Liệp quốc

Chương 133 : Trung đoàn trưởng, thực quyền !

Dế nhũi rất sảng khoái, phi thường sảng khoái. Từ lúc cầm lấy quyển trục phong thưởng do chính tay hoàng đế viết, miệng của dế nhũi chưa từng khép lại dù chỉ một giây đồng hồ, thỉnh thoảng còn cười lớn ha ha, bộ dáng rất là hớn hở, ẩn chứa một tia sắc mặt tiểu nhân đắc ý. "Hừ, cái tên tiểu tử nhà ngươi..." Ruhr ở bên cạnh nhìn nãy giờ, nhịn không được đang tính nói ra vài lời đả kích, thế nhưng mới mở miệng, liền bị dế nhũi trừng mắt: "Cái gì mà tiểu tử ! Ê, hiện tại ngươi phải gọi ta là nam tước đại nhân đấy! Ha ha ha ha, nam tước, nam tước đại nhân..." Nam tước, đây chính là tước vị nam tước a! Có lệnh phong thưởng này, Hạ Á đại gia từ nay về sau sẽ có được thân phận quý tộc, không còn là tiểu tử dế nhũi mới từ rừng núi đi ra, không còn là thợ săn nay đây mai đó, mà là nhanh chóng biến thành một "quý tộc lão gia". Ruhr không nói nên lời nhìn dế nhũi, trong lòng hắn đang vội vàng suy nghĩ biện pháp bóp chết cơn xúc động của tên gia hỏa trước mặt. Mẹ nó, ông đây liều mạng vào sống ra chết, nhập ngũ nhiều năm, rừng thương mưa tiễn, xông pha trận mạc, mới đạt được tước vị tử tước, mà tiểu tử này tuổi còn chưa quá hai mươi, lần đầu tiên nhập ngũ tham gia chiến tranh, thì đã đạp được cứt chó, dựa vào hành động đánh lén một kích Heisiting, cư nhiên đạt được tước vị nam tước ! Theo tước vị mà nói, hắn so với ta chỉ thấp hơn có một đẳng!? Không, không phải thấp một đẳng! Trên thực tế, khiến cho Ruhr bất đắc dĩ chính là, một tên tiểu tử nam tước, thật ra từ trên giá trị mà nói, phải vượt xa một cái lão già tử tước như hắn! Căn cứ theo tước vị của đế quốc, từ cao xuống thấp : công - hầu - bá - tử - nam. Tử tước tuy rằng cao hơn nam tước, thế nhưng thực tế, trong các trường hợp cụ thể thì cách tính lại rất phức tạp. Tỷ như ngoài phân chia tước vị từ cao xuống thấp còn có phân chia ra hai loại: tước vị một đời và tước vị truyền thừa. Tước vị một đời thì chỉ là một danh hiệu vinh quang cho một cá nhân, tỷ như mập mạp Ruhr chính là tử tước một đời. Loại tước vị này không thể truyền thừa, nói cách khác, tương lai lúc mập mạp chết đi, cái tước vị tử tước này sẽ không thể truyền cho con cháu của hắn. Mà tước vị một đời trên danh nghĩa cũng có một vùng đất của riêng mình, nhưng vùng đất này cũng chỉ là xài được một đời: tỷ như hiện tại mập mạp cũng có một vùng đất của riêng mình, thế nhưng thực chất hắn cũng không có nắm hoàn toàn vùng đất của hắn, vùng đất đó vẫn trực thuộc quản lý của chính phủ trung ương, mà mập mạp trên danh nghĩa là lãnh chúa của vùng đất, hắn sẽ thu được một khoản lợi tức từ thuế thu được trên vùng đất đó. Cùng lúc hắn không có quyền can thiệp vào công việc hành chính, cũng như là không thể thành lập quân đội tư nhân. Thế nhưng tước vị truyền thừa thì hoàn toàn khác hẳn. Thậm chí trong giai cấp quý tộc của đế quốc, có một ít người bảo thủ kiên quyết cho rằng, chỉ có quý tộc truyền thừa, mới là quý tộc chân chính. Quý tộc truyền thừa, tước vị có thể truyền cho con cháu bản thân, cùng lúc vùng đất trong tay cũng là chân chính quản lý, có thể bổ nhiệm người quản lý hành chính, nắm chính vụ trong tay, cùng lúc có quyền đưa ra mức thuế trong giới hạn cho phép của đế quốc, lãnh chúa cũng có quyền đặt ra các loại thuế mới-- chỉ cần ngươi có bản lĩnh quản chế không cho dân chúng trong vùng đất bản thân nổi loạn là được. Thậm chí lãnh chúa còn có thể đặt ra một ít pháp luật áp dụng riêng cho vùng đất của mình, có quyền thẩm lý và định tội người trong vùng. Còn có thể căn cứ vào tước vì và lãnh thổ to lớn bao nhiêu, mà thiết lập một đội quân của riêng bản thân, hơn nữa đội quân này được xem như là tài sản tư nhân của quý tộc, chính phủ đế quốc không có quyền can thiệp vào. Giản đơn mà nói, lãnh địa của quý tộc truyền thừa, mới chân chính là quốc gia bên trong quốc gia. Khiến Ruhr rất tức giận chính là, tước vị tử tước của bản thân chỉ là một đời, nhưng nam tước của dế nhũi, lại là truyền thừa ! Từ trên giá trị thực tế mà xem, dế nhũi đã vượt xa bản thân Rhur. Còn về phần dế nhũi, khi nhận được phong thưởng này, Ruhr hướng về hắn giải thích một chút về sự khác biệt giữa quý tộc một đời và quý tộc truyền thừa, dế nhũi rõ ràng là trở nên cực kỳ phấn khích ! Đó... Đó chẳng phải là nói, sau này ở trong lãnh địa của bản thân, không phải bản thân trở thành một ông vua nhỏ sao? Vô pháp vô thiên, hoành hành ngang ngược đều không ai có thể quản sao? Đương lúc Ruhr tùy tiện đưa ra vài ví dụ, nói tới bên trong đế quốc, những sự tình của mấy tên quý tộc có lòng tham vô đáy lạm dụng quyền lực trong lãnh địa của bản thân, tỷ như nói, một tên quý tộc háo sắc nào đó, đã ban bố một cái mệnh lệnh bên trong lãnh thổ của bản thân rằng: Lấy quyền hạn là chủ nhân của vùng đất... Mệnh lệnh cho tất cả con dân trong vùng đất, bất kỳ là gia đình nào có con gái cưới gả, trước ngày cưới hỏi đều phải hầu hạ lãnh chúa đại nhân một đêm... Sự tích này lập tức khiến cho dế nhũi trợn tròn mắt, hai mắt đỏ lên. "Hừ!" Nhìn bộ dáng si ngốc của dế nhũi, Ruhr hận tới mức nghiến răng, nhịn không được đả kích vài câu: "Cái tên tiểu tử dế nhũi nhà ngươi, không nên vui mừng quá sớm! Lần phong tước này, trong phong thư của bệ hạ cũng đã viết rõ, chuyện phong tước còn phải trải qua một lần thẩm tra mới được, ngươi cho rằng cấp một cái danh hiệu quý tộc là một việc đơn giản sao? Ta nói cho ngươi biết, thủ tục phía sau vẫn còn rất nhiều! Đầu tiên là phải xét duyệt ba đời của ngươi, bao gồm ba họ huyết thống thân thuộc, sau đó là tư cách của ngươi có phù hợp với tước vị hay không. Căn cứ theo tự trình của ngươi về gia tộc huyết thống ba đời, sau đó học giả uyên bác của hoàng cung sẽ đi điều tra sự thật, đám chuyên gia tinh thông lĩnh vực lịch sử này sẽ thẩm định mức độ chân thật, cuối cùng dựa theo quy định, ngươi phải làm ra một cái huy hiệu cho gia tộc... Đừng nhìn ta, sau khi ngươi trở thành quý tộc, đương nhiên phải có huy hiệu riêng cho gia tộc của bản thân. Những công đoạn này từng cái từng cái đều phải khảo chứng cùng xét duyệt rất cẩn thận, bất kỳ bước nào không thỏa mãn, đều có khả năng bị ngăn chặn lại. Tuy rằng ngươi được bệ hạ phong tước, thế nhưng nếu như hội đồng quý tộc kịch liệt phản đối ngươi, như vậy cũng có khả năng bệ hạ sẽ phải thu hồi mệnh lệnh đã ban." Hạ Á có chút giả vờ như không biết. Cái khác không nói... thế nhưng muốn tra xét ba đời của bản thân hắn? Bổn đại gia là cô nhi a, được lão gia hỏa nhặt về từ một lần dã ngoại ! Về phần cha mẹ thân sinh là ai, ngay cả bản thân ta cũng không biết !! Còn muốn khảo chứng dòng họ huyết thống... bản thân ta có cái chó má gì huyết thống! Coi như là cái họ của ta, cũng là do lão gia hỏa nghĩ lung tung mà ra. Có cái gì phải khảo chứng? Hạ Á Lôi Minh -- Sét đánh trong cơn mưa cuối hạ sao? ? Mắt thấy khí thế của dế nhũi có chút giảm xuống, trong lòng Ruhr không khỏi lấy làm khoái chí. Thật ra mấy cái khảo chứng này, trước đây đúng rất là nghiêm ngặt, bất quá với cục diện chính trị như ngày hơm nay, trăm nghìn năm qua, hội nghị quý tộc cũng chỉ còn trên danh nghĩa, hoàng đế chỉ cần nói ra một tiếng, những cái khảo chứng này bất quá là một cái thủ tục cho có lệ mà thôi. Nhưng mà nhìn tên dế nhũi đắc ý như vậy, mập mạp cũng không muốn để cho hắn quá dể chịu. "Trong mấy thứ phong thưởng của bệ hạ, trái lại ta nghĩ rằng, cái tước vị nam tước này chỉ là việc thứ yếu." Ruhr đả kích dế nhũi một hồi, tức giận trong bụng cũng giảm bớt, nghiêm mặt hướng về dế nhũi nói: "Lần này hoàng thượng phong thưởng cho ngươi có ba thứ, theo ta nhìn ra, ban thưởng có giá trị nhất chính là hai thứ còn lại!" Phong thưởng lần này có ba thứ: thứ nhất, Hạ Á Lôi Minh được trao tặng tước hiệu nam tước, giao cho hội đồng quý tộc đế quốc xét duyệt. Thứ hai, Hạ Á Lôi Minh bởi vì trong chiến tranh có biểu hiện xuất sắc, chiến công rất lớn, cho nên bổ nhiệm là tướng lĩnh phòng giữ quận Moll, kiêm quan hành chính quản lý thành Danzeer. Quận Moll nằm ở biên giới phía bắc đế quốc, mà thành Danzeer lại là thành nhỏ cách biên giới không xa. Lần này từ Dã Hỏa nguyên đi đến đế đô Byzantine, trạm dừng chân đầu tiên của dế nhũi chính là thành Danzeer, quân bộ lâm thời trong chiến tranh lần này cũng đặt ở đây, lúc hắn đi tới quân bộ lâm thời cũng đã cắt xén không ít đồ vật. Khiến cho Hạ Á có chút hài lòng chính là, chí ít địa phương này cách quê nhà của hắn là Dã Hỏa nguyên rất gần. Từ thành Danzeer đi tới Dã Hỏa trấn chỉ tốn có hai ngày cưỡi ngựa. Ruhr đối với địa phương này giải thích cặn kẽ một chút: "Quận Moll là một trong những quận trọng yếu của biên giới phía bắc, nơi này có sản lượng lương thực cao, còn có lợi tức từ thuế mậu dịch xuyên biên giới. Một nơi tốt như vậy chưa chắc lúc này mới lọt vào tay của ngươi, thế nhưng bởi vì ngươi Odin ở ngay phía bắc nơi này, mỗi lần cùng người Odin chiến tranh, thì quận Moll trở thành nơi thiệt hại nhiều nhất. Cho nên nơi này là một địa phương tốt, thế nhưng lại không có ai muốn tranh đoạt. Dựa theo chính chế của đế quốc Byzantine, chính phủ địa phương thi hành chế độ quân chính phân ly, quan hành chính cao nhất trong quận chính là chấp chính quan, mà quân quyền cao nhất trong quận chính là tướng lĩnh phòng giữ. Nói như vậy, chính vụ cùng quân quyền không được can thiệp vào nhau. Lấy quân chế của đế quốc mà xem, mọi tướng lĩnh phòng giữ của các quận đều có cấp bậc trung đoàn trưởng... Ân, từ quân công của ngươi mà xem, biểu hiện tuyệt vời của ngươi trên chiến trường, bảo vệ thành công doanh trại cũng không tính là đại công, mà trọng yếu hơn là, ngươi có hai thứ để được biểu dương: thứ nhất, chính là ngươi đã hiển hách đánh bị thương Heisiting. Về phần thứ hai... Đừng quên, ngươi còn giết một hoàng tử của người Odin ! Tuy rằng hoàng thất của Odin nhân số rất đông, hoàng đế Odin cũng có không ít người con, thế nhưng hoàng tử dù sao cũng là hoàng tử, ngươi chém chết một gã hoàng tử của địch nhân trên chiến trường, công lao này nói thế nào cũng không hề nhỏ. Nguyên bản ngươi chỉ là một đại đội trưởng, thuộc về sĩ quan cấp thấp, mà trên đại đội trưởng còn có tiểu đoàn phó tiểu đoàn trưởng, cũng như trung đoàn phó trung đoàn trưởng. Ngươi từ đại đội trưởng nhảy một lần lên tới trung đoàn trưởng, đã là một hơi nhảy ba bốn cấp! Từ sĩ quan cấp thấp trở thành sĩ quan đỉnh cấp trung! Nếu như tiến lên thêm một chức, như vậy ngươi sẽ bước vào hàng ngũ tướng quân cao cấp! Nguyên bản thì, đề thăng như vậy quả thực là dọa ngươi, thế nhưng theo công lao của ngươi mà xem, cũng miễn cưỡng có thể tiếp thụ, bất quá dựa theo tình huống bình thường, thì quân bộ cũng sẽ thăng chức cho ngươi tới cấp độ trung đoàn, thế nhưng chắc chắn sẽ không có quyền hành chỉ huy một trung đoàn chính quy! Tối đa chỉ điều ngươi về một bộ phận hậu cần hay một vị trí nào đó, làm ra vẻ như là nắm giữ chức vụ trung đoàn, sau đó để cho ngươi meo mốc. Nếu như ngươi muốn lãnh binh mà nói, như vậy cũng chỉ có thể được điều về một binh đoàn hạng hai phòng ngự nào đó, tối đa cũng là một gã tiểu đoàn trưởng. Đây là khác biệt giữa thực quyền và hư quyền. Nhưng bệ hạ lại cấp cho ngươi làm tướng lĩnh phòng giữ một quận, cái chức vụ này tuy rằng là mức độ trung đoàn, nhưng trên thực tế... thực tế thì quyền lực của chức vụ này không phải là chuyện đùa ! Thậm chí có thể nói, cái trung đoàn trưởng mạ vàng này, thậm chí so với những trung đoàn trưởng trong các binh đoàn chính quy, chỉ huy binh mã của một trung đoàn, còn muốn trọng yếu hơn rất nhiều ! ! Bởi vì, lấy quân chế của đế quốc, biên chế của một trung đoàn địa phương, thông thường mà nói, cũng chỉ có khoảng hai tới ba ngàn người. Hơn nữa hai ba ngàn người này chỉ đảm nhiệm công việc phòng giữ, từ trình độ huấn luyên cùng trang bị mà xem, đều so với binh đoàn chính quy của trung ương thua kém rất nhiều, dù sao quân địa phương cũng không thể bằng quân chính quy. Thế nhưng, trong khu vực một quận, mỗi địa phương đều có quân sĩ gìn giữ trị an, còn có lính thu thuế ở địa phương, cũng như nhân viên vận tải... Những người này cộng lại cũng đạt tới bảy tám nghìn nhân viên, mà toàn bộ đều quy về cho tướng lĩnh phòng giữ địa phương quản lý ! Như thế tính ra, một quận to lớn như quận Moll, tướng lĩnh phòng thủ của quận có thể chỉ huy số người, tổng lại có thể đại khái đạt tới bảy tám nghìn người ! ! Đừng vội cao hứng! Ta còn chưa nói hết ! Vẫn còn! ! Như ngươi biết, chế độ nông binh đã thực thi trong đế quốc Byzantine chúng ta hơn một trăm năm nay. Chế độ nông binh tuy rằng là kết quả chế độ quân khu Tema, thế nhưng trên thực tế, chế độ nông binh đã sớm phổ cập cho toàn lãnh thổ của đế quốc, ngay cả lãnh thổ do trung ương quản lý, rất nhiều địa phương cũng đã triển khai chế độ nông binh. Địa phương nào cũng có nông binh, nhàn thì làm nông, chiến thì làm binh! Quận Moll là một quận gần biên giới, cho nên từ sớm đã triển khai chế độ nông binh, mà căn cứ theo pháp lệnh của đế quốc, ngươi thân là tướng lĩnh phòng giữ của quận, cho nên tất cả mọi lực lượng liên quan tới quân đội đều do ngươi quản lý! Lấy trình độ phổ cập nông binh của quận Moll, ta suy tính một chút, một khi xảy ra chiến sự, dưới lệnh chiêu mộ quân sĩ khẩn cấp mà nói, quận Moll rất nhanh sẽ chiêu mộ được chí ít trên hai vạn nông binh! ! Tuy rằng chiến lực của nông binh hơi kém một ít, thế nhưng bù lại số lượng đông đảo, hơn nữa bản thân họ vì vùng đất của chính mình mà chiến đấu, về phương diện sĩ khí sẽ không cần phải lo lắng. Hơn hai vạn nông binh, hơn nữa cộng với một cổ lực lượng bảy tám nghìn người mà ta nói khi nãy... Cho nên trên lý luận mà nói, ngươi làm tướng lĩnh phòng giữ một quận, tuy rằng trên danh nghĩa là cấp độ trung đoàn, thế nhưng binh lực thực tế ở trong tay, đã có thể ngang hàng với một binh đoàn chính quy ! Ông đây tuy rằng là tướng quân, chỉ huy một binh đoàn, thế nhưng thủ hạ cũng không vượt quá hai vạn. Mà ngươi chỉ là một trung đoàn trưởng, thủ hạ của ngươi lại có thể vượt quá ba vạn ! Huống hồ, ngươi còn có thể điều động một quận cấp lương thực cho ngươi, cho dù là nhân lực tài lực vật lực, ngươi đã vượt xa một tướng lĩnh trong một binh đoàn bình thường! Tiểu tử nhà ngươi, chỉ đánh một trận chiến thì đã nắm được binh quyền một quận, trở thành một thế lực có quân số ngang hàng với bọn quân phiệt a. Hơn nữa, bệ hạ còn hạ lệnh cho ngươi kiêm luôn chức quan hành chính thành Danzeer... Ngươi đã có toàn bộ binh quyền, lại còn cấp cho ngươi quyền quản lý hành chính, cái này xem như là thiên vị cho người hoặc là một cuộc khảo hạch đối với ngươi. Mặc kệ nói như thế nào, thành Danzeer cũng là một thành trong quận Moll, toàn bộ binh quyền của quận đều thuộc về ngươi, đương nhiên lính trong thành Danzeer cũng thuộc về ngươi. Mà người quản lý hành chính của thành cũng lại là ngươi... Chí ít trong thành Danzeer, ngươi rốt cục cũng trở thành một hoàng đế nhỏ !" Ruhr giải thích như thế, Hạ Á cũng đã hiểu rất rõ ràng. Tuy rằng chỉ là thăng chức tới cấp độ trung đoàn, thế nhưng trên thực tế thì quyền lực của bản thân rất lớn ! Bản thân... Rốt cuộc cũng được tính là một bước lên trời ! Như vậy xem ra, giá trị của cái phong thưởng thứ hai, đúng là so với cái đầu còn quan trọng hơn nhiều ! Một cái quý tộc truyền thừa, lãnh địa nhiều lắm cũng chỉ là một cái thị trấn hay thành thị nhỏ mà thôi. Thế nhưng chức vị tướng lĩnh phòng giữ một quận, trái lại là đem cả một quận giao cho bản thân hắn a -- ân, tuy rằng chỉ là trên vấn đề quân sự. Nhìn biểu tình mừng rỡ của Hạ Á, Ruhr mỉm cười, lại dùng giọng nói kinh người: "Nếu như thực sự tính toán, trong ba cái phong thưởng này, cái có giá trị nhất, ta xem ra nhất định là cái cuối cùng!" "... A?" Hạ Á ngây ngẩn cả người! So với nam tước truyền thừa, tướng lĩnh phòng giữ một quận còn trọng yếu hơn? Hạ Á bắt đầu có chút mê muội. Bởi vì nội dung cái phong thưởng thứ ba rất đơn giản, đơn giản giống như là đang giỡn. Một câu nói ngắn gọn: "Cấp cho Hạ Á Lôi Minh xưng hào võ sĩ hoàng cung." "Then chốt chính là cái chữ hoàng cung ." Ruhr thở dài, cau mày nói: "Tiểu tử, ta đề nghị ngươi, ngươi thực sự nên học qua một ít thể chế của đế quốc. Ta nói cho ngươi biết, cái xưng hào hoàng cung này, không phải là một danh hào vô bổ -- trên thực tế, giai cấp cao tầng đều rất coi trọng cái danh hào này , nếu như ngươi có xưng hào hoàng cung, cho dù ngươi không phải quý tộc, cũng sẽ trở thành khách quý cho mọi người trong giới quý tộc. Mà căn cứ theo truyền thống, người có xưng hào hoàng cung, đều đạt được một cái đặc quyền, chính cái đặc quyền này, mới là thứ ngươi đáng coi trọng nhất!" "Đặc quyền? Đặc quyền gì?" "Có quyền xin yết kiến bệ hạ !" Lúc Ruhr nói ra những lời này, nếu như không phải giọng của hắn rất nghiêm túc, thì Hạ Á thiếu chút nữa nghĩ rằng tên mập mạp này là đang nói giỡn. Xin cầu kiến hoàng đế... Cái này cũng tính là đặc quyền? "Hừ, trước giờ người có thể càng tới gần bệ hạ, thì càng có thể nắm giữ quyền hành, xuất hiện thường xuyên bên cạnh bệ hạ, mới có thể dẫn tới sự quan tâm của người, có cơ hội được bệ hạ coi trọng. Thế nhưng ngươi nghĩ xem, người người đều muốn bệ hạ coi trọng, trong đế quốc lớn như thế này, cho dù là giai cấp quý tộc, từ nam tước cấp thấp tới công tước cao cấp, số lượng cũng ngàn vạn... Nếu như ai cũng chạy tới cầu kiến bệ hạ, vậy bệ hạ coi như là khỏi ăn uống ngủ nghỉ, như thế quả thật rất khó chịu a." Ruhr cười cười: "Cho nên, có thể yết kiến bệ hạ, cái này chính là một đặc quyền! Ngoại trừ tướng lĩnh ngự lâm quân đương nhiệm cùng tổng quản người hầu trong hoàng cung, đại bộ phận quan viên cùng quý tộc của đế quốc, muốn gặp hoàng đế, cũng chỉ có thể chờ chỉ thị triệu kiến của người. Nếu không, ngay cả tư cách cầu xin gặp mặt, họ cũng không có." Nói xong, Ruhr chỉ chỉ vào cái mũi của mình: "Coi như là ta, hiện tại đã là tước vị tử tước, cũng là tướng quân của đế quốc, thế nhưng ta cũng không có tư cách cầu kiến bệ hạ, chỉ có thể chờ lúc bệ hạ muốn gặp ta mới triệu hoán, ngược lại ta không thể cầu xin yết kiến hoàng thượng. Hiểu rõ rồi chứ?" "Thế nhưng, ngươi có xưng hào hoàng cung thì sẽ khác hẳn. Người có xưng hào hoàng cung, mới có tư cách cầu xin yết kiến hoàng thượng." Hạ Á có chút kinh thường: "Hừ, cũng chỉ có thể cầu xin mà thôi, không khẳng định là có thể gặp hoàng đế. Nếu như hoàng đế không chịu gặp mặt, xin cũng là vô dụng. Cho nên... cái này không thể xem là đặc quyền !?" Ruhr cười cười, nhìn Hạ Á một chút, nghiêm mặt nói: "Tên gia hỏa nhà ngươi có vài phần thông minh, chỉ tiếc là tuổi còn quá nhỏ, đối với các thể chế của đế quốc không có hiểu biết sâu sắc, ta nghĩ ngươi nên kiếm một sư phụ nhanh chóng học lấy một ít kinh nghiệm mới được." Sau đó hắn mới giải thích: "Ngươi nói không sai, chỉ có thể cầu xin, bệ hạ có thể trực tiếp không muốn gặp ngươi ! Thế nhưng cái quyền xin này, mới phán định giá cách thật sự ! Biểu thị ngươi là người có thể tùy thời gặp mặt bệ hạ, cho nên... Ngươi là người của bệ hạ ! Hiểu rõ rồi chứ ? Đây mới chính là ý nghĩa chân chính của xưng hào hoàng cung! Có xưng hào này, người ngoài đều sẽ đánh giá ngươi chính là người của bệ hạ !" Hạ Á lặng im, hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, mới rốt cục thở dài. "Quý tộc các ngươi quả thực là phức tạp, cũng không biết các ngươi làm cách nào để sống qua ngày tháng, suy nghĩ tới những chuyện quanh co chồng chéo như thế này, quả thực là làm cho người ta nhức đầu... Mỗi ngày đều phải suy tính như thế, không phải là mệt chết sao?" Ruhr lắc đầu, thấp giọng nói: "Tiểu tử, chính bởi ba cái phong thưởng này, mỗi cái đều cực kỳ trọng yếu, mới khiến ta càng thêm khiếp sợ... Bệ hạ phong thưởng cho ngươi nhiều như vậy, tràn đầy tín nhiệm, đều là việc trước đây rất hiếm thấy. Trái lại ta rất lo lắng, tín nhiệm cùng khen thưởng như thế này, chưa hẳn là chuyện tốt. Hắn cho ngươi nắm quyền to ở quận Moll, ta nghĩ hơn phân nửa là đang khảo nghiệm ngươi, nếu như biểu hiện của ngươi làm hắn thỏa mãn, tương lai ngươi sẽ một bước lên mây, thành tựu của ngươi sợ rằng sẽ vượt xa ta! Nếu như ngươi biển hiện không tốt, chỉ sợ cái chức tướng lĩnh phòng giữ quận Moll của ngươi tùy thời đều có thể mất đi, bất quá chỉ cần một công văn điều đi nơi khác mà thôi." Hạ Á cũng thu hồi tâm tư hớn hở, an tĩnh một chút, sắc mặt trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười: "Sợ cái gì! Dù sao ta vốn không có gì, nếu như bị đạp đổ, cùng lắm ta trở về làm người săn ma. Ân... không đúng, ta cuối cùng cũng có phong hiệu nam tước, có một khối lãnh địa, cùng lắm thì về đó ngồi chơi ăn uống chờ chết, làm địa chủ một vùng cũng tốt rồi." Ruhr nghe thế liền nhìn Hạ Á, thấy Hạ Á cười rất thản nhiên hào sảng, ánh mắt trong suốt có thể thấy đáy. Mập mạp thở dài trong lòng: tên tiểu tử cổ quái, hắn rốt cuộc là tâm tính bình thản, hay chỉ là trong lòng không có chí lớn? Nếu đổi lại là người khác, có cơ hội được hoàng đế trọng dụng, chỉ sợ nhất định sẽ chụp lấy, liều mạng nỗ lực một phen để chứng tỏ bản lĩnh. Hai người trong phòng trò chuyện một hồi lâu, bất tri bất giác cũng không phát hiện sắc trời bên ngoài cũng đã hoàn toàn tối đen. Ruhr xốc lại tinh thần, cùng Hạ Á giảng giải một chút về quyền cùng nghĩa vụ khi đảm nhiệm chức vụ làm tướng lĩnh phòng giữ một quận, mới nói được một hồi, bỗng nhiên từ bên ngoài cửa truyền tới giọng cười khí phách hào hùng: "Cái tên thỏ mập chết tiệt ! Đã hẹn trước đêm nay sẽ ăn nhậu, thế nhưng lại bắt ông đây đi tìm ngươi ! Ruhr, ngươi trốn ở nơi nào, mau ra đây!" Sau đó thì thấy thị vệ dẫn một người bước vào cửa phòng, hai người xoay đầu nhìn sang, cư nhiên phát hiện người tới chính là Green. Green vừa nhìn thấy Ruhr cùng Hạ Á hai người đang ngồi trong phòng, thì sửng sốt một chút, lập tức cười mắng: "Ruhr ! Ngươi hẹn ta đêm nay uống rượu, ta ở trong học viện chờ ngươi nhưng ngươi không đến, ta liền tới nhà của ngươi để tìm, thị vệ trong nhà của ngươi nói ngươi đã tới đây, nói cho ta địa chỉ, ta mới có thể tìm được nơi này! !" Ruhr nhất thời vỗ đầu, cười ha ha nói: "Ai nha! Ta thực sự thiếu chút nữa đã quên ! Ha ha, xin lỗi xin lỗi, tiểu tử này bỗng nhiên lụm được một miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống, ta đang từ từ chỉ hắn cách xử lý, cho nên quên mất ước hẹn với nhà ngươi." Green cùng Hạ Á hai ngày trước cũng đã gặp nhau ở trong quân bộ, đương nhiên là nhận thức nhau, nghe vậy liền gật đầu ra hiệu đã hiểu rõ, thoải mái tìm một cái ghế ngồi xuống: "Nga? Cái bánh to lớn nào rớt vào đầu ngươi thế?" Hạ Á đối với nhân quân gọi là Green này có ấn tượng rất tốt, cũng từng nghe Ruhr nói qua sự tích về Green, đối với truyền thuyết "hai nghìn tàn quân tử thủ thành nhỏ một tháng" của tướng quân chó điên này lại càng thêm kính phục. Hắn hướng về Green mỉm cười vui vẻ chào hỏi. Nhất là khi Ruhr nói người mà hắn sùng kính nhất chính là Green, cho rằng Green rất có tư chất để trở thành danh tướng, chỉ tiếc rằng thời vận không tốt, mới hao phí quá nhiều thời gian... Ruhr cười thần bí, đem quyển trục phong thưởng của hoàng đế đưa cho Green. Green mở ra nhìn thoáng qua, trước tiên là hắn hít sâu một hơi : "Di? Đây là bút tích tự tay bệ hạ phê chuẩn!" Không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Á . Chờ đến lúc hắn vội vã đọc hết văn kiện, sắc mặt Green nhất thời liền lộ ra vẻ khiếp sợ, buông quyển trục xuống hai mắt nhìn chằm chằm dế nhũi: "Ngươi... Ngươi... Ngươi..." Ruhr cười ha ha: "Lúc ta vừa xem qua văn kiện, ta cũng có biểu hiện giống như ngươi." Hắn bước tới vỗ vỗ Green, mới khiến cho tướng quân chó điên hồi phục tinh thần, Green nhìn chằm chằm Hạ Á, nhịn không được nói: "Tên... Tên tiểu tử nhà ngươi, sẽ không phải là con rơi của hoàng đế đấy chứ?" Dế nhũi rất bực mình, như thế nào mà thỏ tướng quân, cũng như chó điên tướng quân đều nói cùng một câu... Mẹ nó, ông đây giống như là con rơi của người khác hay sao? ! Green nhìn chằm chằm Hạ Á một hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt hiện ra một tia sáng nhiệt liệt, rồi đột nhiên nhảy dựng lên, vươn tay chụp lấy một tay của Hạ Á: "A! Ngươi quản lý quân sự của một quận... Thật tốt quá! Thật tốt quá! ! Ân, một trung đoàn phòng giữ ở địa phương, tuy rằng có hơi nhỏ... Ân, tố chất của quân sĩ trong quận cũng kém một chút, bất quá có còn hơn không! Ha ha ha ha! Thật tốt quá! Thật tốt quá! !" Hạ Á bị nụ cười của tướng quân chó điên làm cho ù ù cạc cạc, thế nhưng Ruhr ở bên cạnh lại đoán ra tâm tư của Green: "Hừ, cái tên chó điên nhà ngươi, lẽ nào ngươi vừa nghĩ ra biện pháp, muốn cấp cho thủ hạ của ngươi ở trong học viện một con đường lập nghiệp?" "Ha ha ha ha ha ha! !" Green cười ha ha vài tiếng, sau đó dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn Ruhr: "An bài học viên của ta... Ân, tên thỏ tướng quân nhà ngươi, không phải cũng đã an bài cho ta mười danh ngạch hay sao? Như thế cũng là tốt rồi. Còn về phần Hạ Á, nếu như cấp cho ta một ít mặt mũi mà nói, ta còn vài tên học viên có bản lĩnh không tồi, ân, đều là quân nhân hợp cách a! Nếu như sau khi tốt nghiệp bị quân bộ ném vào một gốc không dùng, chậm rãi rỉ sắt, hoặc là bị đám quân phiệt hủ hóa... Như thế là uổng phí tâm huyết của ta ! Nếu như Hạ Á có thể quản lý quân sự của một quận mà nói, tuy rằng làm tướng lĩnh phòng giữ ở địa phương có hơi thấp, bất quá tên tiểu tử này lại được Ruhr nhà ngươi luôn luôn khen ngợi, như vậy chắc chắn sẽ không hề thua kém! Ta tin hắn! Ta giao thủ hạ của ta cho hắn, nhất định là sẽ có đất để dụng võ." Ruhr suy nghĩ một chút, cũng gật đầu: "Ân, không sai... Nếu như muốn vào các binh đoàn trung ương thì có chút khó khăn, vây cánh của quân phiệt mấy năm gần đây xem người tốt nghiệp từ học viện ra đều là cái gai trong mắt, quân bộ lại bị mấy tên gia hỏa kia nắm giữ, chắc chắn sẽ không đơn giản liền cho các học viên tốt nghiệp được điều tới các binh đoàn trung ương. Nếu như để học viên tốt nghiệp đi tới địa phương do tướng lĩnh phòng giữ quản lý mà nói, người trong quân bộ chắc cũng sẽ không có quan tâm, nói không chừng sẽ buông tha cho bọn họ..." Green phảng phất như rất vui vẻ, nhìn chằm chằm trái phải Hạ Á một chút, bỗng nhiên trên mặt tên gia hỏa này hiện ra một nụ cười cổ quái. "Ách... thật ra ta còn có một ý định trong đầu." Green bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn Hạ Á: "Tướng lĩnh phòng giữ Hạ Á đại nhân... Ân, không biết trong đám thủ hạ của ngài có hay không còn trống chức vị trung đoàn phó? Sau này ngài lên nắm giữ thực quyền, bên cạnh cũng cần phải có một người am hiểu quân vụ để làm một ít công việc lặt vặt đây!" Ruhr cũng vỗ đùi: "Đúng vậy! Ta suýt nữa cũng quên chuyện này. Tiểu tử này tuy rằng không tồi, thế nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm, tùy tiện quản lý một cái quận to lớn như thế, bên cạnh cũng phải có một trung đoàn phó đầy đủ kinh nghiệm phụ tá hắn mới được." Ruhr nhìn Green: "Ngươi có hay không là đang đề cử một người phù hợp với vị trí này? Để ta đoán xem... Có phải hay không là một bảo bối nào đó trước đây tốt nghiệp nhưng không được trọng dụng, ngươi muốn nhân cơ hội này điều động người đó tới? Hay là một trong những bạn già nào đó của ngươi?" Green cười hắc hắc, bỗng nhiên chỉ vào cái mũi của mình: "Ngươi xem, ta đủ tiêu chuẩn không?"