Let Me Love You - Vkook

Chương 68 : Chap 67

Hôm qua 1 rổ thính úp vào mặt thế có ai chết lâm sàng không :))) Tui hôm nay mới sống lại nè :"> Thính đập rầm rầm vào mặt mấy cô ạ ;;-;; A ĐÚNG RỒI :))) AI CẦN VID 2 CHẺ THƠM MÁ NHAU THÌ INB TUI QUA FB NÀY NHA: https://www.facebook.com/haothac.trinh.3726 Tuy không hay vào fb nhưng sẽ để ý dùm mấy cô :))) Tiếp tục tem+cmt+vote nha ---------------------------------------------- "Ưm..." Cậu thanh niên với khuôn mặt đẹp tinh tế từng góc cạnh đang nằm trên giường tỉnh ngủ hẳn thì đưa tay lên xoa nhẹ mi mắt.Cậu chậm rãi mở mắt rồi đỡ thắt lưng còn chút nhức mỏi ngồi dậy,với tay lấy cái điều khiển nhỏ trên bàn cạnh đầu giường,nhấn nút làm cho hai tấm rèm sát đất màu xanh lục nhạt chậm rãi kéo ra,để lộ ra ban công rông rãi bên ngoài với khoảng sân trang trí bằng tường gạch nung đỏ,sàn lót gỗ.Khoảng sân và trên ban công được bày trí những chậu cây kiểng xanh um,những kệ gỗ và xếp lên kệ là những bồn hoa be bé tinh xảo hay là những chậu cây xương rồng tí hon được treo trên gía gỗ.Ngoài khoảng sân còn có một bộ bàn trà màu trắng,một ghế trứng treo lót nệm dành cho hai người ngồi. Ngoài ban công nhộn nhịp tiếng hót ríu rít của những chú chim sẻ chào ngày mới.Trên những bồn hoa,chậu cây ngoài ban công còn đọng nước vì cơn mưa bắt đầu từ nửa đêm qua kéo dài đến rạng sáng nay. Tuy đã ngưng mưa nhưng bầu trời vẫn còn xám xịt với những đám mây đen che khuất đi ánh sáng mặt trời ban mai làm cho buổi sáng hôm nay trông âm u,ảm đạm. Thời tiết giữa tháng 9 với những cơn mưa to nhiều hơn bao giờ hết làm không khí ảm đạm,ẩm ướt tuy không nóng bức như mấy tháng hè và đầu thu nhưng vẫn hơi oi oi báo hiệu thời tiết đang chuyển mùa. Thời tiết bên ngoài,ánh sáng ban ngày chiếu vào trong phòng ngủ tuy ảm đạm nhưng vẫn không át đi được khung cảnh đẹp đẽ trong căn phòng ngủ có phong cách vừa trang nhã vừa ấm cúng.Trên chiếc giường king size trắng muốt giữa phòng ngủ rộng lớn,đang ngồi nổi bật giữa đống chăn gối hỗn độn là cậu thanh niên mới thức giấc đang thẫn thờ nhìn khung cảnh ngoài ban công. Cậu thanh niên với mái tóc ngắn đen mềm mượt có chút rối bù sau một đêm ngủ làm cho khuôn mặt mỹ mạo của cậu vương nét ngây ngô tinh nghịch.Đôi môi đỏ hồng hơi mím được điểm xuyết bởi một vết cắn nho nhỏ mới toanh nơi khóe miệng phải nhìn kĩ mới thấy được,đôi môi cậu lúc này như mời mọc,dụ người muốn cắn một cái sâu sắc lên đó một lần nữa.Cặp mắt xinh đẹp trong suốt vẫn còn vương một chút mị tình sau một đêm cuồng nhiệt,lại mang theo ngái ngủ buổi sáng của trẻ con làm cho cặp mắt đẹp trong suốt ấy vừa quyến rũ lại vừa đáng yêu.Tấm chăn vì cậu thanh niên ngồi dậy mà rớt xuống tận eo để lộ ra thân trên thon gầy,cái cổ duyên dáng,hai bờ vai thon gọn cùng xương quai xanh tinh xảo.Nơi gáy cổ kéo dài xuống lồng ngực trắng nõn nằm rải rác những dấu hôn đỏ sậm như những nụ tầm xuân được thêu trên tấm lụa trắng cùng hai viên đậu nhỏ có chút sưng đỏ.Vòng eo mảnh khảnh,thắt lưng mềm mại với làn da trắng mịn như tơ làm nổi bật những vết tích yêu thương của một đêm ái tình nồng nhiệt. Mỹ nam mị hoặc quyến rũ lại tinh khôi trong trẻo tạo thành một bức tranh nghệ thuật hoàn mỹ vương chút sắc tình,thêm ánh nhìn thẫn thờ và ngóng trông của cậu càng làm rung động lòng người,khiến người nhìn không muốn chớp mắt lấy một cái như sợ bỏ lỡ khoảng khắc đẹp đẽ.Ánh mắt của cậu làm người ta muốn tiến đến ôm cậu vào lòng mà vỗ về,yêu thương. JungKook ngồi trên giường lớn mê mang nhìn bầu trời ảm đạm ngoài ban công như trong lòng của cậu lúc này thấy trống vắng điều gì đó khi không được thức dậy trong vòng tay vững chắc,hơi ấm quen thuộc hay ôm chặt lấy cậu như mỗi buổi sáng trong những tháng vừa qua.Vì lúc này người cậu yêu là Taehyung đang ngồi trên máy bay chuẩn bị đi công tác xa. Tiếng âm báo tin nhắn của điện thoại di động ở trên bàn nhỏ cạnh đầu giường vang lên làm JungKook chú ý.Cậu vươn tay lấy điện thoại,nhìn thấy tin nhắn gởi đến thì nhoẻn miệng cười ngọt ngào xua tan đi nét mê mang,mất mát trên mặt cậu.Là Taehyung nhắn cho cậu trước khi máy bay cất cánh,còn 15 nữa là anh bay rồi. Từ đây bay qua Mỹ cũng phải 17,18 tiếng.Múi giờ hai nước lại chênh lệch nhau nửa ngày.Anh phải đi bây giờ đến tối khuya tới Mỹ cũng là thời điểm buổi trưa ở bên đó để có thể kịp giải quyết công việc. Mới 6h sáng,vậy là anh đi từ lúc 4h30 rồi.JungKook nhắn tin lại,thở dài buông điện thoại,gãi gãi mái tóc mềm có chút rối của mình một cái rồi uể oải ngả phịch xuống giường,úp mặt vào gối gác đầu của Taehyung mà dụi dụi,hít hít hương vị của anh rồi lại thở dài lần nữa. Tối qua sau màn xe chấn nơi hoang vắng,về đến nhà Taehyung còn dựa vào lý do đi công tác phải xa cậu đến 5 ngày mà quấn lấy cậu đến nửa đêm đòi bồi thường đủ kiểu mới chịu tha cho cậu.Bình thường sau một đêm đại chiến với anh đáng lẽ giờ này cậu vẫn còn ngủ như heo,không dậy sớm nổi mới đúng.Có lẽ biết sáng nay anh phải đi công tác xa cậu mới thức giấc sớm như vậy nhưng vẫn không được ôm cái nữa ah.JungKook tủi thân chu miệng.Ông xã cầm thú đáng ghét,đã dặn gọi người ta dậy trước khi đi để ôm ôm một chút nữa rồi mà.Hic không có bàn tay xấu xoa xoa mông,không có cái miệng lưu manh cắn mông cậu gọi dậy thật là không quen mà.Mới có một chút đã nhớ anh muốn khóc rồi,mà phải tới 5 ngày không được gặp anh lận.Nhớ chết luôn. "Rầm.Loảng xoảng." Có tiếng động rơi đổ lớn dưới bếp cắt ngang nỗi nhớ nhung của JungKook làm cậu giật bắn mình. Trong nhà chỉ còn cậu với Jimin,tiếng động vang dội đến mức phòng ngủ trên lầu nghe lớn như vậy thật không biết có chuyện gì không nữa.Cậu lập tức bật dậy xuống giường,với lấy cậy nạng khập khiễng đi được vài bước thì thấy lạnh mông mới sực nhớ bản thân còn trống trơn.Cậu vội trở lại giường vớ lấy quần lót và áo sơ mi tối qua cởi ra để trên đó mặc vào người rồi nhanh chân ra khỏi phòng. JungKook vừa tới cửa phòng bếp đập vào mắt cậu là mớ hỗn độn bên trong.Dàn tủ gỗ trên tường có một tủ bị mở toang hai cánh cửa,mọi nồi niêu,xoong chảo trong đó nằm ngả nghiêng.Dưới nền nhà có một chiếc ghế của bàn ăn nằm chỏng chơ,vài cái chảo,vật dụng bị rơi vung vãi.Bên cạnh đó là Jimin đang lồm cồm bò dậy. "Jiminie." JungKook lo lắng bước tới,ngồi xuống đỡ Jimin ngồi dậy.Nhìn hiện trường như vậy cậu liền biết cậu nhóc mới bị té từ trên ghế xuống. "Hic..." Jimin vừa ngồi dậy vừa xuýt xoa một tiếng. "Em sao vậy?Có bị sao không?" JungKook vừa nhẹ giọng hỏi vừa nhẹ tay kiểm tra tay chân cho cậu nhóc. "Em không sao." Jimin lắc đầu,bị té cậu chỉ ê mình mẩy một chút thôi,không có sao. "Em xin lỗi...làm anh thức giấc." Jimin cúi đầu,áy náy nói.Cậu biết thường ngày giờ này anh JungKook vẫn chưa dậy,thường 8 giờ sáng anh ấy mới dậy.Cậu làm rơi đồ tạo ra âm thanh lớn như vậy làm anh ấy tỉnh mất rồi. "Anh dậy trước rồi.Đứng dậy cho anh xem em có bị gì không." JungKook đỡ Jimin đứng lên,thấy cậu nhóc không bị trật tay trật chân thì yên tâm. "Bị bầm mấy chỗ rồi,anh lấy dầu xoa cho em." Cậu nhóc mặc một cái áo không tay và chiếc quần đùi nên JungKook thấy vai lẫn đùi ngoài của Jimin bị đỏ do té đập xuống nền nhà liền cau mày nói.Muốn xoay người đi đến hộp cứu thương dành cho gia đình ở phòng bếp lấy dầu xoa cho cậu nhóc thì bị cậu nhóc giữ lại. "Em không sao...Em xin lỗi." Jimin vẫn cúi đầu,nhỏ giọng nói. "Không phải lỗi của em.Mà sao em bị té vậy." JungKook lắc đầu nói,đỡ Jimin tới bàn ăn ngồi xuống rồi xoay người đi lấy chai dầu nóng để xoa mấy chỗ bị đập xuống sàn cho Jimin. Cậu nhóc này tuy biết làm việc nhà hơn nữa làm rất tốt nhưng thi thoảng lại vụng về toàn sơ ý làm bản thân bị té hoặc là bị trầy xước.Cậu nhóc ở chung muốn bản thân làm chút việc cho hai anh nhưng toàn làm bản thân khi thì bị trầy xước,khi thì bị đứt tay,khi thì bị u đầu luôn làm Taehyung và cậu thấy xót xa không thôi nên sau này phải vừa khuyên vừa đe doạ không để cậu nhóc đụng vô việc gì nữa để tránh bản thân cậu nhóc tự mình làm bị thương mình. "Em muốn lấy chảo...chiên trứng làm bữa sáng...không tới nên...bắt ghế.Nhưng em...bị trượt chân...em cũng muốn nấu thuốc." Jimin lí nhí nói,ngoan ngoãn để JungKook xoa dầu cho vai lẫn bắp đùi bị té đập xuống sàn nhà. Anh họ đi công tác vài ngày,anh họ nhờ cậu mấy ngay này giúp anh ấy chăm sóc anh JungKook.Cậu muốn sáng nay làm bữa sáng cho anh JungKook rồi nấu thuốc cho anh ấy nhưng tủ chứa đồ cao cậu không với tới nên bắt ghế đứng lên.Mới leo lên lấy được vài món trong tủ thì cậu đã trượt chân té mất,vừa làm đổ đồ,vừa tạo ra tiếng động lớn như vậy,vừa phiền anh JungKook,còn làm bản thân bị đau nữa. Từ lúc tới ở chung với hai anh,bữa sáng có anh họ chuẩn bị sẵn,bữa trưa ăn ở trường,bữa tối khi thì có anh JungKook khi thì có anh họ nấu cơm cho cậu,buổi tối cũng là anh họ rửa chén bát,việc nhà đã có cô giúp việc làm theo giờ,cậu không phải động tay vào việc gì rồi.Bây giờ không có anh họ,cậu chỉ muốn làm bữa sáng,nấu thuốc cho anh JungKook,giúp hai anh một chút thôi nhưng chưa làm được gì đã phiền anh JungKook mất rồi. "Không có gì.Không phải lỗi của em đâu." Jimin nói không rõ,JungKook vẫn nghe hiểu.Cậu mỉm cười với Jimin,vẫn nhẹ tay giúp cậu nhóc xoa mảng đỏ nơi vai và bắp đùi. Tuy cậu nhóc nhát gan,tự ti,đôi khi lại hồ đồ,vụng về nhưng không làm người khác chán ghét,phiền phức mà ngược lại còn làm người khác thấy thật thương,thật thích,có cảm giác muốn bảo bọc cậu nhóc. "Em thật ngốc...có chút việc làm cũng...không xong." Jimin nghe JungKook ôn nhu dỗ dành càng thấy bản thân thật vô dụng,vành mắt đỏ ửng lên.Từ nhỏ cậu đã vậy rồi,lúc còn ở ngôi nhà kia cậu cũng thường xuyên làm việc nhà nhưng đôi khi lại vụng về làm đổ bể,khiến bản thân bị thương,còn làm liên lụy đến bác quản gia,cô chú anh chị giúp việc tốt bụng ở đó bị mắng theo cậu nữa. "Không phải em muốn chiên trứng sao.Anh xoa dầu cho em xong rồi,có thể làm bữa sáng cho anh không?" JungKook xoa đầu Jimin dỗ dành.Thấy cậu nhóc muốn khóc cậu liền cắt ngang không cho cậu nhóc suy nghĩ nhiều. "Anh muốn muốn ăn...em cũng muốn nấu thuốc..."Jimin nghe vậy thì ngẩng đầu,cặp mắt đang đọng nước lập tức sáng rỡ nhìn JungKook.Tuy cậu chỉ biết nấu mấy món đơn giản nhưng nấu rất ngon nha.Sau này ở với ông bà nội cậu vẫn hay phụ bác dâu và bà nội nấu cơm lắm.Nếu được từ hôm nay trở đi cậu muốn tự tay làm bữa sáng cho anh họ và anh dâu JungKook. "Ừ.Em nấu gì cho anh ăn sáng cũng được nhưng cẩn thận một chút.Không cần nấu thuốc cho anh đâu,mấy ngày này anh không cần uống cũng không sao." JungKook ôn nhu nói với cậu nhóc đang có nét mặt phấn khởi vì được nhờ vả kia.Dù sao thuốc cậu uống cũng chỉ là thuốc điều dưỡng cơ thể,không uống vài ngày cũng không sao.Để cậu nhóc nấu không khéo tự mình bị bỏng mất.Ừm chờ ông xã đi công tác về nấu thuốc cho cậu uống tiếp vậy. "Dạ." Jimin gật đầu cái rụp như sợ JungKook đổi ý.JungKook thấy cậu nhóc như vậy cũng chỉ cười bất đắc đi rồi xoay người nhặt những vật dụng rơi trên sàn nhà lên cất vào chỗ cũ,giúp Jimin chuẩn bị sẵn vài vật dụng. Jimin đang vui vẻ vì được nấu bữa sáng cho đại thần muốn đứng lên bắt tay vào việc thì mặt nhanh chóng đỏ mặt mắc cỡ sau đó ánh mắt sáng rỡ y hệt như JunHa mà nhìn chằm chằm JungKook.Vì lúc này cậu mới để ý tình trạng hiện tại của JungKook chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi dài tới đùi. Anh JungKook sao lại mặc như vậy chứ.Tuy chỉ một chiếc áo thôi mà đẹp quá đi.Đẹp đẹp đẹp quá đi. Cậu từng thấy các anh họ cởi trần rồi.Các anh là làm người khác ngưỡng mộ,không dời mắt được,còn anh JungKook tuy là mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nhưng lại khác hơn mặc đồ thường rất nhiều,là làm người khác kinh diễm không thôi,muốn nhìn lâu hơn nữa.Nếu...nếu như,đẹp như anh HoSeok mà cởi trần thì sao,có giống như các anh họ làm người khác nhìn không chớp mắt,hay giống như anh JungKook làm người khác không muốn dời mắt,dù sao anh ta cũng rất đẹp.Lúc trước trong quán Bar anh ta có cởi trần một lần rồi nhưng khi đó cậu không để ý được gì,dù đã sờ sờ cũng không nhớ được vì lúc đó cậu rất sợ.Anh ta mà cởi trần,với mái tóc đen dài đó còn có nốt ruồi nơi khoé mắt nữa.... Tế bào nghệ thuật của Jimin bay bay,bay bay,bay xa,bay xa,bay tới HoSeok mà cởi trần như các anh họ hay chỉ mặc áo sơ mi như anh JungKook sẽ như thế nào.Có đẹp giống mấy anh không.Hai gì má phúng phính vốn hây hây đỏ càng có xu hướng đậm màu hơn. "Jiminie." JungKook nhặt hết vật dụng,dựng cái ghế bị ngã lên thì thấy Jimin đang nhìn cậu chăm chú nhưng mà ánh mắt lại không có tiêu cự,khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút đỏ làm cậu khó hiểu.Cậu bước đến gần gọi cậu nhóc. "Jiminie." JungKook nhẹ giọng gọi thêm tiếng nữa.Jimin vẫn chưa hoàn hồn vẫn để trí tưởng tượng bay cao mãi.Tới mức anh HoSeok có cơ bụng giống anh họ hay không. "Jimin." Biết Jimin lại lâm vào tình trạng hồn để trên mây,suy nghĩ mông lung,JungKook cười tà giống hệt Taehyung,hơi lớn giọng gọi một tiếng nữa,còn đập lên vai cậu nhóc hù một cái.Ở chung với Jimin ngây ngốc vài tuần,JungKook vốn nhu hòa đôi khi nhịn không được mà nổi tính trẻ con trêu ghẹo cậu nhóc đáng yêu này một chút.