Liệp quốc

Chương 188 : Săn bắt

Nếu đi vào sâu trong núi đến bộ lạc của người Zhaku thì không cần nhiều người làm gì. Hạ Á để lại bọn Hawke và Russell, chỉ dẫn theo Sherba, Tatara và mười tên lính đánh thuê có thân thủ tốt nhất, mượn thêm từ thương đội Jialun-Si của người Landisi mấy bộ cung tên rồi lập tức lên đường theo đám người của Arab. Bọn người Zhaku vượt qua con sông dài, cứ thẳng tiến về hướng đông của Dã Hoả nguyên rồi đi vào một vùng rừng núi mênh mông như biển mà bộ lạc của họ nằm sâu ở bên trong. Khi bọn người Zhaku lộ ra bản lãnh thật sự của họ, gọi đám thú cưỡi đến, thì hầu hết bọn lính đánh thuê đều phải động tâm. Dưới nghiêm lệnh của Hạ Á, bọn chúng chia nhau ra cưỡi trên những con sói vừa được gọi đến, lập tức tốc độ tăng nhanh gấp mấy lần. Cũng nhờ Hạ Á đã cảnh cáo khiến bọn người Zhaku cũng biết điều hơn rất nhiều. Ít nhất cũng không bỏ mặc bọn lính đánh thuê chịu khổ trong điều kiện hiểm ác của núi rừng, cũng không tỏ vẻ thõng tay xem trò náo nhiệt như trước. Vài người Zhaku đưa ra thuốc chống muỗi rất hiệu quả mà họ mang theo, lại có vài người xăng xái đi trước mở đường. Còn Hạ Á thì rất hứng thú với con thú cưỡi của Arab! Mẹ kiếp! Đây chính là Tiêm khiếu tích dịch! (Kì đà khổng lồ với tiếng rít chói tai! Tạm dịch là kỳ đà sấm) Một ma thú! Một ma thú thứ thiệt! Không ngờ lại là thú cưỡi của người Zhaku! Cưỡi thứ này thần kỳ hơn ngựa nhiều! Giá mà đại gia ta cũng có một con mang về để cưỡi lúc ra trận đánh nhau thì thực kiêu hãnh biết bao! Hơn nữa con kỳ đà, thú cưỡi của Arab, đúng là thủ lĩnh của toàn bộ đám thú cưỡi ở đây. Chỉ cần nó rống lên một tiếng, tất cả các con sói to lớn kia đều phải nao núng, thần phục. Nó lại còn rất nhanh nhẹn, tốc độ rất cao. Hạ Á càng nhìn càng thấy ưu điểm của nó nên đối với Arab cũng thân thiện hơn, thỉnh thoảng còn bắt chuyện với y, đề tài không có gì khác ngoài chuyện thú cưỡi. Arab cũng rất nhanh hiểu ý Hạ Á, nói: "Hạ Á đại nhân, người Zhaku chúng ta đối với bạn bè vô cùng hào sảng, bạn thích gì sẽ tặng nấy!" Nghe vậy Hạ Á mặt mày hớn hở, đang định mở miệng cảm ơn thì Arab đã nói tiếp: "Nhưng thú cưỡi của ta đây lại không thể cho ngươi được!" "Sao?!" Dế nhũi chớp chớp mắt. "Arab ta không hề keo kiệt." Arab lắc đầu nói. "Người Zhaku chúng ta thiện nghệ nhất là thuần phục thú, kỹ năng này được truyền lại trong tộc đời này sang đời khác, người ngoài cũng không học được. Mấy con thú cưỡi đó cũng là do người Zhaku chúng ta tự tay bắt về rồi thu phục chúng để sử dụng. Thú cưỡi chỉ trung thành và phục tùng chủ nó, nếu đổi chủ khác thì dù chết nó cũng không tuân theo, đó chính là truyền thống của người Zhaku. Cho nên con kỳ đà sấm này dù tặng cho ngươi thì ngươi cũng không thể sử dụng!" Hạ Á nghe xong, nửa tin nửa ngờ, liếc nhìn Arab. Arab cười nói: "Lần này đến với bộ tộc chúng ta, nếu có dịp ta sẽ mang ngươi đi vào núi săn thú, tìm cách bắt cho được thú con. Rồi ta sẽ chỉ ngươi một ít cách thu phục nó, ngươi cứ theo như vậy mà luyện chừng hai năm sẽ sử dụng được. Thu phục thú cưỡi từ lúc còn nhỏ, nó sẽ rất có cảm tình với chủ, đó là chỗ lợi vô cùng." Hạ Á lúc này rất vui mừng, tài nghệ dạy thú của người Zhaku rõ ràng là đã khiến dế nhũi mê tít cả mắt, hắn nhìn Arab ngày càng thuận mắt. Càng đi sâu vào rừng, sự hoà thuận giữa người Zhaku và bọn lính đánh thuê càng tăng. Bọn lính đánh thuê nhận được thuốc chống muỗi từ người Zhaku thì cũng phải mở túi của chúng ra. Bọn lính đánh thuê này đều mang theo hai cái túi da trên người, một cái đựng nước, còn một là rượu mạnh. Đã là lính đánh thuê thì ngoài việc ăn khổ thì còn phải biết uống rượu giỏi. Thậm chí trong giới lính đánh thuê *** còn truyền nhau câu nói: "Lính đánh thuê mà không biết uống rượu thì không phải lính đánh thuê!" Lính đánh thuê thích uống rượu, một phần là do quanh năm sinh hoạt trong gian khổ và nguy hiểm, tự nhiên cần giải toả áp lực và phiền toái trong lòng. Nhưng đồng thời, rượu đối với lính đánh thuê mà nói, còn có tác dụng không tầm thường: Bọn lính đánh thuê lúc nào cũng mang theo rượu, không chỉ để thỏa mãn dục vọng ăn uống, mà còn do nếu khi chiến đấu bị thương thì ngoài việc uống mấy ngụm để hóa giải nỗi đau đớn còn dùng rượu mạnh để xử lý, rửa sạch vết thương, nó có thể làm chậm lại việc hư thối của vết thương rất nhiều. Rượu mà đám lính đánh thuê mang theo đều là rượu mạnh, uống vào đến rát cả họng. Rượu càng mạnh càng được bọn lính đánh thuê hoan nghênh. Bọn người Zhaku đều là chiến sĩ giỏi, tự nhiên cũng thích uống rượu, đáng tiếc là kỹ thuật cất rượu của người Zhaku so với người Byzantine thua kém quá xa. Rượu mà đám lính đánh thuê mang theo này là rượu mạnh, bọn người Zhaku một khi uống vào liền như say như mê, lập tức hoan hô. Sau đó không ít người Zhaku lôi kéo bọn lính đánh thuê lại rồi khoa tay múa chân, nói luôn miệng như muốn dùng thứ gì đó của mình đổi rượu với bọn lính đánh thuê. Người Zhaku có thừa vàng, bọn chiến sĩ Zhaku này, trên người cũng đeo không ít vật trang sức bằng vàng. Không ít người trong số họ chỉ tùy tiện tháo ra một chiếc vòng trên cổ thì cũng đều là vàng ròng đánh ra. Hai bên khoa tay múa chân hồi lâu thì không ít lính đánh thuê đã đổi túi rượu lấy đồ trang sức bằng vàng của người Zhaku. Song phương tự nhiên rất vui mừng có được thứ mình cần. Đường núi gập ghềnh khó đi, hơn nữa khắp nơi đều ẩn dấu nguy hiểm. May là trên đường đi, quan hệ với người Zhaku đã được cải thiện. Có bọn chuyên gia sống trong rừng này hỗ trợ, áp lực của Hạ Á giảm đi rất nhiều, nếu không thì, hắn chỉ có một mình, dù lợi hại đến mấy thì ở nơi nguy hiểm này, cũng khó lòng chiếu cố được hết cho bọn thuộc hạ. Hạ Á và người Zhaku quan hệ càng ngày càng thân thiết. Hắn cũng cố học được một hai câu tiếng Zhaku để tiện nói chuyện với Arab. Lại thấy bọn họ trên người đeo đầy vàng, mà đối với họ vàng dường như cũng không được coi trọng, dễ dàng lấy ra đổi rượu với bọn lính đánh thuê. Thấy việc như vậy xẩy ra dế nhũi làm sao không kích động? Trong lòng tự nhiên lại sinh ra ý niệm muốn giao dịch với người Zhaku. Hỏi han Arab một hồi mới rõ: Hoá ra giao dịch giữa người Zhaku với các đoàn thương buôn loài người cũng không nhiều và không thường xuyên lắm. Chỉ có rất ít người được người Zhaku tín nhiệm mới có thể tiến hành một ít giao dịch với bộ tộc Zhaku. Quan trọng nhất là dường như bộ lạc Zhaku này không thích giao dịch với loài người. Đa phần người Zhaku có định kiến giống nhau là đám người bên ngoài kia, trừ vài người tốt, số còn lại đều tham lam, giảo hoạt! Cho nên, mặc dù có giao dịch thật nhưng hàng năm người Zhaku ở nơi này cũng đổi không mất bao nhiêu vàng. Hơn nữa, bọn họ cũng còn một đường thông thương khác, đó là một con đường nhỏ ở phía nam khu rừng, nơi đó địa thế bằng phẳng hơn một chút, cũng dễ đi hơn, xe ngựa cũng có thể miễn cưỡng đi qua. Hạ Á nghe xong cũng chẳng kinh ngạc, dù sao việc buôn bán này nhất định phải đi bằng một con đường khác. Nếu không với cách xuyên rừng này, đường lối gập ghềnh lại nguy hiểm, bọn họ mấy chục người cỡ này mà còn thấy khó khăn thì những đội thương buôn khác về căn bản là không thể đi đến được! "Không phải là ta không muốn mang bọn ngươi đi bằng con đường kia." Arab sợ Hạ Á hiểu lầm nên chủ động giải thích: "Con đường ở phía nam kia, nghe bọn thương nhân nói qua thì bọn họ xuất phát từ một thôn trấn ở phía nam Dã Hoả nguyên, không băng qua lãnh địa của bọn địa tinh trên Dã Hoả nguyên mà đi thẳng về hướng đông bắc, vượt qua phía nam con sông dài. Con đường đó quá xa, nếu phải đi như vậy, chúng ta ra khỏi địa tinh bộ lạc liền phải theo hướng nam đi liên tiếp mấy ngày, sau đó đến phía nam Dã Hoả nguyên lại chuyển sang hướng đông, qua lại như vậy tính ra có thể mất một hai tháng." Hạ Á thật ra không để ý gì chuyện này. Hắn chỉ hỏi rất kỹ vị trí của con đường buôn bán đó của người Zhaku, lại còn đưa vải ra cho họ vẽ đường vào rồi mới cẩn thận thu về. Bọn người Zhaku này đều là thợ săn rất giỏi trong vùng rừng núi này, có họ hỗ trợ, bữa ăn của đám lính đánh thuê cũng được cải thiện hẳn lên. Hôm nay sau vài tiếng hô hào, vài người Zhaku liền chạy vào rừng sâu, chỉ sau nửa canh giờ đã khiêng một con nhím trở ra. Đây là một ma thú cấp thấp, toàn thân đầy lông cứng nhọn, khi nổi giận liền xù cả lên, lại có thể bắn lông ra làm bị thương đối thủ. Ngoài điều đó ra nó chỉ như một con heo rừng không hơn không kém. Con thú này nặng đến trên trăm cân, bọn Zhaku thuần thục mổ bụng móc bộ đồ lòng ra, rạch bốn chân ra để lóc xương, bộ da thú thì được cẩn thận gấp lại. Tay chân họ nhặm lẹ khiến một thợ săn lão luyện như Hạ Á nhìn thấy cũng không khỏi thở dài. Hạ Á để ý thấy người Zhaku rất khéo léo, bộ da nhím được lọc ra mà không hề bị một điểm nhỏ hư hao! Lúc săn con nhím, họ dùng giáo, thủ pháp ném giáo của họ thật kinh người, nhìn thi thể con nhím như không có vết thương, chỉ ở mắt nó có một lỗ thủng xuyên tới óc! Xem thế mới biết bọn người Zhaku chỉ một giáo đã đâm trúng mắt, thấu sọ, giết chết con nhím! Kỹ năng phóng giáo này cũng khiến Hạ Á hơi động tâm. Lúc trước hắn thấy bọn lính đánh thuê của đội Tê Giác Lửa đồng loạt phóng búa hạ đối phương đã thấy động lòng nhưng mà chiến thuật này của bọn Tê Giác Lửa... tốn kém quá! Làm được một cây búa tốn không ít sắt thép mà cứ phóng ra như vậy thì... với khả năng tài chính hiện giờ của Hạ Á không thể trang bị cho thuộc hạ nổi. Kiểu phóng giáo của người Zhaku này có vẻ thích hợp hơn! Giáo ngắn chế tạo dễ hơn búa nhiều, hơn nữa có khi không cần đến sắt thép mà chỉ thay thế bằng một thanh gỗ nhọn cũng được, lại còn có cái thứ cây ở khu rừng trong bộ lạc địa tinh cứng rắn như thép, đúng là một nguyên liệu hảo hạng. Sau đó, dế nhũi lập tức quyết tâm theo học cho được cách ném giáo này từ người Zhaku. Arab cũng thấy ngay chỗ dụng tâm của Hạ Á, có điều y chẳng nói gì. Chuyến đi này bước đầu coi như thuận lợi nhàn nhã nhưng tới ngày thứ sáu bỗng nhiên có sự thay đổi. Sự tình thế này: Người Zhaku ngày nào cũng đi săn, lần nào cũng được ít nhất một con, có thể là hoẵng, có thể là heo rừng linh tinh. Có khi còn bắt sống mang về, không giết ngay mà nhốt ở một chỗ xa xa doanh trại (Hạ Á thấy việc này như một kiểu cảnh giới thêm), tới sáng lại cho người ra thăm chừng con mồi. Vào sáng ngày thứ sáu, sau khi một người Zhaku chạy ra xem con hoẵng bắt được tối qua thì hắn ta lại quay về với vẻ mặt khó coi rồi thì thầm gì đó với Arab. Arab cũng nhíu mày lại. Hạ Á chẳng do dự gì hỏi luôn: "Chuyện gì vậy?" Arab liếc nhìn Hạ Á, thoáng chần chừ: "Ta và ngươi cùng đi xem." Con hoẵng tối qua đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn một vũng máu và vài mảnh xương thịt gì đó. Vết máu kéo dài đến bên một bụi cỏ. Arab nhìn kỹ quanh bụi cỏ và kiểm tra lại dấu vết trên mặt đất rồi quay lại nhìn Hạ Á nghiêm túc nói một câu: "Chúng ta bị theo dõi!" Cứ theo thần sắc nghiêm nghị của Arab, Hạ Á thấy y có một vẻ e ngại rất rõ ràng. "Chúng ta quay lại hướng cũ, hướng nam." Arab quyết định rất nhanh. "Phải đi vòng thôi!" Đối với quyết định này, Hạ Á không có ý kiến gì khác. Hắn bản chất là một thợ săn, rất biết cách sống trong rừng núi. Ở địa phương lạ, gặp biến cố gì thì tốt nhất là nghe theo sự sắp xếp của dân bản xứ. Thế giới bên ngoài là thế giới bên ngoài, thế giới rừng núi là thế giới rừng núi. Ở nơi như nơi này, không nghe lời dân địa phương thì chỉ cần uống nhầm một ngụm nước suối có độc thì toàn bộ đám lính đánh thuê cũng đủ hết đời! Dế nhũi dù gì cũng từng sinh sống trong rừng núi nhưng dù sao đây cũng chẳng phải địa bàn của hắn, rất nhiều thứ nơi đây hắn chưa biết, nên chỉ biết hỏi lại: "Có gì khó khăn vậy?" Arab hơi do dự, lắc lắc đầu: "Kẻ thù cũ. Lúc chúng ta rời khỏi bộ tộc đã bị bọn chúng tập kích, ta đã mất đi hai người nhưng cũng khiến cho đối phương không ít đau khổ. Không ngờ khi quay về lại bị bọn chúng bám theo." Dừng một chút, Arab mới nói thêm một câu: " Là một bầy kì đà, loại kịch độc!" Hạ Á hiểu rất rõ khi Arab nói kì đà thì cũng không phải nhỏ như loại thường mà phải là cỡ như thú cưỡi của y, kì đà sấm! Toàn đội lập tức quay đầu chạy nhanh về hướng nam. Xác định đoàn mình bị bám theo, bọn người Zhaku biểu hiện thật nghiêm túc nhưng bọn lính đánh thuê do chưa biết bọn kì đà kịch độc này đáng sợ ra sao nên chưa quá khẩn trương. Chính Hạ Á cũng không mấy lo lắng. Dế nhũi xem ra chắc chúng chỉ lớn xác mà thôi, nhưng nếu chúng đi thành đàn thì sao đây? Nhưng mọi người mau chóng chịu khổ liền! Trước tiên là thiếu thức ăn. Đi về hướng nam đã hai ngày, không ngờ người Zhaku vẫn chẳng săn được con thú nào! Arab thần sắc nặng nề: "Bọn này thực giảo hoạt, chúng bám theo chúng ta nhưng lại không vội tập kích mà chỉ ẩn núp chung quanh, doạ cho muông thú quanh đây trốn hết thì làm sao mà săn được thứ gì. Chúng muốn chúng ta trước hết là chịu đói!" Không săn được mồi thì không có thịt tươi, mọi người đành ăn lương khô! Nhưng khó khăn thứ hai lại ập tới: Nước uống! Khi đi vào vùng rừng núi, dĩ nhiên không thể mang theo xe ngựa để chở hàng chục thùng nước! Mấy ngày nay nước đều được bổ sung dọc đường. Do có người Zhaku dẫn đường, họ lại biết rõ các nguồn nước nên cũng không cần lo lắng. Tuy nhiên đi về hướng nam hai ngày liền, gặp hai đầm nước trên đường nhưng Arab lại nghiêm cấm mọi người không được lấy nước! "Bọn giảo hoạt đó biết cách làm chúng ta chịu đói thì cũng biết cách giở trò quỷ trong nước. Đừng quên chúng là kì đà kịch độc!" Lời của Arab vô cùng linh nghiệm! Trên đường chỉ gặp hai đầm nước nên một gã lính đánh thuê không tin y, uống vụng một ngụm. Kết quả là chỉ trong chốc lát hắn đã mũi miệng trào máu, sắc mặt đen thui rồi tắt thở! Hạ Á vì vậy rất giận dữ, lập tức triệu tập toàn bộ đám lính đánh thuê lại quát cho một trận. Bọn lính đánh thuê theo hắn chưa lâu, còn mang theo tính bướng bỉnh vô kỷ luật nhưng sau khi thấy có kẻ vì cãi lệnh mà chết thì cũng trở nên dễ bảo hơn nhiều. Do nước mang theo người không nhiều nên Arab lại hạ lệnh buộc mọi người phải thật tiết kiệm nước, phải dành nước cho thú cưỡi vì nếu chúng mà gục thì mọi người chỉ có nước cuốc bộ! Còn nước cho người thì bọn họ cũng có cách: Vài gã Zhaku cầm dao sục sạo trong những bụi cây một lát rồi đào lên một ít rễ cây mập mạp trông như củ khoai tây. Loại rễ này cho vào miệng cắn một miếng thì nước đã trào ra đầy miệng. Để cho người giải khát thì thế là đủ, hơn nữa loại rễ cây này có rất nhiều trong rừng, tìm cũng không khó. Duy có một điểm dở là loại nước rễ cây có vị chua, lúc đầu mọi người còn thích vị này và cố uống cho nhiều nhưng đến khi đi ngủ thì vị chua trong dạ dày mới hành hạ họ, bụng cứ đau quặn từng cơn khiến mãi đến sáng hôm sau họ cũng không ăn nổi thứ gì. Hai hôm sau, đa số bọn lính đánh thuê liền ốm hẳn đi. Người Zhaku lại làm thêm một việc: Khi hạ trại nghỉ ngơi, họ thả mấy con sói ra. Mấy con sói này sau khi được thả vẫn loanh quanh gần doanh trại. Theo lời Arab thì: "Cho dù ngươi tài giỏi đến mấy thì cũng không thể bì được với bọn dã thú này về sự nhanh nhạy của cảm giác, mắt tinh, tai thính. Sói gác đêm còn tốt hơn người nhiều." Nhưng ngay cả như thế, tình hình cũng càng ngày càng tệ mà kẻ xác nhận là con thú cưỡi của Arab. Con kì đà sấm này có vẻ ngày càng khó chịu, khi dừng để nghỉ thì móng vuốt cứ cào loạn trên mặt đất, người lạ không cẩn thận đến gần là nó lập tức nhe nanh múa vuốt vẻ bực tức. Hạ Á thấy rất rõ là kẻ địch đã tới rất gần. Đi suốt mấy ngày, đoàn người, ngay cả người Zhaku, cũng lộ vẻ mệt mỏi. Nhiều ngày liền phải ăn lương khô lại bị món nước chua kia hành hạ làm đau dạ dày... khiến mọi người đều khó chịu. Cuối mỗi ngày đường chỉ ăn lương khô, bọn lính đánh thuê đều vô tình lộ ra vẻ phờ phạc, tay chân mỏi mệt. Arab ngày nào cũng phái ra một tổ gồm năm ba người sục sạo chung quanh nhưng vẫn không thấy được gì. Bọn kì đà kịch độc này khó chơi hơn họ tưởng. Sang ngày thứ tư, người gác đêm bị tiếng gào rít từ trong rừng vang đến làm kinh động, lập tức đánh thức mọi người. Người Zhaku liền gọi ngay lũ sói về thì thấy thiếu đi hai con! Thi thể của chúng nhanh chóng được tìm ra. Hai con sói lớn bị xé thành từng mảnh nhỏ. Trên chỗ xương thịt còn lưu lại, thấy rõ những dấu răng lớn, bén nhọn khiến người xem lạnh cả xương sống! Hiển nhiên là hai con sói này bị cắn đứt cổ mà chết! Theo Arab giải thích thì khi bọn kì đà kịch độc này tấn công, nó giữ chặt lấy mục tiêu không cho thoát rồi rót nọc độc theo răng nanh vào cơ thể khiến cho mục tiêu trúng độc, nhanh chóng mất năng lực phản kháng. "Chúng ta phải nhanh hơn nữa!" Arab kéo Hạ Á sang bên, hạ giọng nói: "Kẻ địch hẳn là sốt ruột rồi, chúng ta phải nhanh chóng dắt bọn chúng về phía nam, ở đó có một cánh rừng, dẫn bọn chúng vào đó ta sẽ có cách đối phó." Dự đoán của Arab rất chính xác. Ngày hôm sau, giữa ban ngày, khi đoàn người đang im lặng di chuyển, bỗng nhiên từ trong đám cây cối vọt ra một thân ảnh xanh lè! Tấn công đột ngột như thế khiến cho bọn sói đang dùng làm thú cưỡi cũng không kịp phát hiện. Một tên lính đánh thuê đang ngồi trên lưng sói bị cái bóng xanh kia hất văng xuống đất! Lập tức lại có hai bóng xanh nữa xông ra. Một cắn luôn vào cổ con sói to đùng. Tình huống như vậy nhưng không ngờ bọn sói lại không hề nổi hung. Mắt thấy đồng loại bị tấn công nhưng bọn sói phía sau lại hoảng sợ tru lên, cụp đuôi lùi lại. Tên lính đánh thuê ngã trên mặt đất lập tức bị hai con kì đà cắn vào chân, tha thật nhanh vào rừng. Hạ Á phản ứng nhanh nhất, hắn phi thân tới, tay cầm một cây giáo gỗ, dùng cách phóng giáo mà hắn đã khổ luyện từ mấy hôm trước, đâm luôn ngọn giáo vào mắt một con kì đà, xuyên luôn vào sọ! Bọn lính đánh thuê cũng phản ứng ngay, rút đao kiếm ra xông tới. Con kì đà xanh nhanh chóng lủi vào rừng biến mất. Arab lo lắng quát lên, ngăn không cho bọn lính đánh thuê đuổi theo. Hạ Á cũng lớn tiếng ngăn họ lại. Nhìn lại gã lính đánh thuê bị cắn đang nằm trên mặt đất, dấu răng bén nhọn như lưỡi cưa thấy rất rõ. Một lát sau da hắn đen xạm đi rồi tắt thở. Hạ Á thấy vậy, sắc mặt xanh mét, đầy vẻ u ám doạ người, ánh mắt loé lên liên tục như hào quang chớp động. Hắn rốt cục cũng đã thấy rõ hình dạng của loài kì đà kịch độc! Bọn chúng cũng to ngang ngửa với con kì đà sấm chỉ là toàn thân xanh biếc, rất khó phân biệt với màu xanh của cây cối trong rừng, trên người lại phủ đầy vẩy cứng như sừng, đao kiếm khó xuyên, trong miệng là hai hàng răng cực kỳ bén nhọn. Hạ Á dùng cây cời lò, mổ đầu con kì đà kịch độc ra, moi lấy hai túi nọc trong khoang miệng rồi dùng một cái chai không mang theo trên người, cẩn thận thu lấy chất độc màu xanh trong túi nọc kia mà chẳng nói tiếng nào. Cũng trong ngày đó, khi mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Hạ Á cũng chẳng nói gì với ai, xách cây cời lò biến luôn vào rừng. Mãi đến lúc nhổ trại hắn mới quay về, toàn thân lấm lem, trên lưng vác một con kì đà kịch độc còn sống! Hạ Á chặt hết chân của nó rồi dùng cây cời lò chặt đứt từng cái răng một. Suốt một ngày đi đường, hắn mang theo con kì đà, thỉnh thoảng lại ra tay hành hạ một chút. Hắn xuống tay rất có chừng mực, không nhẹ không nặng khiến cho con kì đà đáng thương này dù ăn hơn chục đao nhưng tận đến cuối ngày vẫn không tắt thở! Suốt dọc đường nó không ngừng tru lên thê thảm! Tiếng kêu rất cổ quái nghe như tiếng nước róc rách ngày hè. Có tiếng tru này suốt dọc đường, cả ngày hôm đó họ không hề bị tấn công! "Tiếng kêu thảm của đồng loại là thứ dễ sợ nhất!" Hạ Á nhìn ánh mắt nghi hoặc của Arab, lạnh lùng nói: "Điều này đúng với mọi giống loài!" Nghe xong những lời này, Arab chỉ nhìn chằm chằm Hạ Á một hồi lâu rồi từ nay về sau, bất cứ lúc nào gặp lại người này, Arab trong ánh mắt đều xao động với nhiều cảm xúc khác nhau!" "Loại ma thú kì đà kịch độc này sống quần cư, một bầy của chúng ít ra cũng phải trên hai mươi con. Bọn này thù rất dai, khi trước ta ra khỏi núi đi vào Dã Hoả nguyên đã từng giao chiến với chúng, giết mất hai con. Chúng liền bám theo ta suốt, mãi đến khi ra khỏi rừng mới thôi, Lần này quay về chúng cũng chưa buông tha." Arab nhìn Hạ Á rồi trầm sắc mặt, nói: "Tới tối mai, chúng ta sẽ đi qua một con suối, do nước chảy nên không sợ bị chúng hạ độc, ta có thể lấy nước để bổ sung thức uống. Tuy nhiên qua khỏi suối nước sẽ đi vào lãnh địa của một loại ma thú khác rất lợi hại nên chúng ta sẽ không vào quá sâu trong lãnh địa của nó mà chỉ vòng qua bên cạnh. Loại quái vật này là thiên địch của bọn kì đà kịch độc nên đến hơn phân nửa là chúng không dám tiến vào, nhờ đó ta có thể thoát được chúng." "Là thứ gì vậy?" Hạ Á rất gọn gàng và dứt khoát, hỏi. Arab do dự một chút, cười khổ mà nói ra đáp án:. "Người Byzantine các ngươi gọi nó là Kẻ lẩn trốn răng to! (Sau đây gọi là Răng To)"