Liệp quốc

Chương 139 : Yêu thật lòng

Hành động cổ quái lần này của kỵ thương đại dế dẫn phát một hồi tranh luận trong dế đô, cũng không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với dế nhũi. Hai ngày nay, dế nhũi còn phải hoàn thành một đống thủ tục để tiếp nhận phong tước, người của hội đồng quý tộc đã tìm tới Hạ Á, đem lý lịch của bối cảnh gia thế của hắn báo cáo cho cấp trên, nhưng thương cảm cho dế nhũi quả thực là một Thiên Sát Cô Tinh, cha mẹ ông bà là ai cũng hoàn toàn không biết, làm sao khai báo cho hội đồng quý tộc ? Cuối cùng toan tính một chút, được mập mạp Ruhr hỗ trợ một phần, ngay cả mười tám đời tổ tông bên mẹ bên cha của hắn bao gồm luôn cả ông bà chú bác cô dì cậu mợ cũng đều bịa đặt ra, lúc Há Á nhận lấy phần biên bản báo cáo bịa đặt từ tay Ruhr, không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn quan sát Ruhr thật lâu, mới thở dài: "Thành thật mà nói, mập mạp, sau này ta phải cẩn thận với ngươi mới được... Cái tên gia hỏa nhà ngươi, quả nhiên ngay cả nói láo cũng không hề chớp mắt. Cái báo cáo này, ngay cả bản thân ông đây, suýt tý nữa cũng cho rằng nó đúng sự thật." Ruhr tức giận đến mức tung ra một cước, mắng nhỏ: "Bản tướng quân bỏ công vụ triền miên qua một bên, thức nguyên đêm làm cho ngươi cái báo cáo này, ngay cả một lời cám ơn ngươi còn không nói, lại còn trách mắng ta ! Ngươi không cần, thì trả lại cho ta !" Hạ Á làm sao lại không cần ? Cười hì hì liền đem báo cáo giả cất vào trong người: "Được rồi, xem như ta thiếu ngươi một cái ân tình." Sau đó hắn phái người đem cái báo cáo này nộp lên hội đồng quý tộc, còn việc bọn họ có đi khảo sát thực tế hay không, thì hắn không cần quan tâm. Ruhr cũng từng nói, hoàng đế đã cố tình đề bạt dế nhũi Hạ Á, như vậy đám người trong hội đồng quý tộc cũng sẽ không dám cản trở, cái khảo chứng này, cũng bất quá sẽ là qua loa lấy lệ mà thôi. Ngay ngày hôm sau, Hạ Á liền đi tới nơi ở của tướng quân Adelike ở trong đế đô. Lúc này, tin tức bổ nhiệm của tướng quân Adelike đã truyền khắp đế đô, tuy rằng Hạ Á không biết rõ chức vụ "phó đại thần phụ trách quân đội" là chức quan gì, thế nhưng theo tình cảnh hiện tại, xem ra Adelike lần này đã nhận được cấp bậc "trùm của mấy ông trùm". Lúc gặp nhau, thần sắc của tướng quân Adelike tỏ ra rất bình tĩnh, phảng phất như không có chút nào vui mừng vì đã thăng chức, trái lại càng tăng thêm vài phần nghiêm túc. Khi nhìn thấy Hạ Á, vị tướng quân mặt thẹo này hướng về Hạ Á vui cười khích lệ một phen, liền sau đó trở về với bộ dáng nghiêm trang. Thế nhưng Hạ Á theo bản năng cảm giác được, thái độ của tướng quân tuy rằng không có cải biến, trái lại trong hành động lại thể hiện một ít động tác cổ quái. Phảng phất như trong lúc nói chuyện, Adelike có vài lần xuất thần, thời gian của mỗi lần xuất thần tuy rằng rất ngắn, thế nhưng không tự chủ được nhìn chằm chằm Hạ Á, ánh mắt thoáng có chút cổ quái. Hạ Á biết rằng lần trước bản thân hắn bị quân bộ bắt, nếu như không có tướng quân Adelike đứng ra trợ giúp, chỉ sợ sự tình không có biến hóa như ngày hôm nay, cái tên dế nhũi như hắn, ân oán phân minh, người nào đối xử tốt với hắn, hắn liền thật tình cảm kích, cho nên lúc đối mặt với Adelike, hắn cũng nghiêm chỉnh hẳn lên, không có chút nào bộ dáng hi hi ha ha cười đùa hằng ngày, nhằm thể hiện sự tôn trọng đối với vị tướng quân này. Nói chuyện một hồi, Adelike mới bỗng nhiên nói: "Katuo cùng Shaerba, là hán tử tốt nhất trong số những người theo ta... Ân, ta biết, ngươi cùng bọn họ có quan hệ tốt, còn có Kevin..." Nói đến đầu bóng lưởng đã chết trận, thần sắc của Adelike cũng có vài phần hiu quạnh, liền sau đó vị tướng quân kiên cường lắc đầu: "Không nói tới chuyện này, nhập ngũ tham gia chiến tranh, chết trận sa trường, đều là việc thường hay xảy ra, ngươi và ta cũng không nên trầm mê trong đau buồn. Hai người Katuo cùng Shaerba, không muốn tiếp tục ở lại trong binh đoàn 13, hai cái tên tiểu tử này, lo sợ Ruhr không thể chỉ huy tốt binh đoàn 13, cho nên chạy tới năn nỉ ta, muốn cùng ta chuồn đi. Bất quá... Ta không có đáp ứng." "A? Vì sao?" Hạ Á có chút khó hiểu: "Ngài không phải là được thăng chức sao?" Tại hắn xem ra, tướng quân Adelike đối với thủ hạ dưới trướng là vô cùng tốt, thăng chức tiến nhập quân bộ, nếu như có thể đi theo bên cạnh một vị phó đại thần, đó không phải một cơ hội rất tốt hay sao !? Mà đối nhân xử thế của tướng quân, cũng tuyệt đối sẽ không vì thăng chức mà bỏ rơi bằng hữu. Thế nhưng lần này lại cự tuyệt hai thủ hạ đã đi theo nhiều năm... "Ân, theo ta tiến nhập quân bộ, sau này chưa hẳn là sẽ tốt, nếu như suy nghĩ kỹ, chỉ sợ theo ta sẽ không còn tiêu dao khoát hoạt như trong quân doanh, cho nên, ta dẫn theo bọn họ tới đế đô, dứt khoát bảo bọn họ đi theo ngươi. Ở bên cạnh ngươi, các ngươi đều là bằng hữu, đều là huynh đệ đã vào sinh ra tử trên chiến trường, ta tin tưởng ngươi cũng sẽ không bạc đãi bằng hữu của mình." Mắt thấy tướng quân không muốn nói rõ ràng, Hạ Á cũng không truy vấn. Dù sao, Katuo và Shaerba đều là huynh đệ của bản thân hắn, cho dù nói như thế nào, bản thân hắn cũng sẽ chiếu cố tốt cho hai người này. Chỉ là... thái độ của tướng quân, quả thật khiến cho Hạ Á có chút bất an trong lòng. Tuy rằng tướng quân luôn luôn uy nghiêm, nghiêm túc -- nhưng mà lần này gặp mặt, như thế nào hắn lại cảm giác được, những việc tướng quân nói đều mang theo mùi vị lo lắng hậu sự !? Trầm mặc một chút, Adelike nhìn Hạ Á, nguyên bản ánh mắt cương nghị, lúc này bỗng nhiên toát ra một một mảnh ôn hòa cùng thân thiết, chỉ là ánh mắt này rất nhanh hiện ra, cũng nhanh biến mất trở thành nghiêm túc như thường ngày. "Ân... Ngày mai, ta sẽ đi tới nguyên lão viện tiếp thu quy trì bổ nhiệm nhận chức, Hạ Á, ngươi cũng đi cùng ta đi. Nguyên lão viện là thể chế chính trị có từ thời lập quốc, ý nghĩa trọng đại, ngươi cũng nên cảm thụ một chút, đối với con đường tương lai của ngươi, chung quy cũng có ích." Hạ Á không hỏi nhiều, liền đáp ứng, hắn cực kỳ kính trọng đối với vị tướng quân này, nếu tướng quân đã mở miệng muốn bản thân hắn làm chuyện gì, như vậy hắn nhất định sẽ làm tốt việc đó. ※※※ Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Á theo tướng quân Adelike cùng nhau đi tới nguyên lão viện tiếp thu biểu quyết, lần này Adelike quay về đế đô chỉ dẫn theo hơn mười thân vệ, dựa theo truyền thống, trước lúc đi tới nguyên lão viện, đều phải thay đổi y phục thành trường bào màu trắng, không được mặc trang phục hoa quý hay đồng phục quân đội nhằm biểu hiện thân phận-- cái này là thể hiện tinh thần dân chủ: mọi người đều bình đẳng. Bất quá Hạ Á sau khi biết việc này, trái lại trong lòng hắn nói thầm có chút khinh thường: tất cả mọi người mặc y phục như nhau, là có thể biểu hiện sự bình đẳng? Việc này bất quá chỉ là một cái khố quần mà thôi. Ra khỏi nguyên lão viện, quan to quyền quý, bách tính dân đen, há có thể đều bình đẳng như nhau? Thế nhưng phảng phất như thái độ của Adelike đối với nguyên lão viện là cực kỳ kính trọng, nếu tướng quân đã muốn như vậy, Hạ Á đương nhiên cũng không dám nửa lời phản kích. Bất quá nhìn tướng quân Adelike cởi quân phục ra, mặc vào một bộ trường bào màu trắng bằng vải đay, nguyên bản khuôn mặt quyết đoán sát phạt nọ, lúc này lại toát ra một tia biểu tình sùng kính, khiến cho trong lòng Hạ Á cũng phát sinh một ít phiền muộn. Dế nhũi tuổi còn khá trẻ, lúc này trong lòng hắn không hiểu chút nào gọi là tín niệm, hay cái gì gọi là lý tưởng. Thế nhưng, từ trên người của tướng quân, hắn theo bản năng mơ hồ cũng lĩnh hội được một ít. Hình như... Những thứ này đều là được tướng quân cực kỳ coi trọng. Đoàn người đều mặt trường bào màu trắng không khác gì nhau, cưỡi ngựa đi tới trước cửa nguyên lão viện, cách cửa còn khoảng vài chục thước, tướng quân đang đi đầu liền xoay người xuống mã, dẫn ngựa đi bộ. Adelike đi ở phía trước, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hạ Á, hắn hòa nhã nói: "Truyền thống từ ngàn năm trước, bước tới cửa nguyên lão viện, vô luận hoàng tộc hay quyền quý, đều không được cưỡi ngựa, cái này là thể hiện tôn trọng đối với dân quyền." Hạ Á trong lòng chả biết gì, chỉ là nói sao nghe vậy-- hắn cũng không biết dân quyền là cái gì, hắn chỉ biết, tướng quân muốn bản thân hắn làm vậy, thì hắn sẽ làm theo! Đi tới trước cửa nguyên lão viện, nhìn bậc thềm đá nay đã loang lổ, nhìn cánh cửa bám đầy gỉ đồng, tuy rằng đã được tạm thời trang trí qua, thế nhưng vẫn còn nhiều gỉ đồng lộ ra bên ngoài, ngay cả khi tận lực làm ra vẻ nghiêm trang, thế nhưng vẫn như cũ không giấu được mùi rách nát. Trước cổng không có người, cửa mở rộng, Hạ Á nghi hoặc, lại nghe Adelike cười cười: "Đây là truyền thống, người được tiến thành biểu quyết, bất luận thân phận hay quyền quý, vào cửa này, đều là áo trắng ! Nếu như có người đứng ở trước cửa nghênh tiếp, đó không phải là biểu hiện thân phận sao!? Như thế thì không thể gọi là bình đẳng ." Hạ Á trong lòng không cho là đúng, nhưng hắn vẫn gật đầu. Hắn lần đầu tiên đi tới nguyên lão viện, địa phương này có danh khí rất lớn trong lịch sử đế quốc, thế nhưng so với những di chỉ khác trong đế đô, nơi này không có gì bắt mắt, bước vào trong, đi qua một cái hành lang ngoằn nghèo, nền đất cùng tường nhà đều xuất hiện nhiều nết nứt, thỉnh thoảng còn có vài khe nứt, bên trong đã mọc ra vài ngọn cỏ xanh. Phía cuối hành lang, chính là một căn phòng hình tròn giống như nhà hát, Adelike nói cho Hạ Á biết, đây chính là phòng hội nghị của nguyên lão viện -- thời kỳ đầu lập quốc, nơi này đã từng thông qua văn kiện quan trọng nhất cho tới hiện tại của đế quốc : bộ luật đế quốc! Nhìn khuôn mặt tướng quân Adelike lúc này, cư nhiên lộ ra vài phần thần thái kích động, vẻ mặt nghiêm nghị, phảng phất như là một tín đồ cuồng nhiệt đang hành hương. Hạ Á hiểu rõ ... đây không phải là tướng quân mừng rỡ do thăng chức, tựa hồ, hắn không biết vì sao tướng quân lại coi trọng nguyên lão viện tới như vậy? Bên trong cái phòng hội nghị nhỏ này, xung quanh là các vòng bậc thang xếp chồng lên cao , nhìn diện tích một chút, cũng đủ dung nạp mấy trăm người. Nhưng mà lúc này trên các bậc thang đa số là trống vắng, chỉ có trên dưới một trăm người đang ngồi ở vị trí hàng đầu, mọi người đều mặc trường bào màu trắng, nhìn qua có chút lạnh lẽo buồn tẻ. Ở giữa phòng là một cái bục nhô cao, phía trên là ba lão già mặc áo trắng, đương nhiên chính là ba vị chủ tịch nguyên lão. Cùng với người trong hội nghị khác nhau, ba vị nguyên lão này ngoại trừ mặc một thân trường bào màu trắng, trước ngực còn mang một huy chương bằng vàng hình lá ôliu. Adelike dặn dò Hạ Á, bảo hắn đi tới bên cạnh bậc thang kiếm chỗ ngồi xuống, không được nói chuyện hoặc làm ồn, sau đó bản thân hắn bước tới cái bục cao giữa phòng. Hắn vừa bước lên, đám hội viên áo trắng ở xung quanh liền vang lên một trận xôn xao than hãi. "A! Hắn chính là vị tướng quân kia?" "Tướng mạo của hắn vì sao lại đáng sợ đến thế? Trời ạ, nhìn cái thẹo trên mặt hắn kìa !" "Im mồm, ngươi biết cái gì, chính tướng mạo đáng sợ như thế, mới có thể hù chết địch nhân trên chiến trường, ngươi cho rằng hắn giống như là những tên bóng mà người tiếp trong kỹ viện sao!" "Tên tướng quân này nhận chức gì nhỉ ?... A, đúng rồi, phó đại thần phụ trách quân đội đây! Nghe nói chức quan này rất lớn, ngay cả lúc gặp hoàng thượng, cũng có thể khách khách khí khí đấy !." "Ngươi nói xem, một lát nữa chúng ta sẽ cùng hắn làm gì? Cái biểu quyết kia có nghĩa là gì? Chúng ta sẽ nói chuyện với hắn sao?" "Đừng nhiều lời, nghe hắn nói cái gì đã. Ai, chồng của ta bận nên ta phải tới đây. Cái lão nguyên lão kia nói rằng ngồi nơi này nửa ngày sẽ được 10 đồng tệ, cũng không biết có đúng sự thật hay không." ... Cả đám bên dưới đang thấp giọng nghị luận, ríu ra ríu rít, phảng phất như mấy trăm con ong cùng lúc vo ve, Hạ Á nghe vậy, trong lòng không khỏi có vài phần bất mãn, hắn cau mày lại, sắc mặt khó coi, hung hăng trừng mấy người ở bên cạnh, mấy người nọ nhìn thấy thần sắc hung hãn của Hạ Á, nhất thời sợ hãi vội vàng xê dịch cái mông ra xa hắn một chút. Ở trên bục, Adelike cũng nghe thấy cũng nghe được tiếng xôn xao ở phía dưới, chỉ là hắn không có nghe rõ bọn họ nói gì, nguyên bản ánh mắt hắn rất nhiệt liệt, hiện tại thoáng có chút ảm đạm, thoáng cau mày. Nhưng khi hắn thấy ba nguyên lão đang hợp lực nâng một bia đá mỏng hình vuông, đặt lên cái bàn ở chính giữa bục, trong lúc nhất thời, ánh mắt của Adelike toát ra một mảnh kích động! Phiến đá kia, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm lịch sử, phiến đá thoáng đã ngã màu đen, thế nhưng trên mặt phiến đá, dòng chữ khắc trên đó vẫn còn rất rõ ràng. "Quân quyền đến từ lòng dân" Phiến đá này, dường như đã đốt lên lòng nhiệt tình của Adelike, phía dưới có xôn xao bàn tán, hắn cũng không có để ý, trực tiếp bước tới cái bàn gỗ ở giữa bục, hướng về ba nguyên lão gật đầu. "Yên lặng! Yên lặng! ! !" Một nguyên lão mở miệng kêu to hai tiếng: "Hiện tại, xin mời tướng quân Adelike tiếp hành tiếp thụ biểu quyết !" Cũng không biết có phải là do uy nghiêm của nguyên lão, hay là hiệu quả của việc hắn đáp ứng cho mỗi người bên dưới 10 đồng tệ, cho nên phía dưới rất nhanh liền yên tĩnh lại. Sắc mặt của Adelike nghiêm nghị, bước tới trước, thoáng ho khan một tiếng, mới trầm giọng mở miệng, trong cái phòng hội nghị hình tròn này, lời nói của tướng quân, rõ ràng truyền khắp toàn trường. "Tên của ta, các vị cũng đã biết, ngày hôm nay ta tới nơi này, là để tiếp thu biểu quyết, đó là bởi vì, sở hữu bất kỳ quyền lực nào, cũng đều từ dân mà có ! Ngày hôm nay ta đứng ở chỗ này, tiếp thu biểu quyết của dân chúng, cũng là biểu hiện tinh thần đó." Adelike nhìn mọi người đang ngồi bên dưới, ba nguyên lão ở bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Bọn họ đương nhiên là vui mừng trong lòng, lần biểu quyết này, cư nhiên lại là xét duyệt nhân sự cho một chức vụ "phó đại thần" đầy hiển hách -- mà trong đó còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, lập trường chính trị của Adelike vốn là thân cận với nguyên lão viện. Thân phận của hắn vốn là nghị viên danh dự của nguyên lão viện. Một đại nhân vật nắm giữ thực quyền trong chính phủ lại coi trọng dân chủ, như vậy sau này, nếu như có hắn giúp đở cho nguyên lão viện, thế thì... Adelike phảng phất như có chút kích động, giọng nói của hắn dõng dạc hẳn lên. "Khi đế quốc được thành lập, một vị hiền triết vĩ đại đã từng nói qua: vô luận là thần thánh chí cao vô thượng, hay là nhân vật bé nhỏ như kiến hôi bò rạp trên đất-- hết thảy những giai cấp, đều là từ dân mà phát sinh ! Nếu có dân ủng hộ, mới có thể trở thành chí cao, nếu như dân không phục, cái chí cao nọ, chung quy cũng biến thành tự đại..." Adelike đứng yên một chỗ diễn thuyết, đầu tiên là nói đến nguyên lão viện thời kỳ khai quốc, các hiền triết vĩ đại của đế quốc, cũng như những người sớm nhất sáng lập ra nguyên lão viện, trích dẫn ra những câu danh ngôn đặc sắc nhất của tiền nhân. Những lời này, ba nguyên lão nghe thấy đều mở cờ trong lòng, mà bản thân Adelike càng diễn thuyết thì càng trở nên rất hào hùng. Thế nhưng, khi hắn nói được vài phút, đám hội viên có quyền biểu quyết ở bên dưới, trái lại thần sắc có chút nhịn không được, lúc này, đừng nói uy nghiêm của ba nguyên lão, coi như là mãnh lực của 10 đồng tệ, dường như cũng đã thấp đi rất nhiều... "Ngươi nói xem, tên đứng trên bục đang nói cái gì thế?" "Ta làm sao biết !? À mà, cái gì là bé nhỏ như kiến hôi?" "Ngu, kiến hôi là con màu đen đen có tám chân ấy, mà bò rạp là cái gì nhỉ ? Là bọ cạp à?" "Di, hắn nói nếu dân không phục, như vậy chí cao cũng trở thành kiến hôi? Thế có nghĩa là gì?" "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai ? Ông đây mỗi ngày đều bị tên quan thu thuế chó má kia ức hiếp, nằm mơ ta cũng muốn đánh hắn. Như vậy có tính là ta không phục hắn không? Mà cái tên quan thu thuế kia có bị mất sợi lông nào đâu !?." "Thôi, đừng làm ồn nữa! Ta còn muốn lấy 10 đồng tệ." Tiếng ồn bên dưới càng lúc càng lớn, Adelike ở trên bục phảng phất như không để ý, vẫn như cũ tiếp tục chậm rãi diễn thuyết, nhưng mà xung quanh lông mày của hắn, đã thoáng giật giật, ánh mắt vốn rất nhiệt liệt, cũng nhịn không được toát ra một tia mất mát. Cuối cùng, lúc hắn diễn thuyết xong, bài diễn thuyết kéo dài hơn mười phút, khiến cho cả đám hội viên bên dưới không khỏi ngáp dài, còn có nhiều người cũng đã đứng dậy dũi mình-- mấy cái bậc thang này thật khó ngồi a, đều là đá tảng cứng ngắc, ngồi lâu, mông thật sự có chút khó chịu, nhịn không được phải đứng dậy đi tới đi lui. Còn có vài người giống như đã trở thành thói quen, đem chân đặt luôn lên bậc thang, nằm thẳng cẳng ra. Cũng có không ít người, ngồi yên một chỗ, thấp giọng nghị luận, nhưng các đề tài lại là việc nhà, giá cả ngoài chợ, con cái, hàng xóm các loại .... Adelike diễn thuyết xong, thần sắc không khỏi hiện lên vẻ vô cùng mất mát, chậm rãi xoay đầu lại, liếc mắt nhìn ba nguyên lão. "Ân! Yên lặng! !" Một trong ba nguyên lão thoáng đỏ mặt, kiên trì quát lớn: "Bên dưới, xin mời mọi người tiến hành biểu quyết ! Mời Adelike tiên sinh tiếp thu chất vấn của mọi người !" Chất vấn? Đám người bên dưới nhất thời thức tỉnh. Trước lúc diễn ra hội nghị này, ba nguyên lão kia đã không ít lần huấn luyên các nghị viên. Loại chất vấn này thật ra là trả lời các nghi vấn của bọn họ, có quyền hỏi đáp tại chỗ. Cho dù là đề tài có khó khăn, hay là sâu sắc, người bị chất vấn đều phải trả lời. Thậm chí trong quá khứ xa xưa, nhất là mấy năm đầu thành lập nguyên lão viện, thường thường xuất hiện những nhân vật quyền quý trong quá trình diễn thuyết không đủ thỏa mãn người bên dưới, kết quả là bị hỏi cho tối tăm mặt mũi. Chuyện chất vấn này, thật sự làm cho bọn người phía dưới có chút hứng thú. Đây là cơ hội hiếm có a! Có thể tùy tiện làm khó dễ một đại nhân vật thường ngày chí cao tại thượng, mà lại còn không bị trách phạt !? Nhìn đại nhân vật như ngươi gặp không may, nhìn ngươi như thế nào bị dân đen như bọn ta làm cho chật vật-- thật sự là cơ hột tốt a! Mặc kệ nói như thế nào, lúc này làm nên một hồi nháo sự, sau này cũng có thể ngẩng mặt nhìn người đời, lúc chè chén cũng có chuyện để kiêu ngạo. Quả nhiên, đương lúc nguyên lão tuyên bố bắt đầu chất vấn, đám người phía dưới ồn ào hẳn lên, người trước tranh giành kẻ sau, liên tục nói ra câu hỏi của mình. "Tên tướng quân kia, ngươi mau nói xem, vì sao hằng năm lại phải đóng thuế chiến tranh!" "Còn nữa, ta chỉ ở tại Aosiji Liya, những nơi khác có chiến tranh, thì liên quan gì tới ta?" "Cửa hàng của ta có người đến quấy rối, bọn người quấy rối lại là chỗ quen biết của đội tuần tra, cho nên không có ai can thiệp a! Đóng thuế trị an để làm gì khi không có người bảo vệ!? " "Quá thối tha ! Bọn tham quan ô lại! !" "Năm ngoái cháu trai ta bị đánh ! ! Cũng chính là do người trong đội trị an làm ! !" "Loại lão gia như ngươi hằng năm đã thu nhập không ít a! Vì sao lại còn bốc lột dân đen như bọn ta ?" "Phí lời ! Loại quý tộc như hắn, không tham tiền mới là khó hiểu!" "Ha ! Ngươi xem hắn đỏ mặt rồi kìa ! Chắc là đang chột dạ đây, nói không thành lời sao!?" "Bác bỏ! Bác bỏ! !" Một tiếng rống rõ to, nhất thời đề tỉnh những người bên cạnh. Tối hôm qua, lúc ba lão già kia dạy bọn họ quy trình biểu quyết, không phải cũng đã nói, lúc biểu quyết cuối cùng, bọn họ có thể bỏ phiếu thông qua, cũng có thể lựa chọn chọn bác bỏ hay sao? Cái quy trình thông qua như thế nào, đại thể là bọn họ không có chú ý nghe. Bất quá quy trình bác bỏ... thật sự bọn họ nghe rất vào tai a! Thường ngày nhìn thấy mấy đại nhân vật như thế này, đều phải cúi đầu hành lễ, cư nhiên không ít người ủy khuất, lúc này có cơ hội cho đối phương ăn chút nghẹn khuất, thì làm sao có thể bỏ qua a! ! Đúng ! Đã như thế thì bác bỏ ! Bác bỏ ! Bác bỏ ! Nhìn đại nhân vật như ngươi gặp không may, thật sự là khoái trá a! ! Bác bỏ! Bác bỏ! ! ! "Bác bỏ! !" "Bác bỏ! ! !" Âm thanh nhốn nháo vang động khắp cả nghị phòng, Adelike ở trên bục, thậm chí còn chưa kịp trả lời câu hỏi nào. Các vị chất vấn bên dưới, thậm chí còn chưa có người nào hỏi về công tác chuyên môn của hắn. Hạ Á tức giận đến đỏ cả mặt, vài lần muốn đứng lên, thế nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Adelike, liền ngăn chặn hành động của Hạ Á. Hạ Á tuổi còn trẻ nên thật sự khó hiểu, tướng quân là một người tốt như vậy, một tướng quân hết lòng vì nước vì dân, giết địch chống ngoại xâm, thường ngày cũng không làm chuyện xằng bậy, một người tốt như vậy, tại sao lại bị đám hỗn đản này lăng mạ? ! Còn nữa, vì sao tướng quân hết lần này tới lần khác nhượng bộ đối với bọn họ? ! "Bác bỏ! Bác bỏ!" "Nga! ! ! Bác bỏ, bác bỏ! !" "Đúng vậy ! Không được để cho bọn quý tộc như hắn đắc ý ! ! Bác bỏ hắn ! Bác bỏ hắn ! !" "Ha ha ha ha! Bác bỏ!" Ba lão già nguyên lão đang đứng trên bục, mặt đỏ tới mang tai, sáu mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết thái độ làm người của Adelike, càng biết chức quan của Adelike là có ít như thế nào đối với nguyên lão viện. Thế nhưng... Adelike đứng ở trên bục, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trong ánh mắt tràn ngập mất mát, hắn cũng không quan tâm đám người bên dưới đang châm biếm hắn-- đúng vậy, thuần túy chỉ không thích ồn ào mà thôi. Ngoài mặt thì vị tướng quân này biểu hiện như vậy... nhưng tâm của hắn thì ra sao? Cho dù là như thế nào, trong giờ khắc này, Hạ Á đứng ở nơi đây, nhìn cái địa phương này, nhìn những tên gia hỏa mặc áo trắng kia, trong lòng của hắn, tràn ngập một cổ phẫn nộ cùng địch ý ! ( tướng quân, ngươi nói cái gì là dân chủ dân quyền, ta hoàn toàn không hiểu. ) ( thế nhưng, lẽ nào, đây chính là dân chủ mà ngươi nói hay sao? ! ) Giờ khắc này, trong lòng Hạ Á, đối với mọi thứ trong nguyên lão viện, đều là tràn ngập thành kiến. ※※※ Ở cuối con đường thanh tĩnh ở thành bắc, xuyên qua một vài cái sân nhỏ, ở trong một thư lâu hình tròn, Kaweixier an tĩnh ngồi trên cái ghế bành, một chân gác lên ghế, mang theo đôi vớ trắng như tuyết, trong tay đang cầm một quyển sách chậm rãi lật sang trang mới, bộ dáng rất ung dung, chân còn lại trên đất đang nhẹ nhàng nhịp. Bên cạnh hắn, là nữ hài có khuôn mặt tàn nhang đang buông lỏng hai tay, thấp giọng nói: "... Đại khái là như vậy, sư phụ, hôm nay tướng quân Adelike trong lần biểu quyết tại nguyên lão viện, cư nhiên bị bác bỏ ... Ta vừa mới nhận được tin tức, đang muốn..." Bụp. Kaweixier nhẹ nhàng cười, đem quyển sách trong tay đóng lại, nhìn nữ đệ tử của mình một chút, sau đó hắn dùng giọng nói nhu hòa của hắn: "Được rồi, ta đã sớm đoán trước." Sau đó, hắn đưa tay ra, nữ hài kia lập tức bước tới, cung kính đỡ sư phụ ngồi tựa mình xuống ghế. Kaweixier ngồi ngay ngắn, duỗi lưng: "Cái kết quả này, ta đã sớm đoán được. Dân chủ... Hừ, một bọn ngay cả chữ còn không biết, ngay cả cơm còn không đủ no, lấy đâu ra hiểu biết về dân chủ. Dân trí không có, mà lại đi nói chuyện dân chủ. Quả là buồn cười..." Hắn thản nhiên nói: "Đạo lý này, ta rất minh bạch, bệ hạ cũng rất minh bạch. Chỉ là, lần này bệ hạ cố ý làm ra cử động kia, đem bổ nhiệm của Adelike đưa cho nguyên lão viện phán quyết, dụng ý đã quá rõ ràng, chính là muốn để Adelike nhìn thấy, nguyên lão viện hiện tại, rốt cuộc đã suy thoái tới mức độ nào ! Bệ hạ là muốn làm cho Adelike hết hy vọng, đối với chế độ nguyên lão viện hoàn toàn mất đi hy vọng, sau này sẽ trung thành và tận tâm, ra sức phục vụ bê hạ-- muốn mượn việc này, để cho Adelike thấy rõ tình cảnh hiện tại, đánh tan hy vọng trong lòng Adelike." Nữ hài kia thở dài: "Thâm ý của bệ hạ, quả nhiên bất phàm, đệ tử thật sự không nghĩ tới điều này." Kaweixier nhìn nữ đồ đệ của mình một chút, mỉm cười: "Đáng tiếc, dụng ý bệ hạ, chung quy là phí công." "Nga?" Nữ hài tử ngẩng đầu lên, nhìn sư phụ một cách khó hiểu. "Thái độ làm người của Adelike, ta rất rõ ràng." Kaweixier lắc đầu, một ngón tay chỉ vào chén trà trên bàn, nữ hài vội vàng bước tới bưng chén trà đem đến cho hắn, Kaweixier tiếp nhận, nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn đệ tử của mình: "Ta hỏi ngươi, nếu như ngươi thích một người nào đó, nhưng khuôn mặt của người ngươi thích bỗng nhiên trở thành xấu xí, nhìn là phát ói, ngươi sẽ làm thế nào?" Nữ hài sửng sốt một chút, thế nhưng sư phụ đã đặt câu hỏi, nàng chỉ có thể cung kính đáp: "Đó thì còn phải xem, là yêu thật lòng, hay chỉ là vui chơi qua đường. Nếu như chỉ là vui chơi qua đường, ta đương nhiên sẽ thay lòng đổi dạ, không hề để ý tới người đó. Còn nếu như yêu thật lòng... Ta sẽ tận tâm tận lực, cũng phải đem căn bệnh của người ta yêu trị khỏi ! Sẽ không vì căn bệnh của đối phương mà xa lánh người ta yêu !" Kaweixier nghe xong, thở dài một cái, sau một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Có thế chứ." Hắn nhìn thoáng qua nữ đệ tử: "Adelike, đối với tín niệm trong lòng hắn, là yêu thật lòng !" Nữ hài nghe xong, vẻ mặt có chút suy tư, qua một hồi, mới khe khẽ thở dài. Sau đó bỗng nhiên nàng nhớ tới một việc, liền nói: "Sư phụ... Còn có một việc, ngài bảo ta chú ý hành động của tên tiểu tử kia, hôm nay ta nghe nói, tướng quân Adelike đi đến nguyên lão viện, cũng đã dẫn theo tên tiểu tử kia đi cùng. Chỉ là lúc rời khỏi nơi đó, tên tiểu tử kia đã nổi trận lôi đình, đứng trước cửa nguyên lão viện chửi mắng ầm cả lên..." "Nga?" Kaweixier vừa nghe được chuyện này, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, vẻ mặt lộ ra bộ dáng tươi cười khoái trá. Hắn đứng dậy, bước tới cái bàn, đưa tay nhịp nhịp lên bàn. "Ha ha ha ! Tốt ! Tốt quá ! Adelike dẫn theo tên tiểu tử kia, hơn phân nửa là muốn tên tiểu tử kia học theo cái tín niệm của hắn... Bất quá, khéo quá hóa vụng. Tốt! Tốt! Tên tiểu tử kia, sợ rằng sau này sẽ không có bao nhiêu hảo cảm đối với nguyên lão viện. Chuyện này đối với ta mà nói, quả thật là một tin tốt." Hắn nhìn nữ đệ tử một chút, bỗng nhiên nói: "Chuẩn bị xe, ta muốn đi ra ngoài." "A? Sư phụ, cũng sắp tới giờ cơm trưa, ngài..." "Ngươi không hiểu ý của ta à !" Kaweixier nhàn nhạt bỏ lại một câu nói, bước tới cửa của thư lâu, nữ hài ở phía sau, vội vàng cất bước đuổi theo.