Let Me Love You - Vkook
Chương 57 : Chap 56
Đây là một trong những chap hài nhất truyện :))
Khuyến cáo: không nên ăn uống trong khi đang đọc chap :)))
Chap này miễn tem nha, chap sau nào :> ai giựt sớm nhất người đó lấy nha :">
---------------------------------------------------
"Hồi hộp sao?"
Taehyung quay sang hỏi JungKook đang hít sâu rồi thở ra liên tục.
"Có một chút." JungKook quay sang dùng hai ngón tay tạo khoảng cách nho nhỏ để miêu tả với Taehyung.
"Không sao đâu,bà ngoại rất hiền từ,rất thương con cháu,còn ông ngoại thì tính tình như lão ngoan đồng,em dỗ ngọt một chút ông thích liền à.Hai người chắc chắn sẽ thích em." Taehyung vuốt tóc,trấn an JungKook.
JungKook lại hít sâu một hơi rồi nắm chặt tay,mắt mở to,mạnh mẽ nói.Em đã chuẩn bị xong.Chúng ta vô thôi."
"Em làm như đi đánh trận vậy." Taehyung bật cười,đưa ngón tay chọt chọt lúm đồng tiền hiếm thấy trên má cậu.
"Em thật sự hồi hộp mà." Cậu quay sang chu miệng,mếu máo với anh.Taehyung nhếch khóe miệng,anh chồm người sang,tay thì kéo đầu JungKook qua,hôn lên môi cậu.
"Đừng giỡn.Anh biết đây là nơi nào không."JungKook gấp gáp đưa tay đẩy Taehyung,bị anh dùng tay kia giữ hai tay lại.Cậu quýnh lên,lại không thể giãy ra được,há miệng muốn kêu anh buông ra thì bị anh nhân cơ hội luồn lưỡi vào miệng hôn sâu,đổi lại tiếng ư ử vụn vặt.
Lúc này xe bọn họ đang đậu trong khu vườn đầy cây xanh và có một hồ cá lớn với những tảng đá quanh hồ,hòn non bộ và cây cầu gỗ bắc ngang hồ.Đằng trước là ngôi nhà ba gian rộng lớn với một tầng lầu mang theo nét cổ xưa với những cột trụ,kèo ngang bằng gỗ chạm khắc hoa văn tinh tế.Những khung cửa bốn cánh bằng gỗ lim đen,những cánh cửa sổ cùng màu được khắc họa tiết cây Tùng,Cúc,Trúc,Mai tinh xảo,độc đáo.Tường gạch nung đỏ,mái lợp ngói vẩy.Một khoảng sân rộng lát gạch tàu,khoảng sân sạch sẽ với bộ bàn trà bằng tre,những giàn dây leo che nắng,những chậu Bonsai cắt tỉa cẩn thận.
Đây là khu nhà vườn theo phong cách truyền thống của ông bà ngoại Taehyung.Khu nhà vườn mang đến không gian xanh mát,giản dị bình thản,tạo cảm giác thư thái khi bước vào.
"Hết hồi hộp chưa?" Taehyung buông tha cho JungKook đang đỏ mặt thở dốc.Cặp mắt đẹp tức giận trừng anh.
"Còn hồi hộp không." Taehyung đưa tay lau khóe miệng có chút ướt của cậu.JungKook lắc đầu,đẩy tay anh ra,tự mình lau.
"Vậy chúng ta ra thôi." Taehyung nói tiếp.JungKook gật đầu.
Taehyung chồm qua muốn hôn tiểu khả ái đang giận lẫy kia cái nữa thì cậu vội đưa tay che miệng lại.Xoay người tự mở cửa xe,cẩn thận xách hộp đựng bánh mới làm lúc sáng muốn bước xuống thì bị Taehyung giữ lại.Anh cười hì hì rồi nhanh chóng xuống trước,mở cửa sau lấy cặp nạng rồi mới đỡ JungKook đứng dậy.
"Được rồi,đừng giận mà.Tại em dễ thương quá nên anh không nhịn được.Đừng giận." Taehyung cười hì hì lấy lòng.Đưa tay nhéo nhéo cái má đang phụng phịu vì dỗi.
"Anh đó.Chỗ nào cũng động tay động chân được." JungKook hậm hực nói.Biết nơi này là đâu không.Lúc nào cũng động tay động chân.Từ ở nhà cho đến đây.
Như sáng nay ở nhà,sau khi làm bánh xong,để bánh trong tủ lạnh một tiếng cho bánh cố định hình dáng thì anh kiếm cớ nói trong thời gian chờ đợi buồn chán liền đè cậu ra trong nhà bếp mà vận động.Sức chống cự với dụ dỗ của cậu lại yếu,chưa được bao lâu liền mềm nhũn trong lòng anh mà thở dốc.Bị anh đặt trên bàn ăn,ăn sạch sẽ không chừa một mẩu,hại cậu đến giờ này hai bắp đùi vẫn còn run.May mắn còn biết nghe lời không để lại dấu vết trên cổ cậu.Bây giờ ở đây lại động tay động chân...Cầm thú.Cầm thú.Cầm thú.
"Ngoan nào.Đừng giận.Để anh lấy quà rồi chúng ta đi vô nhà thôi." Thấy cậu nguôi giận anh liền đổi đề tài.Khom người vào xe lấy ba lô lẫn mấy túi xách để ở băng ghế sau.
"Hôm nay ông ngoại mà làm khó chúng ta,chúng ta cứ cầm một khối gỗ về.Đem đi bán đủ cho anh và em ăn chơi mấy tháng trời xem như bồi thường." Taehyung lưng đeo ba lô,một tay xách đống túi,một tay ôm thắt lưng,đỡ JungKook đang chống nạng chậm rãi đi vừa ngắm cảnh vật của khu nhà vườn.Một tay cậu xách túi đựng hộp bánh mới làm lúc sáng.Hai người sánh vai đi trên con đường rải đá xanh,anh cúi đầu thần bí nói nhỏ bên tai cậu.
"Thật sao?" JungKook ngạc nhiên hỏi.
"Ừ.Gian nhà này có từ thời cụ tổ nên đa số toàn là gỗ trầm hương,gỗ mun đen và các loại gỗ mấy trăm năm tuổi quý hiếm.Để chút anh trộm một khối trầm hương về,đem đi bán được cả khối tiền cho em xài chơi." Taehyung tiếp tục rầm rì với JungKook.
"Có cháu nào như anh không." JungKook bật cười,bó tay với câu nói của anh.
"Cũng đúng.Như vậy thì bất kính với ông ngoại quá ha.Hay là ông ngoại nhăn một cái thì anh trộm một khối.Nhăn mười cái thì anh trộm mười khối như vậy quá lời." Taehyung tiếp tục suy tính."Còn không trong gian nhà kia ông nuôi nhiều cá quý lắm,anh lén vô hốt con cá Rồng hay chút nữa anh rình lội xuống hồ bắt một con cá Koi về nấu ăn thử xem sao,ăn có ngon không sao mà mắc dữ vậy."
"Ha..ha..Anh có thôi đi không.Cười chết em rồi." JungKook cười không ngừng.
"Không thì mấy chậu Bonsai kia cũng hiếm lắm nha.Anh bưng một chậu về đem đi bán đấu giá thế nào cũng tiền không là tiền.Bình hoa bạc kim cũng được,chim kiểng cũng hay.Chậc bây giờ anh mới biết chỉ cần khoáng một vật trong nhà ông ngoại đem bán cũng đủ ăn chơi mấy tháng.Khó lựa quá,em nghĩ xem nên chôm món nào thì vừa tiện vừa lợi nhỉ." Taehyung tiếp tục chậc lưỡi suy tính.
" Ha...ha..Anh...ngưng...ha ha..." JungKook không nhịn được mà đứng lại,cười không ngừng trước vẻ mặt vừa nuối tiếc vừa lén lút suy tính của anh.
"Được rồi.Dựa vào anh,không thì té bây giờ." Taehyung vội đỡ chắc JungKook đang cười đến mức đứng không vững.
JungKook cười đã thì chớp chớp mắt có chút nước mắt vì cười nhiều.Cậu đứng thẳng lại rồi ngẩng đầu ôn nhu nhìn Taehyung. "Em hết hồi hộp rồi."
"Ừ.Giờ đến anh hồi hộp rồi.Tiểu yêu tinh phóng điện khắp nơi." Taehyung yêu thương nói với cậu.
"Hai đứa đến rồi sao.Có chuyện gì vui mà cười đến mức ở đây bà cũng nghe thấy vậy." Một giọng nói hòa ái vang lên với họ.
"Bà ngoại,bác dâu." Taehyung nhìn về phía đó,anh cười tươi,thân thương gọi.
JungKook nhìn theo.Cậu thấy một bà lão trên 70 tuổi được một phu nhân trung niên thanh lịch,trang nhã cầm tay đỡ bà.Bà lão mái tóc trắng phau được búi lên gọn gàng,da dẻ hồng hào.Tuy đã lớn tuổi nhưng lưng bà vẫn thẳng tắp,cặp mắt minh mẫn với khuôn mặt đẹp lão đầy phúc hậu.Bà đang đứng dưới mái hiên nhìn họ bằng ánh mắt từ ái,nở nụ cười hiền hậu với họ.Cả phu nhân trung niên thanh lịch kia cũng nở nụ cười dịu dàng với họ.
"Bà ngoại.Nhớ chết con rồi." Taehyung nhanh chóng đi đến,buông túi xách trên tay xuống rồi ôm chầm bà ngoại Hwan.
"Xạo vừa thôi.Nhớ bà mà giờ mới về đây,đã bao lâu rồi con không về thăm bà." Bà ngoại Hwan cũng ôm lại Taehyung,một lúc thì đẩy anh ra,đưa tay vuốt má cháu mình,ngắm nghía anh.
"Bác dâu.Bác ngày càng trẻ ra nha." Taehyung cũng cười nói với vị phu nhân kia.
"Con đó ngày càng dẻo miệng." Hwan phu nhân cười mắng anh.
"Bà ngoại con đem cháu ngoại dâu đến cho bà." Taehyung chạy lại,dễ dàng ôm JungKook lên,bước nhanh về phía bà ngoại Hwan.JungKook bị anh nhấc lên thì vội ôm túi đựng bánh.Cặp nạng rơi xuống,nằm chỏng chơ trên đất.Người giúp việc thấy vậy đi tới nhặt lên cho họ.
"Em ấy là người yêu của con,tên Jeon JungKook.Bà thấy đẹp trai không.Bác dâu, đẹp không bác." Taehyung đặt JungKook đứng đối diện với bà ngoại Hwan.Anh đứng đằng sau,hai tay vịn vai cậu,vui vẻ nói với bà ngoại Hwan.
"Con...con...chào bà.Chào bác ạ." JungKook bị Taehyung bế lên,khoe khoang vậy thì có chút ngượng ngùng,cơn hồi hộp lại quay về,cậu hơi đỏ mặt cúi đầu,lắp bắp chào bà ngoại Hwan,bác dâu.Chào xong thì cậu đứng thẳng lưng,cười ôn hoà với hai người họ.Trên khuôn mặt tinh tế hiện rõ nét ngại ngùng lẫn hồi hộp.
Bà ngoại Hwan dùng ánh mắt hiền hòa nhìn JungKook,ánh mắt bà dừng lại ở cặp mắt trong veo mang chút hồi hộp,thoáng rụt rè lại đầy ý cười của cậu.Đứa bé rất tốt,rất sạch sẽ.Như vậy là tốt rồi.Từ khi nghe nói cháu ngoại của bà yêu con trai bà chỉ thoáng thở dài cũng không có khó chịu gì,dù sao cháu cũng đã trưởng thành nên có quyết định của mình.Hơn nữa con gái và con rể cũng đồng ý thì bà muốn ngăn cấm cũng không được
Mấy hôm trước con bé SoYoung chạy về đây khóc lóc,kể lể đủ điều về cậu bé này tuy bà không tin lời con bé vì bà tin vào nhân phẩm cháu ngoại trai mình hơn nhưng bà cũng không nhịn được mà lo lắng.Bây giờ nhìn thấy đứa bé vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ như vậy thì bà rất hài lòng,rất yên tâm.
Bác dâu cũng cười dịu dàng với JungKook,bà chỉ là dâu nên không dám nhận xét,xen vào chuyện cháu chồng mình.Nhưng cậu bé này rất tốt,mang theo nét ngại ngùng rất đáng yêu.
"Đứa bé ngoan,rất đẹp trai nha.Đừng sợ,gọi bà ngoại xem." Bà ngoại Hwan cầm lấy bàn tay có chút lạnh vì hồi hộp của JungKook,vỗ nhẹ nhàng trấn an cậu.Taehyung khẽ xoa nhẹ vai JungKook cổ vũ.
"Bà ngoại." JungKook nhẹ giọng gọi.Từ bà ngoại Taehyung toát ra khí tức dễ chịu như mẹ Kim vậy,khiến cậu rất thoải mái,rất ấm áp.
Truyện khác cùng thể loại
440 chương
58 chương
112 chương
28 chương