Liệp quốc

Chương 147 : Bóp?

Câu nói cuối cùng đúng là long trời lở đất, nội dung quả thật khiến cho người ta khiếp sợ ! Đế quốc khai quốc nghìn năm, trải qua không ít vương triều, thế nhưng kỵ thương đại đế ngày hôm nay, công nhiên hướng về một tên tiểu tử chưa đầy hai mươi tuổi hứa hẹn sẽ phong tước vị... Công tước? ! Lấy công thụ tước tuy rằng là pháp chế lâu đời của đế quốc Byzantine, thế nhưng huân công có lớn có nhỏ, lấy loại nhân vật chưa quá hai mươi tuổi như Hạ Á, bất quá chỉ là vừa mới phong tước nam tước (thậm chí tước vị nam tước còn chưa có chính thức sắc phong), liền được hoàng đế trực tiếp hứa hẹn trước mặt bao nhiêu người rằng sẽ phong hàm công tước... Loại sự tình này... không phải chưa từng xảy ra! Có ! Đúng là có từng xảy ra ! Thế nhưng làm người ta khiếp sợ chính là, chỉ cần là người có đầu óc, suy nghĩ một chút, từ lúc khai quốc đến nay, được hoàng đế coi trọng tín nhiệm như vậy ... tuổi tác cũng không lớn, cũng lấy huân công hiển hách lập thành tước vị công tước, đúng là có một người. Chính là .... Aosiji Liya ! Công tước hoa tu-líp đại nhân! Tuy rằng tước vị chỉ là hư chức, không thể cùng thực quyền đánh đồng, trong đế quốc thường tường cũng xuất hiện vài người có tước vị hiển hách, thế nhưng lại không có thực quyền trong tay. Nhưng mà... lần này, điều kiện để đạt được tược vị công tước, cũng là quá dọa người ! ! Hiện tại có vài người nhìn qua rất là hả hê-- tên Hạ Á này chỉ sợ gặp không may! Có câu "hám lợi đen lòng" ! Hoàng đế đem danh hiệu công tước xuất ra, thế nhưng lại mua được đầu của Heisiting! Heisiting là ai? Đệ nhất chiến tướng của người Odin ! Từ lúc hắn ngang trời xuất thế, quân đội Byzantine rốt cuộc ăn không ít đau khổ! Không biết nhiều ít chiến tướng dũng tướng mãnh tướng danh tướng của đế quốc, đều thua trong tay của Heisiting! Muốn lấy đầu Heisiting đổi lấy tước vị công tước... Hừ, tiểu tử này chỉ sợ là đang tự mình chuốc khổ ! Nói không chừng còn chưa lấy được đầu Heisiting, thì chính hắn đã phải đem đầu đưa cho Heisiting! Bất quá cũng có người suy nghĩ sâu xa hơn... Ngoài hứa hẹn tước vị công tước, cũng còn có một điều kiện: Trong vòng ba năm, giết ba vạn người Odin, phong hàm bá tước a! Bá tước, tuy rằng không hiển hách như công tước, thế nhưng một khi trở thành bá tước, rốt cuộc cũng có tư cách gia nhập vào vòng tròn hạch tâm của giới quyền quý đế quốc a! ! Heisiting khó giết, thế nhưng ba năm giết ba vạn người Odin... độ khó quả thực không cao. Huống chi... Hừ, trong quân đội, lạm sát người vô tội mạo lĩnh quân công, trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng! Chỉ là không biết tên Hạ Á này, có hay không là loại người thủ đoạn độc ác. Nếu như là thủ đoạn độc ác, hắn đem quân giết dân, ba năm thời gian giết ba vạn dân, xem ra là một việc rất dễ ! Cho dù hắn nhân từ một chút, không dẫn quân giết dân, mà dùng tiền mua một ít nô lệ Odin, dùng tiền mua đầu người... Hình như... so sánh với tước vị bá tước, cũng là một cuộc buôn bán có lời a. Mọi người đều nhao nhao, thế nhưng dưới uy nghiêm của đại đế, mọi người cũng chỉ có thể khom lưng tuân lệnh, kỵ thương đại đế nhìn thấy rất nhiều quý tộc đều gật đầu đồng ý, vị hoàng đế già liền cười ha ha, ngã người ra phía sau, lọt vào trong cái ghế, nhất thời vang lên tiếng ngái như sấm, xỉn lăn ra ngủ... Kỵ thương đại đế rất nhanh được người hầu nâng vào trong, hoàng đế vừa rời đi, đám người phía dưới liền mất đi câu thúc, trong lúc nhất thời, đều đem Hạ Á vây lại, không ít người nâng ly, chúc mừng Hạ Á được hoàng đế khen tặng. Quen biết, không quen biết, thiện ý, ác ý, trong lúc nhất thời Hạ Á cũng không phân biệt rõ ràng. Cuối cùng dế nhũi dù sao cũng còn ba phần thanh tỉnh, hắn biết trong đám này không ít người đố kị với hắn, bản thân không có kinh nghiệm, vạn nhất ăn nói lung tung, trong đám người lẫn lộn như thế này, nói không chừng sẽ lọt vào minh thương ám kiếm, hắn linh cơ khẽ động, nâng lên vài ly rượu, liên tiếp cụng ly, một lời cũng không nói thừa. Hắn làm ra bộ dáng bộc trực, người xung quanh cũng phải đành chịu, trái lại mấy tướng lĩnh ở trong ưng hệ nhìn thấy diễn xuất của Hạ Á, trong lòng cười thầm: tiểu tử này, xem ra rất biết ẩn tàng. Quả nhiên, sau kia Hạ Á liên tục cụng ly với người xung quanh, liền sau đó lảo đảo một cái, giả vờ đã say, đám người hầu ở bên cạnh rất nhanh nâng đỡ hắn ra ngoài, bên ngoài yến hội, Katuo cùng Shaerba cũng đã vội vàng tiếp nhận Hạ Á. Trong đêm này, mọi người đều ở trong khu doanh trận của khu vực săn bắn, Hạ Á tuy rằng là nam tước, thế nhưng dù sao tuổi trẻ tước thấp, nên chỉ có thể ở ngoại vi doanh trận trong một cái liều độc lập, càng ở ngoài ngoại vi thì càng gần với nơi cắm trại của ngự lâm quân, mà càng gần khu vực trung tâm, thì càng gần với lều vàng của hoàng thượng, xung quanh lều vàng đều là hoàng thân quốc thích, mà Hạ Á thì... Hắn còn kém xa mới có thể ở gần lều hoàng đế. Hạ Á tuy rằng giả dạng đã say khướt, thế nhưng thực sự ngày hôm nay hắn uống không ít, khi trở lại trong lều, hắn liền lăn ra ngủ khò khò. Sáng sớm hôm sau, Hạ Á nghe thấy có tiếng quân hào, lập tức hắn bật dậy rời giường, tùy ý dùng ít nước rửa mặt, sau đó mặc giáp vào, lao ra khỏi lều. Bên ngoài, tia nắng ban mai mờ nhạt vừa hiện ra, bầu trời vẫn còn nửa đen nửa trắng, toàn bộ doanh trận đều là một mảnh vắng vẻ, hiển nhiên đêm qua đám quý tộc ăn nhậu đến rất khuya, lúc này đại bộ phận đều còn chưa rời khỏi giường. Lều của Hạ Á nằm ở ngoài cùng, liền bị âm thanh thao diễn buổi sớm của ngự lâm quân làm kinh động, lúc hắn bước ra khỏi lều, thì thấy ở vòng ngoài của doanh trận, từng đội từng đội ngự lâm quân đang bắt đầu thao diễn buổi sớm! Ngự lâm quân chính là một chi quân đội quan trọng nhất trong tay hoàng thất, những người trong chi quân đội này, đều là tinh nhuệ từ trong các binh đoàn chính quy xung quanh đế đô lựa chọn đi ra, không chỉ tố chất cá nhân xuất chúng, hơn nữa bối cảnh gia đình cũng đã được thẩm định tỉ mỉ. Lúc này Hạ Á nhìn thấy ngự lâm quân thao diễn, quả nhiên bất phàm! Từng đội từng đội ngự lâm quân đang luyện tập, quả nhiên là binh hùng tướng mạnh -- thật không thể nghĩ tới, tại nơi đế đô phồn hoa, cuộc sống an nhàn thái bình, thế nhưng sáng sớm ngự lâm quân vẫn thao luyện như thường, lộ ra quân kỷ rất nghiêm cẩn-- điều này, được gọi là cẩn tắc vô ái nái. Hạ Á đứng ở một bên nhìn ngự lâm quân luyện tập một chút, thao diễn chia làm bộ chiến và kỵ chiến, bộ chiến bất quá chỉ là luyện tập dàn xếp đội hình, diễn luyện một số trận hình, mà luyện tập của kỵ binh, càng khiến cho Hạ Á kích động không thôi-- hắn xuất thân từ binh đoàn 13, đương nhiên kỵ binh đã thấm vào trong máu, nhìn thấy những kỵ binh ngự lâm quân đang luyện tập, đội ngũ chỉnh tề, thuật cưỡi ngựa hoàn mỹ, diễn luyện vài loại chính diện va chạm, vu hồi đánh bọc, tuy rằng chỉ là diễn tập, thế nhưng rõ ràng rất hoàn mỹ, không hổ là một đội quân tinh nhuệ. Chỉ là... Hạ Á nhìn một hồi, lại sinh ra một loại cảm giác khó hiểu. Chi ngự lâm quân này, binh hùng tướng mạnh là không sai, trang bị hoàn mỹ là đúng, vũ khí áo giáp so với tất cả các chi quân đội chính quy khác đều tốt hơn một bậc, những thứ này đều là hiển nhiên, trong lúc huấn luyện, thao diễn, dàn xếp đội hình cũng mười phần khí phách... Nhưng... Nhưng cuối cùng trên người chi quân đội này, dường như thiếu một chút gì đó. Dế nhũi tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, mới mơ hồ nhìn ra được manh mối. Thứ thiếu sót đích thật là... Sát khí! ! Sát khí là thứ không thể nhìn thấy, thế nhưng lại có thể cảm nhận được ! Thậm chí, lấy cảm nhận của bản thân Hạ Á, hắn ở trong binh đoàn 13, cũng đã xem qua binh đoàn 13 thao diễn, những cái chiến thuật đánh chính diện, vu hồi, đánh bọc vân... vân...., hình như còn không nghiêm chỉnh như những ngự lâm quân trước mặt. Thế nhưng một khi kỵ binh đoàn 13 xông trận, thì sẽ tự nhiên xuất hiện một loài sát khí sát phạt rất nặng ! Thứ này không phải hư huyễn, mà là một loại khí chất rèn luyện lâu ngày trong thi sơn huyết hải (núi xác biển máu) ! ! Một loại bưu hãn cùng dũng liệt thấm sâu trong xương cốt do liều mạng rèn thành! Hắn bỗng nhiên nhớ tới câu nói trước đây mà hắn nghe được từ khi còn trong binh đoàn 13. "So sánh một binh sĩ có phải không không lão binh (lính già), không phải căn cứ vào năm tháng hắn nhập ngũ ! Một binh sĩ, cho dù chỉ vừa nhập ngũ ba ngày, nhưng chỉ cần trải qua một hồi chém giết sống chết chân chính, như vậy hắn đã là lão binh ! Mà trái lại, nếu như một binh sĩ cho dù nhập ngũ ba năm, mỗi ngày đều thao luyện, nhưng lại chưa lần nào ra chiến trường, như vậy hắn bất quá chỉ là một con gà vẫn còn trong trứng." "Cũng khó trách." Hạ Á thấp giọng lầm bầm tự nói một câu: "Những ngự lậm quân này quanh năm đống quân ở đế đô, chưa từng trải qua trận chiến nào, tuy rằng thao diễn rất tốt, nhưng lại không có sát khí, không thể coi là tinh binh chân chính." Sau đó Shaerba cùng Katuo cũng đã từ trong lều bước ra, hai người đều xuất thân từ binh đoàn thép, đương nhiên là có thói quen cuộc sống của quân doanh, lúc này trời vừa mới tản sáng, thấy Hạ Á đã quần áo chỉnh tề, ba người nhìn nhau cười, lại nhìn khu vực lều của các quý tộc đang ở xa xa vẫn như cũ là một mảnh vắng vẻ, nét mặt ba người đều lộ ra một chút khinh thường. Trái lại, âm thanh thao luyện của ngự lâm quân, càng khiến cho ba người có vài phần thân cận. Liền sau đó Hạ Á cùng Shaerba và Katuo, ba người bắt đầu rút kiếm ra, đứng ở trước lều bắt đầu thao luyện, tuy rằng không ở trong quân ngũ, thế nhưng tập luyện tản sáng đã sớm trở thành khóa mục của ba người, bọn họ luyện một hồi kiếm thuật cùng kỹ xảo công phá phòng ngự, sau đó Shaerba cùng Katuo hai người công chiến Hạ Á, trong lúc nhất thời một trận âm thanh "binh binh bang bang" vang lên, ba người tụ lại thành một đoàn, hắn rất nhanh thống khoái đổ một trận mồ hôi, liền cảm thấy vô cùng dễ chịu, một thân đầy rượu tối hôm qua, lúc này đã theo mồ hôi toát hết ra ngoài. Hạ A cùng tùy tùng ở trong doanh trận rèn luyện võ nghệ tản sáng, tuy rằng kỵ thương đại đế không có tận mắt chứng kiến, thế nhưng bên dưới cũng có người lặng lẽ hồi báo. Lúc hoàng đế rời khỏi giường cũng đã gần trưa, sau khi nghe báo cáo, trong lòng hắn không ngớt vui mừng, chỉ cảm thấy bản thân hắn thực sự không nhìn lầm người, tiểu tử này đang ở đế đô, nhưng cũng không mất đi bản sắc binh nghiệp, đúng là rất có tư chất làm nhân tài. Buổi sáng, hoàng đế say rượu ngủ say không dậy nổi, mọi người được tự do hoạt động, ngày hôm qua Hạ Á đi theo bên cạnh hoàng đế nên không có cơ hội săn thú, hắn xuất thân là thợ săn, khó tránh khỏi tay có chút ngứa, sáng hôm nay hắn dứt khoát mang theo Shaerba cùng Katuo cưỡi ngựa đi vào trong lâm viên săn bắt, chỉ trong nửa ngày, thu hoạch của hắn cũng khá phong phú. Hạ Á săn thú, cũng không chỉ dựa vào bắn tiễn, hắn đem tất cả thủ đoạn của hắn biết được toàn bộ diễn xuất ra, ở trong rừng trái săn phải đuổi, đào hố lấp bẫy, chỉ một buổi sáng, thậm chí chưa từng xuất ra mũi tiễn nào, con mồi trong một buổi sáng của hắn cũng vượt xa hai người Shaerba cùng Katuo cộng lại. Nếu đem ra so sánh, Shaerba cùng Katuo hai người tuy rằng gia nhập binh đoàn 13 nhiều năm, quanh năm đóng quân nơi dã ngoại, thế nhưng kỹ xảo sinh tồn ở dã ngoại, so với thợ săn chính tông xuất thân từ rừng núi như Hạ Á thì kém xa nhiều lắm. Bên cạnh ba người cũng không có bọn quý tộc ra vẻ, cho nên cử chỉ cũng thoải mái hơn nhiều, dứt khoát liền tùy ý phóng ngựa chạy nhanh, ở trong rừng liên tục truy đuổi con mồi. Ở sâu trong rừng làm loạn một hồi lâu, bỗng nhiên Hạ Á híp mắt lại, nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua ở khu rừng phía trước, nhanh như thiểm điện! Hạ Á lập tức kêu lên một tiếng: "Là tuyết hồ! !" Loại tuyết hồ này chỉ sinh sống tại nơi khí hậu lạnh lẽo phương bắc, lông toàn thân đều là màu trắng, cực kỳ khó thấy. Mà hơn nữa, loại động vật này trời sinh tính tình giảo hoạt cùng lanh lợi, coi như là thợ săn lợi hại nhất cũng khó bắt được chúng. Cho nên da lông của tuyết hồ, trên thị trường có giá rất cao, các quý tộc cũng lấy việc mang trang phục có da lông tuyết hồ làm một chuyện vinh quang ! Hạ Á tuy rằng biết tuyết hồ, thế nhưng ở trên Dã Hỏa nguyên cũng chưa từng săn qua loại thú này, lúc này vừa trông thấy, không khỏi trong lòng có chút thèm thuồng, hét lớn một tiếng, liền cùng hai đồng bạn giục ngựa đuổi theo. Hắn không chịu rút cung ra bắn, vì sợ sẽ làm hư bộ da lông của tuyết hồ, chỉ là tùy ý giục ngựa đuổi theo, trước tiên muốn tiêu hao thể lực của tuyết hồ. Con tuyết hồ này vốn cũng là được người trông coi lâm viên mua được từ phương bắc, sau đó thả vào lâm viên mua vui cho giới quý tộc cùng hoàng đế, loại động vật nuôi thả như thế, dã tâm vốn không bằng các động vật nơi hoang dã, bản tính cũng thoái hóa không ít, bị ba người Hạ Á truy ngược đuổi xuôi, chung quy cũng càng lúc càng tiếp cận. "Tản ra trái phải hai bên ! Vây quanh nó!" Hạ Á hét một tiếng, Katuo cùng Shaerba đều là kỵ binh, thuật cưỡi ngựa tất nhiên không phải tầm thường, lập tức liền tản ra hai bên, từ hai sườn bao vây con tuyết hồ. Hạ Á một người cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng con tiểu súc sinh nọ lại chạy ngay vào trong một lùm cỏ, Hạ Á liền trở nên sốt ruột, vì hắn không mang theo chó săn hay ó săn, lúc này hắn như sư tử vồ thỏ, có sức lực nhưng không cách nào dùng được. Liên tục truy đuổi, Hạ Á đuổi theo càng lúc càng nhanh, cũng không biết là chạy bao nhiêu xa, xuyên qua xuyên lại không biết bao nhiêu cánh rừng, chạy một hồi lâu, ngay cả bóng dáng của Shaerba cùng Katuo ở trái phải cũng không còn. Trong lòng hắn cũng không nóng nảy, trái lại càng bị kích phát tính khí, ngày hôm nay hắn nhất định phải bắt cho được con tiểu súc sinh này. Dọc đường đuổi theo hắn giương cung lấp tiễn, bắn trái bắn phải, không phải đã thương con tuyết hồ, mà là hù dọa cho nó không chạy sang hai bên, may là lúc Hạ Á rời đi có mang theo một bó tiễn lông nhạn bình thường, nếu không, tiêu hao một lượng lớn phá ma giáp tiễn, hắn thực sự có chút chịu không nổi. Một đường truy đuổi, mắt thấy con tuyết hồ ở phía trước đã bắt đầu lè lưỡi, tốc độ dần dần chậm lại, Hạ Á trong lòng đang vui mừng, bỗng nhiên liền thấy con đường phía trước dốc xuống, phóng ngựa đuổi nhanh tới, thì thấy trước mặt là một mảnh trống trải, rừng cây xung quanh cũng tản ra, chính giữa vùng đất trống trải là một hồ nước phẳng lặng. Hồ nước này nằm bên trong lâm viên hoàng gia, diện tích cũng không quá lớn, chu vi bất quá chỉ trên dưới một trăm thước, mặt hồ phẳng lặng như gương, nước hồ màu xanh biếc, phảng phất như một khối phỉ thúy cực lớn nằm giữa núi rừng. Cỏ ven hồ cũng màu xanh biếc, tuy rằng khí trời mới vừa hết đông, nhưng cũng không hề mang theo chút nào vẻ héo rủ, trái lại còn là một mảnh bừng bừng sinh cơ. Mà khiến cho Hạ Á cả kinh chính là, đứng ở ven hồ, cư nhiên còn có một người! Một nữ tử đang đứng ở ven hồ nước, trên người mặc một cái áo khoác màu trắng. Áo khoác nọ giống như là may từ lông thiên nga, khoác ở trên người nữ tử, liền tỏa ra một loại tràn đầy khí phái, nữ tử kia xoay lưng về phía hắn, ngưng mắt nhìn hồ nước, một mái tóc dài màu lam xỏa thẳng sau lưng, trên đầu còn mang một vòng hoàn bằng vàng, màu da như tuyết, tuy rằng áo choàng có chút tung bay, thế nhưng vẫn như cũ hiện ra một phần bộ dáng thước tha. Hiện tại quan điểm thẩm mỹ của Hạ Á có chút chưa xác định được, thế nhưng trải qua lần cùng Ruhr và Green đi vào nơi phong nguyệt, cũng dần dần phát hiện bản thân đã bị lão gia hỏa đùa bỡn, khiến cho xấu đẹp lẫn lộn. Chỉ là có nhiều thói quen cần phải có thời gian để thay đổi... Lúc này nhìn thấy nữ tử kia đang đứng bên cạnh hồ, đón lấy gió xuân, phảng phất như là một vị nữ thần, nếu như đổi lại là bất kỳ nam nhân nào, liếc mắt nhìn qua, chỉ sợ sẽ bị kinh động trước thân mình của nàng, thế nhưng trong ánh mắt của Hạ Á, bất quá thoáng có chút sửng sốt, sau đó cũng không thèm để ý. Hạ Á cũng không hơi đâu thắc mắc vì sao trong lâm viên hoàng gia lại có nữ nhân, trong lòng chỉ tập trung vào con tuyết hồ nọ, hắn tiếp tục truy đuổi, trong tay hắn đã lấy ra vài miếng kim tệ, mắt thấy tốc độ của con tuyết hồ kia chậm lại, bỗng nhiên hắn vung tay ra, mấy miếng kim tệ liền giống như mạn thiên kim quang (DG : mạn thiên hoa vũ là tung hoa khắp trời, còn mạn thiên kim quang là chọi vàng đầy trời) bay xẹt tới con tuyết hồ. Hắn ném cũng thiếu chính xác, thế nhưng Hạ Á đại gia thể hiện tài đại khí thô, dùng vàng ném thú, nhất thời cả một vùng toàn là vàng, con tuyết hồ không thể né tránh toàn bộ, cuối cùng bị hai miếng kim tệ đánh trúng vào người, lăn tròn ra đất, Hạ Á cười ha ha, giục ngựa đi tới, khom lưng định bắt lấy con tuyết hồ, nhưng lại không nghĩ tới con tuyết hồ này là đang giả chết, mắt thấy Hạ Á vừa dừng ngựa lại, bỗng nhiên xoay người nhảy dựng lên, lủi nhanh vài bước, liền lẻn tới bên cạnh nữ tử đang đứng ven hồ nước. Nữ tử kia cả kinh, con tuyết hồ nhúng người nhảy một cái liền bay vào trong lòng của nữ tử, chỉ lộ ra cái đầu đầy lông xù, một đôi mắt trợn tròn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Á, miệng liên tục kêu gào chíp chíp. Hạ Á có chút đau đầu, hắn xoay người xuống ngựa, bước tới bên cạnh hồ, đi tới trước mặt nữ tử kia, lúc này khoảng cách đã gần hơn, hắn mới nhìn rõ được dung mạo của nữ tử kia. Bộ dáng của nàng bất quá chỉ trên dưới hai mươi tuổi, so với Hạ Á tối đa lớn hơn hai ba tuổi mà thôi. Một đôi mắt to trong như nước mùa thu, ánh mắt sáng ngời trong suốt, nhưng lại mơ hồ mang theo một phần ưu sầu-- Với đôi mắt này, cũng đủ cho người ta không cần nhìn tới những bộ phận khác trên người nàng! Khuôn mặt của nàng cũng không phải xấu xí, lấy dung mạo của nàng từ người thường mà xem, cũng là tuyệt sắc nhất đẳng, chỉ là đôi mắt của nàng lại tràn đầy mị lực một cách lạ lùng, con ngươi lớn và sáng sủa, càng tràn ngập linh cơ ! Ngay cả tiêu chuẩn xấu đẹp của Hạ Á còn chưa thể xác định, thế nhưng theo bản năng hắn cảm giác được: đôi mắt của nữ nhân này, thật sự là đẹp! Trong số những người mà hắn từng thấy qua, không có đôi mắt nào hấp dẫn người như đôi mắt của nữ nhân này. "Uhm... Vị nữ sĩ này." Hạ Á gãi gãi đầu, sau đó hơi hạ thấp người hành lễ-- cử động này ngay cả hắn cũng cảm thấy khó hiểu ! Dường như khi hai mắt của đối phương nhìn bản thân hắn, từ trên người đối phương tỏa ra một loại khí chất thân phận khó tả, phảng phất như mang theo một loại thánh khiết cao quý, khiến cho hắn bất tri bất giác phải tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn đối với nàng. Ngay cả dế nhũi như Hạ Á, lời nói cũng nho nhã vài phần, cư nhiên còn làm ra một cái hành lễ, "À à... Con tuyết hồ trong tay ngài, là con mồi của ta, xin ngài hãy đưa nó cho ta." Ánh mắt của nữ tử tỉ mỉ nhìn chằm chằm Hạ Á, trong ánh mắt lộ ra vài phần hiếu kỳ, sóng mắt nhấp nháy, liền sau đó mí mắt hơi buông xuống, một tay để lên đầu con tuyết hồ, nhẹ nhàng vuốt nó hai cái, lông xù trên đầu con tuyết hồ nhất thời nằm rạp xuống: "Vị tướng quân này , ngươi... Vừa gọi ta là gì?" "Ách?" Hạ Á ngẩn người: "Ta gọi ngươi là gì? À, tiểu thư tôn kính... hay là phu nhân? Nữ sĩ?" Nữ nhân này nhìn Hạ Á, trong ánh mắt bỗng nhiên lộ ra tia tiếu ý, tròng mắt uốn lượn, giống như hai vầng trăng tròn, lúc nàng cười, sóng mắt rất ôn hòa, bao trùm lên trên đối phương, ngay cả Hạ Á cũng không khỏi cảm thấy thân thể có chút lâng lâng, mặt cũng không biết vì sao cũng đỏ lên, ấp úng một chút, nhưng nói không ra lời . "Vị tướng quân này, ngươi không nhận ra ta?" Không thể phủ nhận, giọng nói của nữ nhân này rất dễ nghe, ôn nhuyễn tinh tế, nhưng không có mùi yêu mị, càng là ôn hòa thân thiện. "Cái này..." Hạ Á có chút không còn kiên nhẫn: "Ta cũng chỉ mới tới đế đô chưa lâu... Cái này..." Hắn nhìn con tuyết hồ trong lòng nữ tử kia một chút. "Ân, ngươi mới vừa điều về ngự lâm quân hay sao?" Nữ tử nhìn Hạ Á, có vẻ đăm chiêu, liền sau đó gật gật đầu, nàng chậm rãi bước tới, nhưng lại lướt qua người Hạ Á, giọng nói trở nên lãnh đạm, dường như nhắc tới "ngự lâm quân", nàng mơ hồ toát ra vài phần lạnh lùng, đi ngang qua bên người Hạ Á, nhàn nhạt để lại một câu: "Đúng lúc lắm, ngựa của ta bị kinh sợ bỏ chạy, người hầu của ta đã đuổi theo, để ta một mình chờ ở đây. Ngươi tiễn ta quay về đi." Lời nói này rất nhẹ nhàng, nhưng phảng phất như mang theo mùi vị ra lệnh. Trong lòng Hạ Á mơ hồ có chút khó chịu, nhìn bóng lưng của nữ nhân này một chút... Khi nữ nhân kia bước đi, thân mình thướt tha uyển chuyển, nhất là đôi chân dài bên dưới áo khoác, đường cong như ẩn như hiện -- đáng tiếc, những mỹ lệ này, trong mắt loại dế nhũi như Hạ Á quả thật là không biết thưởng thức. Hiện tại trong lòng hắn chỉ chú ý tới con tuyết hồ mà hắn đã rượt đuổi nửa ngày, mắt thấy nữ nhân này bế đi, không có chút nào ý tứ trả con tuyết hồ lại cho hắn, còn ra lệnh cho hắn phải hộ tống nàng trở về ? Mẹ nó, xem bổn đại gia là ai? Là người hầu của ngươi sao? ! Hạ Á tức giận, hừ một tiếng: "Ê ! Đứng lại !" Hắn quát lớn một tiếng, nữ tử kia cũng bị dọa giật mình, bỗng nhiên xoay người, cau mày nhìn Hạ Á. Hạ Á bước nhanh đuổi theo, cả giận nói: "Nữ nhân nhà ngươi không biết đạo lý à ! Cướp con mồi của ta không chịu trả, lại còn... Ta không muốn cùng ngươi nói lời vô ích, đưa con mồi cho ta!" Nói xong, hắn vươn bàn tay to lớn định giật lấy con tuyết hồ, nữ nhân kia dường như đã ngây dại, không nghĩ tới trong thiên hạ vẫn còn nam tử đối xử với nàng như thế, mắt thấy bàn tay to lớn của Hạ Á vươn tới, nàng kinh hô một tiếng, ôm con tuyết hồ nghiêng người né tránh, thế nhưng Hạ Á đã ra tay, thì một nữ tử như nàng làm sao có thể né tránh? Chỉ là cái lách người của nàng, trái lại càng trở nên tệ hại... Hạ Á chỉ cảm giác được tay của hắn túm được một thứ trong lòng nàng, bàn tay vừa khép lại, nhất thời liền cảm giác được một đoàn đẫy đà mềm mại, trong cái mềm mại còn có chút co giãn, một đoàn rất lớn đang nằm trong tay hắn... Di? Cảm giác này... Trong lòng Hạ Á có một tia mù mờ, vô thức - -- ách, thực sự, thuần túy chỉ là một động tác vô thức. Bàn tay dế nhũi dùng sức bóp nhẹ hai cái... Trầm mặc... Vài giây ... "A! ! ! ! ! !" Nữ nhân kia bỗng nhiên mở to hai mắt, hét lên một tiếng, thân thể giống như điện giật nhảy mạnh ra sau, lảo đảo vài cái, té lăn quay trên mặt đất.