Lên kế hoạch rước papa về nhà!

Chương 113 : Tôi vốn dĩ là con gái

Ngày hôm sau được tan làm sớm nên Trương Tuyết Y đã tới một nhà hàng gần đó để hẹn Dạ Nguyệt nói chuyện. Lúc cô tới nơi anh đã ngồi chờ sẵn rồi. Trương Tuyết Y đi lại, hít thở một chút rồi gọi món. "Em hẹn tôi ra đây bộ muốn nói chuyện gì à?" Cô gật đầu, uống một ngụm nước liền ngó ngang ngó dọc, sau khi xác định trong nhà hàng không còn ai ngoài hai người họ mới kể chuyện. Trước lúc tới đây cô đã bao nơi này rồi, đề phòng có người nghe lén. Trương Tuyết Y kể lại chuyện xảy ra lần trước khi đi du lịch cho Dạ Nguyệt nghe. Vụ bắt cóc ấy cô vẫn chưa nói với anh. Sau khi nghe xong đầu đuôi bàn tay anh siết chặt lại, gân xanh cũng nổi đầy trán. "Em không bị thương ở đâu chứ?" Cô lắc đầu. "Không có, chỉ có một vài vết xước nhỏ thôi, nhưng đều đã lành hết rồi." "Tại sao em không nói chuyện này với tôi sớm hơn vậy?" Sắc mặt Dạ Nguyệt đen đến đỉnh điểm. Trương Tuyết Y chỉ biết cười một cách bối rối, cô gãi đầu. "Tại không thể nói rõ trong điện thoại, mà mãi tới bây giờ mới có thời gian rảnh để hẹn anh được." "Thôi được rồi, sắp tới tôi sẽ bố trí một vài vệ sĩ ở gần em, đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm đâu." Trương Tuyết Y nghe vậy lập tức xua tay, lắc đầu lia lịa. "Không cần đâu, Nhất Thiên đã thuê vệ sĩ cho tôi rồi, anh không cần lo." Dạ Nguyệt nhíu mày, đôi môi mím chặt, hiển nhiên là đang tức giận. "Những người đó không đáng tin cậy." "Nhưng mà..." Trương Tuyết y đang định nói thêm nhưng khi thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Dạ Nguyệt thì bỗng chốc rét run người, không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý. "Vậy cũng được." Sắc mặt anh lúc này mới hoà hoãn hơn đôi chút. Đồ ăn cũng đã được mang lên rồi, hai người bắt đầu dùng bữa, vừa ăn vừa nói chuyện. Trong lúc nói Trương Tuyết Y có đề cập đến chuyện họp lớp nhưng Dạ Nguyệt ngay lập tức từ chối. Anh đối với bọn họ chẳng có chút hoài niệm gì cả mà còn có phần ghét bỏ, những con người đó năm xưa cô lập anh như thế nào bây giờ anh đều nhớ rất rõ. Nhưng cũng chẳng buồn so đo nữa, bọn họ sống phần họ, anh sống phần anh, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng chắc bây giờ những người đó cũng chẳng còn nhớ có người tên Dạ Nguyệt nữa rồi, nếu có nhớ thì cũng là nhớ cậu bạn mập hơn 60 kg thường xuyên bị trêu chọc và xếp cuối lớp. Trương Tuyết Y thấy Dạ Nguyệt không đến thì có phần nuối tiếc, nhưng cũng chẳng thể làm khác được. "À mà này, em với anh ta quay lại rồi sao?" Lúc đang ăn thì Dạ Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi cô với ánh mắt tò mò. Trương Tuyết Y bỗng khựng người lại, nhưng rất nhanh liền gật đầu. "Đúng vậy." "Em không sợ Dương Nhất Thiên lại tổn thương mình lần nữa à?" Cô lắc đầu, cười khổ. "Không còn quan trọng nữa rồi, sợ thì có sợ nhưng tôi vẫn muốn bắt đầu lại." Dạ Nguyệt trầm ngâm hồi lâu, nhìn chằm chằm cô, vài phút sau thì anh bỗng thở dài, thốt ra một câu. "Chúc em hạnh phúc. Nếu hắn ta còn làm tổn thương em nữa thì cứ quay về với tôi, tôi bảo vệ em." Trương Tuyết Y bật cười. "Được thôi." Cả hai đang nói chuyện rất vui vẻ, dường như đang ôn lại kỷ niệm cũ. Nhưng lúc món ăn thứ tư vừa mang lên thì một bóng người ngay lập tức chạy lại, ngồi ngay chính giữa hai người rồi hét lên. "A, bắt quả tang rồi nhé, Trương Tuyết Y, chị dám dây dưa qua lại với người đàn ông khác sau lưng anh trai tôi!" Trương Tuyết Y: "..." Dạ Nguyệt: "..." Ngay khi Dương Minh Nguyệt dứt lời một nam phục vụ hớt hả chạy vào, nhìn Trương Tuyết Y bằng ánh mắt lo sợ. "Cô Trương, thành thật xin lỗi, người phụ nữ này chạy vào đây nhanh quá, tôi không cản lại kịp!" Cô phất tay tỏ ý không có gì. "Không sao đâu, cậu đi ra ngoài đi, đây là người quen của tôi." Nam phục vụ thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa trút được gánh nặng, sau đó liền cúi chào, quay người rời đi. Trương Tuyết Y lắc lắc li rượu vang trong tay, ngước nhìn cô gái trước mắt mình. "Sao em lại xuất hiện ở đây? Theo dõi chị sao?" Dương Minh Nguyệt nhếch mép, vắt chéo chân, làm một bộ dáng vô cùng kiêu ngạo. "Hứ, ai thèm theo dõi chị, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây rồi thấy chị vào nhà hàng này thôi nên mới theo vào, nào ngờ bị bảo vệ cản lại. Mà chị cũng mưu mô thật, đã qua lại với anh tôi rồi mà vẫn ở ngoài bao nuôi tình nhân." Trương Tuyết Y che miệng cười. "Bao nuôi? Sao em biết chị bao nuôi anh ta mà không phải anh ta bao nuôi chị?" "Chị nhiều tiền sẵn rồi, còn vớ được một người bạn trai giàu có như anh tôi thì đi làm tình nhân người khác làm gì. Vậy nên chỉ có thể là chị đi bao nuôi người ta." Dương Minh Nguyệt nhìn qua người đàn ông trước mắt mình rồi gật đầu cảm thán. "Chậc, tình nhân của chị cũng đẹp trai thật đấy, mặt mày tuấn tú, thân hình cao ráo, xem ra mắt nhìn người cũng không tồi. Chị nhường người này cho tôi đi, tôi sẽ không nói anh tôi biết chị có tình nhân bên ngoài." Dạ Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, nhẹ nhàng mỉm cười, tay lắc lắc li rượu vang rồi nhâm nhi từng chút một, thấy mình không thể xen vào cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ này nữa nên lịch sự đứng dậy. "Quý cô, chi phí bao nuôi tôi không hề rẻ đâu, hợp đồng tình nhân đang ở trong tay cô Trương, nếu cô muốn thì cứ xin cô ấy nhượng lại, bây giờ tôi còn có việc nên đi trước đây, xin thứ lỗi." Anh nói xong liền nở một nụ cười hiền hoà, sau đó mới rời đi. Dương Minh Nguyệt thất thần, cứ nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, miệng há to tới nỗi nước dãi cũng sắp chảy ra tới ngoài. "Này, chị cho tôi số điện thoại của anh..." Dương Minh Nguyệt quay đầu lại, nhưng phát hiện Trương Tuyết Y một giây trước đang ngồi đây một giây sau đã chuồn đi mất rồi. Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, giậm chân bình bịch, sau đó liền lấy điện thoại ra gửi hết ảnh mình vừa chụp được gửi cho Dương Nhất Thiên. "Chết tiệt! Đừng trách Dương Minh Nguyệt đây không hạ thủ lưu tình!" *** Dạ Nguyệt sau khi rời đi không về nhà ngay mà kêu tài xế chở mình tới một buổi tiệc của đối tác. Khách khứa đã tới gần hết rồi, có lẽ anh chính là một trong những người tới muộn nhất. Dạ Nguyệt sửa sang lại bộ vest của mình rồi cùng trợ lý thong dong bước vào. Cầm li rượu lên rồi bắt đầu đi xã giao. Sảnh chính có khá nhiều người, những người có máu mặt trong giới kinh doanh đa số đều thấy ở đây cả, bao gồm cả Dương Nhất Thiên, xung quanh còn lác đác vài người đại diện của các công ty nhỏ. Anh đi chào hỏi từng người một, cuối cùng là dừng tại chỗ của Dương Nhất Thiên. "Dương Tổng, nghe danh đã lâu, đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt, hân hạnh." Dương Nhất Thiên hôm nay đi cùng với Huyết Tư Vũ, thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng liền bảo cậu tránh mặt đi, còn mình quay lại tiếp chuyện. "Chủ tịch Dạ nói quá rồi, chúng ta đã từng học chung mà nhỉ?" Anh mỉm cười một cách sâu xa. "Hoá ra Dương Tổng vẫn nhớ á, tôi cứ tưởng anh quên mất chàng béo ngày nào rồi cơ chứ?" Dương Nhất Thiên cười nhẹ "Vốn dĩ đã quên mất rồi, nhưng hôm qua bạn gái vừa mới nhắc lại." Dạ Nguyệt gật đầu, trầm ngâm giây lát rồi nói. "Ồ, ra vậy." "Tôi còn chút chuyện nên đi trước đây, không nói nữa." "Chủ tịch Dạ đi thong thả." Dạ Nguyệt mỉm cười, ngay sau đó liền rời đi. Dương Nhất Thiên không nói gì, nhấp một ngụm rượu rồi quay trở lại bàn tiệc. Nhưng đúng lúc này điện thoại lại có tin nhắn gửi tới, anh mở ra xem, là số lạ, trong đó có một đoạn tin nhắn. "Lúc Tuyết Y gặp được tôi, là lúc cô ấy tự ti nhất. Lúc Tuyết Y dựa dẫm vào tôi, là lúc cô ấy vừa rời bỏ anh, cô ấy không ngần ngại kể hết quá khứ của mình cho tôi nghe, nhưng chưa chắc đã tâm sự với anh điều đó. Dương Nhất Thiên, chiếm được trái tim của người con gái thì dễ, nhưng giữ được nó mới khó. Chúc anh may mắn." Những lời này giống như khiêu khích, nhưng cũng giống động viên. Dương Nhất Thiên siết chặt tay lại, vô tình nghĩ tới những bức ảnh khi nãy Dương Minh Nguyệt vừa gửi. Trong ảnh là Dạ Nguyệt và Trương Tuyết Y, hai người đang nói chuyện rất vui vẻ, rất hoà hợp. Sắc mặt Dương Nhất Thiên lạnh hẳn đi, hít một hơi thật sâu, tuy cô đã nói chuyện đi gặp Dạ Nguyệt với anh trước nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy khá bực mình. Lúc này Huyết Tư Vũ đi lại từ đằng sau, vỗ vai Dương Nhất Thiên. "Lão đại, rượu của anh bị bọn người công ty Đông Dương hạ thuốc rồi." "Hạ thuốc? Tại sao phải hạ thuốc?" "Ném một cô gái lên giường anh rồi quay phim lại, đe doạ bằng tiền, dù sao lúc trước bên đó cũng bị mình làm thất thoát một số tiền lớn rồi." Dương Nhất Thiên nhếch mép, liếc nhìn Huyết Tư Vũ. "Người anh em, chuyện này giao cho cậu, nếu làm tốt sẽ có chi phí bồi thường cho việc tổn thất tinh thần." Dương Nhất Thiên nói xong liền vỗ vai cậu, cười một cách nham hiểm, sau đó rời đi, để lại một Huyết Tư Vũ với dáng vẻ ngơ ngác. Nửa tiếng sau cả hai người đi lên phòng VIP phía trên tầng, bước vào phòng ăn. Một người đàn ông bụng bự thấy Dương Nhất Thiên bước vào liền tươi cười tiến tới nịnh nọt. "Dương Tổng, hận hạnh được gặp mặt." "Bác Lý nói quá rồi, rất vui được gặp bác." Huyết Tư Vũ đi theo sau cũng tranh thủ cơ hội đến chỗ ngồi đã được sắp xếp trước của Dương Nhất Thiên rồi đánh tráo li rượu của anh sang chỗ ngồi bên cạnh mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng nào ngờ đâu chỗ đó chính là của mình. "..." Thôi xong rồi. Ngay lúc này Dương Nhất Thiên và người đàn ông trung niên kia cũng quay trở lại chỗ ngồi rồi nên Huyết Tư Vũ chỉ đành bỏ cuộc, sợ sệt ngồi xuống ghế của mình, nhìn chồng chằm chằm ly rượu bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Đồ ăn đang được phục vụ dọn lên, một người đàn ông hướng tới Huyết Tư Vũ rồi mỉm cười. "Cậu Huyết, nghe danh cậu trong giới phóng viên đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt, hân hạnh. Tôi kính cậu một li." Không cần kính đâu, không cần! Huyết Tư Vũ thầm gào thét trong lòng, nhưng hiển nhiên người đó hoàn toàn không nghe được. Bất đắc dĩ, cậu chỉ đành cầm li rượu lên, nhìn nó mà mãi vẫn không dám uống. Sau khi thấy đối phương đã uống cạn thì mới lo lắng đưa lên miệng rồi nhấp một ngụm. Cảm giác cay xè rất nhanh liền chiếm lây khoang miệng. Huyết Tư Vũ đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cậu chỉ ngồi lại nói chuyện một chút rồi lấy cớ rời đi. Huyết Tư Vũ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dương Nhất Thiên bảo mình về trước, sau đó liền đi lên tầng trên, đặt một phòng rồi nghỉ ngơi. Cậu nằm phịch xuống giường, hít thở gấp, một giây sau liền chạy nhanh vào nhà tắm rồi mở vòi sen. Dòng nước lạnh ngay lập tức chảy xuống, thấm ướt hết quần áo của Huyết Tư Vũ. Chờ sau khi cảm giác khó chịu biến mất Huyết Tư Vũ mới rời nhà tắm, lấy một chiếc áo choàng tắm khoác lên rồi đi ra ngoài hóng gió. Cậu dựa vào lan can trước phòng mình, hít thở sâu. Bỗng lúc này tiếng giày cao gót vang lên, kèm theo đó là bóng dáng liêu xiêu của một người phụ nữ. Huyết Tư Vũ tò mò quay lại nhìn, nhưng nhìn một cái liền trợn mắt há mồm. "Trịnh Minh Bảo!" Trịnh Minh Bảo lấy tay dụi mắt, ngẩn người. "Ai... Hả... Ai kêu tôi vậy?" Huyết Tư Vũ ngơ ngác, thất thần một hồi lâu. "Này tên điên kia, tại sao... tại sao cậu lại mặc váy vậy...?" Hai chân cậu bắt đầu run rẩy, không ngừng lùi về sau. Tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Đã thế còn mặc váy nữa chứ? Không phải hắn ta là con trai sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy! Trịnh Minh Bảo lúc này đã cởi bỏ hoàn toàn vẻ cá tính hằng ngày, khoác lên mình một bộ dạng dịu dàng nữ tính làm xiêu lòng người, mái tóc ngắn cũng được chỉnh sửa lại, điểm thêm một vài viên đá lên trông rất đẹp. Cô mặc một bộ váy đen tuyền, bó sát, vòng hai thon gọn cứ thế lộ ra. "Ồ, là anh sao? Sao anh lại ở đây vậy?" Trịnh Minh Bảo lúc này đang say rượu, bước đi cũn không còn vững nữa, mơ mơ màng màng hỏi người đàn ông trước mắt mình. "Cậu... Cậu... Giả gái sao?" "Giả gái gì chứ, tôi... tôi vốn là con gái mà." "!!!" Huyết Tư Vũ trợn tròn mắt, liên tục lùi về sau, bàn tay vịn lan can cũng đang run cầm cập. Vài ngày trước gặp còn là con trai, vậy mà đùng một phát lại thành con gái! Có đùa không vậy! Cậu lại "vô tình" nhìn chằm chằm người Trịnh Minh Bảo, chiếc cổ trắng ngần, vòng một hoàn toàn không có đâu nhưng đổi lại xương quai xanh cực kì quyến rũ, chiếc đầm dạ hội khoét eo càng tôn lên vòng hai thon gọn và vòng ba đẫy đà. Cậu nuốt nước miếng cái "ực", tác dụng của thuốc lại bắt đầu phát tác, khiến hạ thân sắp không thể khống chế nổi. Huyết Tư Vũ nhân lúc còn lí trí liền chạy nhanh vào phòng mình rồi phóng vào toilet, đóng cửa lại rồi mở vòi sen. Trịnh Minh Bảo đứng ở ngoài cửa chớp chớp mắt, tâm trí đã sớm bay cao bay xa vì uống rượu rồi, không hiểu sao một giây sau liền đi vào phòng mà người đàn ông kia vừa chạy vào, gõ cửa nhà vệ sinh. "Này, anh bị sao vậy, không có chuyện gì chứ?" "!!!" Huyết Tư dường như không ngờ tới được người "con gái" kia lại đi vào đây nên có chút ngạc nhiên, con dã thú vừa mới yên ổn trở lại liền muốn xổng chuồng, anh hét lên. "Trịnh Minh Bảo, cậu đi ra ngoài ngay cho tôi! Lập tức đi ra ngoài!" Trịnh Minh Bảo trợn tròn mắt, nghe tiếng nước chảy cộng với tiếng gầm rú bên trong liền nghĩ ngay tới cảnh cắt cổ tay tự sát giống trong phim truyền hình, sau đó mở nước nóng cho máu mau chảy ra ngoài. Thế là trong một phút bốc đồng Trịnh Minh Bảo đã vén váy lên, dùng hết sức đạp cửa, chuẩn bị làm một màn "anh hùng cứu mĩ nhân." "Rầm!" Cánh cửa đã bị phá trong một nốt nhạc, nhưng đập vào mắt lại là cơ thể trần trụi của người đàn ông. "..." "..." Mắt đối mắt, mặt đối mặt. Khuôn mặt Trịnh Minh Bảo bỗng chốc đỏ bừng như trái cà chua, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị Huyết Tư Vũ kéo vài bên trong. "Á á á á á á á á!"