Liệp quốc
Chương 193 : Chúa tể chân chính
Trên đám cỏ, hàng loạt ngôi mộ mọc lên.
Họ nghỉ ngơi một ngày rồi mới lên đường rời đi. Tatara chắc chắn là người rầu rĩ nhất đoàn. Mọi người, kể cả Shaerba, đều nhìn hắn không mấy thiện cảm. Tatara cũng vì chuyện sử dụng ma pháp sinh mệnh, vào thời điểm quyết định lại bị cái xác suất quái quỉ kia gây ra sai lầm, mà buồn bực mãi không thôi!
Hạ Á căm tức, luôn miệng gọi gã ma pháp sư là đồ rác rưởi dù Dora đã cố giải thích cho dế nhũi biết là cách luyện ma pháp sinh mệnh do Shiela Renkeya lưu lại vẫn không đầy đủ, rất khó vượt qua chỗ thiếu sót và cũng không phải Tatara muốn như vậy.
Không còn bọn kì đà truy sát nhưng cũng không còn người Zhaku dẫn đường, Hạ Á mang theo Shaerba, Tatara và ba tên lính đánh thuê lập thành một đội sáu người.
Vì trước đó Arab đã vẽ ra đường đi cho Hạ Á rất rõ ràng nên đối với dế nhũi, vốn xuất thân là một thợ săn trong chốn núi rừng, vùng rừng sâu núi thẳm mênh mông này cũng chẳng làm khó dễ được hắn bao nhiêu.
Họ trước tiên quay trở lại dòng suối đã gặp khi trước rồi theo dọc suối mà tiến về phương Bắc. Sau bốn ngày, họ đã đến được đầu nguồn của con suối.
Nơi này là một cái hồ giữa vùng rừng núi, chung quanh bờ hồ là một thảm lá rụng thật dầy. Tất cả đều có những dấu hiệu mơ hồ là có sự sống của một loại sinh vật nào đó.
Hạ Á vẫn cấm mọi người không được rời khỏi đội mà tự ý hành động. Cái hồ này khiến cho hắn có cảm giác không hay, hơn nữa trong bản đồ của Arab lưu lại, ở vị trí của hồ nước lại đánh một cái dấu thật to! Hiển nhiên là ngay cả đối với người Zhaku, cái hồ này cũng chẳng tốt đẹp gì!
Đất ven hồ thật mềm mại, nhẹ lún xuống dưới mỗi bước chân, trên mỗi dấu chân đều có nước rịn ra.
"Không dừng lại ở đây! Lập tức đi ngay." Hạ Á nhíu mày nhìn mặt hồ phẳng lặng, trong suốt. Chung quanh cũng chẳng có dấu hiệu nguy hiểm gì nhưng nỗi bất an của Hạ Á vẫn hoàn toàn không bớt đi chút nào.
Không ai cãi lại Hạ Á, mọi người chỉ đơn giản là lấy thêm nước uống rồi vội vàng rời đi. Họ đi về hướng đông khoảng chưa được nửa canh giờ đã thấy trước mắt xuất hiện một khe núi.
Khe núi này khá rộng khiến cho mọi người bỏ ngay ý định nhảy qua. Với khoảng cách này, ngay cả Hạ Á là người có thân thủ tốt nhất cũng không dám nhảy qua.
Hai bên vách của cái khe này phẳng lì, cứ như bị một cái búa khổng lồ của thần linh chém xuống. Đứng trên miệng khe nhìn xuống không thấy được đáy, lại dường như có một màn sương đen dày dặc che đi. Hạ Á ngẩn người nhìn màn sương này đến thất thần.
"Ngươi có nghe được gì không?" Hạ Á bỗng nhiên quay đầu nhìn nhìn Shaerba.
Đang gỡ túi nước xuống để uống, Shaerba lắc đầu: "Không, ngươi nghe thấy gì sao?"
"Chắc là chuột bọ gì đó." Hạ Á suy nghĩ một lúc rồi nhìn quanh. Hắn thấy cái khe này rất dài, nhìn đến ngút cả mắt. Nếu muốn đi vòng qua thì chắc chắn tốn rất nhiều thời gian.
"Hay chúng ta chặt một ít dây leo nối lại rồi tìm cách đu qua!" Shaerba nhìn Hạ Á cười khổ. "Ta nghi là khe núi này dài đến mười mấy dặm, đi vòng phải tốn khá nhiều đường đất đó!"
Hạ Á đồng ý với hắn. Mấy tên lính đánh thuê lập tức dùng búa đi chặt dây leo. Những cây lớn ở quanh đây đều có gốc rất to, chung quanh có rất nhiều dây leo to bằng cổ tay. Sợi nào sợi nấy đều rắn chắc phi thường, cho dù bọn lính đánh thuê lực lưỡng, dùng những cây búa cực kỳ sắc bén cũng phải chặt hết hơi đến bốn năm búa mới đứt.
Quỉ quái ở chỗ: Mấy sợi dây leo này, khi bị chặt đứt chảy ra rất nhiều nhựa màu đỏ như máu, cứ như chặt phải tay chân của ai vậy. Thứ nhựa này ngoài việc cũng dinh dính giống như máu lại có mùi gây gây rất lạ. Nhựa dính vào tay chỉ một lúc là phát ngứa!
Khe núi rộng khoảng ba mươi thước, mấy người lo chặt dây đến sẫm tối mới tạm đủ. Hạ Á buộc một đầu dây vào một ngọn giáo, đầu kia buộc chặt vào một thân cây lớn ở gần khe núi.
Hạ Á, khí lực lớn nhất, cầm lấy đầu dây có buộc ngọn giáo, lui về phía sau, chạy vài bước lấy đà rồi phóng thật mạnh ngọn giáo về phía trước. "Vù!" Mũi giáo cắm ngập vào một thân cây to mọc ở bờ bên kia. Hạ Á dùng sức kéo kéo mấy cái để chắc chắn đã thật vững vàng rồi mới nhìn lại mấy người bên cạnh: "Ta qua trước rồi tính tiếp!"
"Chờ một chút."
Tatara bỗng nhiên gọi Hạ Á lại. Trong lúc mọi người nhìn hắn với ánh mắt nghi ngại, Tatara nâng một sợi dây leo khác từ mặt đất lên, đi đến cạnh Hạ Á với dáng e sợ. "Lão gia, buộc một sợi dây nữa lên người ngài đi. Nếu có gì bất ngờ thì cũng bảo đảm hơn."
Hạ Á liếc hắn một cái. Gã ma pháp sư này trên đường đi bị hắn độc miệng mắng chửi hoài, hiện giờ càng có vẻ nao núng tợn. Hạ Á thở dài, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn!"
Lưng buộc thêm một sợi dây, Shaerba và mọi người giữ đầu kia, Hạ Á bắt đầu vượt qua khe núi.
Hắn xuất thân hoang dã, việc đi trên cầu độc mộc trong rừng núi đối với hắn chẳng có gì lạ, nói đúng ra thì hắn còn nhanh nhẹn hơn khỉ và sóc nhiều!
Sợi dây, bắc ngang qua khe núi như một chiếc cầu, lúc Hạ Á bước lên liền võng xuống do sức nặng của hắn, lại còn hơi lắc lư nhưng dế nhũi vẫn bước đi rất vững vàng, thoáng cái hắn đã đến giữa lòng khe! Shaerba và mọi người phía sau đều nín thở nhưng thấy Hạ Á thân thủ nhanh nhẹn, khéo léo đều thở phào nhẹ nhõm, đang muốn lên tiếng hoan hô thì đột nhiên từ bên trái, ở vách núi đen xì phía đối diện, bỗng ập tới một trận cuồng phong!
Trận cuồng phong này chẳng có dấu hiệu gì báo trước, cứ như từ trên trời rơi xuống. Sợi dây, nơi Hạ Á đang đi bỗng nhiên bị hất lên cao, lắc lư như đưa võng! Hạ Á hét to một tiếng rồi cắm đầu xuống! Bọn Shaerba kinh hãi la lên!
Dế nhũi trong lúc ngã xuống đã dùng hai chân quặp chặt vào sợi dây mới không bị rơi xuống vực.
Cơn cuồng phong càng lúc càng mạnh, sợi dây đong đưa dữ dội! Hạ Á, đầu quay ngược xuống, bị gió thổi đến mắt mở không ra, chỉ còn nước quặp chặt hai chân, dựa vào sức lực và sự dẻo dai của hắn mà cố gắng xoay người quay lên lại, hai tay ôm chặt lấy sợi dây. Ngay cả khi làm được như vậy, thân hắn vẫn bị gió thổi tung lên hạ xuống như một chiếc lá!
Một tiếng "Bực!" trong trẻo vang lên khiến mọi người đều nghe thấy! Thì ra là gió thổi quá mạnh, sợi dây bị quăng quật dữ dội, không chịu nổi đã đứt lìa. Hạ Á ôm chặt sợi dây, kêu lên hoảng hốt rồi rơi thẳng xuống khe sâu!
"Quỉ quái!"
Shaerba hét lớn rồi cùng mấy tên lính đánh thuê giữ chặt lấy đầu dây đang buộc vào người Hạ Á, sợi dây đang bị trì xuống rất mạnh. Bọn Shaerba đều cảm thấy Hạ Á rơi xuống một lúc rồi mới dừng lại, nặng trĩu. Shaerba vội cao giọng quát to: "Hạ Á! Hạ Á! Ngươi không chết đấy chứ?!"
Hắn hô đến năm sáu câu mới nghe được tiếng trả lời của Hạ Á. Giọng Hạ Á từ dưới khe vọng lên: "Ông đây chưa chết! Mẹ kiếp! Lúc đập vào vách núi suýt nữa thì ông bị một nhánh cây chọc vào mắt!"
Shaerba nở nụ cười, thở phào rồi nói: "Ngươi đừng lộn xộn nữa, để chúng ta kéo ngươi lên!" Hắn quay đầu lại quát: "Nào anh em. Kéo!"
Sợi dây cạ vào vách núi xoàn xoạt một lúc, không rõ được bao nhiêu thước thì nghe Hạ Á rống lên thật to: "Ngừng lại mau! Ngừng lại! Ngừng lại!"
"Sao vậy?!" Shaerba ôm chặt sợi dây.
"Thả ta xuống! Thả xuống!" Từ dưới khe vọng lên tiếng của Hạ Á, giọng đầy vẻ kinh ngạc: "Mẹ kiếp! Bên dưới có cái gì đó! Xa quá ông đây không thấy rõ! Thả ta xuống! Mẹ kiếp! Từ từ thôi, đừng nhanh quá chứ!"
****
Phải mất một lúc thì dế nhũi mới thấy được mình hơi bị khó thở. Vừa rồi bị rơi từ trên cao xuống, may mà được sợi dây buộc ở thắt lưng giữ lại. Nhưng hắn lại bị cái lực kéo lại đó làm cho đau muốn xỉu ở phần bụng dưới và thắt lưng, nơi sợi dây buộc vào! Sợi dây siết chặt lấy eo làm hắn khó thở, hơn nữa vừa rồi ngoài chuyện bị đau quặn bụng dưới do lực căng của sợi dây, lúc va vào vách núi hắn còn bị một cành cây trên đó bất ngờ chọc thẳng vào trán!!
Dù thân thể Hạ Á có được máu rồng tăng cường thì cú chọc đó cũng khiến hắn đau đến tối sầm cả mắt... Chưa kể chỉ chệch đi hai đốt tay thôi là cành cây đó có thể đã chọc luôn vào mắt dế nhũi rồi!
Hắn bây giờ đầu vẫn bị chúi xuống dưới, máu dồn xuống đầu khiến hắn choáng váng. Nếu cứ kéo dài thế này, hắn nghi là mình sẽ bị xung huyết não! Tuy nhiên hắn may mắn bám được vào vách núi, sửa lại tư thế mới thấy nhẹ nhàng một chút.
Giờ phút này thân thể Hạ Á đã chìm vào đám sương mù màu đen dày dặc trong khe núi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì hoàn toàn chẳng thấy gì ngoài màn sương mông lung. Mà đám sương này, khi hắn hít phải lại thấy ngoài sự ẩm thấp còn kèm theo một mùi hôi khó chịu! Loại mùi này khiến hắn nghĩ ngay đến thứ nước đã bị bọn địa tinh tắm qua!
Khi nghe thấy tiếng thét gọi của Shaerba phía trên và chuẩn bị để được kéo lên, thật ngẫu nhiên, Hạ Á theo bản năng liếc xuống phía dưới. Chỉ liếc một cái!
Sương bên dưới dường như loãng hơn rất nhiều nên Hạ Á, khi bám vách núi nhìn xuống, mơ hồ nhìn thấy được quang cảnh dưới khe. Tuy chỉ lờ mờ nhưng có vẻ gì đó kì quái vô cùng khiến hắn nổi máu tò mò.
Hắn thét Shaerba dừng lại. Một lúc sau đám người bên trên nghe được đã từ từ buông dây chùng lại. Hạ Á thở hổn hển, ra sức nới lỏng sợi dây một chút cho dễ thở rồi thò tay vào ngực lấy ra một nhánh cây, sau đó dùng một mảnh vải tẩm dầu thực vật đã được chuẩn bị kỹ từ trước bọc lên trên, tiếp theo lại lấy trong ngực ra hai hòn đá lửa.
"Phừng!" Mảnh vải tẩm dầu bắt lửa cháy bùng lên. Kiểu nhóm lửa này hắn học được từ người Zhaku, dùng một loại trái cây trong rừng, giã nát để có chất dẫn lửa cực tốt.
Cầm cây đuốc nhỏ này trong tay, Hạ Á huơ huơ chung quanh, hít sâu một hơi, lại huơ cây đuốc xuống chân mình làm tan lớp sương bên dưới rồi nhìn xuống đáy khe. Hắn thở phào vì đáy khe không phải một con sông mà là một vùng đất khô ráo, cách chân hắn khoảng mười thước. Qua ánh lửa, tuy vẫn còn mơ hồ nhưng cũng đủ cho cặp mắt tinh nhanh của hắn nhìn thấy nhiều thứ bên dưới.
Những điều hắn thấy lập tức khiến mắt hắn trợn lên, tròn xoe!!!
Hắn gấp rút hô lên: "Thả xuống! Xuống! Xuống nữa!" Hạ Á vừa hô vừa cẩn thận bám vào cây cỏ trên vách núi trèo dần xuống.
Đáng tiếc là sau tiếng hô "Xuống!" thứ mười của hắn thì phía trên lại vọng xuống câu trả lời của Shaerba, không rõ là do khoảng cách xa hay do sương mù dày dặc mà nghe chỉ loáng thoáng: "Dây... cuối cùng... dài... không đủ...!"
Hạ Á thở dài, nơi này còn cách đáy khe khoảng năm sáu thước! Hắn do dự một chút rồi hét lớn: "Các ngươi chờ ta, đừng rút dây lên! Khi nào ta hô hãy kéo!" Sau khi được Shaerba đáp lời, Hạ Á hít vào một hơi dài, nhanh chóng tháo sợi dây đang buộc quanh người ra.
Độ cao năm sáu thước này chẳng ăn thua gì với hắn. "Dế nhũi nhanh chóng tìm được mấy chỗ trên vách đá để bám và đặt chân một cách nhẹ nhàng, khéo léo rồi lại khéo léo, nhẹ nhàng nhảy xuống đáy khe!
Mặt cắt ngang của cái khe này gần như hình chữ V. Khoảng đất dưới đáy khe rất hẹp, chỉ rộng khoảng ba bốn thước. Khi Hạ Á đặt chân xuống liền cảm thấy đất dưới chân rất cứng làm hắn ê ẩm mất một lúc.
Hắn lập tức chạy đến nhặt bó đuốc mà hắn bỏ xuống trước đó. Cây đuốc chỉ mới cháy chưa đến một phần ba. Hạ Á cầm nó trong tay huơ lên...
Dưới đáy khe hầu như không có cây cối gì, thậm chí cả những bụi cây nhỏ cũng không có. Hạ Á huơ đuốc lên làm một con chuột mập ú to đùng hoảng sợ chạy vọt đi mất.
Hạ Á đứng dưới đáy khe, nhìn trước nhìn sau trong ánh đuốc. Sắc mặt hắn đầy vẻ kỳ quái, hắn hít vào một hơi lẩm bẩm:
"Trời đất! Xem ta tìm được cái gì đây!"
Chung quanh hắn, la liệt trên mặt đất là các loại vũ khí, khải giáp đã hư hỏng, lại có cả những bộ xương khô mục nát.
Khắp nơi đều thấy những thứ như vậy! Đây là nơi nào? Không thể nghi ngờ rằng đây là di tích của một chiến trường! Khe núi hẹp này phải chăng là một thông đạo?
Hiện giờ Hạ Á đang đứng ở giữa thông đạo này, trong tầm nhìn của hắn thì chỉ thấy toàn là những vũ khí với hình thức quái dị, những khải giáp và những bộ xương khô!
Và hiển nhiên là kiểu dáng của những khải giáp cũ nát ở nơi đây khác hẳn với kiểu dáng ở Byzantine.
Byzantine được cả thế giới ngày nay công nhận là nước chế tạo khải giáp tốt nhất, bộ Khâu Sơn Khải mà Hạ Á được Hoàng đế ban tặng thuộc vào hàng cực phẩm trong các loại khải giáp của Byzantine.
Nhưng ở nơi đây, Hạ Á chỉ nhìn thoáng qua đã thấy một điều khiến hắn bất ngờ! Ở di tích này - một di tích từ thời xa xưa, không biết đến bao lâu - những thứ khác chưa nói đến, chỉ riêng áo giáp, so với Khâu Sơn Khải của Byzantine còn cao cấp hơn!
Đúng! Không thể ngờ được! Chẳng những cao cấp hơn mà còn hơn rất xa!
Gần Hạ Á nhất là một bộ giáp đang tựa vào vách núi, có cả một bộ xương ở bên trong. Chủ nhân của nó chết trong tư thế ngồi bệt xuống đất, lưng dựa thẳng, sát vào vách đá, đầu cúi xuống. Khi Hạ Á đến gần, trên cái khôi giáp (giáp bảo vệ đầu) có một chuột lớn bằng cỡ nắm tay của hắn vừa vọt đi vừa kêu chít chít.
Hạ Á nhanh chóng nhấc cái khôi giáp này lên. Nó không giống kiểu khôi giáp của các tướng của Byzantine, cũng không có dạng sừng trâu như của người Odin mà như một hình cầu, tròn xoe, nhìn hơi buồn cười.
Nhưng điều khiến Hạ Á ngạc nhiên là cái khôi giáp hình cầu này lại là một khối liền lạc.
Khi hắn cầm nó trong tay đã thấy ngay nó là một khối liền lạc. Không hề có vết ghép giữa các bộ phận bằng đinh tán mà hoàn toàn liền lạc thành một khối!
Dù Hạ Á không rành lắm về nghề rèn nhưng hắn cũng hiểu được để có được một chiếc khôi giáp hình cầu mà không có đường nối thì trình độ nghề rèn của người Byzantine không đủ sức làm!
Hiện nay khôi giáp của họ chỉ dùng vài tấm sắt hay thép đã được tôi luyện ghép lại với nhau, ở chỗ mối nối được gia cố bằng các đinh tán, nhìn cũng đẹp và khá chắc chắn. Nhưng cái khôi giáp trong tay hắn đây dường như là chỉ dùng một cái khuôn rồi rót thép lỏng vào, để nguội rồi lấy ra thành một khối!
Nhưng Hạ Á lại càng hiểu là chế tạo ra cái khôi giáp này không thể dễ dàng như vậy! Không thể dùng cách rót thép lỏng vào khuôn để sản xuất hàng loạt khôi giáp giống nhau được! Để có một chất liệu kim loại tốt phải tốn rất nhiều công sức mới khống chế được lượng tạp chất của nó. Nếu chỉ đơn giản là rót thép lỏng vào khuôn, đúng là cũng làm được khôi giáp bằng sắt thật nhưng chất lượng sẽ kém đi rất nhiều vì tạp chất trong đó!
Quan trọng hơn nữa là: Cái khôi giáp này là một khối cầu tròn vo mà không hề có dấu vết dùng búa để rèn, nghĩa là cũng không phải được rèn thành hình cầu bằng búa từ một tấm phôi!
Hạ Á khom người nhìn kỹ các bộ giáp trên những xác người nhỏ nhắn như những thiếu niên.
Không thể ngờ được, áo giáp của họ so với các loại mà Hạ Á từng biết đều khác nhau hoàn toàn.
Trước tiên là giáp ngực của họ không phải giáp vảy cá (từ những miếng thép nhỏ được kết chồng lên nhau như vảy cá) như của sĩ quan cao cấp hay giáp xích (từ những sợi xích nhỏ đan vào nhau) của cấp tướng mà là loại giáp nguyên tấm như của các hạ sĩ quan và sĩ quan.
Theo lý thuyết, giáp nguyên tấm có tác dụng phòng ngự đối với các công kích cận chiến rất tốt nhưng đối với các vũ khí rất bén nhọn để công kích từ xa như cung tên thì tác dụng khá hạn chế.
Nhưng loại giáp tấm này của họ trên đa số bề mặt của nó lại được dập những vòm cầu nhỏ để bù lại khuyết điểm này!
Hạ Á chợt thấy một vật trong tay một bộ xương, nó như một cây gậy sắt dài khoảng một gang tay khiến hắn tò mò. Trên mặt món đồ này đã lốm đốm có những vết rỉ xanh. Hạ Á cầm nó trong tay, hơi suy nghĩ.
Thực ra thứ này giống như một cái chày bằng thép, hai đầu to, ở giữa nhỏ, hơn nữa ở giữa còn có một tấm kim loại như để che tay thì phải. Hạ Á cầm nó trong tay thì thấy rất nặng, nặng hơn rất nhiều so với hắn nghĩ ở một vật có thể tích nhỏ như vậy!
Trên tay nắm có một thứ giống như một cái lẫy nỏ. Hạ Á bóp thử vài cái nhưng do đã để quá lâu, bên trong đã rỉ sét, nên chẳng thấy biến hoá gì. Hắn bèn gõ thử nó lên tảng đá mấy lần, bên trong cái lẫy rơi ra một ít mảnh sắt rỉ nhỏ...
Khi hắn ấn cái lẫy lần nữa thì... Ke...ẹt! Kẹt!
Sau hai tiếng động nặng nề, từ hai đầu bỗng bung ra những lá thép xếp chồng lên nhau thành một chiếc quạt gấp hình tròn! Rất dễ nhận ra đây là một tấm thuẫn rất tinh xảo hình tròn!!
Đây đúng là một tấm thuẫn có thể thu gọn được!!! Công nghệ cao cấp đến vậy thì dù người lùn cũng không làm được!!!!
Hạ Á ngẩn ngơ một lúc mới tìm cách thu tấm thuẫn nhỏ lại. Hắn lấy trong người ra một cái túi bỏ vào, mừng như bắt được vàng!
Trong tầm mắt, cả khe núi này khắp nơi đầy rẫy những bộ xương khô. Trang phục của chúng từ khải giáp đến vũ khí, Hạ Á đều chưa thấy bao giờ.
Càng ngạc nhiên hơn, chúng chết ở đủ mọi tư thế nhưng lại không thấy một vết thương nào! Các bộ xương đều nguyên vẹn, không thể biết loại vũ khí nào đã giết được chúng!
Một điều bất ngờ khiến Hạ Á nhanh chóng bác bỏ dự đoán nơi đây là một chiến trường xưa! Đơn giản là dù có người chết, có vũ khí trang bị nhưng chúng giống hệt nhau, cứ như là mặc đồng phục duyệt binh! Chẳng có cái gì chứng tỏ chúng gặp phải địch nhân!
Trong khe núi, phóng mắt mà nhìn, chỉ sợ có đến trên một ngàn bộ xương, thậm chí nếu đi xa hơn chắc còn nhiều nữa!
Cứ theo số lượng và trang bị thì đây hẳn là một đội quân tinh nhuệ! Nhưng một đội quân tinh nhuệ như vậy sao lại âm thầm triển khai ở đây để rồi chết sạch trong một khe núi không thấy bóng mặt trời!
Chết một cách mờ ám?!
"Bọn họ không giống như bị giết!" Hạ Á tiếp tục đi tới. Ban đầu hắn còn chịu khó sưu tầm các loại vũ khí và khải giáp kì lạ nhưng sau đó lại thôi vì chúng có quá nhiều! "Nhìn họ lúc chết dường như rất bình tĩnh. Chẳng lẽ họ tự sát?!"
Hắn nói tới đây thì chính mình cũng phải lắc đầu. "Không thể được, quân số bọn họ ít ra cũng đến mấy ngàn, có thể còn nhiều hơn nữa. Một đội quân tinh nhuệ lại được trang bị tốt như vậy thì dù ở thời điểm nguy ngập nhất cũng không ai đi tự sát cả!"
Hạ Á càng kinh ngạc hơn khi trên đoạn đường khoảng trăm thước mà hắn đã đi và thấy rất nhiều thi thể, trang phục và vũ khí, thậm chí nhặt lên xem thì... Đao kiếm họ dùng cũng không khác mấy với hiện nay, điểm khác nhau duy nhất là chúng khá nhỏ, cả đao cả kiếm đều ngắn.
Nhưng loại vũ khí cận chiến này cũng không phải ai cũng có. Hầu hết các bộ xương đều có một thứ như cái ống thép ở bên mình.
Ống thép là chữ Hạ Á gọi mà thôi. Trên thực tế, mấy thứ này dài cỡ một cây giáo ngắn, to cỡ một cánh tay, như một hình trụ tròn rỗng, một đầu có giá đỡ. Hạ Á cầm lên một cây, ướm thử một hồi liền thấy được chỗ bí mật.
Hình như thứ này giống như một loại nỏ cầm tay, một loại vũ khí tấn công từ xa.
Chẳng qua hình dạng nó lớn hơn rất nhiều mà Hạ Á cũng không tìm thấy tên để lắp vào nỏ?!
"Hiển nhiên đây là loại vũ khí công kích từ xa như cái nỏ để bắn tên, nhưng nó bắn ra cái gì?" Hạ Á nhíu mày suy nghĩ.
Còn một điều khiến hắn ngạc nhiên chính là trong lòng cái ống thép này được mài đến nhẵn bóng, không hề có tí tì vết nào.
Cuối cùng đi về phía trước một lúc, cũng có một thứ để giải đáp cho nghi vấn của Hạ Á.
Một khối kim loại thật lớn, gác trên một cái giá có hai bánh xe ở ngay giữa khe núi. Một trong hai bánh xe đã bị mục, gẫy đổ khiến cái giá lệch qua một bên. Trên đó là một cái ống tròn rất lớn bằng thép hay một thứ kim loại gì đó không phải thép.
Hạ Á vừa thấy hình dạng của vật này liền hiểu ngay: "Đây hình như là một khẩu pháo!"
Pháo thì Byzantine có, Landisi cũng có, Odin cũng lại có!
Nhưng trên thế giới hiện nay pháo không hề là một loại vũ khí mà phần lớn dùng trong các buổi lễ để... bắn pháo hoa!
Hạ Á ở đế đô đã thấy qua loại pháo này. Nó cũng đặt trên bánh xe như thế này, mỗi lằn bắn, người ta cho vào đó một ít nguyên liệu đặc biệt rồi châm ngòi. "Phụt!" một phát, trên bầu trời tung ra những đoá hoa lửa màu sắc rực rỡ kèm theo tiếng hoan hô của đám đông tham gia buổi lễ!
Nhưng cái thứ trước mắt chắc chắn là không để dùng trong lễ hội rồi!
Bệ pháo là một hình vuông, Hạ Á dùng cây cời lò cẩn thận cạo đi hết lớp rỉ sét thì thấy trên mặt nó như có những hoa văn mờ mờ.
"Giống như ... Hình như là... ..." Hạ Á có chút do dự.
"Không nghi ngờ gì nữa, đây là một đồ án ma pháp trận!"
Trong đầu hắn có tiếng thở dài của Dora: "Ngươi xem đi, trong lòng ống cũng sẽ có đồ án như thế này, hơn nữa, chắc chắn là theo hình xoắn ốc." Hạ Á kiểm tra lại cẩn thận, quả nhiên đúng như Dora nói.
"Thằng nhóc còn hôi sữa kia, chúc mừng ngươi vừa tìm được một bảo vật tưởng đã hoàn toàn biến mất trên thế giới! Nếu ngươi mang được nó về, bất kì một đại ma pháp sư nào cũng sẵn sàng đổi nó lấy toàn bộ gia sản của hắn!"
Giọng Dora khi nói những lời này nghe rất phấn khởi nhưng lại rõ ràng có ý châm chọc sâu cay!
"Thứ này rốt cuộc là cái gì vậy?" Hạ Á nhíu mày.
"Rất đơn giản! Ngươi chưa nghe qua sao? Là Ma đạo pháo!" Dora cười rồi nói tiếp:
"Chắc là ngươi chưa từng nghe qua, nhóc ạ. Một tên dế nhũi như ngươi, ngay cả đoạn lịch sử đại chiến với Ma tộc cũng không biết cơ mà! Thực ra tuyệt đại đa số mọi người cũng không biết. Số người nắm được chuyện này trong thế giới của các ngươi chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Phải là những người đứng đầu! Tỉ như một vài đại ma pháp sư, vì họ có khả năng và cơ hội biết đến những bí tịch thời viễn cổ."
Hạ Á nhếch miệng, gõ gõ vào cái giá đã bị mục nát hơn phân nửa ở bên cạnh:
"Thứ này... rất lợi hại sao?"
"Lợi hại? Hừ!..." Dora khó chịu nói: "Theo truyền thuyết, Ma đạo pháo là một loại vũ khí thần kì, là thứ vũ khí kết hợp giữa ma pháp và máy móc hoàn hảo nhất! Uy lực vô cùng hùng mạnh! Một khẩu Ma đạo pháo loại mạnh nhất có thể chỉ bắn một phát là giết chết tươi một con Rồng!
"Một phát!... Một con Rồng?..."
Hạ Á há hốc miệng, gần như ngạt thở. Hắn mở to mắt, xem xét thật cẩn thận thứ này rồi thở dài. "Đáng tiếc là mục nát hết rồi!" nhưng rồi lại sáng mắt lên ngay: "Vậy thì mấy cái ống thép này cũng là Ma đạo pháo sao? Ta thấy nó cũng như là Ma đạo pháo được thu nhỏ lại vậy!"
"Chúc mừng ngươi, lại đoán đúng rồi." Giọng Dora thực u ám "Mấy thứ kia, nếu ta không lầm thì trong điển tích thời cổ đại gọi nó là Ma hoả! Là một loại vũ khí ma pháp! Ngươi có thể hình dung nó là một cái nỏ bắn ra ma pháp! Theo truyền thuyết, Ma hoả với một phát bắn có thể giết chết một võ sĩ tinh nhuệ!"
"Ma đạo pháo... Ma hoả..." Hạ Á nhìn quanh. "Ma đạo pháo giết được rồng còn Ma hoả giết được võ sĩ. Mẹ nó! Đám người chết này ở đâu ra? Trang bị vũ khí hùng mạnh như vậy sao lại chết hết ở nơi quỉ quái này?"
Dora thở dài rồi cười như điên trong đầu Hạ Á, đầy vẻ khinh thường và châm chọc: "Con người! Lũ người kiêu ngạo! Ngươi thật ra đã đoán được chút ít nhưng trong tiềm thức lại không dám nhìn nhận! Đúng không?"
Hạ Á sắc mặt lập tức biến đổi!
Hắn nhanh chóng chạy lại chỗ mấy bộ xương, dựng chúng đứng lên để quan sát cẩn thận rồi bỏ đó.
Bọn này đứng thẳng bằng hai chân, hiển nhiên là một sinh vật cao cấp nhưng lùn hơn loài người nhiều, chỉ xấp xỉ với người lùn nhưng không có vẻ cường tráng như họ, lại có vẻ gầy yếu.
"Không phải loài người vì quá thấp bé! Không phải tinh linh! Dù ta chưa thấy qua bao giờ nhưng nghe kể là hình dáng họ không khác mấy so với chúng ta." Hạ Á thở dồn. "Cũng không phải người lùn! Họ cường tráng hơn bọn này nhiều! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ..."
Hạ Á hít vào thật sâu, có vẻ đầy kích động. "Chúng là... Chúng là..."
"Địa tinh!" Dora cười độc địa. "Chúc mừng ngươi, người đã tìm ra được chủng tộc là chúa tể chân chính của thế giới thời viễn cổ! Họ đúng là địa tinh!!"
"... ... ... Địa tinh!!!
Nhìn đi nhìn lại đám địa tinh thứ thiệt của thời viễn cổ cùng với những đồ vật mà Hạ Á giờ đã trở nên quen thuộc: Nào là khải giáp cao cấp hơn hẳn con người hiện đại, nào là vũ khí với uy lực hùng mạnh hơn con người hiện đại gấp mấy chục lần! Chắc chắn là cái đám địa tinh đã chết này, nếu đúng là một đội quân, thì ngoại trừ sức lực nhỏ yếu, chỉ dựa vào trang bị của chúng đã đủ để đánh tan một đội quân tinh nhuệ của đế quốc Byzantine!
Đây là cảm giác gì?
Ngươi có hình dung được một đám chỉ biết kêu "Ouke... Ouke...", cả năm không tắm, giết lẫn nhau chỉ vì một túi lương thực, một bọn ngu muội, ti tiện đến vậy lại... Bỗng nhiên được tổ chức nghiêm minh thành một đội quân với trang bị hạng nặng, phi thường hùng mạnh hiện ra trước mắt ngươi không?!
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì nhóc ạ!" Giọng Dora nghiêm túc hẳn lên. "Họ đúng là địa tinh! Là sinh vật có trí tuệ cực cao! Hoàn toàn khác với cái đám hiện chỉ biết kêu "Ouke!" mà ngươi vẫn gặp! Ở thời viễn cổ họ là chúa tể thế giới, đứng trên tất cả muôn loài!"
Dừng một chút, Dora hạ giọng nói: "Theo những gì ta đã đọc qua thì chưa có ai từng nhìn thấy một di tích đầy đủ của nền văn minh địa tinh cổ đại! Ngươi hãy mau tìm thêm ở chung quanh xem. Không chừng còn phát hiện thêm điều gì khác!"
* Trích lại một đoạn ở chương 159 (bạn taroihung dịch ở tangthuvie, thuyhiubi có sửa lại vài chỗ.) nói về khải giáp của người Byzantine:
Thông thường áo giáp do Byzantine chế tạo là thứ tốt nhất trên đại lục. Trong quân đội đế quốc, trang bị phòng ngự được chia làm mấy đẳng cấp: kỵ binh phổ thông không được trang bị giáp sắt, mà chỉ có giáp da cùng giáp vải là chính, thỉnh thoảng để gia tăng lực phòng ngự, trên cơ sở là giáp da, sẽ gia cố thêm vài miếng sắt ở nhưng nơi yếu hại, rốt cục trở thành giáp sắt, là loại nhẹ và phòng ngự yếu nhất. Giáp sắt chân chính, chỉ có cấp độ đội trưởng trở lên mới có thể được phân phối, cũng chỉ là giáp da cơ bản được gia cố thêm hai miếng giáp ngực cùng giáp lưng, còn có hai miếng lót vai và giáp tay, loại này là giáp sắt cơ bản nhất dành cho cấp độ đội trưởng.
Nói cách khác, loại giáp sắt này dùng cho sĩ quan cấp thấp, bởi vì ngoại hình tương đối nhạt nhẽo, mà đại đa số đều là màu đen, cho nên được gọi là "Hắc bình giáp". (GD: Giáp đen bình thường)
Bắt đầu từ cấp tiểu đoàn, rốt cuộc cũng được xem như là sĩ quan trung cấp. Áo giáp vẫn dựa trên tiêu chuẩn "hắc bình giáp", thế nhưng lại gia cố thêm vài miếng sắt các vị trí yếu hại, hơn nữa để tăng mạnh lực phòng ngự, những miếng sắt cũng không còn tạo hình là một miếng lớn, mà là dùng một ít công nghệ cao cấp tạo thành nhiều mảnh sắt nhỏ như vảy cá hợp lại. Bởi vì bản thân giáp vẫn màu đen, mà các bộ phận yếu hại lại có các vảy màu trắng, tạo hình hiện rõ một ít văn lộ đen trắng, cho nên giáp sắt này gọi là "Văn giáp". (DG: văn là hoa văn, vân, vằn)
Mà cao cấp hơn, chính là cấp trung đoàn của các binh đoàn chủ lực, hoặc là các tướng lĩnh phòng vệ địa phương ở tuyến sau, hay các tướng lĩnh chỉ huy một phương vân...vân.... Tới cấp độ này, thì chỉ bước thêm một cấp là có thể trở thành tướng lĩnh cao cấp, từ cấp này giáp trụ bắt đầu được đặc chế, cũng không còn dùng chất liệu là sắt. Vô luận là phẩm chất hay chất liệu đều là nhất đẳng, cùng lúc trong tạo hình cũng đã thay đổi, sử dụng rất nhiều công nghệ cao. Do sĩ quan từ cấp độ trung đoàn rất ít khi phải chiến đấu ở tuyến đầu, cho nên cũng không còn sử dụng công nghệ tạo giáp liền mảnh - giáp liền mảnh chỉ thích hợp cho phòng ngự vũ khí từ chính diện, mà sĩ quan cao cấp không cần phải chính diện giao chiến, cho nên lúc này tạo hình cho giáp trụ cũng chỉ chuyên dùng cho việc chống tên bắn là chính, lân giáp hình vảy cá được cho rằng có lực phòng ngự tốt nhất đối với các loại vũ khí xuyên phá như tiễn, vì thế toàn bộ giáp trụ của cấp trung đoàn đều được tạo hình là những miếng thép hình vảy cá nhỏ, bởi vì các mảnh thép có màu trắng sáng, cho nên giáp trụ này được gọi là "Minh Quang giáp".
...
Tới "Minh Quang giáp", coi như đã là giáp trụ tốt nhất dành các sĩ quan cao cấp bình thường của đế quốc.
Lên thêm một cấp nữa, là đã vào cấp tướng. Có thể đơn độc chỉ huy một binh đoàn tác chiến, đảm nhiệm chức vị tướng quân thực quyền của đế quốc.
Ở cấp độ này, áo giáp càng thể hiện ra trình độ cao cấp của công nghệ quân sự đế quốc Byzantine.
Giáp liền mảnh chỉ thích hợp chống lại việc bị chém đập từ chính diện. Giáp vảy cá chỉ phòng ngự cho các công kích xuyên phá như tên. Nhưng tới cấp tướng, giáp phải đạt yêu cầu rất cao về mặt phòng ngự cho dù là cận chiến hoặc là bắn từ xa.
Cho nên, tới cấp độ này, áo giáp hoàn toàn không dùng loại giáp liền mảnh cũng như giáp vảy cá, mà đa phần là cấu tạo kiểu "tỏa giáp". (giáp từ những sợi xích nhỏ đan vào nhau)
Loại giáp trụ này lấy thép mềm cao cấp làm nguyên liệu chính yếu, loại thép mềm này so với thép miếng thông thường thì cứng rắn hơn nhiều, nhưng lại có tính mềm dẻo, khiến cho các võ tướng khi mặc giáp trụ vào sẽ không cảm thấy thân mình trở nên cứng nhắc hay cồng kềnh, gặp lúc chiến đấu cũng sẽ không hạn chế vũ kỹ cao siêu của bản thân. Cùng lúc từng khoanh từng khoanh thép mềm rất nhỏ được móc chặt vào nhau, hết lớp này đến lớp khác, cho dù gặp phải chính diện đâm chém, cũng có thể đem lực lượng va chạm truyền theo các vòng xích tản ra xung quanh, diện tích thụ thương mở rộng, giảm thấp thương tổn. Đồng thời rất nhiều vòng thép móc vào nhau, tạo thành vô số các kẽ rất nhỏ, đối với cung tên của đối phương cũng có lực phòng ngự rất mạnh.
Giáp trụ tới cấp độ này, sẽ không được gọi là "Giáp", mà được gọi là "Khải".
Dùng thép mềm làm thành giáp chuyên dùng cho tướng lĩnh cao cấp, còn được gọi là "Khâu Sơn Khải".
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương