CHƯƠNG 20.1: LỜI HỨA DƯỚI GỐC CÂY TÁO Diana vừa xuất hiện, Billy đã vội hỏi: -Nhóc con em đi đâu nãy giờ vậy hả? Chẳng nói anh tiếng nào! Diana cười tươi, nhăn mặt đáp: -Em k lạc đâu anh khỏi lo. Thằng nhóc Shin giật tay cô hỏi: -Người này là anh chị à? Cô mỉm cười gật đầu, dặn nó 1 lần nữa: -K đc nói đây là anh chị nghe chưa! Thằng bé gật đầu, nó quay sang Billy: -Chào anh! Anh nhìn thằng nhỏ cũng gật đầu chào. Rồi lại quay sang hỏi cô: -Ai vậy? Diana ôm cổ thằng nhỏ kéo sát vào người mình đáp: -Con nuôi của em! Tên Shin. Anh bật cười: -Shin? Em đặt à? Cô lắc đầu, thằng nhỏ liếc nhìn cô hỏi: -Em nhận chị làm mẹ hồi nào mà con nuôi? Cô nhéo cái má phúng phính của nó mỉm cười nói: -Con ngoan! Con k nhận nhưng mama nhận con. Đc k? Nhóc Shin k nói, nó quay mặt bước đi. Cô chỉ đứng nhìn, nở nụ cười nhẹ. Billy nhìn theo bóng thằng nhóc, anh hỏi: -Nó có vẻ xa cách nhỉ? Và giống thằng bé nữa! Cô gật đầu, nhẹ giọng nói: -Em biết! Cả 2 đều đứng im. 1 lần nữa, kỉ niệm về ngày bé lại quay lại với họ. Dù có thế nào, Danniel vẫn mãi mãi tồn tại trong trái tim 2 người, k thể nào và cũng k bao giờ có thể quên đi. .......................................... -Anh đứng đây làm gì? Ra ngoài kia đi!-Violet chỉ tay ra cửa nói với Ryan. Trong khi đó anh vẫn cứ nhởn nhơ đứng bên cạnh nhìn cô, mỉm cười anh nói: -Anh k thích ra đó. Đứng nhìn em thích hơn. Cô im lặng rồi quay mặt đi, miệng lẩm bẩm: -Đồ dở hơi! Căn bếp rộng, tấp nập người. Các cô học trò năm 3 và 6 người đứng, người ngồi cùng nhau làm việc. Tiếng nói cười, hỏi han vang lên rộn rã. Nhìu ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc về phía Ryan rồi cười khúc khích. Chợt cửa nhà ăn bật mở, mọi người lại đồng loạt nhìn ra. Diana bước vào mỉm cười nói: -Sao nhìn mình dữ vậy? Tất cả lại cúi xuống. "K nhìn mới lạ, người như cô k gây chuyện, đánh nhau thì vào đây làm gì." Đó chính là suy nghĩ của mấy trăm học sinh đang cúi đầu làm việc kia. Bước đến chỗ Violet đang nhặt rau, cô hỏi: -Ryan anh đứng đây làm gì? Sao k ra ngoài đó với Eric. Ryan mỉm cười nói: -Đứng đây ngắm Violet. Ra đó chán lắm. Cô cũng cười: -Vậy anh giúp cậu ấy đi cho nó tình cảm. Nói rồi cô quay người sang 1 cô nấu bếp, dịu dàng hỏi: -Hôm nay mình nấu gì vậy cô? Người nấu bếp lớn tuổi nhìn cô mỉm cười: -Nấu đơn giản lắm con. Khoai tây nghiền, cơm cà ri và xúc xích sốt cà. Cô mỉm cười nói: -Vậy để con nấu phụ cô nhé! Người nấu bếp gật đầu. Diana vui vẻ giúp nấu món xúc xích trong chiếc chảo to đùng. Khi tất cả sắp hoàn thành thì cửa bếp lại mở. 1 thân hình nhỏ nhắn đáng yêu bước đến bên chỗ Diana. Giọng nói trong trẻo vang lên: -Snow! Chị đang làm gì vậy? Violet giật mình ngước nhìn thằng bé đứng sau lưng Diana. Thằng nhỏ dám gọi cậu ấy là Snow ư? Diana ngạc nhiên quay lại hỏi: -Shin! Con làm gì ở đây? Thằng bé lại chau mày: -Đừng xưng em bằng con. Em chưa muốn làm con chị đâu. Cô bật cười, gắp 1 miếng xúc xích đưa cho thằng nhỏ: -Muốn thử k? Shin nhìn cô, hỏi: -Có an toàn k đấy? Cô mỉm cười với thằng nhóc: -Con trai! Con đang nghi ngờ tài nấu ăn của mama tương lai đấy à? Thằng nhóc nhún vai, nó bỏ miếng xúc xích vào miệng, nhóp nhép nhai. Nuốt ực 1 cái, nó quay người bước đi, phán: -Tốt! Diana vứt đôi đũa rượt theo nó: -Thằng nhóc kia! Ăn nói với mama vậy hả? Shin vội vàng chạy. Nó mỉm cười, đây là lần đầu tiên nó gặp đc 1 người thú vị như vậy. Nó cũng thích đc nhận chị Snow làm mẹ. Thế nhưng nó lại sợ, sợ rằng sau hôm nay, chị ấy cũng như mẹ nó, bỏ nó mà đi. Nó k muốn như thế. Thằng bé va phải Ginny, cốc nước trên tay cô ta rơi xuống vỡ tan. Nước cam bắn đầy lên chiếc váy màu xanh nhạt. Cô ta túm tay thằng nhỏ lại, gương mặt tức giận mắng: -Cái thằng nhỏ này. Mày đi đứng kiểu gì vậy hả? Đụng trúng tao còn k biết xin lỗi hả? Bẩn hết váy tao rồi đây này. Shin vẫn đứng đấy, trơ trơ nhìn cô ta. Cánh tay của Ginny đưa lên. Chát! Cái bạt tai rơi thẳng xuống mặt thằng bé. Nó vẫn k khóc. Diana vừa đến, cô kéo thằng nhỏ ra sau lưng mình, gắt lên: -Chị làm cái gì vậy hả? Cô ta cũng trừng mắt nhìn cô: -Nó tông phải tao mà k xin lỗi. Thế thì liên quan gì đến mày? Diana nhéch mép khinh bỉ nói: -Cái đuôi cáo của chị dài thật! Khi k có mặt anh Eric chị mới lộ bản chất thật đây sao? Cô ta mỉm cười đáp: -Thế thì sao? Bản thân mày cũng vậy thôi. Nhanh như cắt, Diana tát thẳng vào mặt cô ta. Cô mỉm cười, giọng nói lạnh băng: -Phải! Chúng ta đều đeo 1 cái mặt nạ như nhau. Để lại Ginny 1 mình giữa hành lang, cô kéo thằng nhỏ đi. Nó vẫn im lặng k nói. Đến trước cửa phòng mình, cô mở cửa, đẩy thằng nhóc vào trong. Đến lúc này cô mới nói: -Có đau k? Thằng nhóc nhìn cô. Rồi đột nhiên nó mếu máo, tiếng khóc nó vỡ òa. -Đau lắm! Diana vội ôm lấy nó, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt. Nhìn cái má đỏ ửng in dấu tay của thằng bé, Diana chỉ muốn đập cho Ginny Clanne 1 trận. Cô khẽ nói: -Nào Shin ngoan nhé! Nín đi nào. Thằng nhỏ k nói, nó chỉ khóc và cố lau đi những giọt nước mắt. Diana bước đến bên cái giỏ xách của mình lục tìm típ thuốc để xoa cho thằng bé. Nhìn nó khóc, cô lại nhớ tới đứa em trai đáng iu của cô. Dùng 1 chiếc khăn ướt, cô lau sạch nước mắt trên mặt nó rồi nhẹ xoa lên cái má đỏ rát kia 1 lớp thuốc mỏng. Thằng bé run run hỏi cô: -Sao lại lo cho em như vậy? Tại sao lại muốn nhận em làm con nuôi? Cô im lặng. 1 lúc sau, cô nhẹ vuốt mái tóc của nó, ôm thằng bé vào lòng cô nói: -Vì em khiến chị nhớ đến đứa em trai đã mất của chị. CHƯƠNG 20.2: 1 lúc sau, thằng bé cùng Diana bước xuống nhà. Mọi người đã dọn xong bàn. Đám trẻ của nơi này ngồi qua 1 bên, 1 bên của đám anh chị đến thăm. Herra vẫy tay gọi cô: -Hey Diana! Thằng bé rút tay khỏi tay cô, nó nói: -Chị đi đi! K đợi cô đáp, nó bước đến góc cuối của dãy bàn, lặng lẽ kéo đĩa thức ăn về phía mình. Ngồi xuống cạnh Billy, cô ngước nhìn nó. Thằng bé rất đáng iu, nó cũng rất tội nghiệp. Đành rằng hầu hết các đứa trẻ đc đưa vào đây có rất nhìu đứa bố mẹ mất do bị tai nạn như thằng bé. Nhưng nó lại rất cô đơn. Cô thấy ánh mắt nó nhìn về phía những đứa bạn cùng lứa đang nói cười rồi lại cúi gằm mặt. Ina nhận thấy ánh mắt của cô, chị nhẹ nói: -Thằng bé đó giống Danniel nhỉ? Chỉ khác ở cái tính cách và mái tóc mà thôi. Mọi người lại quay lại nhìn thằng nhỏ. Diana lên tiếng: -Nó vừa bị Ginny Clanne đánh. Taylor tròn mắt hỏi: -Hả? Sao chị ta đánh nó? Cô nuốt muỗng cơm rồi đáp: -Tớ rượt nó, nó bỏ chạy tông trúng chị ta trên hành lang lầu 6. Thế là nó k xin lỗi, chị ta tát nó. Mars lắc đầu: -Con nhỏ đó cũng dã man thật. Chỉ là 1 đứa trẻ thôi mà. Có cần phải tát đỏ cả mặt như vậy k chứ. Chợt Jackson lên tiếng: -Em dẫn nó qua đây đi. Anh thấy nó có vẻ cô đơn quá so với những đứa khác. Diana mỉm cười. Cô đứng dậy, bước đến bên thằng bé. Rất nhìu học sinh đang ăn ngước nhìn cô kể cả những đứa trẻ gần đấy. Thằng bé nhìn cô hỏi: -Chị đến đây làm gì? Cô k nói, chỉ cầm khay cơm của nó, kéo tay thằng bé đi theo mình. Đặt nó ngồi cạnh cô và Violet, cô nói: -Ngồi đây đi! Thằng bé chỉ nhìn cô và 8 người còn lại đang nhìn nó, chợt thằng bé mỉm cười. Nó vui vẻ đáp: -Chào các anh chị. Em tên Shin! Mọi người cũng vui vẻ chào thằng bé. Herra nhìn nó cười: -Nhóc! Em phải gọi các anh chị đây bằng bác đấy nhé! Riêng anh này là papa. Shin quay sang nhìn Billy-người mà Herra vừa chỉ. Nó liếc nhìn Diana đang thản nhiên ăn, cũng vui vẻ gọi: -Papa! Vậy con chào các bác. Cả đám lại cười. Diana xoa đầu thằng bé chỉ Violet: -Riêng cô này thì con phải gọi bằng dì Vi nhé! Cô ấy suýt chút thì thành em dâu của mama đấy. Violet nhìn Diana nhăn mặt. Cả bọn vẫn cười nói vui vẻ. Eric liếc nhìn họ, anh bực tức đứng dậy bước đi. Harry khều khều Diana nói: -Hey D! Hình như anh iu của em đang ghen đấy. Nhóc Shin cũng ngước mắt nhìn theo dáng người của Eric. Nó k đáp chỉ thản nhiên cầm ly nước ép của Diana lên uống. -Ê nhóc sao con uống nước của mẹ hả? Shin quay sang nhìn bà mẹ trẻ 2 chồng, nó hờ hững nói: -Đồ của mẹ cũng là đồ của con. Violet lắc đầu nhìn thằng bé: -Shin à! Con thật biết đối đáp. Thằng nhỏ mỉm cười: -Cám ơn dì Vi quá khen. Sau màn chào hỏi thì thằng nhóc cũng đã biết tên của cả đám người này. Nó đứng dậy, chào tất cả rồi nói: -Con đi ngủ đây! Bye bye mọi người. Tất cả mỉm cười nhìn thằng bé quay người đi. ............................................. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tất cả tụ tập tại sảnh chính. Diana bây giờ mới để ý thấy ở góc sảnh là 1 cây piano màu trắng. Đám con nít theo sự sắp xếp của những thầy cô bắt đầu lên trình diễn những tiết mục văn nghệ giúp vui. Đến gần cuối, thằng nhóc đứng dậy, nó cầm cây violin bước ra giữa vòng tròn. Cả 9 con người nhìn nhau. 8 người kia ngạc nhiên vì thằng nhóc biết chơi vĩ cầm còn Diana ngạc nhiên vì thằng bé lên diễn. Nó đứng nhìn mọi người, ánh mắt nó có vẻ sợ sệt. Tiếng đàn vang lên, run run đứt quãng. Shin nhìn về phía bọn họ ngồi, nó tìm kiếm ánh mắt của người cho nó cảm giác có mẹ bên cạnh nhưng tuyệt nhiên k thấy. Tiếng đàn của thằng bé ngưng bặt. Chợt 1 tiếng piano vang lên, cũng là bản nhạc My memory. Thằng bé cùng mọi người ngước nhìn về phía góc phòng, Diana mỉm cười khích lệ với thằng bé, cô tiếp tục đánh. Violin và piano hòa vào nhau tạo thành 1 khúc ca buồn buồn, trầm lắng khiến tất cả người nghe cảm thấy chùng lại. Mọi thứ k còn nhanh nữa. Tất cả như chậm lại hơn. Đúng như tên bài hát. My memory! Kỷ niệm ùa về trong lòng k chỉ người nghe mà ngay cả người đang chơi bản nhạc ấy. Vui có, buồn cũng có. Nó như đánh thức lại những cảm xúc, những kỉ niệm đã quên trong mỗi người. Tiếng nhạc cứ thế vang lên giữa k gian tĩnh lặng, lắng đọng lại trong tâm trí của mỗi con người đang ngồi đây. Cứ như thế, bản nhạc chậm dần, chậm dần rồi tắt hẳn trong tiếng violin thanh thoát. Tất cả cùng nhau vỗ tay. Thằng bé mỉm cười rạng rỡ. Nó quay sang nhìn Diana. Cô cũng mỉm cười đáp lại nó. 1 lần nữa, đám học sinh 2 khối 3 và 6 lại nhìn thấy 1 mặt khác của cô Nữ hoàng tàn nhẫn này. Họ nhận thấy rằng, cô gái này bình thường vẫn rất thân thiện và hiền lành. .................................................. Trăng khuất đi sau những làn mây để nhường chỗ ặt trời xuất hiện. Tất cả lại lục đục kéo nhau thu xếp hành lí chuẩn bị rời khỏi nơi này. Xuống dưới nhà ăn, Diana hỏi 1 cô giáo ở đó: -Cô cho con hỏi nhóc Shin đâu rồi ạ? Cô giáo mỉm cười hiền hậu: -Thằng bé đó lại bỏ bữa ra ngoài sau trường tập đàn nữa rồi. Con đem đồ ăn sáng ra cho nó giùm cô đc k? Nhận chiếc đĩa trắng đặt vài miếng bánh mì nướng phết mứt cam và 1 ly sữa tươi, cô mỉm cười nhận chiếc đĩa đem đi. Bước đến dưới gốc táo, cô ngồi xuống cạnh thằng bé, nói: -Sao con k vào đó ăn sáng? Nó k trả lời câu hỏi của cô mà nói: -Hôm nay chị sẽ đi à? Cô im lặng gật đầu. Thằng bé lại nói: -Biết trước rằng mình sẽ rời khỏi đây, vậy sao chị lại cứ nhận em là con nuôi của chị? Cô vuốt tóc thằng bé hỏi: -Con sợ mama bỏ con lại sao? Shin nhìn cô, nó khẽ gật đầu. Cô mỉm cười, đẩy khay thức ăn cho nó bảo: -Ăn đi. Nó cũng cầm miếng bánh mì lên, khẽ cắn, thằng bé cứ thế nhai rồi lại nuốt. Đĩa bánh cạn, cô đưa cho nó ly sữa, mỉm cười dịu dàng. Thằng bé tiếp tục uống hết ly sữa. Lúc này cô mới nói: -Hiện tại, mẹ chưa thể đưa con đi cùng đc. Sẽ có rất nhìu rắc rối với con nếu đi cùng mẹ. Quay sang nhìn thằng bé, cô móc trong túi áo khoác 1 sợi dây bạc, đeo lên cổ nó, cô nói: -Shin này! Con ở đây, đợi mẹ 1 thời gian, mẹ nhất định sẽ quay lại đón con có đc k? Thằng nhỏ nhìn mặt dây chuyền hình đôi cánh, nó đột nhiên ôm lấy cô, nhẹ nói: -Mẹ hứa nhé! Diana mỉm cười, cô nhất định sẽ che chở cho thằng bé này: -Ừ! Mẹ hứa!