Ngón tay của cô nhanh như thoắt, cô hồi tưởng lại thứ tự may của những chiếc nút khác, nhanh chóng ghim lại chiếc nút này. Thẩm Thất sau khi ghim xong, cô liền xác nhận xem chiếc nút này có y hệt những cái nút khác chưa, cô thò tay ra sờ túi của mình, chiếc kéo nhỏ vốn dĩ được đặt trong túi áo lại không được tìm thấy, Thẩm Thất chỉ có thể đưa đầu về phía trước, dùng răng cắn đứt sợi chỉ. Động tác của Thẩm Thất rất nhanh, vừa cúi đầu xuống, bựt một cái đã cắn đứt được sợi chỉ. Thế nhưng cự ly giữa chiếc nút và làn da của Hạ Nhật Ninh quá gần. Khoảng khắc mà Thẩm Thất cắn đứt sợi chỉ, đôi môi mượt mà đó chợt lướt qua trước ngực của Hạ Nhật Ninh. Đôi mắt của Hạ Nhật Ninh trở nên càng sâu xa hơn nữa. Con thỏ con này... Rốt cuộc cô có biết được, động tác lúc nãy, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu ý nghĩa không? Đợi đến khi Thẩm Thất cắn xong sợi chỉ, mới hoàng hồn trở lại, sau đó cô mới phát hiện được lúc nãy mình đã làm gì... Hạ Nhật Ninh còn chưa kịp mở miệng, thì khuôn mặt của Thẩm Thất đã đỏ chót lên. “Xin... xin lỗi... tôi vô tình...” Thẩm Thất ân hận đến nỗi chỉ muốn cắt lưỡi của mình xuống! Rốt cuộc đây là kiểu giải thích gì cơ chứ? Thà không giải thích còn hơn! “Răng của cô khá tốt đó.” Hạ Nhật Ninh hơi nhắm mắt lại, nhìn xuống vị trí chiếc nút. Làn da ngay vị trí đó, vẫn còn đang nóng lên âm ỉ. Thẩm Thất rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Thói quen xấu này cô có từ lúc còn đi học, sau đó cô đã rất cẩn thận không tái phạm rồi, nhưng ngày hôm nay không ngờ cô lại phạm phải một lần nữa... Trong lúc Thẩm Thất đang thấp thỏm lo âu, thì Hạ Nhật Ninh đã rời khỏi vị trí ban đầu, hắn trực tiếp kéo cái ghế ra ngồi xuống: “Bắt đầu đi.” Thẩm Thất nhìn thấy Hạ Nhật Ninh không tính toán với cô, liền thở phào nhẹ nhõm, lau đi những giọt mồ hôi trên đầu mũi. Quần áo của Hạ Nhật Ninh đều là hàng thiết kế cao cấp, nếu cô lại bị phạt vì chiếc nút này nữa thì... Trời ơi, nợ cũ chưa dứt, lại thêm nợ mới nữa! Hôm nay hiếm khi tâm trạng hắn tốt đẹp, lại không hề chấp nhặt đến sơ xuất của cô. Tiếp theo, dù như thế nào thì cũng không được phạm lỗi một lần nào nữa! Thẩm Thất bình phục lại tinh thần rồi mới đi đến trước gương, nhập tâm vào công việc lại lần nữa. Làn da vừa mới được rột rửa xong, vô cùng độ ẩm mượt, Thẩm Thất chỉ cần nhanh chóng tiến hành một liệu trình dưỡng da đơn giản là đủ rồi. Ngón tay của Thẩm Thất nhẹ nhàng chạm vào làn da của Hạ Nhật Ninh, khiến dưỡng chất nhanh chóng thấm vào da. Đầu ngón tay đó cứ không ngừng nhấn vào, dường như cứ luôn đọng lại ngay trước ngực của hắn. Hắn biết rõ lúc này cô đang tập trung vào công việc, nhưng hắn cứ muốn trêu chọc cô một cách vô cớ... “Cô làm ngành này bao lâu rồi?” Hạ Nhật Ninh khẽ mở miệng. Ngón tay của Thẩm Thất khẽ run lên, sau đó lại tăng tốc lên: “Ba năm rồi. Khi chưa tốt nghiệp đại học, thì đã bắt đầu làm rồi.” Hạ Nhật Ninh khẽ mở mắt ra, liếc nhẹ một cái: “Nếu ta muốn cô chỉ làm nhà tạo mẫu cho một mình ta thì cô ra giá bao nhiêu?” Ngón tay của Thẩm Thất lại run lên một lần nữa, nhanh chóng trả lời: “Tôi chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ nhắn, không phải là nhân vật nổi tiếng quốc tế, nếu có cơ hội để trả nợ thì đã là một việc rất đáng vui mừng rồi.” Đùa kiểu gì thế này! Làm nhà tạo mẫu độc quyền cho một mình hắn ư? Muốn bị chết không được chôn cất hay sao chứ? Đợi đến khi cô trả hết nợ, trốn được bao xa thì sẽ trốn bao xa, cô không muốn phải gặp lại tên yêu nghiệt này nữa! Hạ Nhật Ninh không hề bất ngờ khi nghe được sự từ chối của cô, sự trêu đùa trong mắt của hắn ngày càng mãnh liệt hơn nữa: “Nếu cô thiếu tiền như vậy, vậy thì cô cảm thấy liệu toàn bộ đàn ông trên thế giới này, có ai có thể giàu có hơn tôi?” Con ngươi của Thẩm Thất co rút lại. Đây rõ ràng không phải cùng một vấn đề anh có biết không? Kiếm được tiền, thì cũng phải có mạng sống để tiêu tiền. Đi theo tên yêu nghiệt này, sớm muộn gì cũng sẽ bị những người yêu thích hắn truy đuổi hành hạ đến chết!