Liệp quốc
Chương 144 : Tiền tìm tới cửa
Đâm một cái?
Tóc của Philip từng sợi từng sợi dựng thẳng lên, cơ thịt của khóe mắt giật giật-- Cho dù dế nhũi có cười sáng lạn hơn nữa, loại yêu cầu này làm sao Philip có thể đáp ứng? Gặp quỷ! Ngày đó Philip đã chứng kiến tận mắt, tên gia hỏa này tung ra một kiếm liền hoàn toàn đâm thủng ma pháp phòng ngự của ma pháp sư a!
"Thật sự quá khinh người! Ta, ta, ta liều mạng với ngươi! !"
Philip chung quy cũng là một gã cao giai võ sĩ, lúc này đã bị ép tới bước đường cùng, trong lòng làm ra một cái quyết định, kích phát hoàn toàn hung tính. Hoàn cảnh hiện tại, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng! Mắt thấy Hạ Á từng bước từng bước áp sát lại gần, trong lòng hắn quyết đoán, rống to một tiếng, giơ thập tự trường kiếm lên, đấu khí màu bạc bao phủ lấy trường kiếm, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, ra sức chém mạnh về phía Hạ Á.
Một kiếm này có thể nói rằng hắn sử dụng hầu như khí lực trọn đời, đấu khí vận dụng tới mức tận cùng, một lưỡi quang nhận hình bán nguyệt bay ra, đấu khí vượt quá trình độ của hắn, cư nhiên là do bức vào tuyệt cảnh tạo ra !
Hai mắt của Hạ Á chăm chú nhìn cái quang nhận đang bay tới, hắn tuy rằng đang bước tới thông thả, nhưng thật ra đã sớm có đề phòng, hít một hơi đầy phổi, mắt thấy quang nhận đã bay tới trước mặt, hắn liền đem hỏa xoa hung hăng bổ xuống.
Oanh một tiếng, quang nhận bị đánh tan thành bốn năm mảnh, thân thể Hạ Á thoáng rung lên, lui về phía sau hai bước, tay phải đang cầm hỏa xoa, các ngón tay không ngừng run rẩy! Thực lực của Philip dù sao cũng không tầm thường, dưới cơn liều mạng, khí thế đương nhiên là kinh người, liền thấy tên gia hỏa kia giống như phát điên vọt tới, trường kiếm vung lên, từng đạo từng đạo kiếm quang mang theo đấu khí giống như là cuồng phong rít gào bay ra, nhất thời đem Hạ Á hoàn toàn bao phủ!
Khán đài xung quanh tức khắc ầm ầm reo lên, trong thi đấu vòng loại cư nhiên cũng có cao giai võ vĩ toàn lực xuất kích, khiến cho nhiệt huyết của đám giả kích động hẳn lên, nhất là khi nhìn thấy Hạ Á bị ánh sáng đấu khí bao phủ, chỉ sợ lập tức sẽ bị chia cắt thành nhiều mảnh, càng khiến cho đám khán giả yêu thích máu tanh tàn nhẫn này càng trở nên kích động hơn bao giờ hết !
Chỉ thấy Hạ Á đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia ánh sáng đỏ, liền sau đó bên trong tầm mắt của Hạ Á, các luồng ánh sáng màu bạc đang phóng tới trở nên chậm chạp, phảng phất như tốc độ bị hạ xuống mấy lần !
Ánh sáng đấu khí vốn giống như đồng loạt bay tới, nhưng lúc này trong mắt của Hạ Á, thì lại là từng cái từng cái nối tiếp nhau kéo đến, bên trong mảnh ánh sáng nọ, rõ ràng hiện ra khoảng cách giữa những đợt kiếm quang, nguyên bản là một kiếm võng dày đặc, tại Hạ Á xem ra, căn bản đây chỉ là tấm lưới tràn đầy lỗ hỏng! !
Dế nhũi cười như điên một tiếng, sau đó bước chân hắn di chuyển, không có lùi ra sau mà là tiếp tới ! Chỉ thấy hắn vặn thắt lưng, phảng phất như một con mèo rừng hay một con báo săn, thân thể đột ngột lẫn vào trong mảnh kiếm khí dày đặc nọ!
Rõ ràng nhìn qua chính là các luồng kiếm khí cùng nhau tiến tới, thế nhưng y nhiên không có một đạo kiếm khí nào chạm được vào người Hạ Á ! Thân mình của hắn rơi vào trong mắt của hơn vạn khán giả trên đài, quả thực giống như là một bóng ma ! Rõ ràng là dưới ánh dương chiếu sáng, nhưng phảng phất như hắn không hề tồn tại, nhẹ nhàng cất bước tiến tới, xoay một cái lộn một cái, liền hóa thành tàn ảnh đi xuyên qua kiếm khí !
Philip cũng đã không còn bận tâm, đấu khí toàn thân được huy động tới mức tận cùng, kiếm phong toát ra như gió giật mưa phun, đấu khí ngang dọc, nhất mực muốn đem tên gia hỏa trước mặt chém thành nhiều mảnh, hắn giống như phát điên liên tục bổ chém. Thế nhưng rơi vào mắt mọi người xung quanh, rõ ràng là nhìn thấy Hạ Á đang từng bước tới gần! Vô số kiếm khí đang tung hoành bốn phía, trái lại đều bị động tác vặn mình quỷ dị của Hạ Á lướt qua, cuối cùng còn cách Philip vài bước, Hạ Á mới ra tay !
Hỏa xoa vẫn như cũ đen sì nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí, "ca ca" vài tiếng, mấy đạo ánh sáng đấu khí gần Hạ Á nhất liền bị đánh nát! Cuối cùng hắn cũng vọt tới trước mặt Philip, Philip ra sức đâm thẳng kiếm về phía Hạ Á, thế nhưng Hạ Á đã đem hỏa xoa chắn trước bụng, dùng sức va chạm... Khanh một tiếng, thập tự trường kiếm trong tay Philip nhất thời bị chém làm hai đoạn! Khuỷu tay của Hạ Á liền đánh thẳng vào ngực của Philip!
Áo giáp màu bạc vốn rất hoa lệ xán lạn, nhất thời trước ngực lõm vào như một cái ao nhỏ, sau đó giáp ngực vỡ toang thành từng mảnh nhỏ, trong tiếng vỡ vụn của kim loại, còn mang theo cảm âm thanh cách cách của xương sườn bị nứt toác!
Philip ngửa đầu, phun lên trời một bụm máu tươi, ngã người bay thẳng về phía sau!
Mà lúc này, động tác của Hạ Á bỗng nhiên trở nên nhanh hơn ! Bước chân của hắn trong nháy mắt liền giống như thiểm điện, cả người tung nhảy về phía trước. Mắt thấy Philip đang bay về phía sau, thân mình đặt song song với mặt đất, còn Hạ Á thì cũng đã phi thân đuổi kịp ! Không đợi Philip rơi xuống đất, liền tung một quyền trúng vào bờ vai của Philip !
Một quyền này của dế nhũi, vừa lúc mang theo một lượng lớn phi hồng sát khí, lực lượng công phá quả thật kinh người !! Dưới một quyền này, đầu quyền còn mang theo một cổ phi hồng sát khí nhàn nhạt, trực tiếp đem giáp vai của Philip xé rách, đánh cho Philip xoay tròn ở trên không, xoay liên tục mấy vòng, mới nặng nề rớt xuống mặt đất !
Trong sân thi đấu, mặt đất vốn chỉ là đất vàng, Philip bị một quyền của Hạ Á trực tiếp lún sâu vào trong mặt đất, hơn nửa thân thể của hắn đã chìm xuống đất ! Mà lúc rơi xuống, giáp trên người cũng đã tứ phân ngũ liệt, miệng không ngừng phun ra máu tươi !
Trong nháy mắt này, toàn trường đều lâm vào một mảnh chết lặng ! ! !
Tựa hồ lần này, hơn vạn khán giả trong đấu trường hoàn toàn quên đi hô hấp, gắt gao nhìn chằm chằm sân thi đấu của Hạ Á cùng Philip!
Không, không nhìn lầm chứ?
Một cao giai võ sĩ, chỉ đối mặt vài cái thì đã đánh cho gần chết ? ! ! Cái không phải là là một con mèo một con chó ! Mà là một cao giai võ sĩ chân chính hàng thật giá thật a! ! ! !
Qua một hồi lâu, toàn trường mới bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô như sấm! Vô số người đã đứng dậy ra sức vẫy tay hò hét, cũng có một số người chỉ tay vào Hạ Á ra sức chửi mắng-- những người này căm tức đem biên nhận cá cược trong tay xé tan, đại khái đều là người đặt cược cho Philip thắng lợi, mà Hạ Á chỉ vung tay vài cái, liền trực tiếp đem Philip đập cho gần chết, khiến cho tiền của đám khách cược trôi theo dòng nước...
Toàn trường có hú có chửi, có người hoan hô cũng có người nguyền rủa, trong tiếng ồn ào như tiếng sấm, Hạ Á bước tới trước mặt Philip.
Lúc này Philip ngay cả tự mình đứng dậy cũng không làm được.
Hạ Á vươn tay chụp lấy mái tóc của hắn kéo lên, đem Philip nhổ ra khỏi cái hố kia, vóc người của Hạ Á vốn cao to hơn so với Philip, lúc này hắn nắm tóc đối phương giơ cao lên, hai chân của Philip lơ lửng trên không, nhưng ngay cả khí lực để giãy dụa cũng không có.
Hạ Á cố ý không làm ra bất kỳ động tác nào, chỉ là xoay người nhìn về phía khán giả trên đài.
Rốt cục, trên khán đài cũng có động tĩnh!
Vô số người, mặc kệ là cổ vũ cũng tốt, chửi mắng cũng tốt, không ít người đặt cược vào Philip thắng trận, hiện tại vô cùng thống hận Philip, còn có một ít người đặt cược cho đối thủ trước đây của Philip, lúc này cũng tức giận vì hắn làm cho bọn họ mất tiền-- trong lúc nhất thời, hầu như hơn phân nửa đấu trường đều vung vẩy khăn tay màu trắng, sau đó là một mảnh toàn trường đều màu trắng, vô số âm thanh hò hét:
"Giết ! Giết giết ! Giết hắn! !"
"Giết hắn! !"
"Cắt đứt đầu hắn! ! !"
Nghe được âm thanh liên tục kêu gào nọ, trái lại Hạ Á chỉ cười nhạt.
Cũng chính những người này, vừa rồi còn hoan hô cổ vũ Philip, xem Philip như là một vị anh hùng, mà lúc này, Philip thua trận, trong mắt những người này hắn như là một con gà một con chó...
Philip tuy rằng bị thương nặng, thế nhưng vẫn còn ý thức, hắn nhìn thấy khán đài vung vẫy khăn tay màu trắng, nghe bọn khán giả liên tục kêu gào "giết", trong lòng hắn vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, giãy dụa một cái, sặc ra một bụm máu, liều mạng cầu xin : "Đừng, đừng giết ta, van xin ngươi đừng giết ta, đừng giết ta... Ta, ta cho ngươi tiền! Rất nhiều rất... rất nhiều rất nhiều... tiền!"
Lúc này hắn không còn tới nửa điểm kiêu ngạo, ho khan liên tục, phun ra máu tươi.
Nếu như lúc vừa mới nhảy xuống sân, chủ ý của Hạ Á vốn chính là đâm một xoa giết chết Philip, trả thù lần phục kích trên đường trước đây. Tính tình của Hạ Á không phải loại nhu nhược lấy đức phục nhân, tính khí của hắn chính là có thù phải báo!
Thế nhưng lúc này, nhìn trên khán đài là một đám hung tợn hiếu sát, khát máu điên cuồng, khuôn mặt mọi người đều đồng dạng như nhau, tại vài phút trước bọn họ còn hoan hô hò hét trên cái chết của người khác...
Giờ phút này, bỗng nhiên trong lòng Hạ Á sinh ra một cổ chán ghét không cách nào sánh được ! Chỉ cảm thấy khuôn mặt hung tợn hiếu sát của đám người trên khán đài, còn có âm thanh "giết" kêu gào không ngớt, rơi vào trong tai hắn càng tăng thêm vài phần chói tai!
Hắn nhìn Philip đang hấp hối trong tay một chút, bỗng nhiên giơ hỏa xoa lên...
Phập! !
Một luồng ánh sáng màu đen lướt qua, máu tươi tuôn trào !
Toàn thân Philip run lên, rồi đột nhiên hết thảm một tiếng, liền thấy hai ngón tay cái trái phải hai bên đã bị cắt tới tận gốc, hai ngón tay cái rơi xuống trên mặt đất vàng, máu tươi cuồn cuộn chảy xuôi, nhìn thấy mà giật mình.
Hạ Á buông tay, thả Philip xuống mặt đất, trong tiếng kêu gào của khán giả xung quanh, hắn lạnh lùng nói: "Hai ngón tay cái của ngươi đã bị ông đây cắt đứt, cả đời này đừng mong cầm lấy bất kỳ loại vũ khí nào. Xương sườn của ngươi cũng đã bị ông đây phá hủy, vai cũng bị đập nát, sau này... làm người thường đi!"
Philip thống khổ kêu rên, thân mình cuộn tròn thành một đoàn trên mặt đất, Hạ Á cũng không để ý tới hắn, trực tiếp xoay người đi tới bên cạnh sân thi đấu.
Cử động của hắn, nhất thời làm rối loạn toàn trường, đối với hành động hạ thủ lưu tình của Hạ Á, khiến cho đám khán giả cuồng nhiệt phải thất vọng thật to, ngay lập tức dẫn tới tiếng chửi mắng ầm trời của trăm ngàn người, một mảnh kêu gào la mắng phản đối.
Hạ Á đứng ở bên cạnh vách hố của đấu trường, lạnh lùng nhìn khuôn mặt cuồng nhiệt của đám khán giả xung quanh, trong lòng hắn tràn ngập thành kiến.
Nghìn vạn người cùng lúc nhục mạ khiêu khích một mình bản thân, trái lại Hạ Á chỉ đứng yên một chỗ không ngừng cười nhạt, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên giơ hỏa xoa lên!
Mũi hỏa xoa hướng xuống, cán hỏa xoa hướng lên, xoay một vòng ra hiệu cho đám khán giả ở xung quanh, dế nhũi ngang nhiên cười to, ngay cả tiếng chửi mắng của nghìn vạn người, cũng không thể đè ép được tiếng cười của hắn.
"Muốn giết người ! Thì tự mình xuống đây mà giết ! Nhìn ông đây không vừa mắt, thì xuống đây mà khiêu chiến ! !"
Hành động này của hắn, quả thực chính là đối nghịch với nghìn vạn người trên khán đài, mắt thấy quần chúng càng lúc càng kích động, tiếng mắng chửi liên tục như thủy triều, sắc mặt của Hạ Á càng trở nên khinh bỉ.
Hắn đứng yên hơn một phút đồng hồ, người trên khán đài liên tục chửi mắng, thế nhưng không có một ai dám bước xuống đài khiêu chiến với Hạ Á.
Dần dần, trên mặt Hạ Á hiện lên một nụ cười khinh thường: "Ông mày không phải là một con gà!"
Hắn nhúng người nhảy lên lại khán đài, đoàn người trên khán đài nhìn thấy hắn đáp xuống, vốn đang la hét chửi mắng nhất thời đều sợ hãi tản ra, lẫn vào trong đám người xung quanh, mới dường như lấy lại được một chút can đảm bắt đầu tiếp tục chửi mắng, Hạ Á cũng không để ý tới bọn họ, đáp xuống khán đài, hắn đi ngay về phía Afuleika, nơi hắn đi qua, tuy rằng không ngừng vang lên tiếng mắng chửi, thế nhưng mọi người đều lách người tránh xa khỏi hắn, tạo thành một cái thông đạo cho hắn đi qua.
Đi tới bên cạnh Afuleika, Hạ Á đảo mắt nhìn xung quanh bốn phía : "Đi thôi ! Đám người trong cái chuồng gà này, đều là bọn nhu nhược!"
※※※
Hạ Á cùng Afuleika rời đi, đới với khán giả trong đấu trường mà nói, chỉ là một nốt nhạc đệm. Bọn người này ngồi ở trên "vị trí an toàn", thích thú nhìn võ sĩ bên dưới chém giết, máu thịt tung bay, từng người ngã xuống, sau đó vỗ tay trâm trồ khen ngợi, sớm đã trờ thành thói quen. Đứng ở một bên quan sát, núp ở trong đoàn người, lá gan không có bao nhiêu lớn, thế nhưng lại muốn nổi tiếng, không muốn bị giết. Điệu bộ như thế, quả thật đáng thương đáng cười.
Bất quá chỉ chốc lát sau khi Hạ Á cùng Afuleika rời khỏi đấu trường, đám khán giả trong đấu trường không còn hứng thú với bọn hắn, lại lần nữa tìm kiếm niềm hứng thú khác ở trong trận đánh nào đó bên dưới sân thi đấu, một võ sĩ nào đó mới dùng búa chém bay chân đối thủ, máu tươi nhiễm đỏ toàn sân, nhất thời lại dẫn đến tiếng reo hò ầm ĩ... Về phần các võ sĩ chiến bại như Philip, hay là "chọc giận khán giả" như Hạ Á-- ai sẽ để ý tới bọn hắn?
Cái gì là quyết chiến sống chết, cái gì là vinh quang của võ sĩ , cái gì là dũng khí hào kiệt... Đối với đám khán giả này mà nói, bất quá chỉ là bỏ ra vài đồng tệ, xem một hồi náo nhiệt, sau này còn có thứ nói để đàm luận trong các bữa tiệc chè chén.
Ai lại thực sự quan tâm? !
Đi ra khỏi đấu trường, trên đường lớn vẫn như cũ đông ngịt người lui tới, các võ sĩ không ngừng hướng về nơi này, đều hướng về thánh địa trong lòng bọn họ-- đi vào đấu trường giác đấu, đối với những võ sĩ này mà nói, chính là nơi để dương danh, là hy vọng sinh tồn về sau của bọn họ, một khi chiến thắng, thì có danh lợi song thu, mà một khi thua trận... thì cũng chỉ có con đường chết ! !
Nhìn những người đang ở trên đường, cho dù là võ sĩ hay là dân thường, sắc mặt cả bọn đều là kích động, thế nhưng tại Hạ Á xem ra, những người này đều là bọn không có cảm giác, trong ánh mắt của dế nhũi tràn đầy chán ghét cùng khinh bỉ.
Afuleika ở bên cạnh nhìn ra biến hóa trong tình tự của Hạ Á, thấp giọng thở dài: "Đại nhân, người cũng không cần phải chán ghét bọn họ... Trăm nghìn năm qua, trong đấu trường giác đấu này, không biết đã chôn cất bao nhiêu nhiều ít võ sĩ đã ngã xuống, người người tranh nhau bất quá chỉ là một cái hư danh mà thôi."
"Hư danh chó má." Hạ Á cười nhạt: "Nếu là võ dũng chân chính quang vinh, thì phải ra chiến trường chém giết. Ở chỗ này thi đấu, bất quá chỉ trở thành một đám hề biểu diễn trước công chúng! Loại thi đấu này, cùng với việc ông đây bỏ tiền uống rượu hoa, bảo các cô nàng hát 《 Thập Bát Mô 》 là giống nhau, không có gì khác nhau! Cái gì là võ sĩ vinh quang, bất quá chỉ là kỹ nữ thay đổi hình dáng mà thôi !"
Dù sao Afuleika cũng xuất thân là võ sĩ tham gia giác đấu, nghe thấy nhựng lời này của Hạ Á, sắc mặt của Afuleika không khỏi cũng có chút mất tự nhiên, Hạ Á quay đầu nhìn Afuleika một chút, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta nói sai, cũng không sao. Dù sao đây cũng là quan điểm của riêng mình ta, chung quy cũng chỉ là bực dọc của riêng ta. Nhưng sau này ngươi nguyện ý đi theo lăn lộn với ta, như vậy ngươi có một việc cần phải hiểu rõ ! Đồng bạn có tư cách đi bên cạnh ông đây, mặc kệ là bản lĩnh cao thấp, đầu tiên phải là một con người ! Một người đường đường chính chính! Mà không phải bọn chó má làm ra vẻ võ sĩ vinh quang, nhưng lại đi làm việc giống như bọn kỹ nữ!"
Sắc mặt Afuleika buồn bã, thở dài, thản nhiên nói: "Đại nhân, những lời này, ta không phải không rõ. Rất nhiều võ sĩ tham gia giác đấu, liều mạng tính mệnh, sát thương thảm trọng, nhưng chỉ đổi lại là những câu reo hò mắng chửi của đám khán giả-- đạo lý này, ngươi nghĩ rằng ta không hiểu sao? Chỉ là thế đời hiện tại, không làm như vậy, ngài nghĩ xem trên nghìn vạn võ sĩ của đế quốc làm gì để sinh sống? Lẽ nào tất cả mọi người đều kéo nhau làm bảo tiêu? Làm dong binh? Ở trong đấu trường giác đấu, chí ít còn có thể chiếm lấy một hồi nở mày nở mặt... Còn hơn là vô số võ sĩ còn lại, ngày ngày phải sống trong nghèo đói, uất ức cả đời !"
Hạ Á cũng không nói tiếp lời nào, vỗ vỗ vai Afuleika, xem như là thấu hiểu. Liền sau đó hai người đều trầm lặng, Hạ Á cũng có chút thất vọng, lần này hắn vào đấu trường là tìm kiếm cao thủ tiễn kỹ thỉnh giáo học hỏi, nhưng lúc này hắn phát hiện bên trong đấu trường đều là bọn "võ sĩ vinh quang" chuyên mua vui cho khán giả, những người như thế, làm sao có khả năng xuất hiện cường giả chân chính?
Cường giả chân chính, làm sao tiếp thu nỗi nhục như thế này? ! Cường giả chân chính, làm sao có thể đem vũ kỹ của bản thân trở thành bọn hề hay bọn xiếc thú? !
Hai người cưỡi ngựa trở về biệt thự, mới vừa vào nhà, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cổng vang lên tiếng có người đến thăm viếng
Tùy tùng Souleaterr bước ra cổng đón tiếp, rất nhanh dẫn vài người đi vào.
Hạ Á đứng ở trước cửa nhìn ra sân, thì thấy ở ngoài cổng là một chiếc xe ngựa, chiếc xe nhìn qua cũng không có gì bắt mắt, bất quá chỉ là một loại xe thường thấy trong mấy thương hội, trên xe cũng treo một cái huy hiệu của một thương hội nào đó.
Mà các vị khách đi vào thăm viếng, đi ở đầu tiên nhất, chính là một trung niên bên hông có đeo trường kiếm, tướng mạo của trung niên này cũng rất bình thường, thân mặc áo bào võ sĩ, mang giày da, đi vào bên trong sân, trực tiếp khom lưng hướng về Hạ Á hành lễ-- các võ sĩ đi theo phía sau cũng cúi mình hành lễ, đều là lễ tiết khi gặp mặt quý tộc.
"Ngươi là ai?" Hạ Á cau mày.
Người trung niên cười, mở to miệng chỉ chỉ vào trong miệng bản thân, đầu lưỡi của trung niên nọ đã bị cắt đứt phân nửa ! Hạ Á vừa thấy thế, liền gắt gao cau mày.
Sắc mặt của người trung niên không chút hoang mang, xoay người chỉ vào phía sau, sau lưng hắn là hai người hầu mặc đồ vải bố, đang hợp lực nâng một cái rương, cái rương nọ xem ra cũng không lớn, thế nhưng cũng cần hai người to con hợp lực mới có thể chật vật nâng lên, xem ra chiếc rương có vẻ rất nặng.
Để cái rương xuống trước mặt Hạ Á, người trung niên lần nữa khom lưng hành lễ, vẻ mặt hiện lên bộ dáng cung kính, thế nhưng bỗng nhiên rút ra trường kiếm bên hông, động tác của hắn có thể nói là rất nhanh ! Afuleika ở bên cạnh nhìn thấy động tác rút kiếm của đối phương, nhất thời lông mi nhướng lên, tay đặt lên chui kiếm, thế nhưng Hạ Á vươn tay ngăn cản Afuleika, nét mặt mang theo một vẻ cười nhạt.
Cách! ! ! !
Người trung niên vung kiếm bổ vào chiếc rương gỗ, kiếm pháp cư nhiên rất mạnh mẽ, dưới một kiếm, chiếc rương gỗ bị bổ ra, nhất thời âm thanh leng keng vang lên!
Chỉ thấy trước mắt ánh vàng lấp lánh, bên trong chiếc rương bị vỡ ra, là từng đống từng đống kim tệ của đế quốc Byzantine! ! Nhìn thoáng qua một lượt, chỉ sợ có hơn một hai ngàn miếng! !
Người trung niên thu hồi trường kiếm, tay đặt trước ngực, hướng về Hạ Á khom người thật sâu, sau đó chậm rãi lui về phía sau, lui thẳng tới cổng, mới xoay người lại, mang theo hai người hầu bước lên xe, bánh xe lăn tròn, cư nhiên chỉ trong chốc lát liền biến mất khỏi tầm nhìn.
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương