Let Me Love You - Vkook
Chương 56 : Chap 55
Đọc chap vui vẻ nha mấy cô :"> Nhớ giựt tem + vote + cmt nha
----------------------------------------------
"Kookie.Em đang ở đâu vậy?"
Taehyung nhanh chóng bắt máy,lo lắng hỏi ngay khi JungKook vừa gọi lại.Nãy giờ anh gọi cho cậu rất nhiều lần rồi mà cậu không chịu nghe máy.Ngay cả hai đứa em cũng vậy.
"Em vừa mới trong rạp chiếu phim ra." JungKook thấp thỏm nói.
"Sao em không bắt máy,anh gọi rất nhiều lần rồi,không tranh thủ nhắn một tin cho anh được sao." Taehyung sau khi nghe giọng nói cậu hoàn toàn khỏe mạnh thì anh thở ra nhẹ nhỏm.Trái tim như muốn ngừng đập cũng khôi phục nhịp đập bình thường.
"Lúc nãy vào rạp nên em để chế độ im lặng,máy không rung,em lại...ham xem phim nên không để ý." JungKook nhỏ giọng nói.
"JungKook em không nhớ cơ thể em hôm nay mới khỏe lại?Hơn nữa chân em còn đang trong thời gian hồi phục,vai em thì mới lành.Em có biết mấy giờ rồi không?" Taehyung đột nhiên thấy rất tức giận.Anh lạnh giọng chất vấn cậu,ngữ điệu chậm rãi,êm dịu như nước lại không có một tia tình cảm trong đó.
TaeYang và JunHa đang áp tai nghe ké bên cạnh thấy rét run theo.Họ kinh hãi.Anh ba nổi giận rồi,mà rất rất giận nữa.Người khác nổi giận thì la hét,chửi mắng thể hiện sự phẫn nộ còn anh ba nhà họ là quái vật băng,nổi giận là lạnh đến mức đóng băng người khác luôn.Chết rồi.Làm sao bây giờ.
"Em...không để ý giờ." JungKook lí nhí nói,tay nắm chặt điện thoại.Đây là lần đầu tiên anh lạnh giọng giận dữ với cậu như vậy,mặc dù từng câu chữ của anh đang lo lắng cho cậu.
"Không để ý giờ,em ham vui nên không để ý điện thoại.Khi em nói câu đó em có nghĩ cho anh không." Ngữ điệu Taehyung không cảm xúc.Giọng nói anh thật sự rất lạnh.
"Em..."
"Cậu Jeon.Hy vọng cậu có mặt ở cửa công ty trong 30 phút nữa.Và tôi mong cậu sẽ có mặt đúng giờ.Đừng để tôi lo lắng nữa được không." Taehyung không khống chế được mà lạnh lùng nói nặng với bảo bối anh cưng như trân bảo,tâm can của anh.
Anh nói xong thì nhanh chóng cúp máy vì sợ mình không kiềm chế được sẽ nói nặng với cậu thêm.Anh ném mạnh điện thoại vào tường làm nó bể ra từng mảnh văng khắp nơi rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha trong phòng làm việc.Hai bàn tay run rẩy của anh nắm chặt nhau.Em ấy không sao.Em ấy không có việc gì.Cậu không bắt máy làm anh rất sợ,rất sợ cậu lại xảy ra chuyện gì lần nữa.Chỉ một lần nữa thôi anh sẽ điên mất.
Taehyung chôn mặt vào hai tay một lúc thì anh đứng lên,vào phòng nghỉ rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống tầng hầm lấy xe,đậu sẵn ở cửa công ty chờ bọn họ.
TaeYang và JunHa dùng tốc độ tên lửa đẩy JungKook đang cầm điện thoại ngẩn ngơ ra bãi giữ xe,dìu cậu ngồi vào xe.TaeYang phát huy tay lái lụa của mình mà nhanh chóng chạy về,mà ngặt nổi đang giờ tan tầm,chỗ nào cũng xe không là xe.Kẹt xe cmnr.Khỉ gió anh mà về không kịp Taehyung đóng băng cả thành phố mất.TaeYang nhịn không được mà rủa thầm.
JungKook im lặng ngồi đằng sau.Cậu nắm chặt túi giấy đựng caravat mua cho anh lúc nãy.Nhớ lại giọng nói lạnh băng của anh qua điện thoại.Tâm cậu rất đau,chưa bao giờ anh nặng lời với cậu như vậy.Anh giận cậu,anh có vì cậu không ngoan mà chán ghét,thu hồi mọi yêu thương anh giành cho cậu không.Tại sao cậu lại không ngoan như vậy,để anh lo lắng,giận dữ.JunHa muốn trấn an JungKook nhưng hiện tại bản thân cô cũng sợ nên không biết nói gì.
"Tụi em về rồi."
JunHa ló đầu ra cửa kính xe hơi,vẫy tay với Taehyung đang đứng chờ sẵn trên vỉa hè.Cô bé thử thăm dò thái độ của Taehyung.
"Cẩn thận.Sao lại đưa đầu ra như vậy." Taehyung nhíu mày,nói với JunHa.Xe chưa dừng lại hoàn toàn mà dám đưa đầu ra như vậy.
Cô bé thăm dò được thì rụt đầu về,cười hì hì với anh rồi quay sang nháy mắt vói TaeYang đang đứng ngồi không yên.Anh ba còn có thể nói chuyện được.Ngay khi xe vừa dừng hẳn hai người lập tức nhảy xuống xe.
Taehyung đi đến tính mở cửa sau thì TaeYang nhanh tay nhanh chân chạy đến vịn tay anh lại.
"Anh ba,là tụi em ham vui,lôi kéo cậu ấy đến giờ này.Đừng trách cậu ấy." TaeYang liều chết nói với Taehyung đang mặt lạnh.Dù sao cũng là bọn họ lôi kéo JungKook,lúc nãy anh ba nói chuyện điện thoại với cậu ấy muốn đóng băng luôn cả khu vực xung quanh ah.
"Phải đó anh ba,là bọn em sai.Không phải do anh dâu nhỏ đâu,là tụi em ép anh ấy ở lại." JunHa cũng đi tới hối lỗi nhìn Taehyung.
JungKook ngồi trong xe thấp thỏm nhìn Taehyung đứng bên ngoài,không nhìn ra được anh đang giận hay không.Trong khoảng thời gian về đến đây cậu suy nghĩ rất nhiều hậu quả.
Taehyung nổi giận cũng đúng.Bởi vì giờ này cũng hơn 6h chiều,lúc 4h anh đã gọi điện thoại cho bọn họ để hỏi bao giờ về.Khi đó cả đám đang trong rạp phim 3d,điện thoại chuyển chế độ im lặng.Cả đám lại lo la hét,hưng phấn theo phim nên không biết điện thoại rung.Đến khi hết phim ra khỏi phòng chiếu đã hơn 5h30 chiều,mỗi người đều thấy Taehyung gọi đến cho mình biết bao nhiêu cuộc.
JungKook lo sợ vội gọi lại cho Taehyung.Khi đó có thể nghe được anh thở ra nhẹ nhõm,có bao nhiêu lo lắng,sau đó Taehyung lạnh lùng nói chuyện với cậu đến mức khiến hai người kia đang nghe ké cảm thấy như ở Nam Cực vậy.
"Giúp anh chuyển đồ của em ấy đem qua xe anh đi." Taehyung hít sâu rồi ôn hòa nói với hai đứa em,đưa chìa khóa xe cho TaeYang.
Anh tức giận chỉ là quá lo cho cậu.Thân thể cậu chỉ mới khỏe lại thôi,chấn thương chân thì chưa khỏi,vai và vết thương trên đầu cũng chỉ mới lành,chiều qua mới xuống giường được.Cậu lại đi từ sáng tới chiều tối cũng không gọi cho anh một cuộc hay nhắn một tin.Không muốn làm cậu mất vui anh cũng không gọi đến quấy rầy,nhắc nhở ngoại trừ lúc trưa.Cứ ôm tâm tình lo âu phải nhịn tới gần tan sở mới gọi hỏi thăm khi nào về để anh an tâm,gọi để nghe được giọng nói của cậu xem có bị mệt hay không thì không ai bắt máy,hơn nữa là mấy cuộc liền.
Mới một tháng trước cậu còn đau đớn nằm trong bệnh viện,muốn cử động nhỏ cũng phải dựa vào anh,anh thống khổ biết bao nhiêu.Biết trong khoảng thời gian vừa rồi bị hạn chế cử động,suốt ngày kè kè bên anh cậu cũng có chút buồn nên anh mới để cậu đi như vậy nhưng cậu lại không nghĩ đến anh sẽ lo lắng đến mức nào sao.Còn hai đứa em của anh nữa,không đứa nào nghe máy khiến anh đứng ngồi không yên,muốn đi kiếm mà không biết kiếm nơi nào.Lúc đó anh có bao nhiêu hoảng sợ.Những hình ảnh ám ảnh anh trong một tháng nay lại hiện ra.
TaeYang và JunHa thấy anh mình đã ôn hòa trở lại thì không dám lằng nhằng nữa,ngoan ngoãn ra cốp xe soạn đồ của JungKook chuyển qua xe Taehyung đã đậu sẵn gần đó.
Taehyung mở cửa sau,khom người nhìn chằm chằm JungKook đang mím chặt môi,ánh mắt hoảng loạn nhìn anh,tay cũng có chút run.
JungKook bị anh nhìn chăm chú một hồi thì cúi gằm xuống,hai bàn tay vân vê sợi dây của túi xách giấy đang cầm để khống chế nội tâm đang rối loạn.
"Lại đây." Taehyung thấy cậu như vậy rất đau lòng,biết sợ rồi sao.Anh nhẹ giọng nói với cậu.
JungKook nghe giọng Taehyung đầy dịu dàng thì lập tức ngẩng đầu,không kiềm được cảm giác tủi thân trào ra.Cậu quăng cái túi đang cầm trong tay,nhích nhanh về phía cửa xe.
"Từ từ,cẩn thận một chút chân của em." Nhìn cậu vội vàng như vậy anh lo lắng nhắc nhở,đưa tay đỡ cậu.JungKook vươn hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
"Đi chơi có vui không?" Taehyung vỗ nhẹ lưng JungKook,ôn nhu hỏi cậu.Giận thì cũng giận rồi,lúc nãy nói chuyện qua điện thoại với cậu anh đã tỏ thái độ rất rõ ràng nên cậu mới sợ như vậy.
"Rất vui." JungKook vùi mặt vào vai Taehyung,hít hít cái mũi.Lúc nãy nghe giọng anh lạnh lùng như vậy cậu thật sự rất sợ.
"Có mệt không?" Taehyung hỏi tiếp.
"....Có một chút." JungKook giọng có chút nghẹn.
Taehyung hơi tách JungKook ra,thấy vành mắt cậu ửng đỏ.Anh ôm cậu nhích vào trong rồi chui vào xe ngồi vào,đóng cửa xe lại.
TaeYang và JunHa có chút lo lắng.Vừa chậm chạp chuyển đồ vừa nhìn chằm chằm vào trong xe.Đáng tiếc bên ngoài nhìn vào chỉ là một màu đen.Vì TaeYang cũng đổi kính một chiều cho xe hơi,hai người như ngồi trên đống lửa.Sẽ không có bạo hành gia đình đúng không.
"Em sợ anh giận." JungKook muốn rơi nước mắt.Chưa bao giờ anh lạnh lùng,nặng lời như vậy,cậu đã quen được anh ôn nhu cưng chiều,dỗ dành.Nên những lời nói đó đâm vào tim cậu rất đau,làm cậu rất sợ,rất tủi thân.
"Anh xin lỗi lúc nãy làm em sợ.Chỉ vì anh lo cho em." Taehyung xoa xoa khóe mắt đỏ lên của cậu.
Lúc nãy giận quá nên anh quên mất bảo bối của anh rất nhạy cảm trước thái độ của người khác,đặc biệt là anh.Tuy cậu trưởng thành,trầm ổn hơn bạn cùng lứa rất nhiều nhưng cậu vẫn còn trẻ,cuối năm nay mới 21 tuổi.Hơn nữa bao năm qua đã sống khép kín,khó khăn lắm cậu mới có một ngày thoải mái,vui vẻ như vậy nên ham vui là chuyện tất nhiên.Chưa kể anh luôn cưng chiều,nâng niu cậu trong lòng bàn tay mà sủng,lúc nãy anh nổi giận như vậy cậu sẽ không chịu được.
"Em biết.Tại em làm anh lo như vậy nhưng em không kiềm chế được mà rất sợ." Cậu không nhịn được mà rơi nước mắt.Cậu thật sự rất sợ người đàn ông này không quan tâm tới cậu nữa.
"Ngoan.Anh xin lỗi,bảo bối ngoan đừng khóc.Tâm anh rất đau." Taehyung đau lòng nhìn JungKook đang rơi nước mắt,tự trách bản thân.Không ngừng hôn lên trán cậu dỗ dành.
"Lúc nãy anh lạnh giọng,nặng lời với em như vậy.Em sợ anh không quan tâm,không thương em nữa.Tâm em rất đau." JungKook không ngừng rơi nước mắt,tủi thân nói với Taehyung.
Cậu Chu hay cô em họ hôm bữa gì đó,cho dù hai người đó có nhục mạ cậu như thế nào cậu đều không để trong lòng.Vì cậu biết chỉ cần có người đàn ông này yêu thương,nâng niu cậu là được rồi.Những người khác nghĩ gì,có ghét bỏ cậu đều không liên quan đến cậu,chỉ cần anh luôn cưng chiều,sủng nịnh,dung túng cậu là đủ rồi.Nên khi nãy nghe giọng nói lạnh lùng của anh như vậy cậu thật sự rất sợ,rất sợ tất cả những ngọt ngào đó sẽ biến mất.
"Kookie.Anh là một người cao ngạo,luôn tự tin vào bản thân,chưa có điều gì có thể làm anh thấy khó khăn hay sợ hãi.Không ai có thể khống chế được anh.Không ai có thể uy hiếp được anh." Taehyung nhẹ nhàng nói với JungKook.
"Nhưng bây giờ đã có một người khi đau đớn nằm trên giường bệnh làm anh thống khổ,như muốn đoạt mạng anh khiến anh không muốn thiết tha chuyện gì nữa.Có một người chỉ cần có một chút mệt mỏi hay ho nhẹ đã làm anh hoảng loạn.Có một người chỉ cần nhíu nhẹ chân mày,thoáng chút buồn bã đã khiến tâm anh rất đau.Có một người chỉ cần cười vui vẻ nhỏ thôi cũng làm anh rất hạnh phúc.Có một người chỉ cần rời anh đi một chút đã khiến anh không bình tĩnh được,luôn lo sợ không đâu.Đối với người đó mọi cao ngạo,tự tin của anh không là gì cả.Người đó là mạng sống của anh,anh muốn gom những gì tốt đẹp nhất,hạnh phúc nhất cho người đó.Kookie có biết không." Taehyung mệt mỏi ngả lên vai JungKook,anh úp mặt vào hõm cổ cậu,tham lam hít vào hương thơm nhàn nhạt chỉ thuộc về cậu.Chậm rãi nói từng câu với cậu.
"Em..." JungKook ôm lấy anh,mấp máy môi muốn nói.
"Kookie em nói xem.Người đó quan trọng với anh như vậy,là cuộc sống của anh.cả quãng đời sau này anh có thể không quan tâm,không yêu thương nữa được không?" Taehyung nhỏ giọng nói.
"Sẽ không,sẽ không.Anh sẽ quan tâm,yêu người đó cả đời." JungKook vội lắc đầu với Taehyung.
"Vậy Kookie có suy nghĩ như vậy nữa không.Suy nghĩ anh sẽ không bao giờ quan tâm,không bao giờ yêu thương em nữa.Khi nãy anh quá lo sợ nên nổi giận với em như vậy,em đã nghĩ anh sẽ không quan tâm,yêu thương em nữa sao." Taehyung ngồi dậy,hai tay ôm mặt cậu.Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Kookie sai rồi.Là anh yêu em,lo cho em nên mới giận em như vậy.Kookie sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa." JungKook đưa tay nắm lấy hai bàn tay đang áp trên má cậu,nghẹn ngào nói với anh.
Trong khoảng thời gian này cậu chỉ nhớ anh luôn bên cạnh yêu thương,tỉ mỉ chăm sóc cho cậu.Cậu quên mất mỗi lần anh chạm vào vết thương trên đầu,trên vai hay chân cậu,tay anh đều khẽ run lên cho dù chỉ thoáng qua nhưng cậu vẫn nhìn thấy.Thi thoảng ánh mắt anh nhìn cậu đi lại,cử động có chút khó khăn thì hiện lên bao nhiêu thống khổ cho dù anh che giấu rất tốt.
Lần đầu tiên anh giận dữ,nặng lời tỏ thái độ với cậu là vì lo cho cậu mà cậu lại có suy nghĩ anh sẽ không quan tâm,yêu thương cậu nữa mà không chịu nghĩ cho anh khi đó anh có bao nhiêu lo lắng cho cậu.Bây giờ anh lại vì cảm xúc của cậu mà phải hạ giọng,đè nén tâm tình để dỗ dành cậu.Cậu đã quên việc hình ảnh cậu té trong quán Bar luôn luôn ám ảnh anh.
"Vậy không khóc nữa được không.Ông xã đau lòng muốn chết rồi." Taehyung lấy bịch khăn giấy luôn để trong túi áo vets ra,nhẹ tay lau nước mắt cho cậu.JungKook gật gật đầu,hít hít mũi nhỏ,nâng mặt lên để anh lau cho cậu.
"Ông xã.Kookie xin lỗi.Kookie sai rồi,đừng giận Kookie được không." Sau khi được lau mặt sạch sẽ,JungKook chui vào lòng Taehyung,rúc trong đó như mèo nhỏ làm nũng với anh.
"Ngoan.Sau này có đi đâu nhớ thi thoảng nhắn tin hay gọi điện cho anh,để anh yên tâm.Có về trễ thì báo cho anh một tiếng,giống như lúc nãy trước khi vào rạp chỉ cần tranh thủ gọi cho anh nói em muốn xem phim,sẽ về trễ là được rồi,có nhớ chưa.Anh chỉ cần nghe giọng để biết em không bu mệt là đủ rồi." Taehyung luôn thích những động tác lấy lòng của cậu.Anh mềm lòng,nhỏ nhẹ dặn dò cậu.Hôn lên vết sẹo sau đầu của cậu.Vùng da đầu vốn trọc một mảng nay đã mọc tóc lởm chởm.
Truyện khác cùng thể loại
440 chương
58 chương
112 chương
28 chương