Dịch Cốt có chút gian nan nói ra đáp án hắn thẩm vấn có được. - Di vật của Sharon cũng là... Đỗ Trần không thể tin liếc mắt nhìn Dịch Cốt, lại nhìn Porter một chút:  - Một miếng da. - Ân, là một miếng lớn bằng bàn tay trẻ con, là da ở ngực trái! Porter xác nhận Đỗ Trần không có nghe lầm:  - Nguyên nhân chết của Sharon là bị trúng độc và bị đâm xuyên qua họng, quan nghiệm thi nói ngực trái hắn huyết nhục mơ hồ, vậy thiếu một miếng da thú nhỏ rất là bình thường, tiên sinh Brook, chẳng lẽ miếng da thú này có bí mật gì? Đỗ Trần cảm thấy nực cười, vì một miếng da thú nhỏ mà hưng sư động chúng, đổi lại bốn nhân mạng cùng một thân đệ đệ của gia chủ gia tộc St. Barton, vụ mua bán này có đúng là lỗ vốn không? - Ta nghĩ trước hết, thú nhân sao lại biết Sharon thiếu đi một miếng da? Dịch Cốt nói:  - Thú nhân có tập tục bí mật thiên táng thành viên hoàng thất, chính là để kền kền ăn thi thể! Trừ điều này ra, bọn họ còn có một tập tục khác, là thích xăm mình. Theo Hawkin nói, mới đầu quan viên nhặt xác của thú tộc cũng không có để ý một miếng da nhỏ. Nhưng tình cờ, trên miếng da của Sharon có hình xăm, mà hình xăm của thú tộc chỉ dùng mực xăm đặc biệt chế thành, kền kền không dám ăn. Tám ngày sau, thú tộc tìm mảnh da có xăm hình còn lại của Sharon cho thú hoàng, thú hoàng liếc mắt liền nhìn ra hình xăm trên da của Sharon thiếu một miếng. Đỗ Trần phản bác:  - Bất quá là thiếu một miếng da mà thôi, vậy miếng da đó có thể là khi Sharon bị giết thì cũng bị xé nát, cũng có thể đã thối rữa, lại phải nỗ lực lớn như vậy... Đột nhiên hắn bừng tỉnh: - Chẳng lẽ trọng điểm là miếng hình xăm đó. Dịch Cốt gật gật đầu:  - Đúng vậy, miếng hình xăm đó có vấn đề! Theo Hawkin nói, hình xăm trên thân bất quá rất bình thường, nhưng thực tế nó lại là bộ phận của một bản đồ. - Bản đồ xăm lên người, hắn nói, bản đồ nọ tổng cộng có bốn phần, thú hoàng, Sharon, còn có gia chủ gia tộc St. Barton cùng người thừa kế. Mà trên người bốn người này có bốn bộ phận, đồng thời bản đồ này chỉ hướng nào, cũng chỉ có bốn người này biết. Đỗ Trần sờ cái mũi, tổng kết:  - Nói như vậy chuyện này ta đã hiểu, có người lợi dụng đại ca ta giết chết Sharon, cướp đi một phần bốn bản đồ trên người hắn. Nhìn qua, sự thật là thế này. Đỗ Trần xoa cái trán:  - Có rất nhiều nghi vấn, người nọ tại sao còn muốn bắt đi đại ca, hơn nữa cõng đại ca ta chạy trốn, là ai đuổi bắt hắn! Mặt khác hai người bảo vệ đại ca ta là ai? Cái này... sợ rằng phải bắt được bọn chúng mới có thể biết rõ. Dịch Cốt nói:  - Thiếu gia, Hawkin đã chạy tới bốn năm trăm dặm về phía bắc, giờ có thể bắt hắn, hoặc tùy ý để hắn trở về? Đỗ Trần bĩu môi:  - Để cho hắn trở về đi, Hawkin đã không còn giá trị lợi dụng! Dịch Cốt do dự một chút, bổ sung:  - Thiếu gia, Hawkin mặc dù bị tinh thần của tiểu thư mị hoặc nhưng ý chí cực kỳ kiên định, là cuồng tín đồ của Auerbach, tiểu thư chỉ có thể tạm thời mị hoặc hắn, mà không thành công hạ tinh thần khế ước. - Tinh thần khế ước của tiểu bối bối cũng có lúc mất linh nghiệm sao? Tín ngưỡng của thú nhân với Auerbach thật sự điên cuồng. Đỗ Trần khoát tay:  - Vậy cứ thả hắn trở về, dù sao chúng ta không có bại lộ thân phận, vậy Hawkin thiếu ta một cái mạng để hắn trở về sẽ có giá trị lớn hơn là giết hắn. Dịch Cốt im lặng gật đầu, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh:  - Thiếu gia, thi thể bốn hồng y lăng vệ... - Là của ngươi. Đỗ Trần thản nhiên đáp ứng. Dịch Cốt lập tức khom người cảm tạ:  - Ta sẽ chăm chú nghiên cứu xương đầu của bọn họ! Sẽ rất có ý nghĩa. Đỗ Trần vỗ vỗ hai chân, rất mệt mỏi ngồi lên ghế: - Harry đã ôm tiểu bối bối về lãnh địa rồi, Fuye bá bá cũng lưu thư cho ta, tiếp tục đi liệu dưỡng. Bây giờ chúng ta chỉ còn hai việc, đầu tiên mà mau tìm đại ca, thứ là là làm sao ứng phó trường chiến tranh này. Dịch Cốt ngạc nhiên nói:  - Thiếu gia, bây giờ Steven còn ở vào hiểm địa, ngài thật sự muốn tự thân tham gia tràng chiến tranh này sao? Tuyệt đại bộ phận lĩnh chủ đều chỉ phái quân đội "trên danh nghĩa" mà thôi. - Hai việc này bây giờ xem như một. Đỗ Trần chỉ chỉ cái lỗ tai của mình, cười khổ nói:  - Vừa rồi Đỗ Tư nói cho ta biết, năng lượng người nọ tiếp xúc với đại ca ta cùng một chỗ, bây giờ đã hạ xuống một thảo nguyên... vương bát đản cướp đi đại ca ta, đi tới đế quốc Mc Allen! Thảo nguyên mênh mông ngàn dặm giống nhau, khắp nơi đều là người, không bằng ta theo quân đội đi tìm. Đỗ Trần quyết định tự mình tham gia chiến tranh, trọng yếu có một nguyên nhân là đi tìm Steven. Nhưng mặt khác còn một nguyên nhân trọng yếu. Chiến tranh a! Một hồi đại chiến diễn ra, thương binh bao nhiêu? Đến lúc đó Liên Hoa thánh quang chiếu ra... hắc hắc. Đỗ Trần cơ hồ có thể nhìn thấy mông đít mình sẽ liên tục ngứa ngáy nở hoa. Lĩnh chủ to nhỏ trong Lanning tổng cộng có bốn mươi tám người, trong đó tự mình mang binh tới thành Turku chỉ có bảy người, trong đó sáu nguời là lĩnh chủ của mấy đại hành tỉnh phương bắc, chiến tranh thắng bại trực tiếp quan hệ tới tánh mạng thân gia bọn họ. Lĩnh chủ cuối cùng, là lĩnh chủ của chúng ta, Đỗ Trần. Thành Turku là một tòa pháo đài bán quân sự, thành đủ chứa mười vạn đại quân, nhưng Đỗ Trần cùng Porter, Ariza, Dịch Cốt ba người chạy tới nơi này, bên trong pháo đài đã có đầy quân đội, thậm chí ngoài thành cũng đã dựng lên vô số trướng bồng quân dụng. Đỗ Trần bình sinh lần đầu nhìn thấy quân đội đông thế, qua cửa thành đi trên đường lớn, hai bên binh lính uy nghiêm ép tới hắn suýt nữa khó thở:  - Porter, ngươi xem, nơi này chí ít cũng có tới hơn hai mươi vạn người. - Là hai mươi mốt vạn ba ngàn người. Porter tính cực kỳ chuẩn xác, bởi vì hắn trong tay còn cầm một quyển tông cơ mật: - Lần này bốn mươi tám lĩnh chủ toàn bộ xuất binh, nhiều nhất xuất một vạn hai ngàn người, ít cũng có biên chế ba trăm, cuối cùng tập kết tổng số sợ rằng vượt quá ba mươi vạn, bây giờ xem ra chỉ là một bộ phận, còn gần mười vạn quân đội đang trên đường tới tập kết, tỷ như quân đội của ngươi. Đỗ Trần ngạc nhiên nói:  - Hơn nữa quân đoàn Shigeru đã có mặt tại chiến trường, còn có năm đại quân đoàn khác, lần này Lanning vận dụng tổng binh lực sợ rằng vượt qua trăm vạn. Trong thời gian hơn tháng điều tập nhiều quân như vậy, Baergena sao còn nói chuẩn bị không đủ? Porter tiếp tục ăn ô mai, viết viết lên quyển tông, nghe vây nói: - Đại ngu ngốc, Lanning dân cư tổng số có sáu ngàn vạn, điều tập trăm vạn đại quân tự nhiên cũng không phải một việc khó. Chuẩn bị không đủ không phải binh lực, mà là hậu cần bổ cấp! Đây mới là nan đề lớn nhất. Nuốt xuống ô mai, ngón tay chỉ đại quân liên miên:  - Theo bình diện này tính toán, một chiến sĩ cường tráng một ngày phải ăn hơn một cân diện phấn mới có thể no bụng! Ngươi tính toán xem một trăm vạn người một ngày ăn bao nhiêu? Một cuộc chiến tranh kéo dài cần bao nhiêu lương thực. Hai người đang nói, cửa thành đột nhiên mở rộng ra, một đội kỵ sĩ chạy vội ra, đi tới gần, một lão nhân quý tộc lập tức nhảy xuống:  - Ai nha, Francis các hạ rốt cục tới! Hoan nghênh hoan nghênh, ta là tổng liên lạc quan đệ nhị lộ quân theo lệnh của nguyên soái Angius, Zach... Hắn nhẹ nhàng phất vai trái, mặt trên có hình hai thanh đoản kiếm màu vàng "trung tướng." Nói xong, Zach cười mị hoặc nhìn Đỗ Trần. Đỗ Trần lông mi nhíu lại, cười nói:  - Nguyên lai tướng quân Zach, nguyện Đỗ Trần thần ban phúc cho ngươi. Zach cất tiếng cười lớn hơn nữa:  - Mời vào trong! Angius nguyên soái rất lo lắng việc xây dựng đệ nhị lộ quân chúng ta, đang tự mình tọa trấn thành Turku, bây giờ đang ở trong chờ ngài. Angius cũng ở chỗ này? Đỗ Trần nhíu mày, theo Zach tiến vào thành Turku. Chỉ huy cao nhất đệ nhị lộ ở trong pháo đài cao nhất trong thành, bên trong đã có hơn trăm tướng lãnh, thấy Đỗ Trần tới đều rất khách khí thi hành quân lễ. Đi tới ngoài cửa sở chỉ huy, Zach đi vào thông báo, một lát sau vệ binh hét lớn: -- Nguyên soái triệu kiến Francis. Vệ binh này là thân binh của Angius, lúc Đỗ Trần đi vào, hắn đột nhiên giơ tay chặn Porter cùng Dịch Cốt ở phía sau. - Quân trướng của nguyên soái, tướng lãnh dưới chuẩn tướng không được vào. Đỗ Trần thần sắc biến đổi, Dịch Cốt đã hừ lạnh nói:  - Ta là giáo chủ Đỗ Trần thần giáo, không phải quân nhân Lanning. Vệ binh cúi đầu, không dám nhìn Dịch Cốt, nhưng vẫn quát như cũ:  - Nguyên soái ra quân lệnh, Brook giáo chủ là giáo chức thần giáo tới bái hội nguyên soái, sau đó, chờ nguyên soái triệu gặp hạ chức của Francis, sẽ tự mình xuất nghênh giáo chủ. Đỗ Trần ra hiệu với Dịch Cốt, vừa muốn nói chuyện, vệ binh lại quát:  - Nguyên soái quân lệnh, thánh giáo cùng các quốc gia sớm có công ước, người kiêm chánh giáo hai chức tham dự chiến tranh, trong lúc chiến tranh giáo chức tạm thời đình dụng, Francis nếu là dùng thân phận thần giáo bái hội nguyên soái, xin trình thư cho bệ hạ, ngươi rời khỏi tràng chiến tranh này, sau đó tới phòng khách chờ nguyên soái theo lễ tiết cung nghênh thần sử. Nếu không, Francis đó là tướng lãnh dưới trướng nguyên soái, sẽ chấp hành theo quân lệnh của nguyên soái, nếu như kháng mệnh, Quân Pháp Xử Tự hội xử trí. Vệ binh này hét lớn ba tiếng, khiến ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Đỗ Trần. Dịch Cốt cười lạnh, Đỗ Trần cắn răng, Angius, ngay cả thánh giáo đều dám không để vào đâu, ngươi thật là ngoan độc. Porter tiến bước tới bên Đỗ Trần, Đỗ Trần phất tay ý bảo hắn không phải nói gì, đột nhiên cười:  - Angius nguyên soái vì nước chinh chiến, giờ phút này thống suất trăm vạn đại quân địa vị tôn sùng, ta Francis vì quốc gia, giáo chủ Brook cũng đại biểu Đỗ Trần thần tới tứ phúc cho các tướng sĩ, mà không phải tới đây với thân phận huyền diệu. Hắn cười nói:  - Francis tuân mệnh! Porter, Ariza, các ngươi ở chỗ này chờ ta. Tiến bước vào chỉ huy thất, chỉ huy sở của Angius hết sức đơn giản, chỉ có bản đồ trên tường, bốn cái giá áo, bản đồ của Lanning đại nguyên soái, đang chờ Đỗ Trần. Chỉ huy sở bên trong rốt cục không có người ngoài. Vào cửa, sắc mặt Đỗ Trần lập tức trầm xuống, Angius quay lưng về phía mình, hừ một tiếng! Lại lớn tiếng nói:  - Lĩnh chủ New Zealand Francis, phụng mệnh vào báo cáo. Angius đối với tiếng hừ lạnh của Đỗ Trần không chút động đậy, nhìn bản đồ hồi lâu, lạnh nhạt nói:  - Vào quân doanh, hình dáng phải có chút quân nhân! Francis lĩnh chủ, đây là lần cuối ta gọi người là lĩnh chủ! Từ giờ trở đi, ngươi biên nhập đệ nhị lộ quân binh đoàn bốn sư đoàn dã chiến, thống lĩnh binh lực hai liên đội, tạo thành sư đoàn dã chiến đệ nhị lữ đoàn! Mà quân hàm của ngươi là nhất đẳng binh đô, hiểu không. Ngay cả tướng quân đều không phải sao? Đỗ Trần ngáp một cái, lại chắp tay:  - Tuân mệnh, nguyên soái đại nhân. - Sau khi phát ra lệnh động viên chiến tranh, quân đội của các lĩnh chủ phải trong vòng một tháng tới thành Turku, Francis binh đô, nếu quân đội của ngươi dám can đảm cản trợ chiến cơ, cẩn thận quân pháp. - Hiểu rõ, nguyên soái đại nhân còn gì phân phó? - Công ước của thánh giáo cùng các nước, là không được tham dự chiến tranh, ngươi là Đỗ Trần thần giáo thuộc thánh giáo nếu không muốn bị thiên hạ các nước chỉ trích, thì không nên nói tới Đỗ Trần thần kia trong quân doanh. Nơi này chỉ có quân nhân. Angius xoay người:  - Hiểu không? Đỗ Trần phì cười:  - Nguyên soái, một binh lính nhỏ bé cũng có quyền lợi tín ngưỡng thần, Brook giáo chủ thừa hành thần giáo, giáo nghĩa, với thân phận tư nhân tới cứu trợ thương binh, tuyệt sẽ không ra chiến trường tham chiến! Chuyện này thánh giáo đã phát thông cáo, ngài không cần lo lắng các nước chỉ trích! Mặt khác, xin ngài tôn trọng Đỗ Trần thần một chút! Nếu không ta có quyền hướng tông giáo thẩm phán sở tố cáo ngươi! Không tin vào quang huy của Đỗ Trần thần, ngươi rất nhanh sẽ biết. Angius cười độc ác:  - Có bản lãnh ngươi đi tố cáo ta xem. Đỗ Trần nhún vai tại chỗ:  - Có trăm vạn đại quân a! Khách khách, nguyên soái đại nhân cũng quả nhiên cứng rắn. - Francis, chú ý quân dung quân kỷ của ngươi, bây giờ ngươi là quân nhân. Angius vỗ bàn "Rầm". - Biết rồi, ta trở về, nguyên soái đại nhân, ngài cũng biết, quân ta là tạp bài quân. Đỗ Trần âm dương quái khí thêm một câu, lại nói:  - Vậy ta... a, đệ nhị lữ đoàn trước mắt có nhiệm vụ gì? Xin nguyên soái hạ lệnh. Liên Hoa Bảo Giám