Liệp quốc
Chương 162 : Bức hôn
Bất luận tin tức của Philip cung cấp có chuẩn xác hay không, dù sao cũng là một hy vọng, chung quy so với việc một mình Tatara chạy về hướng đông đi vào khu vực hỗn loạn cũng tốt hơn nhiều lắm.
Chỉ là, dựa theo lời nói của Philip, ma vẫn hương dụ có thể tồn tại bên trong lãnh thổ của bộ lạc thổ dân Zhaku trên Dã Hỏa nguyên, nhưng lộ trình từ đế đô Aosiji Liya đi tới biên cương tây bắc cũng mấy nghìn kilomet, nếu như dựa vào tốc độ chậm như rùa hiện tại của đoàn người mà nói... cũng giống như lần trước Hạ Á đi tới đế đô, phải mất tới hai tháng thời gian!
Mà lần này trở về biên cương, dù sao bổ nhiệm nhận chức cũng không có giới hạn thời gian, hơn nữa trong đoàn người còn có bà bầu Youliya không chịu được xóc nảy, vốn Hạ Á dự định tiếp tục tốc độ chậm chạp mà đi, cho dù mất hai ba tháng cũng không có vấn đề.
Nhưng hiện tại thì không được.
Bởi vì... Thí luyện ma pháp sư của Tatara là một nhiệm vụ có thời hạn: một trăm ngày!
Từ ngày nhận nhiệm vụ ở ma pháp công hội tới nay đã qua 10 ngày, nói cách khác, thời gian còn lại của nhiệm vụ chỉ còn có ba tháng. Trong ba tháng này phải đi tới bộ lạc thổ dân Zhaku trên Dã Hỏa nguyên, tìm được ma vẫn hương dụ, sau đó còn phải chạy về ma pháp công hội ở đế đô báo cáo nhiệm vụ... Nếu dựa vào tốc độ rùa bò hiện tại, như vậy chắc chắn sẽ không kịp.
Mọi người thương lượng một chút, sau đó dứt khoát chia làm hai nhóm. Hạ Á mang theo Tatara còn có Philip, cũng như Shaerba, thành một nhóm bốn người, mỗi người được phân hai con ngựa đi trước tới Dã Hỏa nguyên. Mà nhóm còn lại, Afuleika mang theo đám người vốn là võ sĩ đoàn nanh sói, cùng với trùm buôn lậu Katuo luôn suy tính thấu đáo, còn có tùy tùng Souleaterr, dọc đường sẽ bảo vệ Youliya, chậm rãi đi về phía biên cương. Có vũ lực của Afuleika, suy tính của Katuo, còn có chăm sóc của Souleaterr, hẳn là dọc đường cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chia tay một hồi, bọn bốn người Hạ Á cùng nhau đi trước.
Dọc theo đường đi bọn họ liên tục vút roi thúc ngựa, xuyên qua đường lộ đi về phía tây bắc, nếu như bỏ lỡ nơi dừng chân ở dọc đường thì bọn họ thẳng thắn ngủ ngoài trời. Dù sao Hạ Á trước đây cũng là thợ săn nơi hoang dã, Shaerba là kỵ binh xuất thân trong binh đoàn Luodeliya, hành quân ngày đêm đã trở thành thói quen, về phần Tatara... hắn mặc dù mệt không chịu nổi, thế nhưng mọi người đang vội vã cũng là đang giúp hắn, vì thế cho dù có cực khổ hơn nữa, hắn cũng sẽ cắn răng chịu đựng.
Nhưng trái lại Philip dọc theo đường đi không hề nói tiếng nào, cùng đám người Hạ Á ngủ màn trời chiếu đất cũng không ca cẩm dù chỉ một lời, không biểu hiện chống đối dù chỉ một chút, đi sớm về tối, cũng không bị tụt lại phía sau, cho dù là ngủ ngoài dã ngoại, đốt lửa, săn thú, nấu nương, hắn đều rất thành thạo.
Hạ Á nhớ rất rõ tên gia hỏa này vốn cả người luôn luôn ngăn nắp, chòm râu gọn gàng sạch sẽ, trang phục giống hệt quý tộc, trong lòng cũng có ít nhiều khinh thị tên gia hỏa chỉ có vẻ bền ngoài này. Nhưng lần này cùng nhau lên đường, Hạ Á nhịn không được cũng có chút kinh ngạc: tên này hóa ra cũng biết chịu khổ a, cũng không giống như đánh giá chỉ là một cái túi cơm mà trước đây ta đã đánh giá hắn.
Thật ra thực lực của Philip vốn không tầm thường, chân chính so sánh, thực lực trước khi bị thương của hắn so với Hạ Á thậm chí là cao hơn không ít, bất quá Hạ Á đánh bại hắn trong đấu trường đế đô là có vài phần nguyên nhân đặc thù. Vừa vào trận Philip đã cho rằng bản thân không phải là đối thủ của Hạ Á, lại bị Hạ Á tấn công chớp nhoáng với lực lượng áp đảo, khí thế của Philip nhất thời bị suy sụp, có câu loạn quyền đánh chết sư phụ già, kết quả Philip liền thua trong tay của dế nhũi.
Nếu không, một tên gia hỏa có thực lực đạt chuẩn võ sĩ cao cấp, làm thế nào lại có thể thua dễ dàng đến như vậy?
Dọc theo đường đi, cách nhìn của Hạ Á đối với Philip thật sự có chút khác xưa, chạy liền bốn ngày, đi được chí ít hơn hai nghìn dặm, ngay cả Shaerba có thói quen hành quân gấp cũng có chút ăn không tiêu, mà tên Philip này vẫn vô thanh vô tức, tuy rằng sắc mặt cũng có chút mệt mỏi, thế nhưng ánh mắt của hắn càng lúc càng sáng!
Ánh mắt nọ vốn luôn luôn mang theo vài phần giảo hoạt, dần dần mất đi một tia gian ác trước đây, mà thay vào đó là một phần cứng cỏi.
"Có lẽ, con người khi đi vào bước đường cùng, bọn họ sẽ phải biến đổi để thích nghi."
Chạy liền bốn ngày, mọi người rốt cục cũng dừng lại bảo dưỡng, nếu không, cho dù người có thể chịu đựng, nhưng ngựa lại chịu không nổi. Mỗi người hai con ngựa, liên tục chạy nhanh suốt ngày đêm, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi vài canh giờ, coi như chiến mã thượng đẳng của Hạ Á, cũng biểu hiện có chút mệt mỏi.
Buổi chiều ngày thứ tư mọi người dừng chân ở trước cổng một thôn trấn nhỏ, Hạ Á nhìn sắc trời một chút, vỗ vỗ lưng ngựa đang ướt đẫm mồ hôi, lớn tiếng nói: "Hôm nay chúng ta dừng chân ở trấn này, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường!"
Tatara nghe xong, thực sự thở phào nhẹ nhõm, hắn là người có thể chất kém nhất trong bọn, nếu như tiếp tục chạy nhanh như thế này, chỉ sợ hắn còn chưa tới Dã Hỏa nguyên thì đã bị gục ngã. Nghe Hạ Á nói "nghỉ ngơi một đêm", Tatara cảm động suýt nữa là rớt nước mắt, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của Hạ Á đang nhìn về phía bản thân, Tatara vội vàng tươi cười nói: "Cái này... Lão gia, ta không phải là không chịu nổi cực khổ, chỉ là chúng ta còn có thể kiên trì, nhưng ngựa thì không thể suy yếu, cho nên..."
Hạ Á cười hắc hắc: "Ngươi cũng biết yêu thương ngựa sao? Ta xem thôn trấn này cũng không tính là quá nhỏ, có thể sẽ có chỗ bán ngựa, một hồi bọn ta kiếm khách sạn nghỉ ngơi, ngươi đi hỏi thăm một chút nơi nào trong thôn có bán ngựa, ta xem ngựa của ngươi có chút chịu không nổi-- hừ, ngươi cưỡi ngựa quá kém, trên đường đi ngươi không biết tiết kiệm sức ngựa, mọi người cùng nhau khởi hành, nhưng ngựa của ngươi lại cật lực nhất."
Ngoài mặt Tatara không dám phản bác, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ : Ta dù sao cũng là ma pháp sư a ! Chờ tương lai ma pháp của ta tăng tiến, một cái phi tường thuật của phong hệ liền có thể bay được vài chục dặm ! Cưỡi ngựa ? Hừ!
※※※
Thôn trấn này quả nhiên không lớn, bất quá chỉ có ngang dọc hai khu phố, xem ra cũng chỉ có mấy trăm hộ gia đình mà thôi, khách sạn duy nhất của thôn trấn nằm ở gần cổng phía đông, dối diện là một quảng trường nho nhỏ, hỏi thăm vài người mới biết thôn trấn này tuy rằng cũng có nơi bán ngựa, thế nhưng cũng chỉ có la ngựa và ngựa kéo xe, những loại ngựa chạy chậm này không thích hợp cho bôn ba đường dài, như thế lại khiến cho Tatara khỏi phải làm việc, vui vui vẻ vẻ đi theo mọi người cùng nhau vào trong khách sạn nghỉ ngơi, chỉ là lúc phân chia phòng ngủ, Hạ Á thoáng do dự một chút, sau đó phân ra Tatara cùng Shaerba ở một phòng, mà bản thân hắn cùng Philip lại ở một phòng.
Nghe quyết định này, lông mi của Philip giật giật, cũng không có ý kiến. Nhưng khi Hạ Á cùng hắn đi vào trong phòng, trái lại Hạ Á không chút nào che dấu, gọn gàng dứt khoát thản nhiên nói: "Ta cũng nói rõ cho ngươi biết, ta còn chưa yên tâm đối với tên gia hỏa nhà ngươi, nhà ngươi là một tên giảo hoạt hay thay đổi, nếu là Tatara hay Shaerba tùy tiện ở chung với ngươi đều khiến cho ta lo lắng. Ý nghĩ của Shaerba giản đơn chân chất, ta sợ hắn sẽ bị ngươi gạt. Tatara tính ra cũng có chút thông minh, thế nhưng thực lực lại thua xa ngươi. Cho nên, cũng chỉ có ta mới trông chừng được ngươi."
Philip nghe xong, trầm mặc một chút, hướng về Hạ Á hành lễ, thấp giọng nói: "Đa tạ đại nhân thẳng lời, trong lòng ta đã minh bạch, cũng không có tâm tư gì khác." Dừng một chút, hắn cười khổ nói: "Hôm nay ta đã là người cùng đường mạt lộ, nói thương cảm một tý thì đi theo các ngươi trái lại ta mới được an toàn, nếu như một mình ta mà nói, vạn nhất mấy tên kia chưa từ bỏ ý định, truy đuổi theo sau, như thế ta nhất định phải chết."
Hạ Á nghe xong lời này, hắn ngưng mắt nhìn Philip, nhưng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt thản nhiên của tên gia hỏa kia, không chút nào mang theo bộ dáng giả dối.
Philip đón nhận ánh mắt của Hạ Á, giọng nói có chút khó hiểu: "Đại nhân, ta biết rõ ân oán trước đây của chúng ta, ngài có chút kinh thường đối với ta. Lần này ta chạy trốn khỏi đế đô, giống như là chó nhà có tang, gần nhất hai ngày trước đây, trong lòng ta đã minh bạch rất nhiều... Ài, năm đó những ngày tháng màn trời chiếu đất, ta cũng đã từng trải qua, những năm ta mới ra đời lăn lộn, mang theo một đám anh em làm bảo vệ cho các thương đoàn, làm qua vài lần công việc của dong binh, lúc đó cuộc sống tuy rằng gian khổ, nghèo túng, thế nhưng mọi người lại đồng lòng chung sức. Mỗi ngày luyện võ làm công việc của dong binh, lúc nhàn rỗi còn có thể cùng ăn thịt cùng uống rượu, còn có thể đánh cược hai ba đồng tệ, cuộc sống thật giống như là thiên đường. Nhưng về sau, dần dần trở nên giàu sang, trong tay có tiền, liền nghĩ đến quyền thế, một đám anh em trước đây bắt đầu xuất hiện chia cách, mãi tới ngày hôm nay, bên cạnh ta ngay cả một người anh em tốt như trước đây cũng không còn... Lần này ta gặp phải sự cố, cái tên lòng lang dạ sói kia đã phản bội ta, ngoại trừ mấy người thủ hạ nhất mực trung thành với ta, số võ sĩ còn lại bên trong võ sĩ đoàn rõ ràng là không còn người nào đứng về phía của ta-- trong đó còn hai ba người từng là đồng bạn vào sinh ra tử của ta từ thời còn làm dong binh. Hừ... Nói phản liền phản !"
Hạ Á chép chép miệng: "Nga, nói như vậy, trái lại ngươi đang mang một bụng đầy oán khí?"
Philip cười khổ một tiếng: "Oán khí thì không có. Đại nhân, có thể ngài không tin, thế nhưng mấy ngày qua, ta sớm đã suy nghĩ cẩn thận. Người Byzantine chúng ta có một câu tục ngữ cổ: cây cà không cho ra quả bí đỏ. Bản thân ta đã tự mình gieo họa, thường ngày ta làm việc như thế nào, người bên dưới nhất định cũng sẽ học theo. Sau sự tình lần này, sự nghiệp ta khổ tâm kinh doanh hơn mười mấy năm, rốt cuộc tiêu tan thành mây khói, danh dự địa vị rốt cục cũng trở về với hư không. Kết quả tốt nhất cuối cùng ta có được cũng bất quá chỉ là ôm lấy một chút tiền tài, trốn ở một nơi không ai nhận ra ta, ăn uống chờ chết. Hơn nữa, thực sự ta đã làm ra không ít chuyện xấu đắc tội không ít người, kẻ thù giống như Afuleika không có mười thì cũng tám, nếu như những người đó gặp được ta, sợ rằng so với cảnh tượng rơi vào trong tay bọn phản bội còn thê thảm hơn nhiều. Trong hai ngày này, theo ngài bôn ba trên đường, dù sao ta cũng đã rơi vào bước đường cùng, chung quy cũng không còn suy tính gì nhiều, mỗi ngày bôn ba chịu khổ, tuy rằng thân thể ăn chút vị đắng, thế nhưng lại khiến cho lòng ta được thanh tĩnh, ta thật sự cảm thấy những ngày tháng như vầy lại vô cùng tốt, chí ít không còn phức tạp."
Hạ Á cười gượng hắc hắc hai tiếng, liếc ngang con mắt nhìn Philip: "Đây chỉ là ngươi chán những ngày làm sói thỉnh thoảng muốn làm dê vài ngày, hừ, ta tin những suy nghĩ hiện tại của ngươi là thật lòng, thế nhưng về lâu dài mà nói, còn phải nhìn biểu hiện của ngươi, danh tiếng của người quá nặng, trải nghiệm qua rất nhiều mùi vị quyền lực cùng tiền bạc, sợ rằng sau này ngươi không chịu nổi sự tịch mịch."
Hạ Á đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói của Philip mà thực sự sẽ tin hắn, trong lòng vẫn còn vài phần cảnh giác đối với tên gia hỏa này.
Bốn ngươi vào trong khách sạn nghỉ ngơi một chút, ở phòng kế bên hai người Shaerba cùng Tatara vừa vào gian phòng liền vùi đầu ngủ say, không được chốc lát thì đã nghe thấy tiếng ngáy khò khò, ngay cả Tatara cũng ngủ say nhưng một con lợn chết.
Dù sao thể chất của Hạ Á cũng cường hãn một cách dị thường, vốn còn muốn gọi hai người kia xuống nhà ăn một chút gì đó, lúc này đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ngáy như sấm, không khỏi cười cười, mang theo Philip cùng nhau xuống dưới lầu kiếm chút thực vật để ăn.
Khách sạn trong thôn trấn nhỏ này cũng không có đặc sản, quy mô của khách sạn này vô cùng nhỏ, ngay cả đầu bếp cũng không có, chỉ có một mình ông chủ làm hết mọi việc, cũng may thị trấn này quá nhỏ, cho nên thương đội cùng hành khách ít khi ghé vào nơi này, cho nên việc buôn bán cũng không nhiều, tỷ như ngày hôm nay, bên trong khách cũng chỉ có đám người của Hạ Á.
Ông chủ khách sạn mặc một bộ đồ vải đay, đầu đội một cái nón da, nếp nhăn trên mặt sâu như bị dao khắc, hắn làm người buôn bán, nghênh đón đưa tiễn, vẻ mặt hẳn là vui vẻ mới đúng, thế nhưng ông chủ khách sạn lúc này mặt ủ mày ê, đứng phục vụ ở bên cạnh Hạ Á, vâng vâng dạ dạ, vẻ mặt xúi quẩy.
Bữa cơm tối vốn rất đơn sơ, một ít thực vật thô lậu của địa phương, bất quá chỉ là một dĩa đậu xanh luộc, cộng thêm vài miếng bánh mì cứng, còn có một chén canh thêm vài miếng thịt vụn. Nhưng đại khái chắc là do ông chủ khách sạn có tâm sự, nên bữa tối hắn nấu thành đậu luộc chín nửa sống nửa chín, bánh mì nướng khét lẹt, còn canh thịt thì quên bỏ muối, Hạ Á mới ăn được một ngụm thì sắc mặt khó chịu, vỗ bàn, hét lớn : "Ông chủ, lại đây!"
Ông chủ khách sạn vốn đang chống cằm ngồi ở gần đó, đờ người nhìn về phía cửa, vừa nghe thấy tiếng hét của Hạ Á, nhất thời hoảng sợ, vội vàng bước tới cười xòa: "Lão gia, ngài muốn căn dặn việc gì?" Hắn tuy rằng tận tâm tận lực gặng ra một nụ cười, thế nhưng lại không giấu được bộ dáng sầu khổ bên dưới lớp da nhăn.
Hạ Á nặng nề ném cái thìa lên bàn, cả giận nói: "Ngươi làm thức ăn cho lợn à ! Lẽ nào khinh thường ông đây không có tiền hay sao!"
Nói xong, hắn đưa tay vào trong ngực lấy ra một mai ngân tệ nặng nề ném xuống bàn-- trong thị trấn nhỏ như thế này, một mai ngân tệ cũng đủ cho một gia đình ăn trong hai tháng.
Ông chủ nhìn thấy mai ngân tệ đặt trên bàn, nhưng sắc mặt không hề vui mừng, chỉ là mặt mày ủ ê liên tục cúi thấp người: "Xin lỗi xin lỗi, vị lão gia này, bữa cơm này ta thật sự làm không được tốt, ta sẽ nhanh chóng vào trong làm lại món khác."
Nói xong, hắn vội vàng thu gom hai mâm thức ăn ở trên bàn quay đầu đi vào trong bếp, thế nhưng đi được hai bước, tâm thần không yên, một chân đá vào chân bàn gần đó, nhất thời bịch một tiếng ngã lăn quay ra đất, hai mâm thức ăn trong tay hắn cũng rơi xuống đất, thức ăn văng tung tóe.
Hạ Á gắt gao nhíu mày, rốt cục thở dài, bước tới xách ông chủ khách sạn đặt lên cái bàn bên cạnh, cau mày nói: "Ngồi xuống! Ta xem tên gia hỏa nhà ngươi quả thật buồn cười, hoang hoang mang mang như thế này thì là sao có thể buôn bán. Ngươi đúng hay không là đang gặp chuyện phiền phức?"
Nhất thời sắc mặt của ông chủ khách sạn trở nên khẩn trương, nhìn ra ngoài cửa một chút, liền sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia ủ rũ: "Không có Không có, không có chuyện gì."
"Mẹ nó! Dám mở to mắt nói dối !" Hạ Á giận dữ, vươn tay vỗ mạnh vào cái bàn gần đó, nhất thời mặt bàn vỡ tung, gỗ vụn bay tán loạn!
Ông chủ khách sạn lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Hạ Á một chút, phảng phất như có chút sợ hãi, nhưng sau đó hắn vẫn như cũ lắc đầu: "Không có không có... Lão gia, ngài cũng đừng đập phá bàn của ta."
Hạ Á còn muốn nói gì đó, nhưng Philip ở bên cạnh đã bước tới, hắn kéo Hạ Á về sau một chút, sau đó trên mặt hiện ra một vẻ tươi cười, nhìn ông chủ khách sạn, chậm rãi nói: "Ân, Xem ra trong lòng của ngươi chắc là có khổ tâm đây? Không cần sợ, ngươi cứ việc nói ra, nói không chừng trái lại còn có lợi cho ngươi. Ngươi cũng nên biết vị lão gia đang đứng trước mặt ngươi là ai?"
Ông chủ ngơ ngách lắc đầu.
Philip hướng về Hạ Á dùng ánh mắt ra hiệu "đừng có gấp", sau đó ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Vị này chính là dũng tướng Hạ Á lão gia ở trong quân đội, tính tình của lão gia bọn ta rất nóng nẩy, thế nhưng tâm địa lại thiện lương, thích nhất là bênh vực kẻ yếu. Ngài là cao thủ trong quân đội, lần trước cùng người Odin chiến tranh, bọn hung ác người Odin chết trong tay ngài không một trăm thì cũng tám chục ! Cho dù là cuồng chiến sĩ hung ác của người Odin, lão gia của bọn ta vươn nhẹ tay cũng bóp chết ! Hơn nữa lão gia bọn ta hiện tại đã là quan lớn, ngươi có ủy khuất gì thì cứ nói ra, lão gia bọn ta hiện đang vui vẻ, nói không chừng sẽ giúp được ngươi."
Ông chủ khách sạn nghe thấy thế nhất thời mở to hai mắt, ánh mắt vốn ngỡ ngàng lúc này tỏa ra một đoàn ánh sáng sống động, nhìn kỹ Hạ Á một chút, trong ánh mắt mang theo vài phần kỳ vọng, nhưng sau đó ánh mắt lại lần nữa tỏ ra u ám, dài thở một hơi, lắc đầu nói: "Không được, không được, vị lão gia này, nhìn qua ngài mang theo một thân bản lĩnh, thế nhưng... chỉ sợ vẫn không được."
"Cái gì?" Hạ Á cau mày nhìn thoáng qua Philip, bỗng nhiên hắn cố ý làm ra bộ dáng căm tức, nhảy dựng lên, rút ra một thanh chủy thủ từ trong giày, phập một tiếng liền ném thẳng vào vách tường gần đó, trừng mắt hét lớn : "Tên gia hỏa nhà ngươi! Ông đây có ý tốt hỏi ngươi, nhưng ngươi nhất mực khước từ! Nếu ngươi không nói, ông đây cũng không quản ngươi có phiền não gì, chọc giận ta, ta sẽ châm một mồi lửa đốt sạch nơi này!"
Ông chủ khách sạn sợ tới nổi sắc mặt tái nhợt, cả người run run, vội vàng nhào quỳ xuống đất, kêu "chao ôi" một tiếng, bắt đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ.
"Sợ rồi sao, vậy thì nói mau !" Hạ Á hừ một tiếng, xụ mặt ngồi xuống.
Ông chủ khách sạn hít sâu một hơi, khoanh tay đứng ở trước mặt Hạ Á, úp úp mở mở kể lể.
"Vị đại nhân này, ngài tuy rằng là một vị quan quân, nhưng dù sao cũng chỉ là người qua đường, sự tình trong nhà của bọn ta, chỉ sợ ngài cũng không quản được." Ông chủ nói đến đây thì thấy Hạ Á trừng mắt một cái, liền sợ đến mức rút đầu lại, vội vàng nói tiếp: "Thôn trấn của bọn ta gọi là trấn Giáp Giác... Ân, bởi vì rời khỏi thôn trấn của bọn ta đi về phía trái 50 dặm chính là thành Kim Giác, mà đi về phía phải 50 dặm là thành Ngân Giác. Thôn trấn của bọn ta giáp ở giữa hai thành này, cũng là một thôn trấn mới được thành lập cách đây 30 năm. Cho nên trên phương diện phân chia trực thuộc nhiều năm qua đã rối loạn không chịu nổi, bản thân thôn trấn này không có nhiều nhân khẩu, cũng không có nhiều lợi tức, lại không có sản lượng cũng như là tài phú, xung quanh lại còn không ít tai họa phiền toái, cho nên chỉ huy phòng giữ của hai thành đều không bằng lòng tiếp quản thôn trấn này, thời gian dài, nơi này biến thành địa phương không ai quản lý, quân phòng giữ của địa phương cũng không quản tới thôn trấn của bọn ta, lúc trước mỗi tháng còn có quan thu thuế tới địa phương này, nhưng về sau ngay cả quan thu thuế cũng không còn thấy mặt..."
"Di? Vẫn còn chuyện kỳ lạ như vậy?" Hạ Á nghe xong cười đùa một tiếng: "Không giành quyền trực thuộc, quân phòng giữ địa phương bỏ mặc, trái lại cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng ngay cả thuế cũng không thu, cái này đúng là hiếm thấy. Nếu không thu thuế, ta xem ra thôn trấn của các ngươi sẽ sớm náo nhiệt, nhất định sẽ có nhiều người không muốn nộp thuế dời tới nơi này, như thế có thể trốn thuế."
"Dời tới đây?" Ông chủ trừng mắt, liền sau đó kêu khổ : "Dời tới thì không có, trái lại trong hai năm gần đây các gia đình trong trấn lục tục rời đi không ít, phàm là những người có thể dời đi, đều đã rời khỏi thị trấn này."
"Vì sao lại thế?"
Ông chủ nhếch miệng cười khổ, một ngón tay chỉ ra ngoài cửa xa xa: "Là bởi vì, thôn trấn của bọn ta có một tai họa!"
Dừng một chút, hắn lại thở dài, chậm rãi nói: "Cách thôn trấn khoảng hơn mười dặm có một ngọn núi, tên là núi Đồng Giác."
Hạ Á vừa nghe xong, nhịn không được bật cười: "Bên trái các ngươi là thành Kim Giác, bên phải các ngươi là thành Ngân Giác, bên cạnh các ngươi còn có ngọn núi Đồng Giác... Trách không được thôn trấn của các ngươi có tên là Giáp Giác." (DG : Giáp - giáp ranh, gần)
Ông chủ lắc đầu: "Cái tên này đã được gọi nhiều năm trước đây. Ở trên núi Đồng Giác có một hắc bộ lạc, nhiều năm trước có một dong binh đoàn chiếm lấy ngọn núi nọ, ban đầu bọn ta còn gọi bọn họ là dong binh bộ lạc, về sau mới phát hiện đó là một nhóm mã tặc đoàn (cướp cưỡi ngựa), cũng không biết là từ nơi nào lét lút dọn tới núi Đồng Giác, đầu lĩnh của đám người kia là một lão già có bản lĩnh phi thường lợi hại, nghe nói chỉ huy phòng giữ thành Kim Giác cùng thành Ngân Giác đều đã từng dẫn quân tiêu trừ đám mã tặc này, kết quả đều bị tên đầu lĩnh kia đánh bại, hai tên chỉ huy phòng giữ địa phương nếm phải mùi thất bại cùng lúc lo sợ cấp trên biết được cho nên đã đem sự việc lần đó tận lực che giấu, mà nghe nói tên thủ lĩnh kia cũng rất tinh tế, thuật lại vào mấy năm trước, hai vị chỉ huy phòng giữ đại nhân, chỉ trong một đêm, sáng sớm phát hiện trên đầu giường của bản thân có một rương kim tệ, bên trong còn có một phong thư! Phong thư kia chính thị là do vị thủ lĩnh mã tặc viết! Ngài có thể tưởng tượng, lần đó hai vị đại nhân kia đã bị hù dọa suýt tý vỡ gan, người ta có thể vô thanh vô tức nửa đêm mang vàng đặt ở đầu giường của bản thân, nếu như không phải tặng vàng mà là thừa dịp bản thân ngủ say tặng cho một đao... Hắc ! Từ đấy về sau hai vị chỉ huy kia cũng không dám trêu chọc vào đám mã tặc nọ, hằng năm đều nhận được một số tiền từ đám mã tặc, liền đối với đám mã tặc xem như là không có, thậm chí cấp trên có hỏi tới, bọn họ cũng giúp đỡ che giấu.
Cho nên kết quả là thôn trấn của bọn ta hầu như trở thành sân sau của bọn mã tặc. Bất quá bọn gia hỏa kia cách ba năm ngày thì xuống thôn trấn một lần, mua chút nhu yếu phẩm, còn có một chút lương thực cùng thịt các loại cũng đều mua từ trong thôn trấn, nói cách khác, trước đây thôn trấn của bọn ta náo nhiệt hơn hiện tại nhiều lắm. Lúc đó, mấy gia đình giàu có trong thôn trấn đều là do buôn bán với bọn mã tặc này mà phát tài. Về sau bọn mã tặc còn dứt khoát đuổi mấy tên quan thu thuế đi, nghe nói bọn họ còn còn hối lộ chỉ huy phòng giữ hai thành, cho nên, thôn trấn nhỏ của bọn ta từ đó cũng không cần phải giao nộp thuế."
Hạ Á nghe đến đó, không khỏi kinh ngạc: "Nói như vậy, đám mã tặc này thật ra là người tốt mới đúng. Không khi dễ các ngươi, cùng lúc mang tới cơ hội làm ăn cho các ngươi, cuối cùng còn giúp các ngươi khỏi phải nộp thuế."
"Ai!" Ông chủ khách sạn thở dài : "Quả thật năm đó đúng là như vậy. Nhưng ta nói nãy giờ là thủ lĩnh đời đầu của đám mã tặc. Nghe nói vị thủ lĩnh già kia đã bệnh chết, hiện tại thống lĩnh đám mã tặc này chính là thủ lĩnh nhỏ, nhưng vị thủ lĩnh nhỏ này, đối nhân xử thế cùng việc làm không bằng đời trước, kém xa nhiều lắm. Kết quả chỉ trong ba năm làm thủ lĩnh, liền làm ra hơn mười việc xấu, làm hại thôn trấn bọn ta suốt ngày gà bay chó sủa, tất cả mọi người đều sợ hãi trong lòng, chỉ trong vòng ba năm mà liên tục gặp không ít tai họa a! Năm đó thủ lĩnh đời đầu đối với chúng ta quả thật không tồi, nhưng tên thủ lĩnh nhỏ này, làm việc thì ngang ngược bá đạo hơn nhiều lắm."
Nói đến đây, ông chủ khách sạn tựa hồ mang theo một bụng cay đắng: "Năm đầu tiên tên thủ lĩnh trẻ lên làm thống lĩnh, mùa xuân năm đó tên thủ lĩnh trẻ kia liền cho xây dựng một con đập trên thượng nguồn con sông chảy qua thôn trấn, ban đầu chỉ muốn dẫn nước vào trong hồ của bọn họ, tạo thành hồ bơi cho bọn mã tặc, nhưng năm đó trời lại ít mưa, đồng ruộng thiếu nước, thôn trấn bọn ta phái người lên núi cầu xin mở đập, tên thủ lĩnh trẻ liền đồng ý, truyền lệnh mở toang con đập, kết quả mở đập thì có mở đập, nhưng nước đổ xuống quá nhiều, khiến cho ngập úng ruộng đất ở hai bờ sông, dẫn đến mất hơn phân nửa sản lượng lương thực của năm đó. Bọn ta bị thất thu mùa màng, nhưng tên thủ lĩnh trẻ vẫn ra lệnh cho bọn ta phải bán lương thực cho bọn họ-- ngài nghĩ xem, bản thân bọn ta còn không có ăn, lấy đâu ra lương thực để bán cho họ? Kết quả tên thủ lĩnh trẻ dẫn theo người tiến vào từng nhà trong thôn trấn thu thập lương thực, cuối cùng cũng trong năm đó, thôn trấn của bọn ta có hơn hai chục gia đình phải dọn đi.
Trong năm thứ hai, tên thủ lĩnh trẻ mang theo thủ hạ đi vào trong thôn trấn nói rằng muốn cấp cho mọi người cơ hội làm giàu, cũng không biết từ đâu đạt được hơn vài trăm cây giống, nói là một loại cây ăn trái từ phía nam mang tới, loại cây này sẽ cho quả vào cuối hạ đầu thu, trái cây này bán được rất nhiều tiền, loại cây giống như thế này bọn ta có tiền cũng không mua được! Tên thủ lĩnh trẻ còn nói, tương lai loại cây này cho trái và bán được tiền thì phải đưa cho bọn họ phân nửa. Người trong thôn trấn bọn ta chưa từng nhìn thấy qua loài cây này, không ai dám trồng, cho nên định dùng tiền mua cây giống cũng như mua lấy bình an, nhưng vị thủ lĩnh trẻ kia không chịu, lại còn dẫn theo người đi vào từng nhà trong thôn, mạnh mẽ ép buộc người trong thôn phải đem ruộng đất trồng đầy loại cây kia. Kết quả chưa được hai tháng, toàn bộ cây giống đều bị chết héo, lại lần nữa lỡ vụ mùa, cũng lần nữa thất thu lương thực, thôn trang của bọn ta lại có một phần ba số gia đình dời đi.
Trong năm thứ ba, cũng chính là năm nay... lại càng không may hơn mấy năm trước. Trước đây tên thủ lĩnh trẻ chỉ làm mấy chuyện gây hại cho ruộng đồng, cuối cùng cũng bồi thường cho bọn ta một ít tiền, bọn ta cắn răng cũng có thể sống qua ngày. Thế nhưng năm nay, tên thủ lĩnh trẻ kia lại nói muốn kết hôn, không riêng gì bản thân tên thủ lĩnh, còn có trai gái bên trong đám mã tặc đều muốn thành gia lập thất, lại còn muốn làm thông gia với thôn trang bọn ta, ra lệnh cưỡng chế tất cả gia đình trong thôn, toàn bộ nam nữ tuổi còn trẻ đều phải xếp hàng cho bọn họ lựa chọn... Việc này quả thực là mạnh mẽ cướp đoạt nhân khẩu ! Việc này vừa ban bố ra ngoài, số gia đình trong thôn trấn liền chỉ còn lại không tới phân nửa trước đây, phàm là người có điều kiện dời đi, đều mang theo cả nhà chuồn mất."
Nói đến đây, vẻ mặt của ông chủ khách sạn như đưa đám: "Các gia đình khác còn không sao, tối đa là bị một tên mã tặc xem trúng con gái trong nhà, hoặc là phải rước một nữ mã tặc vào nhà... Nhưng đối với ta thì thê thảm ! Vị thủ lĩnh trẻ kia không biết vì sao lại coi trọng con của ta ! Dưới cường lệnh, tên thủ lĩnh trẻ nhất định muốn làm thông gia với nhà ta ! Thương cảm cho dứa con của ta, năm nay nó mới 18 tuổi a! Từ lúc bị tên thủ lĩnh trẻ bức bách, nó đều phải nhốt mình ở trong phòng, mỗi đêm đều khóc thương cho số phận. Nhưng ngày thành hôn cũng đã định trước, chính là ngày hôm nay... Ngay buổi tối ngày hôm nay, tên thủ lĩnh trẻ sẽ dẫn theo thủ hạ tới đón người !"
Nói xong, ông chủ khách sạn khóc rống lên, đấm ngực vỗ đầu, đứng khóc xong tới ngồi khóc rồi lại nằm khóc.
Hạ Á nghe đến đó, cũng nổi lên một cơn giận dữ, vỗ bàn đứng dậy, hét lớn : "Tên vương bát đản khốn khiếp! Đã chiếm địa phương này, lại còn đùa bỡn dân lành... Mẹ nó, ông đây còn chưa kịp làm chuyện này, thế mà một tên thủ lĩnh mã tặc nhỏ bé lại làm trước ông ! Thực sự là quá tức giận mà !"
Nói đến đây, bỗng nhiên phát giác mình đã nói lỡ lời, hắn liền vội vàng đổi giọng, hiên ngang lẫm liệt hét lớn : "Ta là quan viên của đế quốc ! Làm thế nào có thể bỏ mặc cho bọn mã tặc làm chuyện xằng bậy ! Ngươi yên tâm, chuyện này cứ để cho ta quản ! Tên thủ lĩnh mã tặc kia lúc nào sẽ đến đón người ? Nếu như ông đây không đem hai chân của tên hỗn đản kia đập gãy, thì ông đây sẽ là con của ngươi !"
Vẻ mặt của ông chủ buồn rười rượi: "Theo thời gian định trước thì cũng đã tới rồi..."
Mới vừa nói xong, bỗng nhiên bên ngoài cửa trên đường lớn ở xa xa truyền tới một trận vó ngựa dồn dập! Nghe âm thanh cũng biết được có hơn vài chục con ngựa đang chạy tới ! Trong âm thanh truyền tới còn có tiếng la hét rất to, có vẻ hùng hồn không gì sánh được.
Ông chủ khách sạn vừa nghe thất âm thanh nọ, nhất thời sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi, run giọng nói: "A! Tới tới tới, tới rồi ! !"
Hạ Á vừa nghe vậy liền cười ha ha hai tiếng: "Tốt ! Mấy ngày nay ông đây cũng có chút buồn chán, đem đám người sắp tới làm trò tiêu khiển mới được !"
Nói xong, hắn đẩy ông chủ ra phía sau khách sạn: "Ngươi trước tiên hãy núp đi !"
"Ngươi... Đại nhân, ngài rốt cuộc có thể quản việc này hay không a?" Ông chủ khách sạn cười khổ : "Vị thủ lĩnh trẻ này tuy rằng thái độ làm người không tốt, thế nhưng bản lĩnh cá nhân còn mạnh hơn thủ lĩnh đời trước ! Nghe nói ngay cả hai vị chỉ huy phòng ngự của hai thành lân cận hợp sức cũng không đánh lại vị thủ lĩnh trẻ này !"
Mẹ nó!
Hạ Á bĩu môi một cái, loại tiểu tặc ở nơi thâm sơn cùng cốc này có bao nhiêu bản lĩnh? Ông đây ngay cả Heisiting cũng đã gặp qua!
Hắn đẩy ông chủ ra phía sau: "Đừng có nhiều lời vô ích, mau trốn vào trong đi !"
Nói xong, hắn bước tới nhặt lấy một cái ghế, sau đó nghênh ngang ngồi chặn ngay trước cửa ra vào, Philip ở gần đó cau cau mày, liền bước tới đứng bên cạnh Hạ Á.
Trên đường lớn, một đám người đang cưỡi ngựa như gió cuộn mây tan bôn ba chạy về phía khách sạn, vọt tới ngay cửa khách sạn thì dừng lại, trong lúc nhất thời người hô ngựa hý, xem ra cũng có vài phần khí thế ! Mắt thấy cả bọn gia hỏa kia người người đều bưu hãn, mỗi người đều mãnh liệt, ở chính giữa đám người là một con chiến mã màu đen rất cao cấp, một bóng người đang ở trên từ trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống!
Hạ Á vừa nhìn thấy người này, cũng nhịn không được phải khen thầm : đúng là một mãnh nam! (DG : nam nhân mạnh mẽ)
Vóc dáng của người này hùng tráng, hầu như so với đầu trâu Shaerba ở bên cạnh Hạ Á còn to hơn một chút, cùng lúc cao hơn một cái đầu! !
Vai rộng như núi ! Lưng hùm eo gấu ! Xoay người nhảy xuống ngựa làm lộ rõ một đầu đầy tóc quăn màu rám nắng, thể hiện rõ bản sắc cuồng dã, khuôn mặt vuông vức, cằm rộng, góc cạnh trên mặt rất rõ ràng, hai má nhô cao nhìn có vẻ dữ tợn, khuôn mặt no đủ như thế này nhìn qua phảng phất như là một con sư tử hoặc là một con hổ !
Trên người mặc một bộ giáp da tê giác thượng đẳng được sơn một lớp màu đỏ tươi, phía sau lưng còn mang hai thanh chiến phủ cán ngắn rất to lớn đan chéo vào nhau! Một tráng hán như vậy đứng trước mặt mọi người, chỉ cần không nói ra tiếng nào, tự nhiên sẽ khiến cho mọi người cảm giác được bọn họ đang đối mặt với một ngọn núi!
Chỉ thấy vị mãnh nam như gấu như cọp này mạnh mẽ bước tới cửa khách sạn, nhìn thấy Hạ Á đang ngồi chặn ngay cửa, vẻ mặt liền lộ ra một cổ tức giận, dùng âm thanh tráng kiện hồn hậu hét lớn: "Chuyện gì xảy ra ! Ông chủ đâu ! Mau ra đây ! !"
Hạ Á cười nhạt một tiếng, giương rộng hai chân, đang chuẩn bị nói ra các câu khiêu khích tỷ như "tiểu tặc muốn chết" các loại ...
Nhưng câu tiếp theo của vị thủ lĩnh mã tặc kết quả làm cho Hạ Á trực tiếp té từ trên ghế xuống mặt đất !
"Ông chủ ! Mau đem con trai của ngươi ra đây ! Ta tới đón chồng sắp cưới của ta ! !"
Rầm!
Hạ Á té đặt mông xuống đất !
Con trai ông chủ ? Chồng sắp cưới ? !
Hạ Á giống như là gặp quỷ, xoay đầu nhìn vị "mãnh nam" trước mặt.
"Trời ạ ! Ngươi ! Ngươi ! Ngươi là một nữ nhân ? !"
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương