Lệ quỷ lại xin chút dương khí

Chương 44 : Con chuột nhỏ

"Làm sao vậy, sao lại không ăn? Chẳng lẽ thức ăn không vừa ý ngươi à?" Nghe nam tử thấp giọng hỏi, Diêu Vũ ngay tức khắc liền giật nảy mình, vội vã giải thích :"Nào có, thức ăn trông rất ngon miệng." "À, vậy sao ngươi còn không động đũa đi." Quỷ con hát ngay tức khắc liền tiếp lời, đem đường lui của Diêu Vũ đoạn tuyệt. Nhìn gương mặt ý cười ngâm ngâm, tràn đầy thiếu đánh của hắn, Diêu Vũ liền siết chặt lấy đôi đũa trong tay, đến mức vang lên tiếng rắc rắc. Chỉ là, y hiển nhiên cũng không dám phát tác, chỉ có thể cắn răng, vươn đũa về phía đám đồ vật kỳ quái trên bàn. Chùm tóc hiển nhiên là không thể ăn. Ngón tay đứt kia, lại càng không thể nào,... Từng đĩa từng đĩa thức ăn lướt qua trong mắt, Diêu Vũ cuối cùng vẫn là lựa chọn quả tim thoạt nhìn tương đối bình thường kia. Đầu đũa gắp lấy quả tim máu tươi nhiễu nhão kia, Diêu Vũ mặt không cảm xúc, đem nó đưa đến bên miệng, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn ói vì mùi vị tanh tưởi đáng sợ kia. Ai bảo trước mặt lại đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm y làm chi!!! Diêu Vũ có chút run run tay đem quả tim bỏ vào miệng, thời khắc này, y hận không thể để cho ngũ giác của mình đều hoàn toàn tê liệt, để không phải cảm nhận hương vị ghê tởm này. Đầu lưỡi vừa cùng quả tim ướt át kia tiếp xúc, trước mặt Diêu Vũ ngay tức khắc liền bắn ra một tấm màn hình trong suốt. Bên trên ghi rõ từng dòng chữ, mang theo một màu đen kìm chế. [ Vật phẩm : tim động vật không rõ xuất xứ (???) ‎Cấp bậc : ??? ‎Chi tiết bổ sung : Bên trong ẩn chứa một cỗ sức mạnh thần bí, có thể cường thân kiện thể. Song, có 1% khả năng sẽ nhiễm phải nguyền rủa ẩn sâu bên trong.] Chi tiết bổ sung? Đây giống như là lần đầu tiên mục ghi chú này xuất hiện. Nhưng không có quá nhiều thời gian suy tư, cố đè xuống cảm giác muốn phun, Diêu Vũ nhắm mắt, đem quả tim nhai hai ba lần liền trực tiếp nuốt xuống, không quan tâm đến việc có thể hay không sẽ bị nghẹn lại. Nhưng kỳ dị nhất chính là, sau khi đồ vật bị y nuốt vào bụng. Trong bụng của y lại đột ngột dâng lên một cỗ cảm giác nóng bỏng, tựa như một dòng nước nóng chảy qua thân, trong nháy mắt liền lan truyền ra khắp cơ thể. Diêu Vũ nhất thời liền cảm thấy cả người tinh thần hơn không ít, cảm giác thoát lực ban sáng cũng đã biến mất không còn gì. Thậm chí, thử siết chặt nắm đấm, y còn có cảm giác tràn đầy sức lực, ít nhất là đã so với trước kia được cải thiện hơn rất nhiều. Xem ra, vận khí của y cũng không có tệ như vậy. Chí ít là không bị giẫm phải xác suất 1% đó. Chỉ là, Diêu Vũ hiển nhiên cũng không phát hiện được, lúc này, ở phía sau thắt lưng của mình đã chầm chậm hiện lên một ấn ký đen tối, có hình dạng giống như một sợi...dây xích cuộn tròn? Nếu Diêu Vũ có thể tận mắt nhìn thấy được, y nhất định sẽ phát hiện, kiểu dáng của dây xích này, cùng dây xích quấn quanh quan tài của Trác Thiên Hạo, lại là cùng một loại, có chút tương đồng. Nhìn thấy sắc mặt Diêu Vũ hồng nhuận, ba ngọn dương hỏa trên vai cũng bốc cháy càng thêm rực rỡ, quỷ con hát liền đề giọng hỏi :"Ngon sao?" "Ngon." Mùi vị tuy là một lời khó nói hết, nhưng công dụng xác thật là đủ ngon. "Nếu ngon liền ăn nhiều thêm một chút." Mặc dù quỷ con hát nói như thế, nhưng Diêu Vũ cũng không dám vọng động. Bởi vì y không cảm thấy, chính mình may mắn một lần, lần sau còn có thể may mắn như vậy nữa. Cho nên, vì bảo tồn mạng nhỏ, ngàn vạn không thể tham lam. Đúng lúc này, quỷ con hát lại chợt liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, dùng giọng điệu nghi hoặc chất vấn :"Có chuyện?" Dư quang của Diêu Vũ đi theo động tác này của hắn, bắt đầu dõi hướng cửa phòng. Có điều, đến khi chứng kiến quỷ xoay người trong tay xách theo một người sống đã hai mắt nhắm chặt, không rõ sinh tử, trong lòng Diêu Vũ vẫn là lộp bộp một tiếng. Bởi vì kẻ này, y quen biết. Bộ mặt trung niên, tóc hoa râm, trên mặt đeo theo một cặp kính không quá phù hợp với bối cảnh nơi đây, ngoại trừ Cao Văn, thì còn có thể là ai? "A, thì ra là bắt được một con chuột rồi. Những con khác đâu?" Quỷ xoay người vẫn lạnh mặt, không trả lời, nhưng quỷ con hát giống như lại có thể thông qua một phương pháp đặc biệt nào đó đến trao đổi với nàng. Nên trong nháy mắt, hắn liền lẩm nhẩm :"Bị đùa chết hết rồi à, cũng thật đáng tiếc." "Dám chui vào chỗ ở của ta, quả thật là chết không hết tội." Trên gương mặt xanh đỏ hỗn tạp của nam nhân, cũng không hề che giấu nửa phần chán ghét đối với những con chuột này. Bao quát hơn một chút, thì có lẽ, lại bao gồm tất cả con người. Diêu Vũ lúc này vốn đã bị sự xuất hiện của Cao Văn làm cho cuống cuồng. Nhưng không ngờ rằng, nam nhân trước mặt lại đột ngột chuyển sự quan tâm lên người y :"Đúng rồi, ta hình như vẫn chưa biết được tên của ngươi." Sao vô duyên vô cớ lại chuyển sang hỏi tên rồi? Diêu Vũ cảm thấy tâm thật mệt, rất mệt, nhưng vẫn theo đúng quy trình trả lời. "Ngươi cứ gọi ta là Tiểu Ngư đi." "Được thôi, Tiểu Ngư nhi, danh tự thật đáng yêu." Trên mặt nam tử chầm chậm xuất hiện một tấm tiếu dung không thể thương mại hơn. Nhưng câu tiếp theo, liền đã mang theo nồng nặc thâm ý. "Như vậy, Tiểu Ngư nhi à, dạo gần đây, ngươi có phát hiện ra, thế giới này giống như đang cùng lúc trước trở nên khác biệt rồi không?" "Tỷ như, không biết từ khi nào, bắt đầu có rất nhiều con chuột nhỏ đột ngột buông xuống thế giới này. Chúng trộm cướp, chém giết cư dân bản địa, khắp nơi chạy loạn, thậm chí còn tự tàn sát lẫn nhau, đem Linh Vực làm thành chướng khí mù mịt."