin!! Tất cả bọn họ đều cam chịu thất bại dưới tay Meilin! Mà dưỡng phụ của mình, cái lão già dịch này, không ngờ lại thắng được nàng! Nhưng rốt cuộc họ đặt cược là thứ gì? Thứ mà Đại ma đạo sư Meilin phải chung khi thua cuộc chắc là phải phi thường lắm?! “Ta có thể nói cho ngươi biết!...” Meilin cười cười, xem ra thái độ của người đàn bà cường ngạnh này đã trở nên hiền dịu rất nhiều. “Nhưng lão già kia là gì của ngươi?” “À!...” Hạ Á đã định trả lời thật nhưng trong lòng đột nhiên khẽ động, lời đã ra đến cửa miệng bèn vội nuốt xuống, chỉ hàm hồ nói: “Cứ xem lão như là một người lớn trong nhà của ta thôi! Mà… thưa Meilin đại nhân, ngài và lão là…” “À, bạn cũ thôi.” Giọng Meilin hết sức dịu dàng. Hạ Á cảm thấy yên tâm. Nếu Meilin là bạn cũ của lão già dịch thì chắc nàng cũng không đến nỗi đối xử tàn tệ với con nuôi của bạn mình?! Cứ như những câu truyện xưa mà hắn được nghe kể thì những bậc thế ngoại cao nhân như Meilin đây có rất ít bạn và bình thường thì cũng rất quí trọng bạn bè của mình. Vậy thì bản thân mình… Đạp phải cứt chó rồi sao?! Úy! Phỉ phui! Phỉ phui! Phải nói là… Mình vô mánh rồi chứ! “Lão là dưỡng phụ của ta!” Hạ Á cố sức làm ra vẻ thành khẩn, nghiêm túc khi nói câu này, thậm chí hắn còn cố cau mày cho có vẻ tiếc thương một chút! “Lão nhân gia đã nuôi ta từ nhỏ đến lớn, nhưng đáng tiếc, ta chưa kịp báo đáp ơn dưỡng dục thì người đã qua đời vì bệnh!” “Ngươi là con hắn?” Meilin trừng mắt nhìn Hạ Á. "Là con nuôi!" Hạ Á sửa lại một chút. “Cũng chẳng khác nhau mấy!” Meilin dường như đối với chuyện này cũng không để tâm mấy. “Con nuôi hay con đẻ cũng chẳng khác gì. Ta có thể cho rằng ngươi là truyền nhân của hắn, được chứ? Hay là người thừa kế của hắn?” “À, nói vậy cũng được.” Hạ Á trong lòng bắt đầu hi vọng. Quả nhiên Meilin có vẻ nghiêm túc hẳn lên, nàng lùi lại hai bước, nhìn Hạ Á từ trên xuống dưới một lúc như để đánh giá hắn - bằng cặp mắt trong trẻo, không để lộ ra bất kỳ điều gì - khiến Hạ Á cảm thấy không được tự nhiên. “Ông chủ, xem ra có điều không ổn nha.” Gã Tatara đáng thương đang nấp sau Hạ Á thấp giọng nhắc nhở. “Ánh mắt Meilin đại nhân hình như không quá…” “Câm miệng!” Hạ Á nhíu mày, cũng thấp giọng ngắt lời Tatara, sau đó nhìn sang Meilin. “Vậy thì thưa Meilin đại nhân, việc đánh cuộc năm xưa…” Meilin cuối cùng cũng nở nụ cười, nụ cười của nàng rất tươi, rất dịu dàng nhưng khi lọt vào mắt Hạ Á, hắn cảm thấy trong ánh mắt người đàn bà này vẫn còn ẩn dấu điều gì. “Thằng nhóc giảo hoạt kia, ngươi chắc đang cho rằng thứ mà ta thua cuộc cho dưỡng phụ ngươi hẳn phải có giá trị lắm, đúng không?” Chà chà, có thể lắm chứ!... Hạ Á do dự một chút rồi nói qua quít: “Lấy thân phận của ngài mà đi đánh cuộc với người khác thì điều kiện nhất định là không dễ dàng và đơn giản rồi.” “À! Ngươi chắc cũng đang nghĩ với thân phận của một người như ta, một khi đã hứa thì sẽ không thể nuốt lời, đúng không? Nếu không thì chẳng hoá ra tự ta bêu xấu chính mình, hả?” “Đương nhiên.” Nét mặt Hạ Á đầy vẻ thành khẩn, đôn hậu (!), hắn nói với giọng vô cùng thành thật: “Nhưng thưa ngài Đại ma đạo sư, vị nữ vương của các phù thủy Landisi…” “Ha ha…” Meilin nở nụ cười. “Không tồi, ít ra ngươi cũng không đoán sai! Đúng là ta đã thua cuộc cho dưỡng phụ ngươi một điều kiện khá nặng. Nếu ngươi có hứng thú để nghe thì ta sẽ kể cho ngươi biết về chuyện đó. Ngươi có muốn biết không?” “Dĩ nhiên rồi!” Mắt Hạ Á sáng rực hẳn lên. Chà! Đúng là của trời cho mà!! ‘Dế nhũi’ lần đầu tiên thấy từ tận đáy lòng mình lại chân thành ca ngợi lão già dịch đến thế. Ôi, cái lão già dịch này dù là một con quỉ rượu thứ thiệt nhưng… Thật không ngờ, ngươi lại để lại cho ta một thứ quý giá đến vậy!! Một món thắng cuộc trên tay một Đại ma đạo sư!!! “Vâng, thưa Meilin đại nhân tôn kính.” Nghĩ đến chuyện vô mánh sắp đến, giọng Hạ Á trở nên khách khí và cung kính hơn rất nhiều. “Nếu ta không lầm thì, ta cho rằng: Một tuyệt thế cao nhân như ngài hẳn là đã cùng dưỡng phụ của ta tỉ thí suốt đêm trên đỉnh một ngọn núi cao… Sau cuộc tỉ thí đó, cả hai vị vì đều là những thế ngoại cao nhân tuyệt đỉnh vô song, hào khí bao trùm thiên hạ lại vô cùng cô đơn tịch mịch nên mới kết bạn với nhau. Nhất định là như vậy, đúng không?” Hạ Á nói tới đây thì nét cười trên mặt Meilin lại càng hiện rõ, nàng nhìn chằm chằm ‘dế nhũi’ một hồi rồi chậm rãi lắc đầu. “Nhóc tì thân mến ơi, ta cho rằng ngươi bị lậm với mấy câu chuyện truyền kỳ quá rồi!” Nàng nhịn cười nói tiếp: “Quyết đấu với ta? Hắn sao? Đừng có đùa! Chậc, dù ta không cố tình đánh giá thấp hắn nhưng chẳng qua… Dưỡng phụ ngươi võ công tuy không đến nỗi tồi thì cũng còn kém Henry Catagni không ít! Hắn về mặt này chưa đủ tư cách để trở thành đối thủ của ta! Tuy nhiên có một điều ta phải thừa nhận: Dưỡng phụ ngươi dù là một tên khốn kiếp thật nhưng ít ra cũng là một tên khốn rất thú vị!” Kiến thức hẹp hòi của ‘dế nhũi’ khiến hắn không biết được cái tên Henry Catagni mà Meilin vừa nói ra lại là tên tộc của Thần hoàng đương nhiệm của Đế quốc Odin. Hắn hơi bị bất ngờ. “Ủa? Không quyết đấu? Vậy thì đánh cuộc cái gì?” Nét mặt Meilin bỗng dần dần trở nên phức tạp, như có gì hơi khó nói. “À, đại khái là lúc đó ta có việc phải đi qua một toà thành nhỏ, là chỗ ở của một ma pháp sư. Hắn vốn đã tu luyện hắc ma pháp lại còn đi giết người để luyện chế thành sinh vật bất tử. Khi ta đi ngang qua đó và biết được chuyện này, sẵn vì lúc đó tâm tình không tốt lắm nên ta định thuận tay giết hắn cho vui.” Giọng nàng nói lại chuyện này rất nhẹ nhàng, lạnh nhạt nhưng Hạ Á nghe xong, nhịn không nổi, phải cùng Tatara nhìn thoáng qua nhau một cái. Tâm tình không tốt nên thuận tay giết một tên hắc ma pháp sư cho vui! Trời đất! Đây là thứ đàn bà gì vậy?! “Có điều trùng hợp là có vài tên quí tộc ở địa phương đó cũng lại vụng trộm ra giá mời bọn thợ săn giải thưởng đến để giết bằng được tên hắc ma pháp sư kia! Mà khéo thay, cái kẻ được mời đến đó nhằm nhận được giải thưởng lại là dưỡng phụ ngươi. Hạ Á nghe đến đó bèn gục gặc cái đầu. Đúng là khi lão già dịch đó chưa chết, Hạ Á từng nghe lão tự ca ngợi mình, trong những lúc say mèm, rằng lão đã từng làm thợ săn giải thưởng mất một thời gian. Hắn lúc đó lại cứ cho là lão nói dóc! “Tuy nhiên khi ta đang tìm gặp tên hắc ma pháp sư xui xẻo kia thì lại gặp dưỡng phụ ngươi. Meilin ta đang muốn giết người nhưng hoá ra lại có kẻ ra giải thưởng cho chuyện đó, thế nên ta đổi ý, chỉ muốn giáo huấn cho hắn một trận rồi thôi. Nhưng dưỡng phụ ngươi lại nói với ta rằng bọn quí tộc kia treo giải thưởng cũng không nhằm giết tên hắc ma pháp sư đó - dù sao thì giết một tên ma pháp sư cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng - mà chỉ là mời dưỡng phụ ngươi tìm cách đuổi hắn đi mà thôi.” “Ta và dưỡng phụ ngươi gặp nhau ở trong rừng… À, ta thấy tình cảnh lúc bấy giờ so với lúc nãy cũng không khác nhau mấy: Dưỡng phụ ngươi cũng đang nhóm lửa chuẩn bị ăn bữa trưa còn ta thì gặp lúc đói bụng mới tìm đến hỏi xin một chút thức ăn. Ta và hắn nói chuyện với nhau một lúc, ta cũng chẳng thèm dấu diếm gì hắn mục đích của ta. Thế nên hắn mới ngăn cản ta vì không muốn vuột mất số tiền thưởng đó. Đáng tiếc là tài nghệ của hắn không bằng ta! Chúng ta chỉ mới thử qua một chút, hắn đã biết không thể là đối thủ của ta nên chẳng biết cách nào để ngăn cản hay đuổi ta đi được. Cuối cùng hắn bèn đánh cuộc với ta để lấy một điều kiện. Điều kiện đánh cuộc lúc đó, theo hắn đề nghị, là nếu ai thắng có thể yêu cầu kẻ thua cuộc phải làm cho mình một việc. Lúc ấy ta cự tuyệt ngay cái điều kiện buồn cười đó! Dù rằng ta đã tin tưởng mình nắm chắc phần thắng trong tay!” “Dù tin là mình thắng chắc rồi nhưng ta vẫn cảm thấy loại yêu cầu này thật buồn cười! Yêu cầu gì mới được chứ? Chẳng lẽ - vạn nhất mà ta thua - hắn yêu cầu ta đi giết Thần hoàng của người Odin ta cũng phải làm sao? Vô lý! Cuối cùng chúng ta cùng thương lượng một lúc, đem cái điều kiện đặt cược đó sửa lại một chút thành ra là: Người thắng có thể yêu cầu kẻ bại làm một việc nhưng điều kiện trước tiên là không được dính dáng gì đến người thứ ba, hơn nữa… phải là một yêu cầu nghiêm túc, đồng thời cũng không được yêu cầu đối phương làm thương tổn đến chính mình. Hừ! Vạn nhất hắn thắng rồi yêu cầu ta phải tự chặt tay thì ta cũng phải làm à! Ta lúc ấy chỉ nghĩ được đến vậy. Ngoài ra, ta cho rằng ta chẳng có gì phải lo lắng cả. Ta tin là có rất ít những việc mà ta không làm được trên thế giới này! Nếu tên khốn đó mà yêu cầu tiền bạc thì ta có cho hắn cả một núi vàng cũng chẳng đáng là bao! Dĩ nhiên, lúc đó, ta cứ cho là trong vụ đánh cuộc này hắn không thể thắng được!” Tim Hạ Á lập tức đập thình thịch. Yêu cầu đối phương làm cho một việc!! Trời đất! Đây chính là Meilin nha! Là Đại ma đạo sư Meilin nha! Mà mình lại biết là lão già dịch thắng nữa chứ! “Ha ha! Thằng nhãi đáng thương kia, nhìn ánh mắt của ngươi, ta đã biết ngươi muốn gì rồi!!” “Hừ!” Meilin cười lạnh một tiếng. “Tuy nhiên, ngươi đừng vội đắc ý, điều kiện cuối cùng của việc đánh cuộc cũng không chỉ có bấy nhiêu. Dù sao với chuyện người thắng có thể yêu cầu kẻ bại phải làm một việc thì ta vẫn thấy hơi băn khoăn, nhất là ta xem ra cái tên khốn đó rất giảo hoạt nên sợ mắc phải quỉ kế của hắn. Thế là ta thêm vào một điều kiện nữa.” “Điều kiện gì?” “Chính là… Yêu cầu đó không được thái quá. Còn thế nào là thái quá thì căn cứ vào cái chuẩn là việc đó cả hai đều phải làm được! Nói khác đi thì nếu như hắn thắng ta thì hắn chỉ có thể yêu cầu ta làm một việc mà chính hắn cũng làm được mới được. Bằng không, vạn nhất hắn lại đòi ta hái sao trên trời thì ta cũng đến chịu thua! Cho nên chỉ yêu cầu đối phương làm điều mà chính mình có thể làm được! Đó là điều kiện ta thêm vào! Đồng thời chúng ta cũng lại bổ sung thêm một điều kiện nữa là nếu một khi yêu cầu đưa ra mà đối phương không làm được thì phải giải quyết ra sao.” Hạ Á lắc đầu thở dài. Tuy nhiên hắn cũng thấy hợp lý, nhất là căn cứ vào những gì hắn biết được từ lão già dịch thì thấy lão cũng chẳng hiền lành, tốt đẹp gì! Còn về phần Meilin, cứ qua câu chuyện này, thì nàng cũng rất thông minh! “Tóm lại là sau khi thương lượng một lúc lâu, cuối cùng mới thống nhất được một cách là nếu người thua không thực hiện được yêu cầu kia thì phải dùng một hình thức khác để bồi thường cho người thắng. Ta không thể không nói rằng dưỡng phụ của ngươi là một tên khốn kiếp nhất, giảo hoạt nhất và đáng ghét nhất mà ta gặp được trong đời!!” Meilin nghiến răng ken két. “Tốt lắm, tiền đặt cược thì ta đã biết, thế còn nội dung đánh cuộc rốt cục là thế nào?” Sắc mặt Meilin trở nên khó coi. “Nội dung đánh cuộc? Lúc đó ta thực là sơ xuất! Dưỡng phụ ngươi, cái tên chết tiệt đó, đánh cuộc là hắn có thể không cần ra tay mà chỉ cần nói với gã hắc ma pháp sư kia một câu cũng đủ để cho hắn lập tức đầu hàng rồi ngoan ngoãn rời đi. Còn nếu hắn không làm được điều đó thì ta có quyền ra tay giết gã hắc ma pháp sư đó.” Không cần ra tay? Chỉ cần nói một câu cũng khiến cho đối phương ngoan ngoãn đầu hàng? Chính Hạ Á cũng phải hơi nghi ngờ điều này! “Kết quả là khi chúng ta đi sâu vào rừng, tìm được nơi ở của gã hắc ma pháp sư đó. Hừ! cái tên đó thật là kém cỏi vô cùng! Mấy cái ma pháp phòng ngự hắn bố trí bên ngoài bị ta phá bỏ dễ dàng. Ta và dưỡng phụ ngươi nhanh chóng bước vào chỗ ở của hắn. Khi chúng ta đứng trước mặt hắn, hắn đã phải giật cả mình. Đáng tiếc, vì đã chấp nhận đánh cuộc nên ta không thể động thủ mà phải để cho dưỡng phụ ngươi ra tay hàng phục hắn trước. Kết quả… kết quả…” “Kết quả thế nào? Lão làm được sao?” Thật sự là Hạ Á cũng không thể hiểu nổi chuyện này! "Đúng vậy! Hắn làm được! Cái gã khốn chết tiệt đó!" Meilin sắc mặt xanh mét. “Hắn làm sao… làm sao mà làm được?” Meilin hít vào một hơi thật sâu, giọng nàng như rít qua kẽ răng. “Tên khốn đó, hắn nghênh ngang đi tới trước mặt gã hắc ma pháp sư kia… Đúng là hắn không cần phải ra tay và cũng đúng là chỉ nói một câu duy nhất! Hắn nói là: ‘Này! Bọn ta tới tính sổ với ngươi đây! Ngươi thấy người đứng sau ta không? Nàng là Đại ma đạo sư Meilin uy danh lừng lẫy đó!! Nếu ngươi không muốn chết thì nhanh chóng đầu hàng và biến đi!!!’ Hừ! Đồ chết tiệt!” “… …” Hạ Á há hốc miệng một lúc lâu rồi cuối cùng nhịn không nổi, cười lên sằng sặc, như điên như khùng. Meilin sắc mặt xanh dờn, “Hừ!” một tiếng thật lớn. “Kết quả ra sao? Gã hắc ma pháp sư kia đúng là đầu hàng và bỏ chạy hay sao?” “Đương nhiên.” Meilin nghiến răng nghiến lợi. “Tên hắc ma pháp sư đó, vừa nghe tới tên của ta, đã sợ muốn chết rồi!… Hứ! Đừng nói là hắn, đám ma pháp sư Bái Chiêm Đình có ai mà không sợ khi gặp phải ta!!” Gian ác! Đúng là rất gian ác! Trong lòng Hạ Á hết lời ca tụng lão già dịch! Lão ra chiêu đó thật là tuyệt! “Đó cũng chưa phải là điều đáng giận nhất!” Sắc mặt Meilin lại càng khó coi hơn. “Đáng giận nhất là tên khốn kiếp đó, đến lúc thanh toán vụ đánh cuộc, hắn lại yêu cầu ta một việc mà ta… Không ngờ lại không làm được!” “Ngài… không ngờ lại làm không được sao?” Hạ Á trố mắt ra nhìn Meilin. “Chờ chút. Ngài mới nói rằng đã thêm vào một điều kiện là muốn yêu cầu đối phương làm gì thì chính mình cũng phải làm được điều đó kia mà? Ta không hiểu?! Thực lực của ngài mạnh hơn dưỡng phụ ta rất nhiều, thế thì có việc gì lão làm được mà ngài làm không được?!” Meilin giận đến đỏ ửng cả mặt, nàng hít vào một hơi thật sâu, trong đầu như dần hiện lên cảnh tượng ngày đó… Ngay trong khu rừng nhỏ đó, gã đàn ông đáng ghét kia, vẻ mặt cợt nhả… Còn chính nàng, trong lòng đang rất tự tin. Với tài nghệ của nàng, trên thế giới cũng chẳng còn mấy việc mà nàng làm không được, huống chi, thực lực hắn so với nàng còn kém rất xa thì có chuyện gì hắn làm được mà nàng lại làm không được?! Hừ! Chỉ cần hắn nói ra, ta sẽ thực hiện ngay rồi sau đó giết phứt hắn đi, cái tên khốn kiếp này, vì cái tội đã làm ta mất mặt. Mà không, phải biến hắn thành một con ếch mới đúng! Nhưng… cái gã đàn ông đáng giận đó vẫn cười, cái cười tươi rói và quái dị, ngay cả hàm râu rậm rạp trên mặt hắn cũng đang rung lên vì cái cười đó… Hắn có quỉ kế gì đây? Dù bản thân là ma pháp sư vĩ đại nhất hiện nay, là người mạnh nhất thế giới hiện nay - Đại ma đạo sư Meilin! Dù cả đời nàng đã gặp vô số cường địch, đã vượt qua vô số cuộc mạo hiểm kinh tâm động phách. Nhưng suốt đời nàng sẽ không thể quên được cái buổi chiều đó, trong khu rừng nhỏ đó, cái gã đàn ông đáng ghét đó, người đã đưa ra yêu cầu đó cho nàng! Còn cái cảnh tượng đó, lúc hắn đưa ra lời yêu cầu… Gã đàn ông đó, nhìn thẳng vào nàng, mỉm miệng cười rồi chậm rãi mở lời: “Nữ sĩ Meilin tôn kính! Căn cứ vào những điều kiện của chúng ta khi đánh cuộc: Không được yêu cầu đối phương làm thương tổn chính mình, nội dung yêu cầu phải nghiêm túc và đứng đắn và chỉ được yêu cầu đối phương làm điều mà chính mình cũng phải làm được. Ta yêu cầu nàng…” Nói tới đây, gã đàn ông đó bỗng cúi người xuống, ngắt lấy một cọng cỏ xanh ở một khóm cỏ bên cạnh hắn, từ tốn quấn lại thành một vòng tròn và cuối cùng bước đến trước mặt Meilin, chậm rãi quì một gối xuống và nói: “Meilin nữ sĩ, yêu cầu của ta là… Nàng hãy kết hôn với ta!!!” Lúc ấy, vẻ mặt của Meilin trở nên vô cùng bối rối…