Liệp quốc

Chương 150 : Lời mời của công tước.

Lúc này đã là trăng sáng sao thưa, Hạ Á theo sau tên người hầu cung đình thẳng một đường đến lều lớn của hoàng đế. Trên đường đi, hắn cảm giác nơi nơi đều được canh phòng sâm nghiêm. Tuy rằng số lượng ngự lâm quân không có gia tăng, thế nhưng lúc này ngự lâm quân đều đã được vũ trang hạng nặng. Hơn nữa doanh trận cũng đã thay đổi, hai bên trái phải của lều lớn hoàng đế, đều thiết lập hai cái doanh trại đồn trú hai đại đội ngự lâm quân. Lều của hoàng đế như một tòa kiến trúc to lớn. Nhìn nơi ở bậc chí tôn của đế quốc khi xuất hành không thể gọi là lều lớn, mà phải gọi là một tòa hành cung di động thì đúng hơn. Xung quanh lều lớn có vài cửa ra vào, trái phải hai bên trước của đều có võ sĩ cực kỳ tinh nhuệ thủ vệ, cả ngươi đầy sát khí. Khi Hạ Á đi ngang qua bọn họ, rõ ràng cảm nhận được khí chất bưu hãn toát ra từ những người này. Mấy ngày nay hắn ở trong đế đô, đã được nghe qua không ít chuyện của hoàng thất, nghe đâu đây chính là những võ sĩ thủ vệ được hoàng đế tín nhiệm nhất, hình như có tên gọi là "ám dạ ngự lâm"... Kangtuosi đại đế thấy Hạ Á đi vào trong lều lớn, hắn cũng không ngồi dậy, mà là tựa mình vào trong ghế bành. Vẻ mặt của đại đế vẫn mang theo vẻ mệt mỏi như cũ, hiển nhiên sau một đêm uống say như điên, đối với thân thể của vị hoàng đế già này mà nói, là một loại gánh nặng rất lớn, cho dù trải qua một đêm dài nghỉ ngơi, tinh thần của đại đế vẫn chưa hồi phục lại như cũ, khi Hạ Á bước vào trong lều, nhìn lão già trước mặt, sắc mặt của đối phương rõ ràng đã tăng thêm vài phần suy yếu. Nhìn Hạ Á bước vào, hoàng đế thoáng thẳng lưng lên một chút, liền sau đó phất phất tay, ra hiệu cho đám người hầu lui ra ngoài, rất nhanh, bên cạnh hoàng đế chỉ còn lại đúng một người-- Lần đầu tiên Hạ Á đi vào hoàng cung yết kiến hoàng thượng, cũng đã từng nhìn thấy tướng mạo cực kỳ bình thường của người trung niên này, tên trung niên này vẫn như cũng phảng phất như là cái bóng của hoàng đế, lẳng lặng đứng yên trong góc. Hạ Á chỉ lướt mắt nhìn tên trung niên kia một cái, sau đ1o liền dựng thẳng thân mình: "Bệ hạ, ta đã tới." Hoàng đế nhướng mí mắt lên, khuôn mặt lộ ra dáng tươi cười: "Hạ Á, nghe nói hôm nay ngươi có chút thương tích?" "Ân." Trong lòng Hạ Á căng thẳng, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ thản nhiên, liền sau đó hắn không đợi cho hoàng đế đặt vấn đề, bản thân hắn liền đem mọi chuyện xảy ra sáng nay, bản thân hắn như thế nào mang theo tùy tùng đi vào rừng săn bắn, như thế nào lại đuổi theo một con tuyết hồ, lại như thế nào lạc lối đi về phía bờ hồ, đúng dịp gặp phải một vị tiểu thư, sau đó cũng đúng dịp ngăn chặn một hồi ám sát. Khi nói tới cảnh ám sát, giọng nói của Hạ Á trở nên nghiêm túc, cẩn thận miêu tả bộ dáng cùng động tác tên thích khác kia. "Tài bắn cung của tên thích khách cực kỳ lợi hại! Sử dụng trường cung, tiễn sắt trọng lượng lớn, xạ thủ như vậy, nhất định phải có lực cánh tay kinh người, hơn nữa còn am hiểu thuật ẩn nấp trong rừng rậm-- bệ hạ, ta xuất thân là thợ săn trong rừng núi, ta có thể nhìn ra, đối phương cũng là một tay lão luyện!" "Ân." Hoàng đế lẳng lặng nghe xong, từ chối cho ý kiến, hắn dường như có chút sững sờ, không có lập tức nói ra điều gì. Sự tình hôm nay đúng là kỳ hoặc. Loại chuyện ám sát này, trái lại Kangtuosi đại đế cũng không lấy làm kinh ngạc, coi như là chính hắn, suốt đời cũng gặp phải không biết nhiều ít bao nhiêu lần, chỉ là... mục tiêu ám sát lần này, lại đặt lên người con dâu của hắn, cái này có chút phức tạp. Vô luận như thế nào, nếu như là thế lực đối địch ra tay mà nói, như vậy bản thân hắn mới là mục tiêu số một mới đúng. Hơn nữa, việc này kỳ quái ở chỗ: đúng lúc Dairenni tới lâm viên hoàng gia giải sầu! Đúng lúc đó ngựa của nàng lại chấn kinh chạy lạc ! Đúng lúc đó người hầu của nàng toàn bộ đều bỏ đi! cũng đúng lúc đó chỉ để lại một mình nàng bên bờ hồ ! ! Làm gì có nhiều cái trùng hợp đến như vậy ? ! Hừ! Thẳng thắn mà nói, khi nhận được tin này, Kangtuosi đại đế thậm chí đối Hạ Á cũng sinh ra một tia nghi ngờ : đúng lúc đó, tại sao Hạ Á lại trùng hợp xuất hiện ngay trận ám sát? Diện tích của lâm viên hoàng gia rất lớn, coi như là hắn lạc đường, cũng có thể đi lạc tới bất cứ nơi nào, sao lại trùng hợp gặp phải Dairenni? ! Ngăn cản một hồi ám sát? Rốt cuộc là cố ý, hay là vô ý? Không nên trách Kangtuosi đại đế trong lòng sinh nghi, thật sự đối với thân phận cùng địa vị của hắn, mọi sự tình gặp phải trong cuộc đời hắn, hắn đều buộc mình phải suy nghĩ sâu xa một chút! Hắn cũng từng tỉ mỉ hỏi qua Dairenni, bất quá Dairenni nhất mực khẳng định: "Nam tước Hạ Á không biết thân phận thật sự của ta. Ta chỉ nói với hắn, ta là con của một quý tộc nào đó. Vị nam tước này hình như đối với quy củ của đại hội cũng không có hiểu rõ, cho nên cũng chẳng hề nhận ra thân phận của ta." Nếu như là Hạ Á cố ý xếp đặt màn kịch này, nhận lấy phần công lao cứu mạng thái tử phi... Như vậy hắn cũng sẽ không làm bộ không biết thân phận thái tử phi! Nếu không... công lao của hắn làm sao có thể nhận? Huống hồ, từ sâu trong nội tâm của Kangtuosi đại đế, cũng không tin người thanh niên mà hắn coi trọng lại làm ra một việc ti bỉ đến như thế. Tên gia hỏa này xuất thân từ rừng núi, hẳn là không có thể lực sau lưng, như thế muốn đem một sát thủ lợi hại mang vào lâm viên, phối hợp với hắn làm ra một màn kịch... Hạ Á thật sự không có năng lực làm ra việc này. Như vậy, chỉ là trùng hợp? ! Đội ngự lâm quân sáng nay đã cứu hai người trở về, đã bị hoàng đế lập tức triệu hoán sau đó đuổi về trong thành, hạ nghiêm lệnh giữ kín miệng! Mà bọn người hầu đi theo bên cạnh thái tử phi Dairenni, đã rời khỏi nàng đi vào trong rừng tìm ngựa, để lại một mình nàng ở bên cạnh bờ hầu, đều bị hoàng đế mật lệnh bắt giữ tiến hành thẩm vấn nghiêm ngặt. Mà kết quả thẩm vấn, có hai gã người hầu sợ tội liền tự sát, nhưng cuối cùng lại không lưu lại đầu mối nào. Như vậy... cũng tốt, chí ít thông báo rằng việc này không có liên quan gì tới Hạ Á. Hai tên kia là người hầu bên cạnh thái tử phi, đi theo bên người Dairenni cũng đã mấy năm, mà mấy năm trước... Hạ Á vẫn còn trong núi săn thú. Hoàng đế đang trầm tư, Hạ Á thì đứng an tĩnh một chỗ, cũng không mở miệng, lẳng lặng chờ động tĩnh của hoàng đế. Rốt cục, đại dế trầm mặc một hồi lâu, mới khe khẽ thở dài, cười lạnh nói: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng ! Hừ, Hạ Á, ngày hôm nay cực khổ cho ngươi rồi. Nghe nói ngươi trúng phải một tiễn của thích khách, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không có gì trở ngại, ta cũng an tâm." Dừng một chút, hoàng đế thản nhiên nói: "Vị nữ hài mà ngươi cứu được, là người có quan hệ với hoàng tộc, là một vị quý tộc hoàng tộc, bất quá, việc lần này ngươi về sau không được nhắc tới, mặc kệ ngày hôm nay ngươi nghe được gì thấy được gì, toàn bộ nên chôn xuống đáy bụng đi, hiểu rõ rồi chứ?" Hạ Á trịnh trọng gật đầu, lúc này trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm-- tốt rồi, xem như chuyện này về sau sẽ không còn quan hệ gì tới ta. "Hừ, loại chuyện ám sát này, suốt đời ta cũng gặp phải không ít... Hắc! Để xem tiếp theo là chuyện gì sẽ tới, ta thật sự rất đang chờ mong, bọn trốn phía sau vở hài kịch này, đến tột cùng là ai!" Thậm chín hoàng đế phảng phất như rất xem thường, cười ha ha, từ từ đứng dậy. Trong lòng Hạ Á cũng có chút do dự, nhìn vị hoàng đế già, nhìn vẻ mặt cố gắng mạnh mẽ chống đỡ tinh thần của hoàng đế-- Trong lòng Hạ Á bỗng nhiên sinh ra một cổ thương hại nhàn nhạt. Nói thật ra, Hạ Á đối Kangtuosi đại đế rất có hảo cảm. Dù sao, trong suốt cuộc đời dế nhũi, từ khi đi ra khỏi rừng núi Dã Hỏa nguyên, đi vào thế giới bên ngoài, người đối xử tốt nhất với bản thân hắn, ngoại trừ tướng quân Adelike, cùng đám người mập mạp Ruhr, rốt cuộc cũng có vị hoàng đế già này. Mặc kệ vị hoàng đế này rốt cuộc vì động cơ gì, dù sao khi hắn vừa gặp bản thân, hắn liền đối với bản thân có chút thưởng thức, lần đầu tiên yết kiến trong hoàng cung, tuy rằng bản thân có vài phần ngụy trang tính cách, thế nhưng vị hoàng đế này y nhiên vận đối với bản thân có chút cổ vũ, sau đó vừa phong tước vừa thăng chức, mà lần đi săn này, trước mặt mọi người còn tạo cho hắn cơ hội dương danh. Cởi áo uống rượu, loại dũng cảm khí khái này, cũng thực sự khiến cho trong lòng Hạ Á nhịn không được sinh ra vài phần cảm động. Nghĩ tới đây, Hạ Á thoáng cúi đầu, thành khẩn nói: "Bệ hạ, xin ngài hãy bảo trọng, đám thích khách này có khả năng vẫn còn trong lâm viên, sợ rằng còn muốn gây bất lợi đối với ngài..." Trong tim dế nhũi làm ra một cái quyết định, liền sau đó đém áo khoác bên ngoài cởi xuống, từ sát người tháo ra một vật hình tròn, chính thị là một miếng vảy rồng lót sát người hắn. Hai tay Hạ Á nâng lên, bước tới vài bước, chậm rãi nói: "Bệ hạ, đây là vật phòng thân của ta, kiên cố dị thường, đao kiếm bất nhập! Thỉnh bệ hạ giữ lấy phòng thân!" Kangtuosi đại đế sửng sốt một chút, nhìn thứ trong tay Hạ Á, hắn là chí tôn hoàng đế, vậy hiếm lạ gì lại chưa từng thấy qua? Liếc mắt xem qua, nhất thời trong ánh mắt hiện ra một tia kỳ dị, tên trung niên ở trong đứng ở trong góc như một cái bóng, trên khuôn mặt mộc mạc cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc. "Ồ? Đây là..." Trong âm thanh của Kangtuosi đại đế có chút khiếp sợ: "Cái này... Chẳng lẽ là..." "Là vảy rồng." Hạ Á nói: "Đây là một vật phòng thân trong một lần kỳ ngộ ta đạt được, thỉnh bệ hạ nhận lấy ! Có thứ này mặc sát người, ngay cả khi có thích khách tập kích, cũng có thể giữ được bình an." Lúc này Kangtuosi đại đế thật sự có vài phần cảm động. Hắn đương nhiên phải biết giá trị của vảy rồng! Một kiện phòng cụ lợi hại như thế, đối với một võ giả mà nói, giá trị có thể tương đương với một mạng sống thứ hai ! Có phòng cụ cường hãn như thế này, tại thời khắc mấu chốt, có thể cứu cho võ giả một lần mất mạng! Huống chi Hạ Á lập tức sẽ phải lao ra biên cương nhậm chức, tại biên cương, khó trán khỏi thường xuyên xảy ra chiến loạn, chính thị mới cần loại phòng cụ cực kỳ kiên cố này đê bảo vệ tính mệnh. Tên tiểu tử trước mặt không chút do dự liền đem nó dâng tặng cho bản thân, vậy cũng đủ nói lên tâm ý của hắn... Hoàng đế hơi động dung, tỉ mỉ nhìn Hạ Á, trên mặt của tên tiểu tử này là một mảnh chân thành-- hắn cũng không biết, loại vảy rồng như thế này, Hạ Á còn chí ít là trên một trăm miếng! Bất quá đại bộ phận đều chôn trong căn nhà của lão gia hỏa trên núi, mang theo bên người, cũng chỉ có vài miếng mà thôi. Trong lòng hoàng đế rất vui vẻ, liếc liếc Hạ Á, cười ha ha : "Ngươi giữ lại đi ! Ta đường đường là hoàng đế của đế quốc, há có thể cướp lấy vật yêu thích của ngươi ! Ân, ngươi là người trong quân đội, vì đế quốc mà chinh chiến sa trường, ngươi cần thứ này hơn ta." Liền sau đó hoàng đế ngạo nghễ nói: "Ta có mấy nghìn giáp sĩ, còn có hộ vệ hoàng gia trung thành tận tâm, mấy con chuột nhắt giấu mặt kia cũng không cách nào đụng được tới ta. Tâm ý của ngươi, ta tiếp nhận!" Hạ Á cười ha ha, cũng không thu hồi vảy rồng, thản nhiên nói: "Bệ hạ, vảy rồng này, ta vẫn còn vài miếng, cũng đủ cho bản thân sử dụng, cho nên ngài cũng không cần khách khí a." Nói xong, hắn kiên trì đem vảy rồng đặt lên cái bàn bên cạnh ghế bành, sau đó mới lui về sau vài bước. Hoàng đế trong lòng cảm động, nhìn tên tiểu tử này một chút, lời nói của Hạ Á là nói thật lòng, cũng không mang theo ý tứ công lao, thanh nhiên trung hậu thành thật như vậy, khiến cho hoàng đế trong lòng rất là ưa thích. Hắn nhìn thoáng qua miếng vảy rồng đặt trên bàn, trong lòng khẽ động... lực phòng ngự của vảy rồng rất mạnh, điều này đích thật ai cũng biết, dùng thứ này lót sát người, vừa nhẹ nhàng vừa bí mật, đích thật là có chỗ tốt rất lớn. Suy nghĩ một chút, hoàng đế cười nói: "Được, thứ này của ngươi, ta sẽ nhận ! Bất quá ta cũng sẽ không thể lấy không của ngươi." Nhìn bộ dáng anh vũ hùng tráng của Hạ Á một chút , hoàng đế thoáng trầm ngâm, sau đó cất giọng nói lớn : "Người đâu!" Bên ngoài lập tức có người lên tiếng đáp lại. Một trung niên võ sĩ mặc giáp sắt nhẹ rất nhanh bước vào, đứng ở bên cạnh Hạ Á. Người vừa bước vào có mái tóc cắt ngắn, thân mặc giáp nhẹ, con ngươi màu nâu, da ngăm đen, bước chân vững vàng, đứng song song với Hạ Á, Hạ Á liền cảm nhận được bản thân có chút cảnh giác, chỉ cảm thấy người đứng bên cạnh bản thân giống như là một con mãnh thú! Ánh mắt của người trung niên này mười phần anh khí, nhìn hoàng đế, vững vàng nói: "Bệ hạ!" "Junker." Thái độ của hoàng đế đối với người trung niên này rất hòa nhã: "Bên cạnh ngươi chính là nam tước Hạ Á Lôi Minh, cũng là anh kiệt trẻ tuổi được ta xem trúng." Trung niên võ sĩ tên gọi là Junker xoay đầu nhìn thoáng qua Hạ Á, hơi gật đầu: "Nam tước các hạ!" "Hắc ! Tiểu tử, ngươi hẳn là nghe qua cái tên ám dạ ngự lâm, Junker người đứng đầu ám dạ ngự lâm quân, cũng là thủ vệ mà ta tín nhiệm nhất." Hoàng đế thoáng cười cười, lập tức nghiêm mặt nói: "Junker, ta có một việc giao cho ngươi làm ! Nam tước Hạ Á sắp tới phải ta biên cương nhậm chức, biên cương là nơi hiểm yếu. Lần này ngươi về trở về thành, từ trong kho vũ khí của hoàng cung, ngươi lựa ra một bộ trang bị tốt nhất cấp cho nam tước Hạ Á. À, Hạ Á, ta cũng không biết ngươi thích nhất là loại vũ khí nào, đã thế thì ngươi cứ nói với Junker, binh khí dài ngắn, giáp người giáp ngựa, đều cấp cho ngươi một bộ chính và một bộ dự bị !" Hoàng đế nói đến đây, lại dặn dò Junker một câu: "Nhớ lựa thứ tốt nhất !" Nghe đến đó, Junker mới tận lực liếc mắt nhìn Hạ Á một hồi, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn đã nhiều năm theo bên cạnh hoàng đế, mấy năm gần đây tuy rằng hoàng đế thường hay đề bạc các tướng lĩnh trẻ tuổi, nhất là những người có năng lực mạnh mẽ của ưng hệ, thế nhưng biểu thị ưu ái như thế này đối với một tướng lĩnh, cũng cực kỳ khó thấy. Kangtuosi đại đế nói một hồi, cũng có chút uể oải, liền sau đó ra hiệu cho đám người Hạ Á cáo biệt rời đi. Hạ Á ra khỏi lều, tên Junker kia liền đuổi theo, gọi Hạ Á dừng lại: "Nam tước đại nhân." Hạ Á dừng bước, xoay người nhìn Junker, không biết vì sao, đối với tên Junker này, trong lòng Hạ Á luôn luôn có một loại cảm giác rất mất tự nhiên, giống như là đang đứng trước mặt một con mãnh thú, tướng mạo của tên Junker cũng bình thường, thế nhưng rốt cuộc lại tạo cho Hạ Á cảm giác được "tên gia hỏa này cực kỳ nguy hiểm". "Ân, tướng quân Junker, còn có chuyện gì?" Junker thản nhiên nói: "Ta chỉ là trung đoàn trưởng, thỉnh ngài về sau không cần gọi là tướng quân." Tiếng nói của hắn rất là nghiêm mật, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Bệ hạ đã phân phó, bảo ta dẫn nam tước các hạ đi lựa chọn vũ khí, thỉnh ngài để lại địa chỉ, lúc trở về, ta lập tức phái người đến đón ngài." Hạ Á để lại địa chỉ nơi ở của bản thân trong thành, sau đó lập tức rời đi. Lại ở trong lâm viên hoàng gia một đêm, sáng sớm hôm sau, đại hội săn bắn cũng kết thúc. Hoàng đế cử hành một hồi khen ngợi tượng trưng, đối với các con cháu quý tộc có biểu hiện tốt trong đợt đại hội này, tiến hành một hồi khích lệ trước mặt mọi người. Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Hạ Á-- vật săn được trong hai ngày của hắn không tính là nhiều, chỉ bất quá hoàng đế đã nói huỵch toẹt ra là muốn nâng đỡ cho tên nam tước trẻ tuổi này, đám người ngoài bị bệnh thần kinh hay sao mà dám khiếu nại hoàng thượng? Đám thanh niên bao gồm cả Hạ Á được hoàng đế khen ngợi vài câu trước mặt mọi người, mỗi người được ban thưởng cho một bộ cung tiễn và một kiện áo choàng-- mấy thứ này, mọi người ở đây đều không xem vào mắt, có thể đứng ở chỗ này đều là con cháu quý tộc giàu có, ai lại ham thích những thứ rẻ tiền này ? Bất quá có thể được hoàng đế ưu ái, hấp dẫn sự quan tâm của hoàng đế, như vậy đối với tiền đồ cũng có lợi ích rất lớn. Thái độ của hoàng đế đối với Hạ Á trong hai ngày này, đều lọt vào trong mắt của đám quý tộc xung quanh, đều âm thầm phân phó đám con cháu quý tộc trong nhà, tìm cơ hội thân cận nhiều hơn với vị nam tước Hạ Á kia. Cho nên vừa kết thúc khen ngợi, đám thanh niên cùng được ban thưởng chung với Hạ Á, liền hướng về Hạ Á bắt chuyện làm quen, có người thiết lập quan hệ bằng hữu, ngay tại chỗ ước định cùng Hạ Á một bữa tiệc rượu, Hạ Á cũng không hề cự tuyệt hoàn toàn, hắn tuy rằng hiểu rõ ý tứ của hoàng đế, không thích bản thân thể hiện quá mức luồn cúi, bất quá người ta đã có ý tốt mời mọc, bản thân cũng không nên làm ra bộ mặt cao cao tại thượng, đứng xa ngàn dặm mà từ chối thẳng tay. Liền sau đó đoàn người nhổ trại về thành, phía trước có ngự lâm quân mở đường, mấy nghìn người trùng trùng điệp điệp phản hồi về phía đế đô Aosiji Liya. Về tới nhà, Hạ Á mới vừa nghỉ ngơi được nửa ngày, bên ngoài liền có Souleaterr tiến vào thông báo: có người tới thăm. Khách tới thăm? Hạ Á suy nghĩ một chút, bản thân hắn ở trong đế đô không còn bằng hữu. . . Lẽ nào lão quái vật Kaweixier tìm tới hắn gây phiên phức? Nhưng sau đó sắc mặt của Souleaterr có chút cổ quái, bổ sung một câu: "Đại nhân. . . Người đó nói, hắn là người của công tước Minasi." Hạ Á giật mình nhảy dựng lên một cái! Công tước Minasi ? ! Cái tên này, trái lại hắn không hề có chút xa lạ a! ! Công tước Minasi, hiện tại là nguyên lão có uy vọng lớn nhất trong quân đội đế quốc ! Tuy rằng không còn nắm giữ binh quyền, mấy năm gần đây cũng đã từ quan, tại gia nhàn rỗi dưỡng lão, thế nhưng ai chẳng biết nói hắn tại trong quân uy vọng lớn lao? Ưng hệ - hơn phân nửa trung kiên tướng lĩnh hầu như đều xuất từ vị này lão nhân môn hạ! Ngay cả trong đảng quân phiệt cũng không thiếu bộ hạ ngày xưa của vị lão công tước này! Trong những người quen của hắn , Adelike, Ruhr, hai vị đế quốc trọng thần, đều có thể nói là đệ tử của Minasi công tước - ! Ân. . . Còn có Green cái kia chó điên cũng là đệ tử luôn! ! Hiện tại, một đế quốc trong quân nguyên lão như thế, lại phái người tới gặp mình? Hạ Á bỗng nhiên thót tim một cái! ! Khi hắn trở về nhà, thoáng đã thăm dò một chút, cũng đã biết lai lịch xuất thân của vị thái tử phi mà bản thân đã gặp qua ! Vị thái tử phi kia, hình như chính là con gái út của công tước Minasi. . . Ách. . . Chẳng lẽ là bản thân trêu chọc con gái nhà người ta, hiện tại ông già của người ta tìm tới nhà báo thù ? ! Mang theo vài phần thấp thỏm ở trong lòng, Hạ Á lập tức bước ra sân nghênh tiếp. Thì thấy trong sân, một người đang đứng. Người này mặc một bộ đồ vải đay, phảng phất như chỉ là trang phục của một tôi tới bình thường, tóc ngắn màu vàng nhạt, tứ chi to khỏe và dài, thân hình khôi ngô cao ngất, quả nhiên không hổ là người của nguyên lão trong quân đội, ngay cả tôi tớ cũng hùng tráng đến như vậy. Nhưng vừa nhìn thấy tướng mạo của người tôi tớ này, khiến cho Hạ Á không khỏi ngây người ngẩn ngơ. Người này. . . Ách, làm sao để diễn tả nhỉ. Tên gia hỏa này bộ dáng chỉ trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt vốn có thể liệt vào loại anh khí tuấn mỹ, thế nhưng. . . hắn khư khư lại để râu quai nón rất dài! Phàm là người để râu quai nón, chung quy cũng tạo cho người ta cảm giác phóng đãng hào sảng, thế nhưng tên gia hỏa này, lại có đôi mắt dài và mỏng, tạo cho tướng mạo của hắn vốn anh khí tuấn mỹ càng thêm vài phần âm nhu, hơn nữa phối hợp với hàm râu quai nón, thật sự là có chút quái dị. Cho dù đối phương đang mặc một thân trang phục của tôi tới, thế nhưng lại là người của công tước Minasi, nói không chừng cũng là đệ tử gì đó của công tước đây-- phải biết rằng, đệ tử của công tước Minasi, đều không có phế vật a! Nhìn Adelike hay Ruhr cùng Green thì sẽ biết ngay. Huống hồ, người này chỉ tùy tiện đứng yên một chỗ, nhìn như lười nhác, thế nhưng từ tận xương cốt, Hạ Á lại cảm giác được người này có một loại anh khí không nói nên lời ! Cho nên, Hạ Á bước tới, gật đầu rất trang trọng, trong ánh mắt không hề có chút khinh thị, nghiêm mặt nói: "Ta chính là Hạ Á Lôi Minh, xin hỏi các hạ có hay không là đệ tử của công tước Minasi . . ." "Ta chỉ là tôi tớ bên cạnh công tước, tiện danh không dám báo cùng ngài, nam tước đại nhân nếu có điều gì phân phó, xin gọi ta một tiếng Roddy là tốt rồi." Người này nhếch miệng cười, bất quá bộ dáng tươi cười của hắn mang theo vài phần mùi vị đường hoàng, liếc mắt nhìn thật sâu Hạ Á, cười nói: "Nghe nói nam tước Hạ Á xuất thân dân dã, ngày hôm nay nhìn thấy, quả nhiên không mất đi bản sắc quân nhân." Nói xong, hắn chỉ một ngoán tay ra ngoài cổng, trước cổng biệt thự là một chiếc xe ngựa: "Công tước đại nhân cho mời nam tước Hạ Á tới nhà một chuyến, nếu như nam tước các hạ lúc này thuận lợi mà nói, xin mời theo ta tới gặp công tước một lần." Loại người có thân phận như công tước Minasi đã đưa ra lời mời, phóng mắt nhìn khắp đế quốc, người nào sẽ dám nói từ không? Đừng nói là đang rảnh rỗi, coi như là đang có việc đại sự trong người, cũng sẽ phải gạt sang một bên. Hạ Á không chút do dự: "Được, ta sẽ theo ngươi đi!" Nói xong, hướng về Souleaterr phân phối vài câu, sau đó theo tên tôi tớ này đi ra trước cổng, tới trước cổng, tên tôi tớ này chỉ vào chiếc xe ngựa: "Thỉnh nam tước lên xe." Hạ Á lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Ta tuy rằng còn chưa gặp qua công tước đại nhân, nhưng đã từng nghe qua một câu nói của công tước đại nhân: quân nhân, không ngồi xe!" Nói xong, Souleaterr đã dắt ngựa tới, Hạ Á xoay người lên ngựa, ngồi trên ngựa của bản thân nhìn tên tôi tới: "Thỉnh ngươi đi trước dẫn đường, ta sẽ cưỡi ngựa theo sau." Tên tôi tới gọi là Roddy này thoáng có chút sửng sốt, liền sau đó liếc liếc mắt nhìn thật sâu Hạ Á, khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười, cũng không nói thêm tiếng nào, tung người nhảy lên xe, ngồi ở phía trước, vung roi hét lớn một tiếng, xe ngựa lăn bắn đi trước dẫn đường. Hạ Á vừa nhìn thấy động tác vung roi của người này, con mắt của hắn nhất thời sáng lên! Tên Roddy này tuy rằng là tôi tớ, thế nhưng thoáng lúc vung roi ngựa, cổ tay bất quá chỉ nhẹ nhành run lên, roi da mềm mại liền thẳng tấp như đường thẳng đánh ngay vào mông ngựa, thủ pháp rất dứt khoát lưu loát ! ! Lực lượng cùng kỹ xảo cổ tay bậc này, cho dù bản thân Hạ Á xuất toàn lực, chỉ sợ cũng không làm được! Nếu như nói tên Roddy không biết vũ kỹ, cái này quả thật là lừa thần gạt quỷ! ! Dưới trướng của công tước Minasi. . . Thực sự là tàng long ngọa hổ! Ngay cả một tên xa phu nho nhỏ, cũng đã có thực lực bất phàm! Hạ Á trong lòng nghiêm nghị, chậm rãi giục ngựa đi theo phía sau.