Liệp quốc
Chương 113 : Tự rước lấy nhục
Mấy câu nói này cực kỳ khiêu khích cùng kiêu ngạo, còn pha thêm vài phần phong thái của một tên tay sai cao cấp, ma pháp sư nói xong, lập tức liền lui về núp sau lưng Hạ Á.
Võ sĩ giáp đen nhất thời xìu xuống, vẻ mặt mọi người nguyên bản đều đầy tức giận, thế nhưng vừa nghe Tatara nói xong, mọi người đều biến sắc!
Heisiting? !
Đối với mỗi một người Byzantine mà nói, có lẽ còn có người còn không biết tên hoàng đế của họ gọi là gì, thế nhưng. . . cái tên Heisiting này, sợ rằng ngay cả người điếc cũng biết rõ ! !
Ngay cả Heisiting cũng bị thương dưới tay tên gia hỏa này, lẽ nào cái tên gia hỏa đang ngạo mạn ngồi ở đằng kia, khuôn mặt hiện lên một vẻ đại gia, cư nhiên là người xuất hiện trong lời đồn gần đây, là vị dũng tướng đánh bị thương Heisiting ở trên chiến trường? !
Vẻ kiêu căng của đám người võ sĩ giáp đen Afuleika nhất thời xì như một cái bong bóng thủng, trong lúc nhất thời, vẻ mặt của võ sĩ giáp đen càng thêm trắng bệch, kiếm đang cầm trong tay cũng không biết là nên chém ngang hay đâm thẳng, hay là nhanh chóng thu hồi lại?
Đùa giỡn cái gì thế này? Đối phương ngay cả Heisiting còn đánh cho bị thương, với bản lĩnh tí tẹo của bản thân thì tính là cái gì? !
Thế nhưng những lời này rơi vào tai của Hạ Á, nhất thời khuôn mặt của dế nhũi liền đỏ lên giống như là bị hỏa thiêu.
Hắn mặc dù có chút tiểu nhân vô sỉ (ách, thỏ tướng quân Ruhr, kẻ đáng thương, Aokesi, Thiên Công, Tatara, cùng với tên Bangfuleite chết oan thê thảm, toàn bộ đều phản đối. . . ), thế nhưng dù cũng có chút lòng tự trọng a.
Nhất là lúc Tatara nói Heisiting bị Hạ Á trực diện đánh cho thụ thương mà chạy loạn, càng khiến cho khuôn mặt của Hạ Á đỏ hơn cả cái mông khỉ.
Ân, trọng thương là không sai, chạy trối chết cũng là không sai. . . Bất quá, cái đó hình như là bản thân hắn mới đúng. . .
Hắn biết rõ của bản lĩnh của bản thân, nếu như thật sự gặp Heisiting, chạy trối chết chắc chắn chính là bản thân hắn. Hơn nữa. . . Ách, lấy tốc độ của con chiến mã màu đen của Heisiting, sợ rằng hắn có thể chạy thoát được hay không cũng là một vấn đề.
Thế nhưng biểu hiện này của Hạ Á, rơi vào trong mắt đối phương thì hoàn toàn khác hẳn: chỉ thấy vị cao nhân trong truyền thuyết đánh bại Heisiting bỗng nhiên trong lúc đó đầy mặt là ánh sáng màu đỏ, thần sắc vô cùng uy nghiêm!
Về phần ánh mắt đang né tránh thì. . . Ánh mắt như điện a!
Sắc mặt của võ sĩ giáp đen Afuleika cứng lại, hắn thở hắt thật dài một hơi, vẻ mặt do dự một chút, rốt cục cũng lộ ra một tia cứng rắn, cắn răng, ngẩng đầu nói: "Nguyên lai các hạ là vị dũng tướng trong truyền thuyết đã đánh bại Heisiting của Odin. . . Ân, ta nghe nói qua tên của ngài, Hạ Á tiên sinh! Tuy rằng ta rất sùng kính sự tích dũng mãnh của ngài, thế nhưng dù sao ta cũng là một võ sĩ, có sự tôn nghiêm của chính mình! Nếu vừa rồi ta đã phát ra lời khiêu chiến, ta cũng sẽ không thu hồi ! Bằng không ta cùng võ sĩ đoàn của ta, sau này cũng không thể nhìn mặt người khác!"
Afuleika chậm rãi đem kiếm vắt ngang, cắn răng nói: "Ta tuy rằng tự biết không phải đối thủ của ngài, thế nhưng cũng liều mạng để lĩnh giáo một chút thần kỹ của ngài ! Xin ngài chỉ giáo thêm !"
Nói xong, vẻ mặt của vị võ sĩ giáp đen rất kiên định, liền giống như là hắn sắp bị đưa ra pháp trường.
Hạ Á nhếch nhếch miệng, còn chưa kịp nói, chợt nghe thấy trong đầu vang lên một tiếng "xuy" cười nhạt, tiếng cười tràn ngập vẻ khinh thường, chính thị là do Dora phát ra.
Con rồng cái này dùng giọng nói đầy vẻ giễu cợt: "Cực kỳ vô sỉ a! Heisiting nếu như nghe thấy những lời này, chỉ sợ hắn thực sự sẽ cười tới rụng răng. Hừ, thực lực của tên võ sĩ nhân loại trước mặt không tầm thường, tuy rằng đấu khí xa xa còn chưa đạt tới đỉnh phong, bất quá kiếm kỹ trong tay hắn thực sự là sắc bén tàn nhẫn. Ngươi cùng hắn đánh một trận, nếu như không phải liều mạng mà chỉ là tỷ thí mà nói, cho dù ngươi có thắng được hắn, ngươi cũng sẽ ăn không ít đau khổ."
Hạ Á bị Dora châm chọc, thế nhưng cũng không nói lời phản bác. Trong lòng hắn rõ ràng biết được những lời con rồng cái này nói là không sai-- nếu như không phải liều mạng mà nói, lấy phi hồng sát khí của bản thân hắn tuy rằng có thể đánh bại võ sĩ giáp đen Afuleika, thế nhưng đấu khí của đối phương cũng sẽ phá hỏng phòng ngự máu rồng của hắn, nếu muốn toàn thắng thì đó là không có khả năng, không thể nào tránh được bản thân hắn không bị thương. Hơn nữa. . . nhìn thân pháp của đối phương mẫn tiệp linh xảo, kiếm pháp cũng là biến hóa mau lẹ tàn nhẫn, so với các địch nhân chém mạnh bổ mạnh khi bản thân còn trong quân đội cũng khác nhau nhiều lắm, một địch nhân như vậy bản thân hắn là chưa từng gặp qua, ngay cả lúc thi triển ra phi hồng sát khí. . . có hay không khả năng chém trúng được đối phương thì vẫn còn chưa biết ! Một khi không cẩn thận mà nói, hắn cũng có khả năng thua a.
Dù sao, lần trước đánh bị thương Heisiting, cũng là do dế nhũi đánh lén, còn có cái tên Bangfuleite kia làm bia đỡ đạn hấp dẫn lực chú ý của Heisiting, hơn nữa còn sử dụng chiêu "long thứ" cực mạnh của bản thân, mới có thể một kích đắc thủ.
Mắt thấy vẻ mặt của tên Afuleika kiên quyết đòi khiêu chiến, trong lòng dế nhũi nhanh chóng cân nhắc, nhất thời một cái ý niệm xấu xa hiện lên trong đầu. . .
Hắn chậm rãi đứng dậy, sau đó từng bước di chuyển vòng qua cái bàn, hắn vừa đi tới, vừa đem hỏa xoa đang cắm bên hông rút ra.
Động tác của Hạ Á rất chậm, hơn nữa bộ dáng cũng không hề ẩn tàng lực lượng, Afuleika lúc này đã chuẩn bị rất tốt, nhưng vẫn như cũ đứng yên bất động, chỉ là hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á.
"Ngươi cũng biết, ta là người trong quân đội." Sắc mặt của Hạ Á rất nghiêm túc, khuôn mặt của hắn nguyên bản lúc bình thường đã thuần phát trung hậu, nhất là bộ dáng tươi cười vô hại, càng làm cho người khác rất dể mắc lừa. Chỉ thấy Hạ Á chậm rãi giơ hỏa xoa trong tay lên, cố ý làm ra vẻ mặt rất thản nhiên-- Afuleika vẫn như cũ không hề nhúc nhích, hắn cũng rất yên tâm rằng vị anh hùng cường giả này sẽ không là cái loại tiểu nhân đánh lén người khác.
Hạ Á cũng không nghĩ sẽ đánh lén đối phương, thần sắc của hắn nghiêm nghị, bỗng nhiên đưa tay gõ vào thân hỏa xoa một cái, ong một tiếng, hỏa xoa nhất thời phát ra âm thanh giống như là rồng gầm!
"Là người trong quân đội, ta đương nhiên phải tuân thủ quân kỷ, không thể tùy tiện cùng người đánh nhau, càng không thể đánh đấm lung tung làm bị thương người khác." Hạ Á cố ý thở dài: "Cho nên, ngươi muốn tỉ thí cùng ta, yêu cầu này ta chỉ sợ không thể đáp ứng cho ngươi. . . Ân, chỉ cần ngươi có thể ngăn cản một xoa của ta, thì là ngươi thắng, như thế được chứ? Nhìn kỹ đây !"
Nói xong, Hạ Á không đợi đối phương trả lời, hít sâu vào một hơi, trong nháy mắt hai con mắt của hắn hiện lên một tia ánh sáng màu đỏ tươi, hỏa xoa trong tay từ từ chém xuống !
Một bổ này của hắn, động tác cũng không nhanh, thậm chí còn có bộ dáng rất chậm, hỏa xoa chậm chạp hạ xuống.
Hắn đã nói trước "ngăn cản được một xoa của ta, thì là ngươi thắng", hơn nữa hỏa xoa hạ xuống, trên thân hỏa xoa cũng không có ánh sáng đấu khí, động tác thì nhìn rất chậm, dường như không có bao nhiêu sức mạnh, thực sự không làm cho người khác phải kiêng kỵ.
Quả nhiên Afuleika đã mắc lừa!
Hắn hầu như là làm theo bản năng đưa kiếm ra đỡ, phản ứng của hắn cũng xem như là khá nhanh, trên thân kiếm, trong nháy mắt liền toát ra ánh sáng đấu khí. . .
Nếu như hắn không đỡ, mà là nhảy né sang một bên, sau đó dùng kiếm kỹ sắc bén tàn nhẫn phản kích mà nói, như vậy mặc dù chưa hẳn thực sự có thể đánh bại Hạ Á, thế nhưng nhiều ít cũng có ba phần cơ hội, nhưng lúc này hắn dùng cứng đối cứng, thực sự đã lọt vào bẫy của Hạ Á!
"Xoẹt" một tiếng, thanh kiếm trong tay Afuleika hầu như trong nháy mắt liền bị cắt làm hai đoạn, mặc dù thanh kiếm làm bằng tinh cương rất cứng, thế nhưng thân kiếm đơn giản liền bị cắt đứt, mà lúc hỏa xoa hạ xuống, hỏa xoa mang theo sắc bén của phi hồng sát khí, hơn nữa lực lượng của Hạ Á nguyên bản rất hùng hậu, nhất thời chấn cho cánh tay của Afuleika hoàn toàn tê dại, toàn thân của hắn rung lên, liền lảo đảo lui về phía sau vài bước, mới có thể đứng vững trở lại, nhìn nửa đoạn kiếm đang cầm trong tay một chút, lại nhìn Hạ Á đang ngạo nghễ đứng ở trước mặt, Hạ Á lúc này đã thu hồi hỏa xoa, vẻ mặt cười nhưng không cười nhìn bản thân hắn. . .
Trong nháy mắt mặt của Afuleika liền xám như tro, hắn đã nhiều năm luyện tập võ nghệ, thế nhưng không nghĩ tới hôm nay đứng trước mặt người này, mặt đối mặt nhưng lại không đỡ được một kích của đối phương ! Lúc này tâm thần của hắn bị kinh sợ, hoàn toàn quên mất bản thân hắn vừa rồi đã không né tránh, cùng với nguyên nhân bản thân hắn không lấy sức mạnh làm chủ đạo, vân vân các lý do. Chỉ là lúc này hắn đã bị một kích của đối phương làm cho chấn động toàn bộ ý tứ.
"Ta. . . Ta thua!"
Giờ khắc này, trong lòng Afuleika đã mất hết can đảm, hắn cũng là người có kiến thức, vũ khí trong tay đối phương cho dù rất sắc bén, thế nhưng có thể đơn giản liền cắt đứt kiếm của bản thân hắn, hơn nữa vết cắt rất bằng phẳng, hiển nhiên vũ khí không phải là nhân tố chính, mà là một loại lực lượng thần kỳ! Lúc đỡ một kích vừa rồi, bản thân hắn rất rõ ràng cảm nhận được một cổ lực lượng vô cùng cường đại và sắc bén trong nháy mắt hạ xuống, không cách nào ngăn trở, liền đơn giản đột phá đấu khí của bản thân!
Căn bản là không đỡ được a!
"Ta, ta tự rước lấy nhục, ta không có lời gì để nói !" Afuleika dùng sức ném chuôi kiếm lên mặt đất, giờ phút này trong lòng hắn là một mảnh mù mịt, mọi lý tưởng hào hùng đều đã tiêu tan thành mây khói ! Bản thân hắn nguyên bản tạo ra cái võ sĩ đoàn này, ba năm trước đây trong lần đại hội giác đấu trước ở Aosiji Liya hắn cũng đã từng bộc lộ tài năng, trở về tiếp tục khổ luyện ba năm, nguyên bản lần này hy vọng có thể đạt được thành tựu lớn hơn trước đây, lại không nghĩ tới, gặp phải cao thủ chân chính, cư nhiên ngay cả một kích cũng không đỡ được !
Hắn xoay người muốn đi, ngay cả nói chuyện hắn cũng không muốn. . . Thậm chí đã có ý định trở về nhà, cũng không muốn tiếp tục đi tới Aosiji Liya, miễn cho lan truyền nổi nhục này ra ngoài.
Thế nhưng hắn mới mới vừa bước được hai bước, chợt nghe thấy Hạ Á ở phía sau mở miệng quát bảo ngưng lại : "Chờ một chút!"
Afuleika xoay người, nắm chặt song quyền, trầm giọng nói: "Tài không bằng người, tâm phục khẩu phục. Thế nhưng, các hạ còn muốn như thế nào nữa đây? Lẽ nào muốn đuổi tận giết tuyệt sao?" Dừng một chút, hắn bỗng nhiên lộ vẻ sầu thảm cười nói: "A ! Ta quả thực quá hồ đồ ! Tỷ thí thua, há có thể không để lại thứ gì trên người sao !"
Hắn xoay người lại, trừng mắt nhìn Hạ Á lớn tiếng nói: "Ta lưu lại một cánh tay phải cho ngươi, kiếp này sẽ không còn tiếp tục sử dụng kiếm ! Như thế ngươi thỏa mãn rồi chứ ? !"
Hắn vừa nói ra, rất nhiều đồng bạn ở bên cạnh đều kinh hô, không ít người bắt đầu la ó phản đối, mắt thấy bọn họ đã rút kiếm chuẩn bị nhào tới !
"An tĩnh! Toàn bộ im miệng ngay cho ông ! !" Hạ Á bỗng nhiên hét to, hắn trừng to hai mắt, lớn tiếng nói: "Ồn chết đi được ! Cái tên giả hỏa nhà ngươi bị bệnh thần kinh hay sao? Điên vừa vừa thôi, ta lấy một tay của ngươi làm gì, đem nướng rồi ăn à ?"
"Vậy ngươi. . ."
Hạ Á cười hắc hắc, bộ dáng tươi cười của hắn có bao nhiêu thành khẩn đều một lần bộ lộ hết ra, chậm rãi nói: "Lúc nãy ta nhìn thấy ngươi đánh nhau, kiếm kỹ của ngươi quả là không tồi, cho nên mới mở miệng khen hay. Bất quá . . . Thành thật mà nói, kiếm kỹ của ngươi cũng có chút khuyết điểm, ta xem ra ngươi cũng là một người có khí phách, là một hán tử rất gan dạ, nếu như ngươi nguyện ý mà nói, ta không ngại cùng ngươi hoàn thiện kiếm kỹ của ngươi một chút."
Nói xong, khuôn mặt hắn lại hiện ra một vẻ tươi cười đầy tha thiết kỳ vọng, Dora ở trong đầu nhất thời khinh bỉ chửi mắng: "Vô sỉ, quá là vô sỉ ! Rõ ràng là lừa gạt học lấy kiếm pháp của người ta, cư nhiên còn dám lớn tiếng tuyên bố chỉ điểm cho người ta!"
Truyện khác cùng thể loại
531 chương
33 chương
148 chương
66 chương
541 chương
1541 chương
386 chương
115 chương
124 chương