Liệp quốc
Chương 185 : Damn
Trên sườn dốc phía bắc trong hung lũng lũng của bộ lạc có một vùng đất trũng, trên đó là một khoảnh rừng thưa. Hiển nhiên bộ lạc địa tinh đã rất coi trọng vùng đất này, mở hẳn một con đường từ trong bộ lạc đi thẳng đến đây.
Lúc Hạ Á và Thiên Công cùng mấy gã địa tinh đến đây, ánh mắt gã lập tức bị thu hút bởi những cây cối kì lạ ở chung quanh.
Cây cối nơi đây chỉ thoáng nhìn đã thấy chúng to lớn hơn rất nhiều so với các loại thực vật khác đang chết dở sống dở trên sườn dốc. Cây nào cây nấy thẳng tắp, thân cây to khoẻ, tán lá tốt tươi, từ vỏ cây đến lá cây trên cành đều ẩn chứa một ánh kim loại màu đen.
Đi vào rừng cây, Hạ Á nhặt lên một chiếc lá, cầm trong tay săm soi một chút rồi thở dài: Đây mà là lá cây! Một miếng thép mỏng mới đúng! Lại nhẹ hơn thép rất nhiều.
Nhìn quanh thân cây với tán lá xum xuê, khi gió thổi qua, tán cây lay động, những chiếc lá chạm nhau phát ra hàng loạt tiếng leng keng như những lưỡi mác đang va đập.
Được Thiên Công chỉ lối, Hạ Á đã nhanh chóng tìm được nguồn suối độc ở giữa hai gốc cây to.
Nguồn suối này tạo nên một cái hõm giữa một khối đá nứt nẻ. Khối đá này đã bị vùi đến hơn phân nửa vào sườn dốc, chỉ lộ ra một phần nhỏ. Nguồn suối chính là từ một khe hở giữa tảng đá và mặt đất.
Hiển nhiên là nguồn suối này đã khô cạn. Thậm chí bùn đất chung quanh nó đã khô ran. Chỉ còn vệt nước bào mòn tảng đá qua bao năm tháng là còn lại. Bốc lấy một nắm đất cát khô trên mặt đất, Hạ Á nhíu chặt đôi mày lại.
Nắm đất này đã muốn rời thành từng hạt, hiển nhiên con suối này đã cạn được một thời gian. Hạ Á ngẩng đầu lên hỏi Thiên Công thì nó nói từ khi nó biết chuyện đến nay, con suối này chưa từng khô cạn bao giờ. Còn lần này, con suối bị cạn khi nó đang lưu lạc tìm kiếm bà xã của mình nên chính nó cũng không biết chuyện gì xẩy ra.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Hạ Á cũng chỉ đành thở dài. Hắn cũng không cam chịu, hỏi tiếp hàng mấy chục câu nhưng bọn địa tinh thật quá mức ngu muội, ngay cả những khái niệm như mùa khô này nọ cũng không hề hiểu. Nếu muốn dựa vào chúng mà moi được tin tức gì giá trị thì chắc chẳng có hi vọng gì.
Nếu suối đã cạn, Hạ Á chỉ còn đặt hi vọng vào món nấm độc trong truyền thuyết mà thôi.
Món nấm độc mà Thiên Công nói kia đúng là sinh trưởng chung quanh con suối này. Trên những thân cây quanh suối, phần dưới thấp của cây, thường khi đến mùa xuân, khi thời tiết ẩm ướt, hàng năm vẫn mọc ra rất nhiều nấm. Đáng tiếc là năm nay, suối đã cạn khô, nơi này hoàn toàn khô hạn, cũng chẳng thấy một tai nấm nào!
"Nấm này hình dạng thế nào?" Hạ Á vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp một câu.
Khi Thiên Công quát hỏi, bọn địa tinh nhìn nhau một lát rồi có một tên, sắc mặc cổ quái, ngượng ngùng thò tay vào ngực mò mẫm một lúc rồi lôi ra một cái túi bằng da thú.
Mở cái túi dơ bẩn, dầu mỡ nhớp nháp, đen thui, chẳng biết lúc trước có màu gì ấy ra thì bên trong là những miếng trông giống như nhũng cây nấm, có tai nấm to cỡ bàn tay đã được hong khô chuyển sang màu đen.
Hạ Á sáng mắt lên, đưa hai tay ra nhận: "Là thứ này đây sao?"
Gã địa tinh kia thì thào mấy câu, Thiên Công nói lại cho Hạ Á rằng mấy cây nấm này được tên kia giữ lại. Nó biết thứ này có độc, định giấu một ít, chuẩn bị nấu thành cao bôi trên vũ khí để dùng.
Hạ Á nhận cây nấm đen ấy, vừa nhìn qua đã nghe một tiếng thét kinh hãi trong đầu.
Dora kinh ngạc hét lên rất đột ngột, có vẻ cực kỳ xúc động lại như mừng rỡ vô cùng. Hạ Á hết hồn, suýt nữa đánh rơi cây nấm xuống đất!
"Chính là nó! Quả nhiên là nó! Ha ha ha! Bọn địa tinh ngu muội này thật đến chết cười, lại còn nói đây là nấm! Đúng là đồ ngu! Ha ha ha! Nấm sao? Đây đúng là Ma Diễm thảo! Là Ma Diễm thảo! Ha ha ha!"
Giọng cười của Dora vô cùng kiêu ngạo và mừng rỡ. Hạ Á cũng lập tức quan tâm, đánh giá thật kỹ món đồ trong tay: Cái thứ to bằng bàn tay này là Ma Diễm thảo sao? Nó là cái gì vậy?
"Ha ha! ngươi hỏi lại bọn địa tinh xem. Chúng nói đây là nấm độc, nếu không cẩn thận ăn lầm vào là chết, thì sẽ chết ra sao?"
Hạ Á lập tức đem thắc mắc của Dora ra hỏi, bọn địa tinh của Thiên Công nhao nhao trả lời khiến Hạ Á đầu váng mắt hoa nhưng cuối cùng cũng có được câu trả lời cụ thể: Trong bộ lạc địa tinh, tên nào ăn phải thứ này đều phát điên, ánh mắt trở nên cuồng loạn, không thể tự kiềm chế được, rồi chết trong điên loạn, toàn thân co giật, giãy dụa.
Hạ Á nghe xong cũng lấy làm lạ: Sao lại có phản ứng trúng độc như vậy? Loại độc gì thế này?
"Ngu quá! Thứ này đâu phải thuốc độc! Là đồ quý hiếm đó! Chỉ có bọn địa tinh không biết mới nói là thuốc độc! Hứ!"
Ngừng một chút, Dora nói tiếp: "Ngươi nghe bọn địa tinh nói rồi đó. Bọn địa tinh trúng độc bởi thứ này đều chết vì điên. Thực ra không phải trúng độc mà là bị kích thích, phấn khởi quá mức, vượt qua giới hạn mà thân thể bọn chúng chịu đựng được."
Phấn khởi sao?
"Đồ ngu như heo!" Dora thở dài, đột nhiên cười lạnh nói: "Cũng không trách được ngươi, ngươi không phải ma pháp sư! Ôi cho dù là đồ rác rưởi như tên thủ hạ ma pháp sư kia của ngươi ắt cũng phải biết tên của vật này. Dù hắn chưa hề nhìn thấy nó nhưng nhắc đến tên nó là hắn hẳn phải biết!"
Ha Á trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Công, ra dấu cho nó biết hắn muốn ở lại một mình ở đây để nghỉ ngơi. Lũ địa tinh cũng chẳng phản đối. Dù sao trong khu rừng này dòng suối độc cũng đã khô cạn, chẳng còn gì đáng giá nữa.
Khi Thiên Công cùng mấy tên địa tinh kia đã rời đi, Hạ Á mới đảo qua một vòng khu vực quanh khoảnh rừng và con suối. Khi biết chắc không còn ai mới hạ giọng nói: "Dora! Rốt cuộc đã có chuyện gì? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta xem!"
"Hừ! Chính loài rồng chúng ta đã phát hiện ra công dụng của Ma Diễm thảo, sau đó các loài khác mới dần dần biết đến. Ma Diễm thảo cũng là do loài rồng đặt tên cho nó đó!"
"Nói chuyện chính thôi!" Hạ Á cau mày.
Dora "Hừ!" một tiếng, ra vẻ bất mãn nhưng cũng chỉ ngưng một tí rồi nói tiếp: "Ngươi về lĩnh vực ma pháp chẳng biết gì cả, nếu muốn giải thích cho ngươi hiểu được chỗ diệu dụng của thứ này cũng phải mỏi mồm! À, ta sẽ nới đơn giản thôi. Ngươi biết ma pháp sư chứ?"
"Hạ Á trừng mắt: "Nói nhảm! Ai chẳng biết ma pháp sư!"
"Vậy ngươi có biết ma lực của ma pháp sư rốt cuộc là loại sức mạnh nào không?"
Đến đây thì Hạ Á chỉ có nước lắc đầu.
"Hừ! Nói một cách đơn giản thì ma lực của ma pháp sư chính là sức mạnh tinh thần của con người. Khi sử dụng ma pháp nghĩa là đã thông qua một ít phương pháp kì lạ để tu luyện sức mạnh tinh thần từng bước một, đến khi có thể sử dụng được sẽ trở thành một loại năng lượng hùng mạnh. Loại năng lượng này được xưng là ma lực.
Cần nói thêm là loài người các ngươi là một trong những loài có khả năng thiên phú để sử dụng ma pháp kém cỏi nhất! Không như loài rồng chúng ta hoặc như loài tinh linh, trời sinh đã có sẵn sức mạnh tinh thần rất thuần khiết, không cần tu luyện gì cả. Nhưng sức mạnh tinh thần của bọn con người các ngươi không thể trực tiếp biến thành ma lực mà phải qua một quá trình tu luyện theo một vài phương pháp nào đó để đạt được sự tinh thuần và nâng cao nó lên.
Cũng phải nói là con người các ngươi cũng có chút trí tuệ! Không ngờ có thể phát minh ra cách để luyện được sức mạnh tinh thần của chính mình trở thành ma lực. Đúng là rất giỏi!"
Nói tới đây Dora tổng kết lại: "Nói đơn giản thì ma lực chính là tinh thần lực, là sức mạnh tinh thần!"
"Được rồi! Chuyện đó và cái thứ thảo thảo gì này có quan hệ gì chứ?"
"Đương nhiên là có quan hệ!" Dora cười lạnh. "Trong chúng ta, bất kể là loài rồng hay tinh linh, hay ma pháp sư của con người, thực lực ma pháp cao hay thấp được thể hiện bằng ma lực mạnh hay yếu. Ma lực mà hùng hậu thì thi triển ma pháp uy lực càng mạnh mẽ. Một số ma pháp uy lực mạnh còn đòi hỏi ma lực phải mạnh mẽ đến mức độ nào đó thì mới thi triển được ra. Nói vậy thì đối với bọn ma pháp sư, ma lực dĩ nhiên là thứ quan trọng nhất. Nhưng ngay cả với loài rồng hùng mạnh như chúng ta thì tinh thần lực dù cường thịnh nhưng cũng là có giới hạn. Khi tinh thần lực đã bị hao phí rất nhiều thì thực lực cũng suy yếu đi không ít. Lúc đó nếu bản thân mình không thể tự mình bổ sung... À cách này bọn con người các ngươi gọi là minh tưởng, thì phải dùng đến ngoại lực để khôi phục tinh thần lực."
Hạ Á sắc mặt nghiêm túc hẳn lên: "Ta hiểu rồi! Cái gì thảo..."
"Ma Diễm thảo!" Dora hình như đã nổi nóng. "Ngu xuẩn! Là Ma Diễm thảo!"
"À à... Ma Diễm thảo!" Hạ Á trợn mắt lên. "Thứ Ma Diễm thảo này có thể bổ sung ma lực, đúng không?"
"Chính xác là bổ sung tinh thần lực!" Dora, như không kìm được, trong giọng nói có phần thèm muốn.
"Nhưng... Dùng thuốc để cho người ta thêm phấn chấn tinh thần, ta cũng đã từng thấy rồi." Hạ Á có vẻ hơi nghi ngờ. "Nơi ta ở trong núi cũng có vài thứ cây cỏ, ăn vào thì một lúc sau cũng làm cho tinh thần người ta phấn khởi lên. Có điều sau đó thì lại trở nên vô cùng yếu đuối."
"Mấy thứ ngươi nói đó không phải là bổ sung tinh thần lực một cách chân chính mà là kích thích tinh thần lực trong một thời gian ngắn thôi. Nói cách khác là ngươi dốc hết tinh thần lực còn lại của mình ra dùng hết trong một thời gian ngắn, đâu phải là bổ sung. Chỉ là những loại thuốc kích thích bình thường thôi."
Dora khinh bỉ nói: "Mấy thứ đó làm sao so được với Ma Diễm thảo! Ma Diễm thảo mới đúng là thứ bổ sung tinh thần lực tuyệt vời." Nói tới đây Dora liền trầm giọng xuống: "Ta tuy chưa từng tận mắt thấy loại này, còn diệu dụng của nó cũng chỉ là nghe nói thôi nhưng chắc chắn là không sai! Ma Diễm thảo này, đối với loài rồng chúng ta và loài tinh linh là có tác dụng trực tiếp nhất, rõ ràng nhất vì tinh thần lực của chúng ta là do trời sinh, chẳng cần tu luyện, có thể trực tiếp biến thành ma lực. Dùng Ma Diễm thảo vào chỉ một lúc sau là đã có thể bổ sung một lượng lớn tinh thần lực, dù đang suy yếu cũng có thể rất nhanh hồi phục. Còn bình thường dùng thêm một chút kỹ xảo liền khiến thực lực bản thân có thể tăng nhanh! Đương nhiên đối với bọn ma pháp sư các ngươi thì thứ này là bảo bối khó cầu. Dù với con người để phát huy ma lực phải trải qua tu luyện, minh tưởng. Nhưng minh tưởng chính là để nâng cao tinh thần lực. Sau khi dùng Ma Diễm thảo thì tinh thần lực được bổ sung rất lớn, tinh thần lực trở nên hùng hậu thì việc tu luyện để phát huy ma lực tự nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa ta còn nghe nói, con người các ngươi cũng có vài thiên tài ma pháp dược sư, từ xa xưa đã phát minh ra cách phối hợp giữa Ma Diễm thảo và các dược phẩm khácđể tạo ra một thứ thuốc phi thường công hiệu gọi là Ma lực dược thủy! Sau khi dùng nó là ma lực lập tức được bổ sung! Mà dược liệu chính yếu của Ma lực dược thủy chính là Ma Diễm thảo!"
Dora lại nói thêm: "Trong lúc chiến đấu, nếu ma pháp sư đã cạn kiệt ma lực khác nào không còn sức chống chọi, nếu ở thời điểm này mà có một lọ Ma lực dược thủy uống vào thì... Hừ! Có khác gì thực lực bản thân tăng gấp đôi! Đồ tốt như vậy ngươi nói xem có quan trọng không?"
Hạ Á gật đầu, nuốt nước miếng: "Khôi phục ngay thực lực... Quả nhiên là... Xịn!"
"Hừ! Ngươi cầm trong tay một khối Ma Diễm thảo chỉ to bằng bàn tay như vậy, đừng tưởng là ít, nếu dám đưa nó ra trước mặt mọi người thì lập tức khiến cho hai tên đại ma đạo sư quyết đấu đó!"
"Vậy nó đáng giá bao nhiêu tiền?" Hạ Á hỏi thẳng vào vấn đề hắn quan tâm nhất.
"Tiền?" Dora cười ha hả. "Đối với người bình thường thì nó chẳng có tác dụng gì! Người thường ăn vào thì do được bổ sung tinh thần lực quá nhiều nên sẽ quá phấn khởi mà chết! Nhưng với ma pháp sư thì lại là báu vật vô giá! Tiền!... Buồn cười thật. Ngươi mang thứ này ra cho bọn ma pháp sư cao cấp thì cho dù ra giá đến mười vạn đồng vàng chúng cũng đánh nhau chí chết để dành mua. Bọn ma pháp sư cao cấp thì phú quý đến mức chắc ngươi không tưởng nổi đâu!"
Dường như thấy Hạ Á còn chưa tin lắm, Dora còn nói một câu: "Ngươi có biết bí ngân không?"
Hạ Á dù rất dốt về ma pháp nhưng bí ngân danh tiếng vô cùng, hắn biết là cái chắc. Theo truyền thuyết, đây là kim loại duy nhất không bài xích các nguyên tố ma pháp, là một nguyên liệu ma pháp cực hiếm và cực đắt.
"Ma Diễm thảo đổi lấy bí ngân, theo những gì năm xưa ta biết được thì là... một đổi bốn! Nghĩa là khối Ma Diễm thảo trong tay ngươi có thể đổi được một lượng bí ngân nặng gấp bốn lần!"
Hạ Á trầm ngâm đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào khối Ma Diễm thảo trên tay, không nói gì!
Một lúc sau, Hạ Á đảo mắt, thần sắc ngày càng quỉ dị thêm... "Như ngươi nói Ma Diễm thảo này quý báu, thần kỳ như vậy. Bọn địa tinh vì ngu muội nên không biết đây là đồ xịn nhưng còn bọn Zhaku thì sao? Bọn họ đâu có ngu như địa tinh! Năm nào cũng đem nhiều vàng bạc và lương thực đến đổi lấy Ma Diễm thảo của chúng thì chắc chắn họ phải biết tác dụng của Ma Diễm thảo! Mà họ đổi lấy Ma Diễm thảo về làm gì? Họ có lợi gì? Ta nghe nói người Zhaku không có khả năng về ma pháp mà?"
"Ngươi còn phải hỏi sao?" Giọng Dora bỗng trở nên nghiêm khắc hẳn lên: "Bọn người Zhaku năm nào cũng thu thập nhiều Ma Diễm thảo như vậy... Dĩ nhiên là để cho Damn dùng!"
"Damn?"
"Hừ! Chính là con giun ở trước mặt ngươi lúc nãy!" Giọng Dora đầy oán giận.
Hạ Á lặng đi một lát rồi mới hiểu ra là Dora đang nói đến con mãng xà!
Con giun!
Hắn thở dài. Đúng! So với lúc Dora còn sống thì con mãng xà kia đứng trước nó cũng chỉ là một con giun!
Nhưng sau đó giọng Dora trở nên trang nghiêm hẳn lên, cứ như gặp phải kẻ thù. "Thực không ngờ lại còn một con Damn được đám người Zhaku trong bộ lạc cất giấu... Cái loài giun giảo hoạt đáng chết đó! Ta cứ tưởng chúng đã bị giết sạch rồi. Không ngờ vẫn còn tồn tại một con Damn!"
Nghe giọng của Dora tràn đầy địch ý như vậy, Hạ Á nhíu mày hỏi: "Cái con Damn này chỉ là một con rắn thôi mà. Sao ngươi có vẻ như kiêng kị nó dữ vậy?"
"Kiêng kị! Ha ha ha! Nực cười! Ta đường đường là rồng, là chủng tộc hùng mạnh nhất lại đi sợ một con giun nhỏ Damn đó sao?!" Dora bỗng gào lên khiến Hạ Á choáng váng.
Nhưng sau đó Dora trầm ngâm rồi thở dài một hơi, không ngờ lại dùng một giọng mà Hạ Á chưa hề nghe thấy, đầy nghiêm túc nhưng uể oải, thấp giọng nói: "Tên dế nhũi kia, ngươi nói đúng... ta đúng là kiêng kị nó... Nó chẳng phải là một con rắn tầm thường mà là Damn! nếu ngươi vẫn chưa hiểu thì đơn giản nhất là: Bọn Damn, chúng là tử địch của loài rồng chúng ta!"
Tử địch?
Điều này khiến Hạ Á cũng nói không ra lời.
Cái từ tử địch này cũng không phải mở miệng ra gọi tùy tiện được! Muốn trở thành kẻ địch của loài rồng phải là người có thực lực hùng mạnh đến mức nào? Nếu không cũng không có tư cách trở thành kẻ địch của loài rồng!
Gọi một con châu chấu là tử địch của sư tử há chẳng khiến người ta chết cười sao? Được loài rồng gọi là tử địch thì ít nhất cũng phải có thực lực chống chọi được với rồng!!
Chống chọi được với rồng?!
Hạ Á nhớ ngay đến bộ dáng uy mãnh của Dora lúc còn sống... Mấy tên ma pháp sư trước mặt nàng chỉ trong chớp mắt đã tan ra thành bụi! Vậy tử địch của nó?
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương