Liên quân mobile: du hành athanor " quyển 2"

Chương 91 : Chuyến tàu sinh mệnh

Những quả bom lại tiếp tục được dội xuống, hai trong số đó trúng ngay chỗ cả đám đang đứng. Rất may mắn là Marja đã hóa ác hồn, Phúc dùng Tenkai, tôi thì có khả năng hồi phục bằng ma thuật sinh mệnh nên không việc gì. - Nguy hiểm thật, nếu chúng cứ đánh bom như thế này, chúng ta ở đây thế nào cũng lãnh đủ. Đi thôi, hướng Bắc. - Rõ! - Bắt lấy bọn chúng! - Một tốp lính từ đâu xuất hiện chắn đường, chúng bao vây cả ba. Tôi lẩm bẩm: - Tao phải ra tay vậy. Mộc thuật: mưa tên! Một cơn mưa tên từ trên trời rơi xuống, bọn lính trúng khá nhiều đòn nhưng có vẻ không xi nhê cho lắm. Chúng vẫn tiếp tục đuổi theo nhưng tốc độ chậm, điều đó khiến cả ba nhanh chóng tẩu thoát. - Nguy hiểm thiệt. - Tôi lẩm bẩm. - Chết đi! - Nakroth từ đâu xuất hiện ném cây bảo đao xuống chỗ cả đám đang chạy. - Lại là tên này! Cây trói! - Tôi vận chiêu. Hắn ta lả lướt trong không trung rất điệu nghệ, tôi cố hết sức vẫn không bắt được hắn ta. Phúc cũng tham gia phụ tôi bằng cách phóng hỏa nhưng cũng bất lực. Nakroth cầm bảo đao lao tới, hai thằng bị chém hai nhát. Phúc bị trúng đòn bất ngờ nhưng sau đó dùng kiếm nguyên tố phản công. Tôi tạo một thanh gươm đánh trả. Tôi chém một nhát từ trên xuống, Nakroth dùng bảo đao chắn đòn rồi dùng bảo đao còn lại chém ngang nhưng Phúc đỡ được. Nó tungg cước chìm vào chân Nakroth, hắn ta bị đau nên lùi ra một bước. Băng lên, tôi tung Andurasengan vào hắn nhưng không trúng, thứ mà tôi đánh trúng là một tòa nhà. Nó đổ sập xuống, xui thay một nhóm người trong nỗ lực chạy giặc bị tòa nhà đè trúng, họ chết ngay tại chỗ. - Chết rồi ... - Tôi mím môi. - Ha ha, ngươi hay lắm. - Tên Nakroth cười khẩy - Giờ thì ta sẽ cho ngươi đi theo bọn chúng. VÚT, Nakroth chém một nhát nhưng tôi né được. Phúc niệm thuật: - Thổ thuật: đầm lầy từ thẩn. - Vô ích thôi! - Nakroth nhảy lên, hắn ta vòng ra phía sau bổ một đòn cước vào đầu tôi khiến tôi chới với ngã lăn ra trước. Marja thấy nguy nên vội nhảy vào can thiệp, cô tung một bầy trùng chui vào bên trong bộ áo giáp của tên Nakroth. Hắn ta gào thét khi bị cắn xé mà lăn lộn ra đất. Tranh thủ lúc hắn ta đang nằm đất, cả ba tiếp tục chạy về hướng Bắc, nơi có ga tàu hỏa. Thật sự tôi không chắc là xe lửa còn hoạt động được không sau khi bị đánh bom như thế này, tôi mong là ổn. Từ hai bên đường, những tên lính lực lượng Sa Đọa phục kích, chúng cầm sẵn súng chờ người đi qua là xả. Xui thay, cả ba chúng tôi lọt vào nơi này. - Thổ liên thủy thuật: Hà! - Cái gì? - Bọn lính trố mắt khi con đường bên dưới trở thành một con sông lớn. Ba người nhanh chóng lặn xuống rồi bơi, bọn lính đuổi theo chiều của dòng nước. Nhìn lên phía trên, dù ban đêm nhìn không rõ nhưng tôi thấy chúng vẫn rất dai sức. Phúc ôm lấy tôi và Marja rồi dẫn đường. Bất chợt tôi thấy cả ba đang đi bên dưới một tòa nhà, vào trong thì cả ba ngoi lên thở một tí. Tôi hỏi: - Mày đào xuyên nhà à? - Chỉ có thế mới cắt đuôi được chúng. - Ơ ... Hùng! Phúc! - Một giọng nói vang lên. Tôi và nó ngơ ngác nhìn quanh, ai kêu thế nhỉ? Ngó nghiêng một lúc, tôi nhìn thấy đội bóng Athanor đang ở trong tòa nhà này, bọn họ đang ở dưới tầng hầm của một khách sạn. Nhìn thấy mọi người, Marja mừng rỡ vì bọn họ đều ổn. Lill nói rằng tình hình bên ngoài đang rất nguy hiểm, nếu ra ngoài bây giờ thì coi như khả năng ăn xôi gà là cực kì cao. Song, Marja nói rằng cần phải lên được chuyến tàu cuối ở ga, như thế thì mới sống nổi. Lill quát: - Làm sao mà đến đó được? - Chắc chắn được, cô cứ yên tâm. Các thành viên của đội bóng thì mỗi người một ý, Hải và Kriknak muốn rời khỏi đây trong khi Allain và Heray có phần lưỡng lự. - Lẹ đi, không có thời gian. - Nguy hiểm đấy, không đùa được đâu. ẦM ẦM, mấy quả bom lại rơi xuống. Tầng hầm không chịu nổi sức nặng, nó đổ sập xuống. Tôi và Phúc kéo Hải và Kriknak ra ngoài, Allain và Heray được Lill và Marja kéo ra. Giờ đây, không còn cách nào khác là phải chạy. Marja bảo: - Chạy trước có phải hay hơn không? - Bắt bọn chúng! - Lại một đám lính nữa. Chúng xả đạn liên tục về phía cả nhóm, buộc nguyên đoàn phải nấp vào những tòa nhà, thùng gỗ bên cạnh. Hải bảo: - Tầm này để tao! Ngưng đọng! Thời gian ngừng lại, bọn lính đứng yên. Hải dẫn tất cả mọi người rời khỏi khu vực bọn chúng phục kích, quãng đường cũng không xa lắm. Khi thời gian bình thường trở lại cũng là lúc bọn lính ngừng lại, chúng đến kiểm tra thì trố mắt khi không thấy tên nào. - Nhanh lên, chúng ta không có thời gian đâu. - Tới ga rồi kìa! - Tôi hét lớn. Rất may mắn là chiếc tàu hỏa không bị gì, cả nhóm nhanh chóng lên tàu. Chuyến tàu không có một ai, gần như trong thành phố không còn ai sống sót hay sao ấy. Lill nhanh chóng lên đầu máy, xúc than rồi đốt cháy động cơ. Cô ngay lập tức khởi hành chuyến tàu quan trọng này. Chuyến tàu ì ạch khởi động, cả đám đang ngồi trên tàu thì hoảng hốt khi bọn lính đang đuổi theo. Chúng mang theo những quả lựu đạn, phóng lựu rất mạnh. Tàu thì cứ ì ạch, ở đây thế nào cũng chết. - Lill, lâu thế? - Hải ngước lên. - Tàu ì ạch quá, kiểu này toang mất. Phúc mím môi: - Đành phải dùng chiêu này vậy. Ngũ nguyên liên thuật: năng lượng! XÌNH XỊCH XÌNH XỊCH, tiếng tàu hỏa lăn bánh vang lên cùng với tiếng tu tu của đầu máy xe lửa. Bọn lính bên dưới cố nã đạn rồi lựu đạn nhưng vô ích, chuyến tàu đã khởi hành. Ngồi trên xe lửa, tôi thở phào nhẹ nhõm: - Đ*t, muốn chết đi sống lại vậy á. - Hi vọng là mọi việc suôn sẻ. - Marja. - Vậy giờ mình đi đâu tụi bây? Tôi tặc lưỡi: - Chịu. Có thằng nào có vé không? - Điên, tụi mình đang chạy giặc mà hỏi có vé không. Đấm mày giờ! - Hải quát. - Chuyến tàu này hả, xuống địa ngục. - Một giọng nói lạ xuất hiện. Ai nấy ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Marja đứng dậy quát lớn: - Ai đó? - Bọn tao đây. - Một đám người bước ra. Tất cả mọi người không khỏi giật mình khi đây là quân lính của lực lượng Sa Đọa, người cầm đầu đám này chính là ... - Hiếu! Không thể người được, thằng Hiếu chỉ huy lính lực lượng Sa Đọa. Tôi cố trấn tĩnh nó: - Ê ê mày bình tĩnh ... - Giết chết bọn chúng cho ta. Phúc mím môi: - Chạy cũng không yên với bọn này! Allain và Heray cũng lao lên, Phúc và Allain dùng thanh kiếm của mình chém bay đầu mấy tên. Heray lao tới tung liên tiếp những đòn cước. BỐP BỐP, mấy tên lính bị đánh mạnh vào thành tàu, chúng lăn ra bất tỉnh. Hiếu thấy quân của mình đang thất thế cũng lao vào. - Chết đi! - Hiếu nhấc kính. - Tổ cha mày! - Phúc đấm thẳng vào mặt nó, dù lực không được như ý nhưng ít ra cũng cản được đòn Hetagan. Cả đám nhanh chóng lao vào khống chế Hiếu, tôi lo giải quyết đám lâu la còn lại. Tình hình có vẻ tạm ổn. - Xong xuôi, mọi chuyện có vẻ ổn rồi. ẦM ẦM, một tiếng nổ lớn bất ngờ. Toa tàu bị đánh bom thì phải, tôi nghe tiếng nổ rất gần đây. Nhìn sang xung quanh, nơi đây là rừng núi, khả năng kẻ địch đang ẩn ấp gần đây, nếu xuống tàu sẽ rất nguy hiểm. - Tức thật! - Lill chạy lên toa - Tàu không chạy được nữa, xuống cuốc bộ thôi. - Khỏi, em lấy xe cho. - Để tao nữa. - Phúc cũng tham gia. Hai đứa tạo ra hai chiếc xe vượt địa hình, chia nhau người lên ngồi. Cả đám bỏ lại chiếc tàu hỏa đang nằm giữa đường và bốc cháy dữ dội mà lên xe chạy. - Bắn chúng! Đúng như tôi dự đoán, ở đây có địch. Hải ngồi sau lưng tôi tạo một khẩu tiểu liên ra sức bắn về phía những bụi cây, tôi nghe tiếng Á á rên rỉ, có lẽ là chúng chết. Có mấy tên chơi liều lao ra giữa đường chặn xe, chúng bị cán chết ngay trong một nốt nhạc. Cứ tưởng mọi việc đã êm xuôi thì nào ngờ ...