Tiếng chuông hết giờ vang lên, tất cả học sinh cùng nhau ùa ra khỏi lớp để đến căn-teen. Cảnh tượng đầy hoành tráng khi hàng trăm, hàng ngàn con người cùng ùa ra. Tất cả đều chộn rộn tiếng nói cười hòa lẫn tiếng bàn tán rôm rả. Lẫn đâu đấy là cả những tiếng thở dài, than vãn. Mắt dán vào chiếc di động màu bạc trong tay, Diana đứng dậy nói: -Vi xuống căn-teen thôi! K trả lời, Violet chỉ lặng lẽ bước đi theo bạn. Dọc dãy hành lang dài, tất cả học sinh của năm 3 đều tự động dạt ra 2 bên khi nhìn thấy 2 cô gái. Violet vẻ mặt băng lãnh khiến người ta rùng mình. Diana với nụ cười thiên thần khiến người khác ngây ngất. Nhưng tất cả họ đều sợ rằng chính mình sẽ là nạn nhân tiếp theo của Diana. K ồn ào như các khối khác, khối năm 3 lặng im nhìn 2 cô gái bước qua. Cạnh tượng vô cùng hoành thánh, khiến người khác nhìn vào cứ ngỡ thần dân đang dọn đường đón công chúa và nữ hoàng. Mà cũng đúng, đối với học sinh năm 3, Diana chính là nữ hoàng và Violet chính là công chúa. Xuống tới cầu thang, Violet đều đều nói: -Cậu dẹp điện thoại đi. Té bây giờ! Vẫn tiếp tục bấm điện thoại, đôi chân dài của Diana bước xuống những bậc thang, đáp trả: -K sao đâu! Đừng lo! Câu nói vừa dứt ngay lập tức Diana bước hẫng 1 nhịp. Đôi tay chới với k kịp nắm lấy Violet, cô ngã nhào về phía trước. Violet nhìn bạn chỉ kịp la lên: -Diana! Rầm! Dưới chân cầu thang là 2 thân người 1 nam 1 nữ nằm chồng lên nhau. Vội vàng chạy xuống, Violet vội kéo tay Diana dậy. K quan tâm người bị mình đè trúng là ai, đôi mắt hổ phách chỉ chăm chăm tìm cái điện thoại văng ra gần đó. -Hix! Điện thoại của tớ đâu rồi? 1 giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, giống với thằng nhóc ấy đến độ khiến Diana giật mình: -Em tìm cái này phải k? Nhìn thấy chiếc điện thoại, Diana vui vẻ mỉm cười thật tươi nói: -Cám ơn anh! Đến lúc này cô mới quay sang chàng trai bị đè trúng, lễ phép nói: -Anh Eric, xin lỗi nhé! K như bất kỳ cô gái nào khác, Diana hoàn toàn k hề cúi đầu trước anh. Eric nheo mắt nhìn cô gái trước mắt mình k nói. Anh cảm thấy cô gái trước mặt rất lạ. Cô ta như đang che giấu 1 điều gì đó hay nói cách khác, cô ta đang che giấu suy nghĩ của bản thân. Anh k thể đọc đc bất kỳ điều gì trong đôi mắt trong veo ấy. Gương mặt của cô gái ấy rất đẹp, cô ta đẹp hơn Ginny rất nhiều, 1 vẻ đẹp của thiên thần. Tuy rằng cô ta đang mỉm cười nhưng đôi mắt của cô ta thì k. Tròng mắt màu hổ phách ấy hoàn toàn lạnh lẽo, k hề có chút cảm xúc như thể cô ta là 1 người máy đc lập trình sẵn. Ở cô ta có 1 sức hút khiến anh khó cưỡng lại. Diana hoàn toàn có thể cảm nhận đc người con trai tên Eric kia đang nhìn cô. Thậm chí cô biết rất rõ anh ta đang nghĩ gì về cô nữa kìa. Ryan hỏi: -Em tên gì? Diana lại cười nhìn anh ta hỏi: -Vậy anh muốn biết tên em trước hay tên bạn em trước? Ryan ngạc nhiên nhìn cô gái trước mắt. Cô ấy quả thật rất tinh mắt. -Tên ai trước cũng đc. Diana nhìn xoáy vào mắt anh chàng trước mặt mình. Cô biết rõ anh ta là ai, tên gì, gia đình thế nào. Và tất nhiên cô cũng biết rất rõ anh ta đã ngắm trúng Violet. Chậm rãi, Diana lên tiếng: -Em tên Diana, đây là bạn thân của em Violet. Anh chắc hẳn là hoàng tử Ryan? Ryan bật cười, ánh mắt thích thú nhìn Violet, đáp: -Đúng anh là Ryan! Bạn em rất đẹp! K cười, Diana vẫn nhẹ nhàng đối đáp: -Vâng em biết! Nhưng muốn có đc bạn em, k dễ đâu ông anh. Violet đến lúc này mới cất tiếng,giọng nói có phần chán ghét: -Đi thôi Diana! Vẫy tay với 2 chàng trai, Diana cười đáng iu nói: -Tạm biệt 2 anh. Chúng ta sẽ còn gặp lại! K đợi 2 chàng trai nói thêm bất kỳ câu gì, 2 cô gái đã biến mất. Ryan nhhìn theo mái tóc vàng khuất sau khúc quẹo, mỉm cười thích thú nói: -Tớ kết cô bé Violet. Chợt Eric nói: -Cậu nên cẩn trọng. Con bé tên Diana ấy sẽ k để cậu dễ dàng tiếp cận với cô gái kia đâu. Cả 2 chàng trai cùng nhau bước đi. .............................................................................. Mở cửa căn-teen, Diana bước lại cái bàn trống chỉ có 1 người con trai đang ngồi với 2 khay thức ăn. Cô bước đến, ngồi xuống và mỉm cười với cậu ta: -Cám ơn cậu nhé Taylor! Chàng trai tên Taylor đứng dậy nói: -K có gì! Rồi cậu ta bước đi, Diana vui vẻ ăn phần ăn của mình. Đột nhiên, có tiếng nói lọt vào tai cô. -Mẹ nó! Cái con nhỏ đó có cái gì hay ho cơ chứ. Nụ cười thiên thần! Hừ! Ác quỷ thì có. Nó chẳng bằng đc 1 góc của chị Gin mà bày đặt. Tao ghét nhất là cái loại như nó. Đã vậy còn cái con bạn nữa chứ. Cái gì mà công chúa băng giá cơ chứ? Chẳng qua muốn gây chú ý thì có. 1 giọng nói khác vang lên: -Vivian à mày đừng có nói xấu Diana và Violet nữa. Tụi nó mà nghe đc thì k hay đâu. Cô gái tên Vivian lại lên giọng: -Kệ mẹ nó, mắc gì phải sợ! Chợt 1 giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng lạnh lẽo vang lên sau lưng 4 cô gái: -Đúng! Có gì phải sợ nhỉ? CHƯƠNG 2.2: Cả 4 cô gái đang ngồi trên chiếc bàn vuông cùng ngước nhìn người nói. Diana mỉm cười hiền lành nhìn họ hỏi: -Các bạn đang nói về mình đó hả? 1 cô gái lắp bắp nói: -K.... k có! Nhưng lại có 1 giọng nói khác vang lên: -Đúng tao nói mày đó! Rồi sao? Diana nhìn cô gái vừa lên tiếng. Cô ta có 1 mái tóc đỏ rực như lửa, đôi mắt màu nâu thẫm, gương mặt có chút sắc đẹp. Cô lại nói: -Bạn tên gì vậy? Cô gái tóc đỏ cao giọng nói: -Vivian! -Vivian à?-Diana lập lại 1 cách thích thú. Chợt, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Thay vào đấy là 1 vẻ lạnh lùng đầy sát khí. Đôi tay thon dài nắm lấy mái tóc của Vivian. Diana lôi cô ta ra khỏi chiếc ghế. Vứt con nhỏ xuống sàn nhà, cô đưa chân đạp thẳng vào bụng của cô ta k thương tiếc. Giọng nói vang lên, vô cảm và điềm tĩnh như thể k có gì đang xảy ra: -Mày nên biết tao là ai! Đôi chân dài k thương thương tiếc đạp vào thân hình đang quằn quại dưới sàn. Đôi mắt nâu thẫm của Vivian trợn tròn, ngập đầy nước mắt. Cô ta gào lên, lao tới gương mặt thiên thần của Diana với cơn giận dữ bùng cháy. Nhếch mép cười, Diana khẽ nhích người tránh cái bạt tai của cô ta. Bốp! Cú đấm thẳng vào má trái khiến Vivian choáng váng. Thân người cô ta mất thăng bằng lao thẳng vào chiếc bàn gần đấy. Diana bình thản bước đến lôi cô ta khỏi chiếc bàn. Những cú đấm đầy mạnh mẽ tới tấp đập vào gương mặt của Vivian. Giọng nói đều đều lại vang lên khiến cho tất cả học sinh trong căn-teen phải khiếp sợ: -Bất kỳ ai đụng đến tao đều phải lãnh hậu quả. Nghe rõ chưa? Vivian gần như bất tỉnh vội gật đầu. Gương mặt cô ta sưng vù, đẫm nước mắt và máu. Ai cũng biết, 1 khi đã ra tay, Diana k bao giờ thương xót đối với bất kỳ ai, mặc kệ là nam hay nữ. 1 chàng trai học năm 5 nhìn thấy cảnh tượng đáng thương của Vivian vội lên tiếng: -Này em dừng lại đi. Là bạn bè với nhauu cơ mà! Cái bạt tai của Diana quả nhiên dừng lại. Ánh mắt thương hại của mọi người trong căn-teen đột nhiên chuyển hướng sang chàng trai vừa cất tiếng. Ai cũng biết, 1 khi đã đánh thì chỉ có tiếng nói của Violet mới khiến Diana phải dừng lại. Bất kỳ kẻ nào can ngăn đều sẽ lãnh hậu quả tương tự. Bước đến gần chàng trai kia, Diana nhìn anh ta, đều đều hỏi: -Anh muốn tôi k đánh cô ta nữa? Ánh mắt cũng k khí lạnh lẽo tỏa ra từ Diana khiến cậu ta hơi run. Nhưng để chứng tỏ mình là 1 anh hùng, cậu ta vẫn cứng giọng: -Đúng! Là con gái tôi thấy em k nên đánh người như thế. Xinh đẹp mà tàn nhẫn thì...... Chưa kịp nói hết thì cú đấm của cô lại lần nữa thẳng tiến đến sống mũi của cậu ta. Tay ôm cái sống mũi đang đau buốt, chàng anh hùng rơm trừng mắt nhìn. Cầm khay cơm dở trên bàn, úp thẳng lên đầu cậu ta, cô nhẹ đáp: -Anh chưa đủ tư cách để dạy dỗ tôi. Quẳng cái khay cơm, cô lại nói: -Vi! Violet lúc này mới đứng dậy bình thản bước đến chỗ bạn mình. Tờ khăn giấy nhận đc từ cô bạn, Diana lau sạch những ngón tay rồi thả xuống đất. Đấm thêm 1 cú nữa vào bụng tên nhìu chuyện, cô nhận ly nước ngọt từ Violet đổ thằng lên đầu anh ta. Mọi người k ai dám hé răng nói tiếng nào. Họ chỉ biết đứng nhìn chiếc ly giấy đc Nữ hoàng tàn nhẫn của năm 3 ụp lên đầu tên con trai nhìu chuyện kia. -Thật mất hứng! Quẳng lại câu nói, Diana hất tóc cùng bạn bước ra khỏi căn-teen. ................................................ Vừa bước đến cầu thang, 1 giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến 2 cô gái dừng bước: -Diana! Tôi mún nói chuyện với em. Xoay người lại, Diana mỉm cười hỏi: -Chuyện gì? K 1 lời giải thích, Eric nắm lấy cổ tay Diana kéo đi. Để mặc Violet khó chịu đứng nhìn và cả 1 tên Hoàng tử đang mỉm cười thích thú. Vừa khuất sau khúc quẹo Diana đã vặn cổ tay thoát khỏi cái xiết chặt của Eric. Ánh mắt vô cảm của cô nhìn xoáy vào anh: -Có chuyện gì mún nói? Eric khẽ nhếch môi: -Rất thẳn thắn! -Trả lời đi! Đừng dài dòng. Liếc nhìn cô gái đừng trước mình, Eric cảm thấy rất hứng thú. Cô ấy k cần mào đầu cũng chẳng cần khách sáo. Rất hợp với phong cách của anh. -Tôi đã thấy em đánh 2 người trong căn-teen. Vẫn giữ cho bản thân 1 giọng nói nhẹ tênh, Diana hỏi lại: -Thì sao? Làm phiền đến anh à? -K! Tôi mún nhờ em 1 chuyện. Làm bạn gái trên danh nghĩa của tôi! -Lý do? -Tôi nhờ em giúp tôi quên đi 1 người. -Tại sao lại là em? -Vì em là người duy nhất k bị vẻ ngoài của tôi mê hoặc. Rất cá tính. Thế nào? -Điều kiện? -Em chỉ cần làm bạn gái của tôi trong vòng 3 tháng. Trong vòng 3 tháng đó, mọi việc tôi sẽ nghe theo em. Chỉ cần em có mặt lúc tôi cần, còn lại chúng ta xem như k có gì. Chúng ta sẽ k can thiệp vào chuyện riêng của nhau. Ok? Đôi mắt hổ phách trong suốt của Diana nhìn xoáy vào mắt của Eric. Cô biết anh ta nói dối. Rõ ràng anh ta có việc gì đó nên mới mún cô làm bạn gái hờ của anh. Nhưng bất quá trò chơi này cũng rất thú vị. Anh ấy k có ở đây, cô cũng mún kiếm thử 1 bạn trai hờ xem thế nào. Đặc biệt, cô mún biết lí do thật của anh ta là gì. -Ok! Em đồng ý. Giơ tay ra phía trước, Eric nhìn bàn tay của cô với ánh mắt thắc mắc. Rất nhanh anh đặt bàn tay của mình vào đấy. 1 cái xiết chặt giữa 2 người. Diana nở nụ cười: -Hợp đồng chính thức bắt đầu nhé anh iu! Nhếch môi cười, cả 2 quay bước đi! Anh sẽ làm bạn trai của em, đó là quyết định sau cùng Chúng ta sẽ trở thành những người thay thế Mà anh có luật đấy nhé, đó là người thay thế sẽ mãi mãi chỉ là người thay thế!