Lên tàu ở london bridge

Chương 5 : Trên những đỉnh cao của thế giới tài chính

Việc học của Hạnh ngày càng tốt, và trường giới thiệu để cô làm thực tập (internship) ở một trong ‘thập đại ngân hàng quốc tế’ ở khu Canary Wharf. Quy luật cuộc sống mà, ngành nghề nào cũng có năm, bảy, kẻ đầu bảng. Có đông nữa thì 10, còn lại coi như không tính. Đại học ở Anh thì có trên 200 nhưng trong 24 trường đỉnh thuộc Russell Group thì gần 5-6 trường đã ở London, thêm Oxford, Cambridge, Warwick, St. Andrews...ở ngoại tỉnh nữa là đủ một chục. Cũng London có chừng mươi hãng luật hàng đầu, và trong số các ngân hàng đầu tư tầm top toàn cầu đóng tại đây có Goldman Sachs, JP Morgan, Barclays, Bank of America Corporation, Morgan Stanley, Citigroup, HSBC, Deutsche Bank, Credite Suisse...là hết. Hạnh gửi đơn đi xin nhiều chỗ, qua vài lần phỏng vấn được nhận vào bộ phận đánh giá rủi ro của Barclays (BCS). Trước ngày đầu tới chỗ thực tập, Hạnh lo lắm, cứ đắn đo mặc thế nào, nói năng ra làm sao, và cốt yếu hơn là làm gì để sau 10 tuần học việc đạt được các tiêu chí của mình. Hạnh gọi cho Karl, nói rõ vấn đề và hỏi ý kiến. Anh chàng đang ở trong quán nào đó, nghe tiếng được tiếng mất nên chạy ra ngoài. “Internship with Barclays, lucky you. I hope you’d survive ...” (Thực tập ở Barclays à, số đỏ thật nhưng hy vọng bạn sống sót). Hạnh bảo “Không phải điều đó, là qua mấy tuần thực tập cho xong đi mà về chuyện làm gì cho đúng.” Karl nói: “Rảnh thì phi lên đây đi rồi nói chuyện, mới gần 8g tối, còn sớm.” Hạnh bắt xe điện ngầm vào trung tâm. Karl trông thế mà đã ngoài 30 tuổi, từng làm ở City nhưng trong ngành bảo trì máy cho hệ thống giao dịch chứng khoán, chứ không phải dân buôn bán cổ phiếu. Dù vậy Karl biết khá nhiều ngóc ngách của nghề buôn trên sàn, và gần đây đã đi làm việc khác nhưng vẫn viết chương trình giao dịch để tự mua bán Bitcoin và một hai loại tiền mã hoá nữa. Đầu tiên là về trang phục. Karl tư vấn: “Mặc smart (sang), áo véc sẫm màu, sơ mi cổ trắng, váy dài quá gối, rừ khi đã là bồ của sếp thì váy ngắn bao nhiêu cũng được, còn giày thì phải là giày da đen,” Nhấp một ngụm cocktail, Karl nhìn Hạnh hơi kỹ một chút, cặp mắt khá âu yếm làm Hạnh nhột: “Nào, phần trên, tóc để gọn, đừng xịt perfume nồng nạc, vào thang máy gây phản cảm cho người khác.” Hạnh giật mình vuốt tóc, “Mình có bù xù như tổ quạ không nhỉ.” Rồi cô hất mái tóc đen nhánh: “Ngày nào cũng mặc như đi thi mệt quá nhỉ”. Karl trợn mắt, “Đó là ngày đầu thôi, còn sau thì túm một đứa kinh nghiệm hơn mà hỏi. Nhớ xem công ty có ngày mặc casual (bình dẫn) không. Nhiều nơi là Thứ Sáu. Mặc đồ thể thao, đi giày vải được hết.” Chưa hết, Karl dặn một số văn phòng của giới tài chính không cho nhân viên ăn trưa tại bàn, phải ra phố mua, ăn ở đâu thì tuỳ, có hãng cho nhân viên mang bánh mì kẹp, cơm hộp từ nhà đi, hoặc mua lunch mang vào ngồi ở góc nghỉ, có bàn ghế, bình nước lạnh, trà, cà phê miễn phí. Hạnh yên tâm hơn hẳn và thấy tin cậy Karl. Khi về hai người ôm chia tay rồi chạm má nhẹ, mùi nước hoa đàn ông khá mạnh, trộn mùi mồ hôi, chút vị bia dính ở cổ Karl làm cô ngây ngất, bước đi rồi mà tim cứ đập thình thịch.