Liệp quốc

Chương 199 : Tâm linh phong bạo!

Trên sợi dây leo màu xanh biếc lại có một cánh tay cụt đẫm máu. Tình cảnh này thoạt nhìn qua thật là quỉ dị. Sắc mặt mọi người đều vô cùng lo lắng. Shaerba cầm cánh tay cụt lên, nhìn qua rồi nói: "Của Carlos! Hắn bị thương, mất một đốt ở ngón út từ trước, ta nhận ra rồi!" Mọi người đều kinh hoàng, không biết chuyện gì đã xẩy ra ở bên trên. Mắt nhìn cánh tay cụt rồi nhớ lại vừa rồi dù có la gọi ầm ĩ nhưng phía trên không hề trả lời, họ đều e sợ cho hai tên lính đánh thuê trên đó chắc đã gặp phải điều bất hạnh. Bởi bọn họ đều ở dưới khe, tuy có sâu nhưng cũng chỉ cách vài chục thước, nếu xẩy ra sự cố gì, người bên trên chỉ cần la gọi thì họ đã có thể nghe thấy. Nhưng khi nãy, dù trong lúc mọi người bận rộn tìm kiếm nhưng không một ai nghe được điều gì khác lạ. Chẳng lẽ hai tên lính đánh thuê kinh nghiệm đầy mình lại có thể bị xử lý mà có không một tiếng động?! Hạ Á không chút do dự: "Tất cả mọi người cùng đi lên! Không được tách ra!!" Không biết trong khu rừng đen tối này còn ẩn chứa những thứ giết người gì, Hạ Á làm sao dám để mấy người dưới tay mình lại hao bớt đi. May thay, kéo thử mấy sợi dây còn lại kia thì có được hai sợi chưa đứt. Hạ Á lập tức trèo lên trước còn Shaerba theo sau. Cả hai đều vô cùng cẩn thận, khi leo lên đều rất chậm rãi, chậm đến gấp đôi bình thường. Khi đến nơi, Hạ Á vọt lên trước, rút cây cời lò ra, thủ thế, Shaerba lập tức phóng theo. Hai người, lưng dựa vào nhau, khẩn trương nhìn quanh bốn phía. Lúc này trời đã tối hẳn, trên mặt đất lại không có ánh lửa. Mấy cây đuốc trên tay hai tên lính đánh thuê đã rớt và tắt hết, còn hai cây đuốc được cắm trên mặt đất trước đây cũng đã ngả nghiêng và tắt lụi. Hạ Á có cặp mắt nhìn được trong đêm nên đảo mắt quan sát qua một vòng. Xác hai tên lính đánh thuê nằm trong đám dây leo trên thân một gốc cây lớn. Điều khiến hắn kinh hãi chính là thi thể hai tên lính đánh thuê đã bị cắt thành bảy tám khúc. Những đoạn thân thể và tay chân vung vãi khiến máu nhuộm đỏ cả một khoảng cây cối trên mặt đất, có những chỗ máu đã đông lại thành màu đen sẫm. Ngực một tên lính đánh thuê không biết đã bị thứ gì vô cùng sắc bén mở banh ra, bộ đồ lòng bị lôi tung toé cách đó đến hai ba thước... Vừa thấy cảnh này, ngay cả Hạ Á cũng thấy lạnh người, bàn tay cầm cây cời lò lập tức xiết lại thật chặt. Hai người quan sát cẩn thận một lần nữa, khi đã chắc chắn không có động tĩnh gì thì Hạ Á mới châm đuốc, cắm chặt trên mặt đất, Shaerba xoay người ném dây xuống khe mang Tatara và tên lính đánh thuê còn lại lên. Hai người lên sau, sắc mặt cũng tái nhợt. Tatara đứng không nổi, suýt nữa đã ngã quị trên mặt đất: "Thứ gì? Thứ gì làm vậy?" Shaerba và Hạ Á cẩn thận xem xét hai cái xác nhưng cũng mơ mơ hồ hồ. Mép các vết thương vô cùng ngay ngắn, cho dù là đao kiếm sắc bén cũng chưa chắc làm được đến vậy! Hạ Á kiểm tra cẩn thận dấu vết trên mặt đất và trong đám cây cỏ cũng không thấy một dấu chân nào của mãnh thú. Tất cả chỉ có một vệt cỏ bị đè rạp xuống, kéo thật dài vào trong rừng. Hạ Á theo dấu vết này đi sâu vào rừng được mấy chục bước thì bị mất dấu một cách kì lạ. "Chẳng lẽ nó biết bay?!" Hạ Á hơi lo lắng trong lòng. "Cho dù là gặp quái vật lợi hại gì đi nữa thì hai người anh em này ít ra cũng phải hét lên cho chúng ta biết chứ! Sao lại bị giết êm re thế này?!" Shaerba không sao nghĩ ra nổi. Hạ Á sắc mặt nặng nề, hắn sờ vào những vết máu, thầm tính toán rồi nói: "Bọn họ bị giết không lâu sau khi chúng ta xuống dưới khe! Sao lúc đó chúng ta không nghe động tĩnh gì! Lạ thật!" Shaerba lắc đầu. "Ta cũng không nghe thấy gì!" Hạ Á nhíu mày. "Thật quái lạ! Cho dù là có một đám kỳ đà kịch độc hay một con nhện Răng To tới đây đi nữa thì hai người anh em này cũng không đến nỗi bị giết mà không kịp la lên tiếng nào!" Đến giờ thì họ chỉ còn lại có bốn người. Bọn họ làm ra hơn mười cây đuốc rồi châm hết lên, cắm thành một vòng tròn chung quanh. Hạ Á lại tự mình leo xuống dưới khe, mang lên mấy cây Hoả ma và mấy món khải giáp của bọn địa tinh. Tuy áo giáp thì nhỏ quá nhưng mũ giáp họ vẫn miễn cưỡng đội được. "Nơi này nhất định có thứ gì đó rất nguy hiểm!" Hạ Á thấp giọng nói với mọi người. "Giờ đã tối rồi, nếu thứ đó còn theo dõi chúng ta, nó sẽ dễ dàng đánh lén lúc chúng ta đi vào rừng. Nơi này dù sao cũng còn trống trải nên ta hãy chờ ở đây cho đến sáng. Nếu thứ đó tìm đến thì chúng ta ra tay ở nơi trống trải này cũng tốt hơn. Bằng không thì chờ khi trời sáng rồi, chúng ta sẽ lại chạy đi. Dù rất nóng lòng nhưng vào rừng lúc này còn nguy hiểm hơn với biết bao ma thú hoặc quái vật. Mọi người chỉ còn nước nén lo, lẳng lặng chờ đợi. Bọn họ suốt đêm không ngủ, chỉ tụm lại một chỗ, giữa vòng sáng của những cây đuốc, để nghỉ ngơi. Hạ Á là tỉnh táo nhất. Sau lúc nửa đêm, một cơn gió từ từ nổi lên làm ánh lửa trên mấy cây đuốc lay động bập bùng. Hắn đang cùng Shaerba ngồi dựa lưng vào nhau bỗng thấy một cảm giác bất an ập đến trong lòng, ngày càng mãnh liệt. Hắn chộp lấy cây cời lò, đẩy nhẹ Shaerba rồi bật dậy. Shaerba lập tức cũng nắm lấy búa, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn bốn phía: "Sao vậy?" Tim Hạ Á đập thình thịch, nỗi bất an ngày càng dữ dội như một hòn đá tảng đè vào ngực hắn, thật nặng nề. Cuối cùng, hắn đột nhiên nhận ra và chỉ tay vào một hướng trong rừng: "Ở đó!" Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của hắn, lập tức thấy từ trong đám cây cối vang ra hàng loạt âm thanh gãy đổ, cứ như cây cối trong rừng bị một thứ gì đó thật to lớn đè rạp xuống mà tiến tới. Rồi đám cây cối cũng rẽ ra, để lộ một khối đen thui, to đùng chậm rãi tiến ra. Thứ này đảo qua một cái khiến cả một thân cây to lớn kêu răng rắc rồi ngã rạp thành một đống! Hạ Á thấy rõ đó là một cái càng khổng lồ, vô cùng sắc bén. Nó chỉ nhẹ nhàng đưa qua đưa lại đã cắt ngã cả một khoảnh rừng! Ngay sau đó, từ trong rừng một thân hình khổng lồ trườn ra từng chút một khỏi đám cây cối rậm rạp. Đến khi nó lọt vào vùng sáng của mấy cây đuốc thì cả bốn người đều sững sờ. Dưới ánh lửa bập bùng, hình dáng con quái vật hiện ra thật rõ ràng trong tiếng gió nổi lên chung quanh làm xao xác cả khóm rừng. Cả bốn người lúc đó đều nghe thấy tim mình đập thình thịch đầy kinh sợ! Cuối cùng khi con quái vật đã hoàn toàn ra khỏi đám cây cối thì Hạ Á nhịn không được, thấp giọng chửi: "Quỷ thật! Mẹ nó! Thứ này... Mẹ kiếp!" Cả bốn người trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào con quái vật này. Một thân hình khổng lồ, dài thượt, như được bao bọc bởi một tầng giáp bằng thép màu đen bóng, từ từ trườn ra. Cái đầu chúi xuống sát đất, được đỡ bởi hai cái chân to bè, làm rạp cả cây cỏ bên dưới. Hai bên sườn là hai cái càng thật lớn và vô cùng sắc bén như hai cặp kiếm khổng lồ. Tuy nhiên cặp càng sắc bén đó lại không phải là thứ đáng sợ nhất. Thứ đáng sợ nhất là cái đuôi của nó! Cái đuôi đang dương cao, có nhiều đốt gấp khúc, được kết thúc bởi một khối hình bán nguyệt rất thô kệch có một cái mũi nhọn cong cong trông như một cây giáo ngắn thật lớn. Con quái vật trước mắt này rõ ràng là một con bọ cạp khổng lồ với thân mình to còn hơn một con trâu mộng! Đó là chưa kể đến một thứ khiến ai trông thấy cũng phải dựng hết tóc gáy lên: Cái thân con bọ cạp! Phần trên cùng của thân con quái vật trông giống như của con người! Có điều lại như chưa kịp tiến hoá xong hay người tạo ra nó bị sơ ý nên phía trên rất đẹp nhưng cuối cùng lại như vội vàng, quấy quá khiến cho thân hình bị méo mó quái dị, hình dáng cũng không rõ rệt! Đáng sợ nhất là mặt trên của cái đầu, rõ ràng là đầu bọ cạp nhưng lại có đủ mắt mũi miệng như của con người, dù còn mơ hồ nhưng ánh mắt và cách sắp xếp của chúng đúng là khuôn mặt một con người! "Á! Á!!" Một tiếng thét chói tai vang lên thảm thiết, đầy vẻ sợ hãi. Chính là của Tatara, gã ma pháp sư chết nhát! Hạ Á liền vỗ luôn vào đầu hắn một cái khiến hắn suýt nữa cắn đứt cả lưỡi! "Ngươi la cái gì?!" Hạ Á nét mặt giận dữ! Hắn đã thấy trên cặp càng của con bọ cạp còn vương những máu, lại còn một ít mảnh vải còn dính trên đó, rõ ràng là quần áo đã mặc trên người của hai tên lính đánh thuê vừa bị giết. Hắn xác định ngay hung thủ chính là con bọ cạp này! "Giết nó ngay! Còn chờ gì nữa!" Hạ Á rống lên. Shaerba ra tay trước tiên, hắn hung hăng phóng ra hai cây búa ngắn. Hai cây búa bay vù tới, lấp lánh hàn quang, nhưng con bọ cạp thân hình chuyển nhẹ, khẽ vung hai cái càng đã đánh bật luôn hai cây búa ra ngoài. Ngay lập tức, con quái vật nâng cao thân hình lên. Hạ Á vừa thấy vậy liền quát lớn: "Tản ra! Tản ra! Nhanh!" Vừa nói xong thì con bọ cạp đã hung hãn vọt lên! Thân hình khổng lồ ấy khi hoạt động lại vô cùng nhanh nhẹn, cứ như lướt trên mặt đất, thoáng cái đã làm đổ mấy cây đuốc bên ngoài! Bốn người liều mạng chạy tản ra chung quanh. Con bọ cạp hạ cái càng xuống đánh đổ cây đuốc cuối cùng rồi xoay thân hình một vòng dập tắt hết mấy cây đuốc. "Tấn công! Shaerba, ngươi đánh vào thân nó! Ta dụ cặp càng nó ra chỗ khác!" Sau đó Hạ Á rống lên một tiếng, vung cây cời lò lên tấn công. Con bọ cạp dùng cái càng đập xuống, Hạ Á ra sức dùng cây cời lò đỡ được hai cái thì đã thấy như cuồng phong đập vào mặt! Sức mạnh của cái càng đập xuống khiến Hạ Á thấy mình như một cây đinh sắp bị cây búa đập chìm vào trong đất! Điểm chết người là chỉ cần vung vẩy hai cái càng, con bọ cạp đã khiến cho Hạ Á phải liều mạng chống đỡ. Hắn mới đỡ được vài đòn thì bỗng thấy cái đuôi con vật từ trên bổ xuống. Hạ Á hoảng hồn, ra sức vọt ra sau. Ầm! Cái đuôi khổng lồ, như một ngọn giáo, đâm lên mặt đất, ngay chỗ Hạ Á đứng khi nãy, ngập vào trong đất! Khi rút lên mang theo cả một khối đất lớn. Ở phía sau, Shaerba và tên lính đánh thuê còn lại cũng ra sức đâm được hai giáo vào con vật nhưng lại bị lớp vỏ đen bóng trên thân nó làm trượt ra ngoài dễ dàng. "Mẹ nó! Lại có lớp vỏ cứng như vậy!" Shaerba tức giận gào lên. "Các ngươi lui hết ra đi!" Hạ Á bất đắc dĩ thét lớn rồi hít vào một hơi thật sâu, trong mắt hắn loé lên ánh đỏ. Phi hồng sát khí được vận dụng khiến trong mắt Hạ Á mọi hoạt động của con quái vật đều trở nên rõ ràng và chậm hơn rất nhiều. Hắn xoay người lại đánh tiếp. Hạ Á vung cây cời lò lên chặn cái càng của con bọ cạp. Lập tức một tia sáng đỏ trên cây cời lò quét qua, con vật kêu thảm một tiếng, một cái càng bị chặt đứt lìa rơi xuống! Hạ Á phấn khởi, lại vặn người, bước tới vài bước, đâm vào đuôi con vật rồi lùi ngay lại, vung cây cời lò chém luôn vào cái càng. Lại một tiếng "Rắc!" vang lên, cái càng của con quái vật lại mất đi một mảnh. Con bọ cạp có hình người ngửa đầu gào thét, thanh âm đầy phẫn nộ và đau đớn. Nó hạ thấp thân hình xuống, mấy cặp chân nhanh chóng cử động khiến cả người lui về phía sau hơn mười bước, tạo ra một khoảng cách với Hạ Á. "A! Muốn chạy sao?!" Hạ Á chiếm được lợi thế, sao lại để đối phương chạy được?! Hắn nhận ra con bọ cạp hình người này tuy nhìn thì đáng sợ thật nhưng cũng không khó đối phó. Ít ra là lớp vỏ của tấm thân khổng lồ này so với con nhện Răng To thì độ cứng rắn còn kém rất xa. Hắn đang định đuổi theo thì con bọ cạp, sau khi nhanh chóng lui lại để tạo khoảng cách, cũng không chạy đi mà lại giơ càng, cong đuôi nhắm vào Hạ Á, định tấn công hắn. Hạ Á "Hừ!" một tiếng, vung cây cời lò xông lên nhưng hắn chỉ vừa chạy được hai bước thì bỗng nghe con bọ cạp rống lên, âm thanh lần này biến đổi, có vẻ chói tai hơn rất nhiều. Hạ Á giật mình, lập tức cảm thấy không hay! "Ầm!!" Thân hình hắn đang xông lên phía trước bỗng như bị đập phải thứ gì, tuy phía trước hắn vẫn trống không nhưng lại như có một bức tường vô hình dựng lên. Hạ Á cảm thấy như bị một sức mạnh vô hình đập mạnh vào người khiến hắn bay trở về sau, rơi mạnh xuống mặt đất khiến cả người ê ẩm. "Quỉ quái thật!" Hạ Á đau đến chết điếng cả nữa người, giận dữ cắn môi, nói: "Ma pháp hệ phong hả? Ngưng kết không khí tạo thành sóng xung kích sao?" "Không phải!" Trong đầu hắn vang lên tiếng gọi của Dora, giọng đầy vẻ hoảng sợ: "Không phải ma pháp phong hệ! Chạy mau đi! Hạ Á! Chạy mau!" Chạy?! Tiếng Dora thét gọi không ngừng. Hạ Á miễn cưỡng gượng dậy nhưng bỗng nhiên cái sức mạnh vô hình đó lại quật vào người hắn lần nữa. Lần này nó bốc hẳn Hạ Á lên khỏi mặt đất, ném về phía sau đến bảy tám thước! Hạ Á cũng không rơi xuống đất mà cả người lơ lửng trên không! Hạ Á lơ lửng trong không trung, cảm thấy toàn thân như bị một sức mạnh vô hình trói chặt, chỉ còn nước chịu chết, không nhúc nhích gì được! "Niệm lực! Là tinh thần niệm lực!" Âm thanh kinh sợ của Dora lại vang lên trong đầu hắn. "Là công kích bằng sức mạnh tinh thần! Hạ Á! Cái thứ đó có thể công kích bằng tinh thần!" Tinh thần công kích?! Hạ Á nghe mà muốn xỉu! Thấy Hạ Á bị treo lơ lửng ở đàng kia, chẳng hề cựa quậy, Bọn Shaerba không dám nhìn thêm mà vội vã cầm vũ khí, vừa gào thét vừa xông tới. Thế nhưng con bọ cạp hình người lại chỉ đứng tại chỗ, khẽ quay đầu... Từ miệng nó, trông như một cái khe, phát ra vài tiếng huýt gió quỉ dị. Lần này Hạ Á thấy rất rõ ràng! Shaerba và tên lính đánh thuê, hai người đang cầm vũ khí chạy đến, bỗng bị hất tung về phía sau, cả người lăn tròn trong không trung mấy vòng rồi rơi bịch xuống đất! Ngay sau đó, như có một bàn tay vô hình chộp lấy họ từ dưới mặt đất nâng lên. Mặc cho Shaerba, vũ khí đã bị rơi mất, liều mạng vung vẩy hai chân nhưng hắn vẫn cứ bị nhấc lên từ từ rồi để cho lơ lửng trên không, tha hồ giãy dụa! Cả tên lính đánh thuê, cả Tatara cũng bị treo lơ lửng như thế. Cuối cùng cả bốn người đều lơ lửng giữa không trung, không thể cử động, cứ như đã bị trói chặt. Đáng sợ nhất là Hạ Á muốn kêu cũng không được, yết hầu như bị bóp nghẹt, cho dù hắn ra sức gào lên thì cũng chẳng hề phát ra bất cứ một âm thanh nào! Cảm giác này cứ như đang ngủ mà gặp ác mộng! Trong cơn ác mộng ta cũng không thể cử động và cũng không kêu lên được! Tới lúc này Hạ Á đã hiểu được tại sao lúc trước hai tên lính đánh thuê bị giết mà không kêu được tiếng nào! Con bọ cạp hình người hơi chuyển động thân hình, lắc lư cái đầu như hài lòng rồi ngưng huýt gió. Bốn người đang lơ lửng trên không liền rơi bịch xuống đất. Rơi xuống đất rồi nhưng Hạ Á vẫn thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào và gần như không cảm nhận được chính tay chân của mình nữa vậy! Cả đám Shaerba cũng thế! Hạ Á lúc này cố sống cố chết giãy dụa đến đỏ ửng cả mặt vẫn không được. Sâu trong óc giọng Dora gấp gáp nói: "Ngu xuẩn! Đây là một sức mạnh vô hình! Là sức mạnh tinh thần! Ngươi không cần vận động thân thể! Chú ý vào ý thức của ngươi! Giống như sử dụng Phi hồng sát khí vậy! Mau tập trung tinh thần!" Trong mắt Hạ Á một luồng sáng đỏ từ từ bốc dậy. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trong tâm trí nổ đánh "Ầm!" một tiếng! Đôi mắt hắn tối sầm, đầu đau như muốn nứt ra nhưng kèm theo cảm giác đau đớn thì thân thể vốn đang tê liệt bỗng có thể hoạt động trở lại. Hạ Á kêu thét lên vì đau rồi từ dưới đất nhảy dựng lên, vừa hét lớn vừa vung cây cời lò chặt đứt một thân cây bên cạnh. Sau đó ôm thân cây nhào tới chỗ con bọ cạp. "Bình!" một tiếng, con bọ cạp bị thân cây đập trúng, thân hình lui liên tục về phía sau. Hạ Á gầm thét điên cuồng, liều mạng ôm thân cây xông tới. Cuối cùng thì hắn phi thân nhảy lên, đạp vào thân cây, vọt tới. Chỉ trong nháy mắt hắn đã đứng trước con bọ cạp hình người và vung cây cời lò chém xuống... Nhưng con bọ cạp bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt người quái đản của nó hướng thẳng vào Hạ Á! Hạ Á lại thấy sâu trong tâm trí hắn một tiếng nổ mãnh liệt! Ầm! Sau tiếng nổ này, hắn cảm thấy tâm trí mình như bị một sức mạnh dữ dội xé toạc ra khiến hắn đau đến tối sầm cả hai mắt! Ngay lập tức một cỗ tinh thần niệm lực lại tống hắn văng về phía sau! Cả người Hạ Á bay thẳng về sau đến hơn mười thước, tông gãy một cái cây to đến hai người ôm rồi mới rớt xuống đất. Lúc này, hắn không gượng dậy được nữa, xương cốt toàn thân như rời rã. Một sức mạnh đã khoá chặt mọi cảm giác của hắn, thân hình hắn bị tê liệt hoàn toàn, nằm một đống trên mặt đất. Hắn thậm chí không nhận biết được tứ chi của mình, đừng nói đến việc cử động, ngay cả nhấp nháy mi mắt cũng không xong. Con bọ cạp phẫn nộ dùng cái càng cắp cái thân cây kia lên, từ từ tiến ra. Nó đứng đó gườm gườm nhìn Hạ Á rồi lại gườm gườm nhìn ba người kia. Một tiếng huýt gió sắc nhọn lại từ cái miệng của con bọ cạp hình người phát ra. Tiếng húyt gió lúc này, không hiểu vì sao, lại trở nên chói tai cực kỳ. Nó chọc vào tai mọi người cứ như một mũi giáo nhọn xuyên qua tai, đâm thẳng vào trong óc! Cảm giác đau đớn này khiến mọi người tối sầm cả mắt! Ngay lập tức đã có người không chịu nổi, tai và mũi đã ứa máu tươi! Loại cảm giác này như một sức mạnh đánh vào ý thức con người. Ý thức của họ vốn bình lặng như mặt nước yên ả bỗng bị thọc vào một cái cây thật lớn khuấy đảo lung tung. Mấy người bọn họ thấy đầu đau đớn như muốn nổ tung. Họ không khống chế được ý thức của chính mình nữa. Nhất thời mọi cảm giác quỉ dị bùng lên trong tâm trí. Các loại ảo giác, âm thanh kì quái nổi lên, như vô số tiếng sấm, liên tiếp đánh vào tai vào óc, khiến tâm trí như muốn vỡ tung ra. Ý thức đã không khống chế được khiến người ta như muốn nổi điên. Các loại cảm xúc như sợ hãi, phẫn nộ, cừu hận và bao nhiêu thứ tiêu cực khác cùng bùng lên, trộn lẫn vào nhau, ngày càng cuồng loạn. Cuối cùng mấy người ở xa xa kia sắc mặt đau đớn, dữ dội, há to miệng như đang gào thét điên cuồng nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào! Hạ Á nằm ở đàng kia, thân thể run rẩy, gương mặt cũng vặn vẹo méo mó. Dora ra sức gào lên liên tục trong đầu hắn, giọng đã muốn lạc cả đi! "Bình tĩnh! Hạ Á! Bình tĩnh! Cố gắng khống chế ý thức của ngươi lại! Tập trung tinh thần! Quái quỉ! Đây là... Tâm linh phong bạo! Ngươi phải tập trung tinh thần đối kháng với nó! Bình tĩnh lại! Sử dụng Phi hồng sát khí để tập trung tinh thần! Quỉ thật!..."