Tiên hoàng chết đột ngột, trước khi lâm chung đưa một cây quạt cho Mộ Dung Tiểu Thất. Kẻ có rắp tâm gièm pha, di chiếu sắc phong thái tử do hoàng hậu làm giả, di chiếu thật viết trên cây quạt kia, người có quạt tẩm hương mới là chủ nhân chân chính của hoàng cung. Vì thế, đương kim hoàng thượng vẫn coi Tiểu Thất là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt. Mà hoàng thất cũng quy củ, vì phòng ngừa huynh đệ bất hòa, mưu triều soán vị, võ học đế vương chính tông chỉ truyền cho thái tử, các nam tử khác trong hoàng tộc không có tư cách học võ công. Mộ Dung Tiểu Thất lại không biết sống chết đề nghị với hoàng đế, hắn muốn học võ. “Nàng biết không, Liên Tử, vì thân võ công này, ta phải trả cái giá đau đớn.” Mộ Dung Tiểu Thất nói, “Hoàng huynh bảo, nếu ta chịu ăn một loại độc dược chỉ có thể sống đến năm hai lăm tuổi, hắn sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của ta.” Ta khẽ run rẩy: “Huynh đồng ý?” “Đúng thế, ta đồng ý.” “Vì sao?” “Bởi vì ta cảm thấy một ngày nào đó ta sẽ gặp được một nữ nhân vừa ngốc vừa xấu, nếu ta không có võ công, lấy gì mà bảo vệ nàng?” Hắn nói chân thành tha thiết dị thường, ta suýt nữa cảm động rưng rưng, ai ngờ ta còn chưa suy ngẫm tường tận sự vô lý của câu chuyện, hắn đã cười xấu xa nói: “Qua mùa hè này là ta hai lăm tuổi, có phải nàng nên chọn một ngày viên phòng với ta không? Nhỡ đâu ta chết thật, chẳng phải nàng hối hận muôn phần, không còn cơ hội sao?” Ta hiểu ra, hắn lại trêu chọc ta! Cái gì mà quạt tẩm hương, cái gì mà không thể học võ, cái gì mà sắp chết, chẳng qua là thủ đoạn giành lấy sự thương cảm của ta, hắn chỉ cần nói vài câu là có thể chi phối cảm xúc ta rồi. Trong lòng dâng lên một cơn phẫn nộ vô danh, hắn lại không phát hiện ra, tiếp tục trêu đùa: “Đêm xuân rất ngắn, nếu nàng muốn, nhất định phải nắm lấy cơ hội đấy, nhỡ ta chết rồi…” Không nhịn được nữa, ta đuổi hắn ra ngoài. Bên ngoài cửa, Mộ Dung Tiểu Thất vẫn nghiêm trang hỏi: “Liên Tử, nếu một ngày ta chết đi, nàng có đau lòng vì ta không?” “Huynh mau mau đi chết đi! Ta vốn không hề thích huynh!” Đáp lại hắn, là tiếng hô tức tối của ta. Ta vốn không hề thích huynh. Ta không thể tưởng tượng nổi, đó là câu nói cuối cùng của ta với Mộ Dung Tiểu Thất. Ta gào thét xong, bên ngoài lặng không tiếng động, ta chạy ra cũng không thấy bóng dáng hắn. Mộ Dung Tiểu Thất cứ như vậy biến mất khỏi trấn Thanh Hà. Cho đến một ngày, người trên trấn tập trung trước một tờ bố cáo, dồn dập bàn luận: “Hoàng đế đi tuần phía Nam này, nghe nói là ra cung giải sầu, Thất vương gia tháng trước đột tử, trong cung có nhiều lời dị nghị…” Ta loạng choạng lùi về sau, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì bất lợi về Mộ Dung Tiểu Thất nữa. Lúc khuỵu xuống, ta ngã trên người một người khác. Là Tô Tử Thanh. Tô Tử Thanh nói cho ta biết, Mộ Dung Tiểu Thất đã chết rồi. “Uống thuốc độc hoàng thượng ban cho, không thể nào sống quá hai lăm tuổi. Ta chưa từng gặp kẻ nào kỳ quái như hắn, chỉ vì võ công mà ngay cả mạng cũng từ bỏ.” Tô Tử Thanh nói, “Về sau ta mới biết, hắn làm vậy vì muốn bảo vệ một người. Hắn nói lần đầu tiên thấy ngươi, ngươi đang đeo một giỏ thuốc chạy theo ta, chấp nhất đuổi cả một đường dài, bị ngã người đầy bùn đất vẫn đứng lên chạy tiếp, hắn tận mắt chứng kiến ngươi rơi xuống núi, muốn ra tay cứu ngươi nhưng lại không có võ công, chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi biến mất trước mắt hắn…” Hóa ra, hồi đó Mộ Dung Tiểu Thất đã cứu mạng ta. Buồn cười là ta chẳng nhớ được gì cả. Tô Tử Thanh thương hại nhìn ta: “Hắn dùng cây quạt đổi lấy mạng ngươi, tương đương với việc vứt bỏ cơ hội cuối cùng đổi lấy giải dược của hoàng thượng. Ta không lập tức bắt hắn về kinh, vì ta biết hắn không thể sống lâu nữa, không ngờ người không cho hắn cơ hội nào cả.” “Ta không cố ý…” Ta biện minh, lại như lẩm bẩm độc thoại. Tô Tử Thanh nở nụ cười: “Ta không trách ngươi, ta đến chỉ vì muốn đưa cho ngươi một thứ.” Cây quạt mang theo hương khí nhàn nhạt đặt xuống tay ta, y nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng nói, sự tình đã sáng tỏ, cây quạt này chỉ là di vật của mẫu phi Thất vương gia thôi, không có bí mật to lớn gì, nó vốn thuộc về Tiểu Thất, bây giờ Tiểu Thất mất rồi, ngài bảo ta giao cho ngươi.” Cầm cây quạt từng ở bên Mộ Dung Tiểu Thất không rời, ta tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng ta chỉ im lặng nhìn Tô Tử Thanh rời đi.