Lệ quỷ lại xin chút dương khí

Chương 43 : Tức giận muốn lật bàn

Diêu Vũ cũng không phát hiện, lúc y nói xong những lời này, cái bóng ở sau lưng lại khẽ lắc lắc một chút. Chứng tỏ cho người nào đó giống như đang có chút không vui. Cùng lúc đó, quỷ con hát cũng đã bị y làm trở tay không kịp, con ngươi có điểm lưng chừng. Chỉ là rất nhanh, hắn liền đã đột ngột bật cười, tiếng cười như chuông ngân nhưng lại quỷ dị không nói thành lời. "Ha ha, nói rất hay. Mặc dù cảm thấy rất nhiều sự giả dối ở bên trong, nhưng không sao, ngươi thành công làm ta cảm thấy vui rồi." Lúc này, Diêu Vũ rất có xúc động muốn tìm một cái lỗ chui xuống, vừa thẹn lại vừa giận. Lập tức buông tay hắn ra, bắt đầu phỉ nhổ ở trong lòng. Hắn có thể không vui được sao? Tất cả từ ngữ hoa mỹ mà y có thể nghĩ ra được, đều đã dùng lên người hắn hết rồi. Loại đãi ngộ này, ngay cả mỹ nữ đều chưa từng có đâu. Cười đã rồi, ánh mắt quỷ con hát liền tối xuống, lời nói ra không hiểu thấu lại có điểm ái muội :"Miệng lưỡi của ngươi, đúng là thật ngọt..." Cho nên đâu? Hắn muốn cắt lưỡi y ra ăn thử à?!! Chỉ là, ngay khi Diêu Vũ chuẩn bị phản bác, thì trên cổ lại đột ngột nhói đau một cái. Làm y không thể không sờ lên, đau đớn kinh hô. "Thế nào?" Chân mày nhíu chặt, quỷ con hát liền nghi ngờ hỏi. Ngay sau đó, ánh mắt hắn lại rơi vào trên quỷ nhãn đỏ tươi đang lăn lộn trên bàn tay y :"Ngươi trúng nguyền rủa rồi?" "Đúng vậy..." Thời khắc này, Diêu Vũ có thể cảm nhận rõ ràng được, trên cổ của mình đã nhiều ra một con mắt. Điều này làm y không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. "Đưa tay đây cho ta." Hả? Ngay khi Diêu Vũ vẫn còn ngốc lăng, nam nhân đối diện liền đã dùng bàn tay trắng bệch của mình bắt lấy tay trái y, kéo về phía mình. Tiếp theo đó, hắn lại làm ra một hành động nằm ngoài sức tưởng tượng của y, đó chính là - cúi đầu liếm! Đúng vậy, hắn cư nhiên lại đem mu bàn tay của y kéo đến bên miệng. Phảng phất không hề e ngại, trực tiếp dùng miệng ngậm lấy quỷ nhãn. Đầu lưỡi còn đảo qua, ở bên trên liếm nhẹ một vòng. "!!!!!!!!!!" Hai chữ kinh hách đã không đủ để diễn tả tâm trạng lúc này của Diêu Vũ bây giờ. Mu bàn tay truyền tới cảm quan lạnh lẽo, ngưa ngứa, làm y vừa ác hàn, lại vừa sợ hãi. Đù móa! Con mắt bên trên không thấy nữa? Đừng nói là bị đối phương nuốt rồi nha! "Trên cổ vẫn còn một con à? Còn ở đâu khác nữa không?" Nghe thấy nghi vấn của quỷ con hát, Diêu Vũ ngay lập tức liền hoàn hồn, vội vã trả lời :"Không, chỉ còn một con ở trên cổ." Đừng nói là cái tên này muốn dùng cách đó giúp y giải quyết luôn nha!!! Lúc này, Diêu Vũ lại không khỏi cảm thấy may mắn, bởi vì nơi mà quỷ nhãn mọc ra, cũng không phải là ở mông. Nếu không...hắn chẳng phải là sẽ đi liếm...nơi đó? Bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, mặt Diêu Vũ liền không khống chế được mà đỏ ửng. Chỉ có thể rũ mắt lảng tránh. Cho đến khi cổ bị một ngón tay lạnh lẽo sờ vào, y mới giật mình ngẩng đầu. Có thể cảm nhận được, quỷ nhãn ở bên trên cũng đã tiêu biến. Thế nên...chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể dễ dàng giải quyết nó rồi. Vậy khi nãy, hắn còn cố tình làm trò đó để làm gì? Đùa bỡn y? Nhìn thấy sắc mặt biến hóa khôn lường của tiểu nam tử, quỷ con hát liền cong cong mi mắt, cảm thấy rất thú vị. Đúng là một bảo bối ngốc. Trong lúc Diêu Vũ giận không chỗ phát tác, cửa phòng đã từ bên ngoài mở ra. Theo sau đó, một thân ảnh tương đối quen thuộc liền đã xuất hiện. Làm lửa giận của y trong nháy mắt liền xèo xèo tàn lụi. Kém chút nhảy dựng lên tại chỗ. Quỷ...quỷ xoay...người? Đúng vậy, người thị nữ phục thiện trong miệng quỷ con hát, cư nhiên lại chính là quỷ xoay người. Vẫn là một bộ hồng y đó, vẫn là một mái tóc buông xõa đó, thật là làm người muốn ngậm cười nơi chín suối. Nàng tựa như một con rối, cứng ngắc đem từng món, từng món đặt lên trên bàn. Động tác cứng ngắc quái dị, nhưng trên cơ bản thì vẫn xem như là có chút lễ nghi. Diêu Vũ vẫn luôn nhìn chằm chằm quỷ xoay người, đến tận khi nàng đã đi khỏi phòng, y mới yên lặng xoa mồ hôi chảy dài trên trán. Chỉ là, chưa kịp để y thả lỏng thần kinh, đợi khi nhìn thấy thức ăn ở trên bàn. Bàn tay bên dưới ống tay áo của y liền đã không khống chế được mà nắm chặt, hô hấp có hơi cứng ngắc. Bên trên bàn ăn chỉ đặt năm cái đĩa, đầu tiên là một nhúm tóc được cột lại bằng tơ hồng, chân tóc vẫn còn có chút máu, tựa như là từ trên đầu thứ gì đó lột ra tới. Sau đó, lại là một đống mảnh thuỷ tinh vỡ, một con người rơm dùng để nguyền rủa, một đoạn ngón tay đứt gãy...cùng một...trái tim? Đương nhiên, theo phán định của Diêu Vũ, đây cũng không phải tim người, mà giống như chỉ là tim động vật. Về phần cụ thể là động vật gì, y cũng không rõ cho lắm. Có điều, quả tim này vẫn mang đến cho y cảm giác ghét bỏ. Bởi vì nó, vẫn còn sống, xung quanh toàn là máu tươi. "Động đũa đi, đây là thức ăn ta sai người chuẩn bị cho ngươi đó. Rất bổ dưỡng." Ba chữ cuối cùng khi nói ra, ngữ điệu nam nhân liền sâu thẳm, chuyên chú quan sát thần thái trên mặt Diêu Vũ. Hai mắt tối sầm, Diêu Vũ kém chút liền lật bàn. Bổ dưỡng? Hắn dám chắc chắn thứ này thật sự bổ dưỡng hay sao? Đây là đồ vật cho người ăn à?