Liệp quốc
Chương 137 : Đạo bất đồng, bất tương vi mưu
Lúc Adelike đi vào trong đại điện, ánh mắt ngay thẳng, sắc mặt lạnh lùng, mọi góc cạnh trên khuôn mặt đều sắc bén như đao. Trên người là một cái áo choàng màu đỏ tươi, mặc một bộ giáp màu đen, trong lúc bước đi, liền phát ra tiếng leng keng của kim loại va đập, tự nhiên tỏa ra một cổ nhàn nhạt sát khí.
Đương lúc đi lên bậc thang, đám võ sĩ mặc giáp vàng đang đứng chấp phủ ở trái phải trước cổng đại điện, dường như cũng nhận ra sát khí trên người của vị tướng quân này, liền cảm giác được trường phủ trong tay có chút nắm không chặt.
Hai đầu lông mày của Adelike có chút âm u, bỗng nhiên xoay người tung áo choàng lên, đem trường kiếm bên hông tháo xuống, tên người hầu cung đình ở phía sau vội vàng đưa hai tay tiếp lấy, sau đó thấp giọng nói: "Mời tướng quân vào trong."
Vị tướng quân bướng bỉnh này, hiện tại sắc mặt vô cùng lạnh lùng trầm ổn, không chút nào tỏa ra kiêu ngạo bướng bỉnh như ngày thường, gật đầu ân một tiếng, bước đi vào trong.
Đám người hầu cung đình đang đứng trái phải hai bên, mắt thấy vị tướng quân này ngẩng đầu đi vào trong, trong lúc nhất thời cả bọn đều sinh ra ảo giác, dường như người vừa đi vào không phải là một con người, mà là một con mãnh hổ!
Cánh cửa rất nặng và dày của đại điện từ từ đóng lại, Adelike đi vào bên trong gian phòng, Kangtuosi đại đế đang ngồi trên thạch đài trước mặt, thoáng gật gật đầu, thần sắc có chút bệnh, lộ ra một vẻ tươi cười: "Đã trở về?"
Adelike không nói gì, đầu tiên là quì một gối, thận trọng tỉ mỉ hành lễ, sau đó chậm rãi đứng lên, hai mắt nhìn thẳng hoàng đế: "Đã trở về!"
Kangtuosi đại đế cũng nhìn thẳng vào mắt của Adelike, hai người nhìn nhau một chút, khuôn mặt của Adelike không hiện ra chút biểu tình run động nào, trong lòng hoàng đế thoáng thở dài, trầm giọng chậm rãi nói: "Lấy lại quyền chỉ huy binh đoàn 13 của ngươi, ngươi có chút nào bất mãn không?"
Adelike lắc đầu, nhưng vết thẹo trên mặt hắn thoáng run nhẹ.
"Nhất định là có bất mãn." Kỵ thương đại đế đứng lên, chậm rãi đi về phía vách thạch đài, thân hình của hắn cư nhiên so với Adelike còn muốn cao hơn một cái đầu, chỉ là thần sắc có chút bệnh hoạn, một bộ xương to lớn tựa hồ tùy thời đều có thể sập đổ, hoàn toàn không có loại khí chất bưu hãn như trên người Adelike : "Ta có thể hiểu rõ, những người bị tước lấy quyền chỉ huy lâu năm một binh đoàn, đều có một ít oán khí."
Adelike lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ để ta lĩnh binh chín năm, không hiềm nghi, không tước đoạt, cũng đã là tín nhiệm lớn đối với ta, ta thật sư không có một câu oán hận nào."
"Hắc hắc!" Kangtuosi đại đế cười một tiếng, liếc mắt nhìn thật sâu Adelike : "Ngươi là không dám ."
Adelike ngậm miệng không nói gì.
Hai bên trầm mặc trong một chốc lát, rốt cục, hoàng đế dùng một giọng nói khàn khàn thấp giọng nói: "Nói cho ta biết, Adelike, ta có thể tin tưởng lòng trung thành của ngươi không?"
Adelike dường như giật mình, không đợi hắn trả lời, hoàng đế cũng đã thấp giọng tiếp tục nói "... Đương nhiên có thể! Ta rất rõ ràng, bên trong đế quốc này, bên trong quân đội này, nếu như ngay cả Adelike mà ta cũng không tín nhiệm, như vậy đừng nói gì tới lòng trung thành của những kẻ khác! Cho nên... Ta tin sự trung thành của ngươi."
Thế nhưng nói đến đây, hoàng đế lại chuyển trọng tâm câu chuyện, nguyên bản ánh mắt có chút già nua, bỗng nhiên toát ra vài phần nhuệ khí sắc bén !
"Chỉ là, Adelike, khiến ta do dự chính là... Lòng trung thành của ngươi, rốt cuộc là đối với ta, hay là đối với cái đế quốc này !"
Adelike cau mày, trầm ngâm một chút mới trả lời: "Bệ hạ cùng đế quốc, chẳng phải là một thể hoàn chỉnh hay sao?"
"Không phải." Hoàng đế nhướng lông mi lên, cười lạnh nói: "Ta là hoàng đế, còn Byzantine là Byzantine! Nếu ta không còn làm hoàng đế , Byzantine... vẫn như cũ là Byzantine! !"
Lời nói này như sấm đánh ngang tai, ầm ầm từ trong miệng hoàng đế tuôn ra, mang theo một cổ uy bách vô hạn, Adelike ngẩng đầu đứng ngốc ra một hồi lâu, nhưng lại thả lỏng chân mày không nói gì.
Rốt cục, hắn chậm rãi lắc đầu: "Lời nói của bệ hạ, ta không hiểu, cũng không muốn hiểu-- ta chỉ là một quân nhân!"
"Không muốn hiểu!" Kangtuosi ân một tiếng, nhìn kỹ Adelike một hồi lâu, bỗng nhiên xoay người, đi trở về ghế của mình trên thạch đài, nhìn thẳng vào hai mắt Adelike: "Thứ ta muốn, chính là không muốn hiểu của ngươi !"
Nói xong, hoàng đế vung tay lên, đem một quyển trục ném về phía Adelike, ba một tiếng rớt ngay chân của hắn.
"Việc này, Ta giao cho ngươi ! Tín nhiệm, ta giao cho ngươi !" Ánh mắt của hoàng đế bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, gặng ra từng chữ từng chữ trong lời nói, phảng phất như thấp giọng rít gào, quát lên: "Đế quốc trong thời gian tới... Ta cũng giao cho ngươi !"
Adelike khom lưng nhặt lên quyển trục nọ, chậm rãi mở ra, nhìn rõ chữ viết ở trong đó, còn có vết tích của con dấu, thân thể hắn liền chấn động, sau đó đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn một chút vị hoàng đế trước mặt-- Kangtuosi đại đế dường như rất suy yếu uể oải, phảng phất như lần bạo phát tâm tình vừa rồi, cũng đã hao tốn không ít tinh lực không còn bao nhiêu của hắn, lúc này hắn ngồi tựa trên ghế, hơi thở có chút hỗn loạn.
"Adelike, ta rất rõ ràng, lòng trung thành của ngươi không phải đối với ta, mà là đối với đế quốc!" Kangtuosi đại đế thở dốc, hơi thở của hắn giống như là kéo bễ, "Người bên cạnh ta, không phải là không có người trung thành với ta. Thế nhưng buồn cười chính là... Những người này, không thể hoàn thành đại sự! Mà ngươi, thì lại có thể!"
Hai tay hoàng đế chống lấy tay vịn, đem thân thể hướng về phía trước một chút: "Bọn họ trung thành với ta, bởi vì ta là hoàng đế! Nhưng hoàng đế không thể mãi mãi là một người! Nhưng ngươi trung thành với đế quốc ! Byzantine, vĩnh viễn là Byzantine!"
Ngực của Adelike giương cao hẳn lên, vẻ mặt hiện ra một tia kích động, rốt cục, hắn thở dài một hơi, trong ánh mắt có vài phần phức tạp, có cảm kích, có khiếp sợ, có kính phục, càng nhiều là một tia kính nể khó mà miêu tả!
"Ngươi, có bằng lòng hay không!" Đại đế nhìn chằm chằm hai mắt Adelike: "Chuyện này, nếu như giao cho người khác, đều là không thể thành công! Còn giao cho ngươi, ta cũng có vài phần lo lắng ngươi làm không tốt, chỉ là... trừ ngươi ra, ta không còn người nào khác để tin tưởng!"
Adelike cầm lấy quyển trục nọ, chậm rãi giơ tay phải lên, nặng nề đấm vào ngực của bản thân, dùng một giọng nói trịnh trọng nhất từ trước tới giờ trong cuộc đời hắn, trả lời cho hoàng đế.
"Cho dù phía trước là vực sâu, ta cũng sẽ dũng cảm tiến tới -- bệ hạ, đây là lời thề của ta đối với ngài."
Kangtuosi đại đế liền yên tâm, hắn nặng nề thở ra một hơi khẩu khí, vô lực phất phất tay: "Được rồi, ngươi lui xuống đi..."
Adelike yên lặng gật đầu, xoay người rời đi, mới vừa đi được hai bước, phía sau lại truyền tới giọng nói trầm thấp của hoàng đế.
"Lần này trở về, chuyện tình bên trong nguyên lão viện nên gạt sang một bên... Lúc này thân ngươi đã gánh vách trách nhiệm nặng nề, không còn tâm trí để lo lắng việc khác. Ngươi tuy rằng là hội viên của nguyên lão viện, thế nhưng ta tin tưởng, trong thời điểm như thế này, ngươi chắc phải biết phân biệt bên nào nặng bên nào nhẹ."
Adelike không nói gì, chỉ là thoáng dừng chân một chút, sau đó hít sâu vào một hơi, tiếp tục rời khỏi gian phòng. Ở phía sau, ánh mắt của hoàng đế, không tự chủ được toát ra một tia thất vọng nhàn nhạt.
※※※
Đi ra khỏi đại điện, bên ngoài liền có người hầu cung đình bước tới trân trọng trao trả trường kiếm cho Adelike, hắn tỉ mỉ đem trường kiếm mang vào bên hông, đi xuống bậc thang. Lúc này trong lòng hắn dường như bị một ngọn núi đè mạnh, phần mệnh lệnh chính tay hoàng thượng viết đang được cất kỹ trong ngực hắn, đè nặng ngay vị trí trái tim của hắn, khiến cho ngay cả khi Adelike hít sâu vài hơi, nhưng cũng không thể đem áp lực nọ xua tan dù chỉ nửa điểm.
Hắn không thiếu dũng khí, cũng không thiếu trung thành, thậm chí, khi hắn nhìn thấy mệnh lệnh này, khối nhiệt khí trong lòng hắn đã bị dập lâu nay tắt, lại lần nữa bùng cháy mãnh liệt-- bệ hạ, cuối cùng người cũng đã hạ quyết tâm rồi sao!
Thật ra lúc tiếp nhận mệnh lệnh này, trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng, từ lúc đi ra khỏi đại điện này, con đường dưới chân của hắn, sẽ tràn ngập chông gai dù là thầm lặng hay công khai, từ nay về sau, núi đao biển lửa, vách núi vạn trượng, hắn cũng không thể lùi lại dù chỉ một bước! !
(cùng lắm thì... thịt nát xương tan để hoàn thành mệnh lệnh)
Vị tướng quân bướng bỉnh này trong lòng làm ra một cái quyết định, khơi dậy vài phần dũng khí của quân nhân, khóe miệng của hắn hiện ra một tia mỉm cười, thế nhưng phảng phất mang theo mùi vị có chút không bình thường.
Đi xuống hết bậc thang, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một thân ảnh đi về phía hắn, thân ảnh nọ mặc một bộ đồ vải lanh màu xám, chân mang giày vải bố, trong lúc bước đi, cư nhiên tỏa một loại điềm tĩnh phiêu dật khó diễn tả, phảng phất như trong cung điện nghiêm trang này, trái lại giống như là hoa viên trong nhà hắn, cảnh vật xung quanh đều mờ mờ ảo ảo sôi nổi theo nhịp bước của hắn !
Hai người chậm rãi đi tới gần, thế nhưng ánh mắt của Adelike phảng phất như không muốn thấy người này, tùy ý tiếp tục cất bước về phía trước, thân hình lướt qua nhau, người nọ bỗng nhiên nở một nụ cười tươi: "Tướng quân."
Adelike giống như không thấy gì, vẫn như cũ tiếp bước về phía trước, người nọ ở phía sau lại lần nữa mở miệng, giọng nói không hề có một tia căm tức do bị khinh thường, mỉm cười hô: "Adelike tướng quân."
Adelike rốt cục dừng chân lại, gắt gao cau mày, quay đầu liếc mắt nhìn người kia, ánh mắt của hắn rất lạnh nhạt: "Kaweixier tiên sinh, các hạ hẳn là biết rõ, giữa hai chúng ta, hình như không có đề tài nào để trao đổi."
Kaweixier đứng yên một chỗ, tươi cười không hề toát ra nửa điểm tức giận, khuôn mặt già nua nọ, thế nhưng ánh mắt giống như là nữ tử tuổi còn trẻ, điểm tĩnh ôn hòa: "Tướng quân."
"Có cái gì muốn nói, thì ngươi nhanh chóng nói đi!" Adelike lạnh lùng nhìn Kaweixier: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu -- những lời này, chính là năm đó ngươi đã giảng cho ta."
Kaweixier nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dáng tươi cười ấm áp: "Ta... đã gặp qua tên tiểu tử kia."
"..." Ánh mắt của Adelike chợt biến đổi, liền sau đó hắn trầm tĩnh trở lại, dường như hoàn toàn không quan tâm: "Ta cũng không kinh ngạc... Tại Aosiji Liya -- ân, không, tại toàn bộ đế quốc, toàn bộ đại lục, có chuyện gì mà ngài lại không biết sao !?"
Kaweixier nhìn vào mắt của đối phương, trong ánh mắt của hắn hiện ra một tia tiếu ý rất khó cảm nhận được, thấp giọng nói: "Ta muốn nói với ngươi chính là... Tên tiểu tử kia, quả thật không tệ."
Adelike bỗng nhiên biến sắc, trong ánh mắt của hắn tỏa ra một tia sáng giống như là đang bốc lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Kaweixier, giờ khắc này, cơ thể của hắn thậm chí còn tỏa ta một luồng sát khí!
"Kaweixier!" Vị tướng quân này giống như mãnh hổ giương nanh ra: "Tên tiểu tử kia, ngươi tốt nhất là không nên đụng vào hắn ! Đây là lời cảnh cáo của ta ! Nếu không... Hừ!"
Sát khí băng lãnh trầm trọng như núi băng bao trùm lên người, thần sắc của Kaweixier vẫn như cũ nhẹ nhàng như mây gió, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có tới một tia ba động, mặc cho đối phương bộc phát tức giận.
Adelike mang theo vẻ mặt tức giận, xoay người bỏ đi, đi được vài bước, Kaweixier ở phía sau bỗng nhiên xa xa truyền đến một câu nói: "Weiya... Trước đây vài ngày, ta đã phái nàng tới Odin."
Cơ thể Adelike liền cứng đờ, thế nhưng lần này hắn không có dừng lại, mà vội vàng đi nhanh về phía trước, nhưng mà nếu nhìn kỹ lại mà nói, sẽ phát hiện hai tay của hắn đã nắm chặt thành quyền, khớp xương cũng trở nên trắng bạch...
(1) : không cùng lối suy nghĩ, không nên bàn chung kế sách.
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương