Liệp quốc
Chương 153 : Tuyệt đối hắc ám
Trong bóng tối hai người chạy lung tung vào một gian phòng, vừa bước vào cửa, bên trong là một mảnh đen sì, ngay cả đôi mắt như dạ miêu của Hạ Á cũng có chút không thích ứng. Đương lúc vội vàng đem cánh cửa khép lại, thì phía sau lưng bọn họ bỗng nhiên truyền tới một cổ hàn khí, liền giống như bọn họ vừa mới lọt vào một hồ băng!
Trong bóng tối hai người va chạm vào nhau, kẻ đáng thương còn bị Hạ Á giẫm vào chân, suýt nữa hô đau, may là kịp thời bưng kín miệng mới không tạo ra tiếng ồn.
Hạ Á dán sát lỗ tai lên trên cánh cửa, thế nhưng trong lòng cảm thấy có chút cổ quái.
Rõ ràng... hắn không nghe thấy gì cả? !
Cánh cửa này sao lại cổ quái như thế? Sờ vào thì cảm giác rất lạnh, phảng phất như cửa sắt, thế nhưng vì sao nó lại hoàn toàn ngăn chặn âm thanh đến từ bên ngoài? Hắn đưa ta dò xét vài lần, cũng không cảm thấy cánh cửa có gì khác lạ.
Đúng lúc này, ở phía sau bỗng nhiên sáng lên, nguyên lai kẻ đáng thương đã châm sáng chân đèn nãy giờ vẫn cầm trong tay. Nương theo ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, lúc này hắn mới nhìn thấy rõ xung quanh.
Nơi này là một gian phòng không biết đã bỏ hoang bao nhiêu năm, đá trên tường cũng đã lộ hết ra bên ngoài, không hề có chút trang trí hoa văn nào, bộ dáng có chút rách nát, trên góc tường cũng đầy mạng nhện và bụi.
Kẻ đáng thương dù sao cũng là nữ hài, liếc mắt nhìn thấy nhiều mạng nhện đến như vậy, nhất thời sắc mặt liền thay đổi, vô thức nhích nhích sát vào người Hạ Á.
Chiều ngang của gian phòng này cũng không rộng, nhưng lại rất sâu-- cũng có thể nói đây không phải là một gian phòng, mà là một cái bí đạo thì chính xác hơn.
Tùy ý đi về phía trước vài bước, dưới chân vung lên một chút bụi, lưu lại vết chân của hai người trên mặt đất -- Hạ Á nhìn vết chân trên mặt đất, trong lòng thở dài: nơi này chỉ sợ rất nhiều năm đã không có ai tới.
Xung quanh gian phòng cũng không có vật dụng gì khác, duy nhất có chút kỳ lạ chính là ở dưới chân : Mặt đất dưới chân không có bằng phẳng, mà là từng bậc từng bậc cầu thang tạo thành một hình cong đi sâu xuống đất.
Trong lòng Hạ Á hiếu kỳ, nhìn kẻ đáng thương một chút, hai người thoáng nhìn nhau, vẻ mặt của kẻ đáng thương cũng có chút không biết làm sao. Dù sao lão công tước cùng Kaweixier vẫn còn ở bên ngoài, tạm thời hai người còn chưa có thể đi ra, cũng chỉ có thể đi sâu vào trong nhìn nhìn một chút.
Đi xuống cầu thang khoảng chừng vài chục bậc, càng đi xuống, hàn khí xung quanh càng lạnh. Nương theo ánh sáng chớp động của ngọn nến, hai người rón rén đi xuống đầu cuối của bậc thang, bước chân làm bụi bay lên khiến cho Hạ Á vài lần muốn hắt xì, thế nhưng cũng chỉ có thể đưa tay bưng lấy miệng và mũi, thương cảm cho dế nhũi, sắc mặt của hắn đỏ lên, nước mắt nước mũi cũng chảy ra, mà kẻ đáng thương thì có chút sợ hãi đi sát bên người hắn.
Cuối cùng của bí đạo cũng không có lối ra, ở cuối cùng của bậc thang, không gian thoáng rộng ra một chút, đại khái cuối cùng của bậc thang là một gian phòng hình vuông, chỉ là căn cứ theo cảm giác của hai người, trần của gian phòng ở phía đầu cuối, so với trần của bí đạo phải cao hơn ít nhất ba thước.
"Hình như... đây là một hầm ngầm?" Hạ Á nhìn kẻ đáng thương một chút.
Adeline lắc đầu, chớp chớp con mắt, hạ giọng nói: "Đừng nhìn ta, ta không biết địa phương này là nơi nào. Ta cũng chỉ mượn tòa trang viên này của Minasi nhỏ để gặp mặt ngươi, trước đây ta cũng chưa từng tới nơi này."
Hạ Á cảm giác được hàn khí càng lúc càng nặng, ngay cả thân thể cường tráng của hắn, cũng mơ hồ có chút chịu không nổi, mà kẻ đáng thương thì đã lạnh run.
"Gặp quỷ, sao ở đây lạnh thế này?" Hạ Á cau mày.
Hai người đứng yên ở trong gian phòng nhìn xung quanh một chút, căn phòng này cũng không có bài biện gì, bốn bức tường đều trống trơn, ngoại trừ bụi cũng chỉ có mạng nhện. Hạ Á đưa tay sờ một chút, bàn tay vừa chạm vào bức tường, nhất thời liền rụt tay về, ngạc nhiên nói: "Bức tường này lạnh thật !"
Kẻ đáng thương cũng đưa tay sờ thử, cũng rất nhanh kinh hô một tiếng vội rút tay về, dùng sức chà xát bàn tay: "Quả nhiên là rất lạnh."
Sau đó kẻ đáng thương cúi đầu nhìn thấy một thứ gì đó ở dưới gốc tường, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, khom lưng nhặt một viên nho nhỏ gì đó, vẻ mặt nàng mang theo vẻ tươi cười: "A, ta biết nơi này là địa phương nào rồi."
"Là đâu?"
Kẻ đáng thương cười hì hì, đưa bàn tay tới trước mặt Hạ Á: "Nhìn cái này đi !"
Trong lòng bàn tay mảnh khảnh của nàng đang cầm một khúc gỗ nhỏ hình tròn dài khoảng một ngón tay.
Hạ Á nhìn một chút: "Đây là cái gì?"
Kẻ đáng thương cười cười: "Đây là gỗ nhựa. Các quý tộc thường hay dùng loại gỗ này làm nút bưng các bình rượu. Ta nghĩ, nơi này đại khái là một hầm rượu nằm sâu dưới đất. Chỉ là đã bị bỏ hoang, rượu bên trong cũng không còn thùng nào."
Suy nghĩ một chút, kẻ đáng thương híp mắt nói: "Ân, nơi này lạnh như vầy, nhất định là hầm ngằm nằm sâu dưới trang viên, ngươi quên rồi sao? Trang viên này được xây trên một ngọn đồi, hầm ngầm này được đào sâu xuống đất, không phải là nó nằm trong lòng ngọn đồi hay sao?"
Nhìn khuôn mặt chả biết gì của Hạ Á, Adeline thở dài, nàng biết dế nhũi xuất thân bần hàn, đối với những hưởng thụ xa xỉ của các gia đình quý tộc là hoàn toàn không hiểu, liền giải thích : "Là như vầy, loại hầm rượu như thế này đều được kiến tạo âm vào lòng đất , giữ cho nhiệt độ luôn ổn định, loại hầm này thường được kiến tạo tường kép, ta nghĩ, ngoài bức tường chúng ta thấy được, bên ngoài còn có một bức tường khác, tạo thành một tầng chuyên cất giữ băng ở giữa. Hiện tại mùa đông mới vừa đi qua, hầm băng chứa đựng rất nhiều băng, cho nên chúng ta ở trong này, mới có thể cảm thấy lạnh như vậy."
Giải thích này hình như rất hợp lý, bất quá Hạ Á nghe xong cũng không lên tiếng. Trong lòng hắn mơ hồ có chút cảm giác cổ quái-- hắn cũng không biết dùng cách nào để diễn tả, chỉ là trong lòng hắn tự nhiên phát sinh một cảm giác kỳ lạ!
Kẻ đáng thương trở nên buông lỏng, nàng cầm chân đèn cắm nến, thở dài nói: "Chúng ta ở nơi này chờ thêm một hồi, chờ đến khi người bên ngoài đi hết mới có thể đi ra... Ai, chỉ hy vọng lão công tước cùng Kaweixier không nói chuyện quá lâu, nếu không, ta về trễ mà nói, chỉ sợ gặp không ít phiền phức."
Hạ Á cau mày không nói gì, bỗng nhiên nhớ lại nội dung mà hắn nghe trộm được từ hai người kia, trong lòng không khỏi sinh ra một cái ý niệm: hai lão già vừa rồi hình như đang nhắc lại chuyện xưa, nhất là có nhắc tới một người bạn cũ, dường như trong đó còn pha chút ân oán phức tạp...
Chỉ là...
"Ê, Hạ Á." Ngay lúc dế nhũi đang xuất thần, kẻ đáng thương hô một tiếng, nhẹ nhàng lôi kéo y phục của hắn, thấp giọng nói: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?"
Hạ Á lắc đầu không nói gì. Thế nhưng kẻ đáng thương lại nghiêm mặt : "Vừa rồi những gì ngươi nghe được, ngươi... ngươi cũng không được nói lung tung ra ngoài! Ta tuy rằng không biết bọn họ đang nói về sự tình gì, thế nhưng, lấy thân phận của hai người bọn họ, sự việc mà họ nhắc tới nhất định là một bí ẩn năm xưa ! Nếu ngươi đã nghe được sau đó còn tùy tiện đồn ra ngoài, sợ rằng ngươi sẽ rước phải không ít phiền phức!"
Hạ Á khoát khoát tay: "Điều này ta đương nhiên biết."
Giọng nói của Adeline có chút nghiêm túc : "Hạ Á, ngươi phải biết thân phận hiện tại của ngươi, người và sự việc mà ngươi gặp được cũng khác xưa rất nhiều ! Thế giới mà ngươi đang đứng, mọi việc càng trở nên phức tạp, cũng càng nguy hiểm hơn nhiều so với trước đây. Một khi đi sai một bước, nói không chừng sẽ rước lấy đại họa !"
Mặc dù Hạ Á có chút không nhẫn nại, thế nhưng hắn nhận ra trong lời nói của kẻ đáng thương còn mang theo một cổ lo lắng chân thành, hắn hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ những lời này. Lẽ nào ngươi nghĩ ta là loại người lắm mồm hay sao? Nghe được cái gì liền tám cái đó?"
Adeline cười hì hì : "Ngươi không phải bà tám, ngươi chỉ là... dế nhũi!"
Hạ Á cười cười, nhìn khuôn mặt của đáng thương đang được ánh nến chập chờn chíu rọi, hắn bỗng nhiên giật mình, một ý niệm đánh thẳng vào trong đầu !
"A! ! Ta nghĩ ra rồi !"
Hạ Á bỗng nhiên hét lên, sau đó vươn tay chụp lấy chân đèn đang ở trong tay của kẻ đáng thương, gắt gao nhìn thẳng vào ánh nến, sắc mặt bỗng nhiên liền thay đổi !
Nhìn Hạ Á bỗng nhiên có hành động cổ quái như vậy, kẻ đáng thương cũng ngây ngẩn cả người: "Ngươi... Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ánh nến ! Ánh nến ! !" Hai mắt của Hạ Á chớp động, nhìn ngọn nến một chút sau đó nhìn kẻ đáng thương: "Ngươi không cảm thấy địa phương này có chút cổ quái hay sao?"
"Có gì cổ quái?"
Sắc mặt của Hạ Á trở nên có chút ma quái, do dự một chút, nhìn khuôn mặt của kẻ đáng thương, thấp giọng nói: "Ngươi... Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được hoảng hốt."
"?" Kẻ đáng thương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Á.
Hạ Á hạ thấp âm thanh, bỗng nhiên thân thể nhịn không được có chút run run, chỉ vào mặt đất: "Ngươi nhìn xung quanh xem... Thực sự không nhận ra nơi này có chút cổ quái?"
"Ách?" Adeline nhìn ra trong ánh mắt của Hạ Á có một tia khiếp sợ, nàng cũng nhịn không được bắt đầu có chút khẩn trương, nhìn trái phải gian phòng một chút-- không có cái gì kỳ lạ tồn tại a !? Vài bức tường trống trơn, không đồ vật gì khác, chỉ có bụi và mạng nhện...
"Ngươi nhìn kỹ đi." Hai mắt của Hạ Á chớp động, một tay đã nắm chặt chuôi kiếm.
Kẻ đáng thương chung quy cũng không phải đứa ngốc, nhìn tỉ mỉ vài lần, rốt cục, nàng cũng biến sắc ! ! Sắc mặt của nàng trong nháy mắt liền trắng nhợt, sợ đến mức kinh hô một tiếng, hầu như muốn chui vào trong lòng Hạ Á !
"Bóng, cái bóng ! !"
Hạ Á cười gượng hắc hắc hai tiếng, sắc mặt của hắn vô cùng quỉ dị : "Rốt cuộc ngươi cũng phát hiện rồi sao ?"
Nguyên lai... Trong gian phòng này, rõ ràng là có ánh nến, thế nhưng phóng mắt nhìn quanh, trên mặt đất, trên vách tường... Đều...
Không có bóng ! !
Hai người trẻ tuổi thoáng nhìn nhau, phát hiện quỉ dị này khiến cho hai người cùng lúc sợ hãi, phảng phất như một luồng khí lạnh không biết từ đâu chợt thổi vào gáy bọn họ! !
Adeline liền trở nên kinh hoảng, bàn tay run lên, chân đèn trong tay rơi ngay xuống đất, xèo một tiếng. Gian phòng bỗng nhiên tối đen, Adeline kinh hô một tiếng, nàng theo bản năng gắt gao ôm chặt cánh tay của Hạ Á.
Đúng lúc này, Hạ Á bỗng nhiên nghe được âm thanh của Dora từ trong đầu truyền đến !
Giọng nói của con rồng cái cực kỳ ngưng trọng nghiêm túc : "Tiểu tử, cẩn thận ! Nơi này là một vùng ma pháp ! Ta cảm giác được ma pháp ba động rất mãnh mẽ!"
"Cái gì?" Hạ Á thốt ra.
Adeline ở bên cạnh hét lên một tiếng: "Hạ Á, ngươi nói gì thế? Ngươi đang nói chuyện cùng ai?"
"Đây là một vùng tuyệt đối hắc ám ! !"
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương