Liên Hoa Bảo Giám
Chương 360
Ánh sáng quét qua chiến trường, chọn một đám vong linh tụm lại cùng một chỗ.
- Thệ Tuyết!
Kiếm đạn khẽ ngâm, thân ảnh bạch y từ trên trời giáng xuống! Tuyết liên hiện, vong linh gục, ngàn vạn cánh hóa như băng tuyết bay xuống, trong chớp mắt bảy tám trăm vong linh diễn tấu "Rắc rắc" tiếng mảng băng vỡ vụn ầm ầm nứt vỡ!
- Lạp Mễ Mạt Đế Tố ***!
Dịch Cốt vừa mới từ trong Liên Hoa đi ra hô lên một tiếng kinh hãi:
- Thiếu gia có thể được phong hào rồi!
- Lão thiên a? Đây thật sự là do ta làm sao?
Đỗ Trần không thể tin nhìn bảy tám trăm vong linh bên người ngã xuống, trái tim nhảy loạn lên!
Nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay, cần thận nhớ lại mọi thứ vừa rồi, nhất thức là dùng Tuyết Liên hình thành hoa tuyết đóng băng địch thủ, sau đó mang lực lượng hỏa hệ của quẻ thứ ba (quẻ thứ 3 của 8 quẻ kinh dịch là Ly, thuộc tính tự nhiên là Hỏa, quẻ thứ 4 mới mất tích là Chấn ứng với Lôi) đánh nát cả băng khối lẫn địch thủ, nguyên lý rất đơn giản, uy lực của chiêu thức trước đó cũng không kinh nhân như thế, thậm chí sau khi Đỗ Trần học lén bí pháp của Brockman đã quên mang chiêu này ra dùng.
Nhưng hắn không ngờ bây giờ lại có uy lực như thế! Hơn nữa đủ để công kích bao trùm gần nghìn vong linh? "Vậy nội kình của mình cuối cùng là đã cường hóa bao nhiêu?"
Đỗ Trần đại hỉ, sự chán nản vì pháp bảo bị thất tung cũng tan đi không ít, đưa mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm đối thủ kế tiếp!
Theo ánh mắt của Đỗ Trần, vong linh còn sót lại, tàn dư của vong linh rối rít lùi lại, trong con ngươi ảm đạm không ngờ có một tia kinh hoàng, không, không chỉ một tia, bọn chúng ầm ầm chạy tứ tán! Đáng chết, người này là ai? Khí tức trên người hắn đơn giản chính là ác ma muốn tính mạng của chúng ta!
- Mau, mau chạy đi!
Vong linh muốn chạy, nhưng Đỗ Trần sẽ không bỏ qua công đức này! Hắn tùy ý chọn một tên gia hỏa chạy chậm, phi thân rơi xuống trước người hắn. Vừa thấy bộ dạng vong linh trước mắt, không khỏi bật cười. Tên gia hỏa này thật sự có điểm buồn cười!
Trước mắt là một thú nhân hùng tộc cao lớn, từ cơ thể mạnh mẽ to lớn của hắn và chiến giáp coi như đầy đủ trên người hắn có thể nhìn ra được, vong linh này hẳn là vừa mới chết không lâu, có lẽ chính là quan quân đã bỏ mình trong đại chiến ở Tinh Tinh Hà, nhưng trên cổ hắn không biết bị ai cắn cho một miếng lớn, nửa cái cổ còn lại không đủ chống đỡ cái đầu lâu to lớn, chỉ đành dùng hai tay ôm đầu lâu ở trước ngực, một mặt chạy, còn lại mặt khác điều chỉnh vị trí nhìn đường của cái đầu.
Bởi vì làm cái tư thế đó, khiến hắn chạy trốn bị chậm hơn người khác nửa nhịp!
Không sai, tên gia hỏa này chính là quan quân vong linh dẫn đầu dẫn đến hỗn loạn, Bill vác đầu! Vận khí của hắn không tệ, không ngờ vẫn sống đến bây giờ.
Đỗ Trần mỉm cười, lấy kiếm chỉ vào Bill:
- Tiên sinh, muốn chạy đi hại bình dân sao? Ngươi đã chết trận rồi, là anh hùng trong thú nhân. Không nên biết thành ác ma hại đồng bào, ngươi nói xem có đúng không?
Bill hoảng sợ nhìn chằm chằm vào trường kiếm của Đỗ Trần, từng bước lùi lại phía sau, thụp, hắn ngã sấp xuống đất, nhìn Đỗ Trần giết đến, điên cuồng cầu khẩn:
- Không, đừng giết ta, Đừng!
Hắn khóc hu hu.
Đỗ Trần thậm chí sửng sốt, vừa rồi mấy câu nói nhảm kia bất quá là cho hai lão tổ mẫu đã hiện thân nghe, bổ sung một chút Francis có được bao nhiêu cảm xúc chính nghĩa, nhưng vong linh trước mắt này tựa hộ có chút không giống lắm!
Thừa dịp Đỗ Trần sửng sốt, Bill rú một tiếng lăn qua một bên, bò ra mà cầu khẩn:
- Đừng, đừng giết ta. Ta, ta mới sống lại, không muốn chết a!
Hắn vứt cái đầu mà lạy, nói đứt quãng.
- Ngươi, ngươi đã giết mười vạn đồng bào của ta, xin xin ngài, bỏ qua cho ta, coi như là làm việc thiện được không? Cầu xin ngài...
Đỗ Trần không nhịn nổi cười:
- Thú vị, bất quá rất xin lỗi, ta giết ngươi mới là làm việc thiện!
Mũi kiếm đâm vào ngực Bill.
Thời khắc này, vô luận là Bill, hay là trong mắt vong linh chạy trốn quay đầu lại nhìn, Đỗ Trần, chính là một kẻ thập phần ác ma!
Trong lòng biết chết chắc, Bill cũng không ôm hi vọng gì nữa, thần trí có chút thác loạn, điên cuồng gào lên:
- Việc thiện? Việc thiện con mẹ ngươi! Chúng ta cũng là sinh mệnh a, mười vạn, ngươi giết mười vạn đồng bào của ta còn coi là làm việc thiện? Ta nhổ vào!
Mũi kiếm Đỗ Trần dừng lại, dừng ở chỗ sâu hai tấc trong ngực Bil, độ sâu này, hoàn toàn không đủ xuyên thủng cơ thể tráng kiện của vong linh hùng tộc.
Giết mười vạn sinh mệnh cũng coi là việc thiện? Trong đầu Đỗ Trần thoáng hiện lên một ý niệm, nhưng lập tức cười mỉa, bảo giám đã công nhận việc thiện này, công đức cũng đã cho mình rồi, còn hoài nghi cái gì?
Bất quá trong lòng Đỗ Trần đột nhiên thêm một loại cảm giác quái quỷ.
Hắn giống như đang nói nhảm với Bill, lại giống như tìm cho mình một lý do không nghi ngờ những việc tự minh gây nên, quát lên:
- Vì sao không phải là việc thiện? Các ngươi đói bụng muốn ăn người, nhưng người bị các ngươi ăn sẽ biến thánh dạng ác ma giống như các ngươi! Chỉ cần các ngươi xuất hiện trước mặt dân chúng, thì đó sẽ là một trường tai họa! Bằng vào đó, giết các ngươi không đúng sao?
- Đó là lời thối tha của nhân loại các ngươi!
Bill gầm lên:
- Chúng ta đói không thể ăn cái gì sao? Chúng ta là vong linh, chúng ta cũng muốn sống! Nhưng chúng ta chỉ có thể ăn huyết nhục của loài người...
Hắn đưa đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần, "Bị chúng ta cắn phải sẽ biến thành vong linh, nhưng vậy trách chúng ta sao? Là chúng ta nguyện ý sao? Chúng ta không cắn bọn chúng? Thì cơn đói sẽ làm chúng ta phát điên!"
Chẳng biết dũng khí từ đâu đến, Bill "vác đầu" đột nhiên nắm chặt lấy mũi kiếm của Đỗ Trần:
- Người ăn tử thi gọi là vạn bất đắc dĩ, nhưng vong linh chúng ta đói ăn loài người lại là ác ma, ngươi bằng vào cái đó giết ta, còn *** luôn môm nói là việc thiện, ***, đến đi, giết ta đi, dù sao ngươi đã giết mười vạn đồng bào của ta, chẳng cần để ý đến việc lấy đi một cái mạng của ta, đến đi!
Mặt mũi nanh ác trên đầu lâu nghiêng vẹo, Bill tựa hồ như điên rồi, nhưng khiến Đỗ Trần nhất thời không hạ thủ!
Bill "vác đầu" miệng đầy những lời thô thiển, nhưng nội dung lại đủ đánh thức cả người điếc, đầu óc Đỗ Trần liền ngây ra, nhân loại trong tuyệt cảnh ăn tử thi gọi là vạn bất đắc dĩ, vong linh ăn nhân loại là đáng chết, vậy... vong linh có thật sự đáng chết hay không?
Ở đời này thế giới thần quyền không thể cho Đỗ Trần một đáp án, hắn nỗ lực nghĩ tới ký ức tiền thế đang từng ngày phai nhạt, tự cường hừ nói:
- Vật cạnh thiên trạch (1), Các ngươi là thiên địch của nhân loại…
Cái thứ tiến hóa luận này chẳng biết Bill "vác đầu" nghe có hiểu nổi không, nhưng hắn tựa hồ hiểu được một ít:
- Đúng vậy, ngươi là loài người, ngươi giết chết chúng ta sẽ thành đại anh hùng trong loài người. Là làm việc thiện lớn cho loài người, vậy cứ giết đi! Hừ, bất quá ngươi nhớ kỹ cho ta, một ngày nào đó, đồng bào của ta cũng sẽ giết ngươi, vong linh giết chết ngươi, chính là đại anh hùng của vong linh nhất tộc, là làm một việc thiện lớn cho ngàn vạn vong linh!
Nói rồi, Bill ưỡn mạnh người tới, "Phụt" hắn điên cuồng lao vào mũi kiếm, theo lực lượng nội kình của Đỗ Trần mà hóa thành một làn khói đen.
Đỗ Trần sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào làn khói đen im lặng không nói gì.
Đúng thế, tựa hồ mình từ lâu nay, đều vì nhân loại làm việc thiện, hoặc nói là vì loài được chính mình nhận là chủng tộc làm việc thiện! Nhưng đối với vong linh, thậm chí đối với những Ngư nhân ngày trước, mình há chẳng phải là một tên đồ tể?
Mình là nhân loại, vì nhân loại làm việc thiên không hề sai, nhưng Bồ Đào sư phó lão nhân gia người là nhân loại sao? Trong mắt hắn, nhân loại, kiến hôi và vong linh, có gì khác biệt?
Đỗ Trần tựa hồ hiểu được gì đó, mở thần niệm ra, kìm nén nói:
- Đỗ Tư, còn nhớ kỹ pháp bảo của ta, bắt đầu biến mất từ khi nào không?
Đỗ Tư rõ ràng không phản ứng lại kịp Đỗ Trần đột nhiên nói cái này làm gì, lúc lâu sau mới nói:
- Cái thất tung đầu tiên là lão Thập Nhị, hắn nở khi ngươi cứu chữa thương binh của Lanning thì không thấy đâu!
- Vậy lão Thập Nhị từ khi nào bắt đầu nở?
- Thập Nhị... là đóa Liên Hoa thứ nhất của quẻ thứ tư, là sau khi ngươi giết mười vạn Ngư nhân bắt đầu nở ra.
Đỗ Trần cười cay đắng, trong lòng không biết vì sao vô cùng khó chịu:
- Hình như ta sai rồi, chúng ta sai hết rồi! Ngư nhân phá phách duyên hải Lanning, bất quá là bởi vì nơi đó đủ thức ăn cho bọn chúng sinh tồn, mà bọn họ tập kích con dân của ta, cũng là bị Ma tộc dẫn dụ, chỉ muốn truy hồi thánh vật trong tín ngưỡng của bọn chúng, là bản năng sinh tồn của dã thú trí tuệ thấp bọn chúng… Đỗ Tư, nếu ngươi là Ngư nhân, sẽ nhìn ta như thế nào?
Đỗ Tư không chút do dự:
- Trong con mắt của Ngư nhân, ngươi khẳng định là tên thập phần ác ma, là tên khốn kiếp vạn ác bất xá! Bọn chúng nằm mơ cũng muốn ăn ngươi!
Đỗ Trần cười khổ:
- Đúng vậy, ta đồ sát mười vạn Ngư nhân, đích xác là cho nhân loại một việc thiện lớn, nhưng đối với Ngư nhân... lại là tai họa! Nhưng ngay từ thời khắc ban đầu, ta làm loại việc thiện đối với nhân loại, "Công đức" đối với chủng tộc khác là tai họa, chỉ có thể đổi lại nội kình và tiến bộ của nguyên thần, mà pháp bảo, lại thất tung mất...
- Cái này… ta không rõ!
Đỗ Tư chần chừ nói.
- Ta cũng không rõ!
Đỗ Tư suy nghĩ một hồi.
- Mấu chốt là làm sao mới có thể lấy lại các pháp bảo!
Đỗ Trần lắc mạnh đầu, làm đầu óc tỉnh táo:
- Ta bây giờ còn chưa biết nên làm như thế nào… nhưng ta rất rõ ràng một việc, đại cừu của bá bá còn chưa báo!
Ánh mắt mê mang chuyển thành sắc bén:
- Việc thiện có thể không làm, nhưng thù của dưỡng phụ ta ắt báo! Đỗ Tư, ngươi và hai vị tiểu thư cùng hai hài tử ở lại trên đài sen tiếp tục giả mạo Đỗ Trần thần cho ta thu thập tàn cuộc, kêu Dịch Cốt cùng Andy theo ta đi giết Ma tộc!
Nói rồi, hắn thả ngươi xuống của động Bowness đánh ra tiến vào Sinh Mệnh mê cung!
- Francis, chờ một chút!
Một âm thanh gọi hắn lại, Đỗ Trần quay đầu lại nhìn, Tyre thấp bé đang bay thẳng tới.
- Tyre, ngươi sao lại tới đây?
- Bowness đã hiện thân tại Đại Hạp cốc, giáo hoàng bệ hạ không cần ta nữa!
Tyre đi tới bên người Đỗ Trần đứng lại, dán mình vào của động mê cung.
- Mà hài tử của ta còn ở trong tay Ma tộc, còn gọi tên Brockman kia là cha!
Nắm chặt quyền đầu, Hai tai của Tyre đột nhiên khuếch đại mấy chục lần, hóa thành hai cái cánh, mà thân thể thu nhỏ lại thành một khối cầu thịt, bay bên người Đỗ Trần:
- Ta theo ngươi cùng xuống, trong vòng phương viên ngàn dặm, không hề có một ai, hay thứ gì có thể thoát khỏi linh hồn phong tỏa của ta!
-------------
Chú thích (1):
Vật: Đừng, chớ, chẳng, không nên. Cạnh: cạnh tranh. Thiên: Trời. Trạch: chọn.
Vật cạnh thiên trạch: Không nên cạnh tranh với sự lựa chọn của Trời.
Ý nói: Thiên nhiên đã lựa chọn đào thải rồi thì chỉ nên hành động cho thuận với qui luật thiên nhiên, chớ không thể tùy tiện thay Trời được.
Liên Hoa Bảo Giám
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
10 chương
106 chương
89 chương
54 chương
87 chương
642 chương
79 chương
247 chương
72 chương