CHƯƠNG 13.1: 2 TIẾNG GIA ĐÌNH Mọi người lại xôn xao khi bãi giữ xe lại xuất hiện 1 chiếc Lamborghini Murcielago LP640 đen bóng cực đẹp nằm kế chiếc Prosche vàng chóe. Đến hôm nay, tin tức về chàng thiên xứ xuất hiện ngày hôm qua vẫn đc mọi người trong trường bàn tán. Taylor khoác tay lên vai Diana, cười cợt nói: -E hèm! Hôm qua xem bộ cậu mất hình tượng nhỉ? Diana vẫn trơ mặt vô cảm xúc đáp trả: -Thế thì làm sao? Vì anh ấy, mất hình tượng tớ cũng chịu. Taylor xoa đầu cô, cười toe toét: -Ôi cậu iu anh ấy như thế sau này làm sao lấy đc chồng? Diana nhéo hông cậu bạn thân, cô mỉm cười: -Bất quá lấy cậu là đc chứ gì? Violet ngồi nhìn 2 người bạn chỉ biết lắc đầu bó tay. Nhìn Diana cô lại mỉm cười. Cậu ấy thật hạnh phúc. Tuy rằng anh ấy đã mất nhưng Diana vẫn còn các anh chị, Taylor và cả anh ấy. Mọi người lun là 1 chỗ dựa tốt cho cậu ấy. Cả 2 bác cũng chưa bao giờ bỏ rơi cậu ấy. Còn cô thì sao? Cô có lẽ k đc như Diana. Bề ngoài người ta vẫn thấy 1 cô tiểu thư giàu có, vô tâm và lạnh lùng. Nhưng chưa 1 ai hiểu đc cảm xúc của cô cả. Anh ấy là người duy nhất hiểu đc những gì cô đang nghĩ. Anh ấy lun cho cô 1 tình iu để bù đắp cho nỗi trống trải trong cô. Anh đã đưa cô đến với gia đình anh để cô k cảm thấy mình lạc lõng. Nhìn người những đứa trẻ khác có 1 gia đình, cô thích lắm chứ. Cô k cần giàu sang, chẳng cần tiền bạc. Thứ cô cần là 1 mái ấm. Cha mẹ cô, họ là những kẻ vô tâm. Cô căm ghét họ. Họ cho cô tất cả vật chất nhưng k thể đáp ứng đc cho cô 1 tình thương. Hình ảnh ngày thơ bé vẫn mãi bám theo cô đến tận bây giờ, chưa hề phai tàn. -Mẹ à! Mẹ đi đâu vậy? Cho Vi đi với!-1 cô bé với mái tóc vàng óng trong chiếc váy trắng đang níu tay mẹ. Người phụ nữ trong chiếc váy màu huyết dụ sang trọng xoa đầu con bé mỉm cười: -Con gái ngoan ở nhà với chị Kayla nhé. Mẹ đi công tác, khi nào về mẹ sẽ mua quà cho con. Người phụ nữ nhanh chóng bước đi, để lại cô bé với ngôi nhà rộng lớn hiu quạnh. Cô bé chạy vào bếp, cô níu váy cô hầu gái: -Chị ơi, chị dạy em nấu ăn nhé? Cô hầu gái trẻ mỉm cười dịu dàng: -Tiểu thư, cô k cần phải học những việc này đâu. Khi nào cần, chúng tôi sẽ nấu cho cô ăn. Cô bé năn nỉ: -Chị dạy em đi. Em muốn đc tự nấu thức ăn ẹ và ba. Cả chị Kayla nữa. Cô hầu gái xoa đầu đứa trẻ. Cô ta cũng tội nghiệp cho đứa trẻ. Kể từ ngày vào đây làm, chưa lần nào cô thấy ông bà chủ ở cạnh 2 cô con gái của mình quá 1 tiếng. Ông chủ hầu như k hề về nhà. Chợt có tiếng xe, con bé lại hớn hở chạy ra. Nó reo lên: -Chị Kayla về rồi! Từ trong xe, 1 cô nhóc với mái tóc màu hung đỏ bước xuống, cô nhóc chạy đến ôm lấy con bé mỉm cười: -Bé Vi của chị ở nhà có ngoan k đấy? -Dạ ngoan! Cô nhóc xoa đầu cô em gái đáng iu. Khi ấy Violet chỉ mới 5 tuổi và Kayla chỉ mới 9 tuổi. Đến 1 ngày, Violet vào lớp 1, Kayla vào cấp 2, đột nhiên người cha xuất hiện ở ngưỡng cửa trong 1 ngày trời mưa tầm tã. Cô bé Violet hớn hở chạy đến ôm cổ cha, cô bé nũng nịu: -Papa con nhớ papa lắm. Người đàn ông vuốt mái tóc cô con gái, giọng nói nghiêm khắc k chút tình cảm: -Con gái ngoan papa cũng nhớ con. Đạt cô con gái ngồi xuống ghế, ông ngồi đối diện vợ. Người phụ nữ lạnh nhạt nói: -Ông chuẩn bị rồi à? Ông ta gật đầu, lấy trong vali 1 túi phong bì màu vàng. Ông đặt nó lên bàn. Người phụ nữ mà ông từng gọi là vợ nhanh tay lôi xấp giấy bên trong ra lướt qua. Bà ta mỉm cười hài lòng, đặt bút xuống kí. Nét bút mực mảnh, dứt khoát ký lên tờ giấy trắng. Cô con gái út ngây ngô hỏi: -Mẹ ơi! Mẹ vẽ gì vậy? Cho Vi vẽ với! Chị Kayla ngồi im lặng vội ôm lấy con bé khẽ nói: -Em yên lặng nào! Lát chị sẽ cho em vẽ nhé! Cô bé ngoan ngoãn ngồi nép vào người chị. Lúc này người đàn ông mới lên tiếng: -Kayla, Violet! Ba muốn nói với các con 1 việc. Ba và mẹ sẽ ly dị. Kayla trợn tròn mắt, run run nói: -K thể nào! Ba mẹ k thể nào ly dị đc. Người mẹ vuốt mái tóc cô con gái, bà nhẹ nói: -Đó là sự thật con à. Ba mẹ đã ký đơn. Sau này con sẽ về sống với ba còn Violet sẽ sống với mẹ. Cô bé Violet nhìn ba mẹ và chị k hiểu. Con bé k biết ly dị là thế nào. Nó ngây ngô nhìn chị gái đang khóc nức nở nói: -Kayla đừng khóc. Chị khóc em buồn lắm. Kayla đưa tay quệt đi những giọt nữa mắt mỉm cười run run: -Ừ Kayla k khóc nữa nhé. K còn là 1 buổi chiều mưa nữa, thay vào đó là ngày đầu đông. Những bông tuyết trắng xóa rơi đầy khu vườn, phủ đầy những ngọn cỏ đã lụi tàn. Người ta nhìn thấy hình ảnh 2 cô gái, 1 lớn 1 nhỏ ôm nhau khóc. 1 lúc sau, cô gái lớn kéo túi xách bước về phía chiếc xe hơi đen bóng đang chờ. Bóng người cha mở cánh cửa xe, cô gái biến mất sau lớp kính đen. Bỏ lại trước cửa 1 cô bé đang khóc nức nở mà k ai cạnh bên. Người mẹ vô tâm đã nhanh chóng bỏ cô lại 1 mình và đến với thành phố Paris đầy tráng lệ để xây dựng cơ ngơi cho bản thân. Từ đấy, ngôi biệt thự vốn vắng lặng giờ càng trở nên lạnh lẽo hơn. Chỉ có khác chăng cô bé Violet ngày đó đã trường thành hơn rồi. Diana choàng tay ôm lấy Violet. Cô biết Violet đang cảm thấy rất buồn. Đề tài gia đình là thứ cậu ấy ghét nhất. Từ lâu, Violet đã tự xem bản thân mình k hề có cha mẹ. Ngay cả người chị gái cũng chẳng hề liên lạc với cậu ấy. Tất cả những bài báo có đăng hình Kayla, Violet đều mua đủ. Cậu ấy đã tự hào biết bao khi chị gái đã trở thành 1 người mẫu nổi tiếng ở đất nước Hàn Quốc xa xôi. Thế nhưng chưa bao giờ Violet thừa nhận mình có 1 người chị. -Hay Vi! Đừng có xụ mặt ra như thế chứ. Hôm nay đông vui lắm đấy. Violet nheo mắt nhìn Diana hỏi: -Đông vui? Taylor nháy mắt với cô: -Tí nữa cậu sẽ biết ngay. Lời vừa dứt, 1 giọng nói "oanh vàng" đã vang lên: -Ôi nữ hoàng của tôi! CHƯƠNG 13.2: Ngay lập tức, 1 bóng người nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy thần hình ngạc nhiên của Violet. Cô lắp bắp: -Anh Harry! Harry cười tươi rạng rỡ, nhéo 2 cái má mịn màng của cô: -Lâu quá k gặp nữ hoàng của anh. Anh nhớ em nhìu lắm đó! Violet bật cười, cô nhéo mặt anh: -Ông anh à! Anh vẫn chưa bỏ cái thói quen lãng tử đa tình của mình sao? Harry tỏ vẻ ủy khuất, ngồi lên mép bàn nói: -Em biết k! Anh cua ai cũng dính có mình em là k đổ. Taylor mỉm cười khoác vai ông anh: -Anh à! Tại anh nói nhìu quá nên Vi mới k ưa anh đấy. Harry lại cười sảng khoái: -Ôi mấy đứa thông cảm. Cái bệnh nói nhìu của anh chữa mãi k hết. Thôi thì chịu khó bị tra tấn lỗ tai vậy. Diana lắc đầu tay ôm cổ Violet: -Vâng! Vâng! Số chúng em là phải chịu khó để anh hành hạ lỗ tai. Nhưng cấm anh k đc ôm công chúa của em nữa. Harry bĩu môi nhìn cô: -Xí! Anh cứ thích ôm đấy thì sao? Diana trừng mắt: -Anh dám! Em sẽ cho anh đi đầu xuống đất nữa đấy. Lại thêm 1 bóng người nữa lao vào lớp: -Em gái iuuuuu! Violet quơ quơ 2 tay kêu lên: -Á Diana cứu tớ! Diana bật cười khanh khách nói: -Herra chị buông cậu ấy ra đi. Anh Mars đang ghen kìa. Mars nhà nhã bước vào: -Cô em nói quá. Anh đây k ghen với hoa đã có chủ. Violet ngước mắt nhìn anh nói: -Này, ý anh là thế nào? Anh lại cười, đưa tay xoa đầu cô: -Chẳng phải trên người em vừa đóng dấu thuộc quyền sở hữu của Diana Vrolen sao? Đã thế còn đc bảo lưu trong tình trạng đông đá nữa chứ. Cả 3 chàng trai cùng cười. Violet nắm tay Herra, mắt long lanh nhìn chị nói: -Chị Herra! Anh Mars ăn hiếp em. Herra k cưỡng lại đc ánh mắt long lanh đáng iu kia, lập tức nói: -Em yên tâm. Chị đây sẽ xử đẹp anh ấy nhá! Diana cũng cười đầy gian xảo nhìn Mars đang chuẩn bị xách dép chạy: -Ông anh khỏi chạy! Dám chọc ghẹo công chúa của em thì anh chết chắc. Ngay lập tức, từ lớp A3 phát ra 1 tiếng thét thảm thiết, vang vọng cả hành lang. Mars ôm chiếc mũi đang chảy máu, đau đớn nhìn 2 cô gái trước mặt: -Hix! 2 người có cần phải mạnh tay vậy k? Cả bọn lại cười vang. Violet nhẹ nhàng nói: -Thôi! Herra chị lo chăm sóc anh ấy đi kìa. Nhìn ảnh thảm quá! Herra vui vẻ ôm lấy ông chồng đang xịt máu mũi đáp: -Dĩ nhiên! Chị sẽ chăm sóc chồng chị thật tốt. Mars ngước mắt nhìn cô bạn gái đáng iu của mình nói: -Vợ iu à! Em có chắc k vậy? Cả lũ lại cười. Violet nhận thấy mình như vậy là hạnh phúc rồi. Mọi người đã thay ba mẹ và chị gái ình 1 mái ấm mới. 2 chữ gia đình đối với mình là tất cả những người này. .............................. -Giới thiệu với các em đây là Billy William, 1 học sinh trao đổi đến từ Đức. Còn đây là Ina Lucifer và Jackson Lamber, họ là 2 học sinh trao đổi đến từ học viện Sky. Trong thời gian 1 tháng họ ở đây học tập, mong các em giúp đỡ. Cả 3 người đều mang 1 sắc đẹp riêng khiến tất cả các học sinh ngơ ngẩn. Cái giống nhau ở họ chính là vẻ mặt và thái độ lạnh băng k cảm xúc. Ryan huých Eric: -Ê! Là tên hôm qua ôm Diana phải k? Eric k trả lời. Anh im lặng đánh giá người con trai ngồi cuối lớp. Anh ta k giống 1 học sinh đang học đại học. Ở anh ta có 1 phong thái khiến người ta phải liên tưởng đến những bậc vương giả. Anh ta khiến người khác phải phục tùng. Riêng Ryan, anh k quan tâm người con trai kia là ai, có liên quan gì đến Diana. Thứ duy nhất mà anh muốn biết là anh ta đối với Violet là như thế nào? Tại sao Violet lại phải kính trọng anh ta như thế. Anh đã quyết định. Lựa chọn của Diana, anh sẽ k từ bỏ bất cứ thứ gì, anh sẽ giành lấy cả 2. Cả tình bạn lẫn tình iu, nhất định anh sẽ k từ bỏ bất cứ cái nào. Còn Violet, anh k cần cô ấy phải đáp trả ngay. Anh chỉ muốn cô ấy vẫn là cô ấy để anh đc quan tâm và che chở. Anh sẽ khiến cô ấy phải chấp nhận mình, sẽ khiến cô ấy thấy đc rằng anh thật lòng muốn đc ở bên cạnh cô ấy, nắm lấy tay người con gái ấy bước hết chặng đường còn lại.......................... *Nhân vật mới: Billy William: là người ở bên cạnh Diana từ nhỏ, tính cách nghiêm túc, nói 1 là 1, k lằng nhằng. Lun dịu dàng đối với em gái, chăm lo cho em từng chút 1. Danh hiệu King. Anh chính là người đứng đầu Blood. Tên thật là Biilly Vrolen. Jackson Lamber: là Tử Thần thứ 6, bạn thân của King. Anh là người k thích nói nhìu, ra tay nhanh chóng đỡ mất thời gian. Giống như Harry, là 1 kẻ lãng tử, đào hoa. Nhưng lại rất iu 1 người. Là trợ lý đắc lực của Billy trong công việc. Anh trai của Taylor. CHƯƠNG 14.1: TRÒ ĐÙA Chuông ra chơi vừa reo, Billy và Jackson đứng dậy tiến về phía Ryan và Eric. Billy lên tiếng, giọng nói có chút ra lệnh: -Tôi muốn nói chuyện với cậu! Eric nhìn người vừa cất tiếng, anh chậm rãi đứng dậy. Cả 2 con người đều toát lên khí thế lấn át người khác. Cả 2 đều cao ngạo, đều băng lãnh vô cảm. Cả 2 đôi mắt màu lục sáng rực. Chỉ khác chăng 1 bên luôn ẩn chứa ý định trả thù, còn 1 bên luôn đông cứng k cảm xúc. Đôi mắt của Billy khiến Eric nhớ đến ánh mắt của Diana. Quả thật rất giống! Ryan tính bước theo, lập tức bị 1 cánh tay chặn lại. Jackson đều đều nói: -Cậu k nên đi theo! Nói rồi anh bước về chỗ ngồi, đôi tay từ tốn gỡ sợi phone đeo vào tai. Ryan nhìn anh ta cảm thấy kỳ lạ. 1 học sinh mới như 2 người họ cần gì phải gặp riêng Eric cơ chứ? Đã vậy ở anh chàng Jackson này có vẻ như rất hiểu ý Billy thì phải. Ryan vừa đứng dậy tính bước ra khỏi lớp thì 1 bóng người lao vào trong cùng 1 tiếng gọi: -Anh Jack! Jackson mỉm cười nhìn cô gái vừa lao vào ôm mình. Anh nhìn cô dịu dàng hỏi: -Em gái! Thế nào rồi? Có nhớ anh k đấy? Diana ngồi thẳng lên người ông anh, tay ôm lấy cổ Jack mỉm cười: -Tất nhiên là em nhớ anh rồi. Mấy năm qua anh với anh ấy đi mất tiêu để em lại có 1 mình buồn ơi là buồn. Nè em còn bị ăn hiếp nữa nè. Trưng cái má bầm tím ra cho Jackson xem, cô nhăn mặt. Anh nhìn cô gái trước mắt xoa xoa cái má bị bầm: -Biết rồi! Anh sẽ xử tội người đánh em đc chưa? Taylor và Violet bước vào. Violet liếc mắt nhìn Ryan đang đứng như trời trồng nhìn bọn họ, cô mỉm cười nói: -Anh Jackson! Taylor ngồi lên mép bàn nói: -Anh à! Em đã đấm anh ta 1 cái rồi đó thôi. Jackson mỉm cười chào Violet rồi quay sang cốc đầu thằng em: -Mày đánh như gãi ngứa làm sao mà thấm. Làm công chúa của anh bầm mặt thì chắc chắn cái thằng đó cũng phải thê thảm hơn. Chợt Diana quay qua quay lại ngó nghiêng hỏi: -Ủa mà anh Billy của em đâu? Ina ngẩng mặt khỏi cuốn sách đáp: -Anh ấy đi với Eric rồi đấy. Chắc lên sân thượng. Em đi đi! Diana vui vẻ bật dậy, mỉm cười vẫy tay với mọi người nói: -Em đi nhé! Bye bye! Nhìn thấy Ryan đang đứng đó, cô vội kéo tay anh lại: -À quên đây là Ryan, là bạn em. Mọi người đối xử tốt với anh ấy nhé! K kịp để Ryan nói câu nào Diana đã phóng đi mất. ............................................... Trên sân thượng trường, 2 chàng trai đứng đối mặt nhau. Billy mở đầu: -Cậu đánh Diana của tôi? Eric hơi ngạc nhiên về cách nói chuyện của anh ta, anh bình thản đáp: -Phải! Ngay lập tức, 1 cú đấm giáng xuống mặt anh. Tốc độ của Billy khiến Eric k kịp đỡ. Cú đấm khiến Eric ngã xuống đất, 1 bên khóe miệng chảy máu. K kịp đợi Eric nhận thức đc việc gì, nắm tay mạnh mẽ của Billy lại liên tục giáng xuống gương mặt của Eric. -Đụng đến Diana của tao, mày sẽ chết k toàn thây đấy. Đạp vào bụng Eric, anh đứng thẳng người dậy. 1 tiếng nói vang lên: -Anh à! Có cần phải mạnh tay vậy k? Cả 2 chàng trai cùng nhìn về phía cửa. Diana thản nhiên bước đến ôm lấy Billy, cô nhìn Eric sắc mặt k biểu cảm. Hôn lên má Billy cô mỉm cười: -Anh đánh anh ta như vậy k sợ bị đám đàn em của anh ta trong trường này trả thù sao? Billy mỉm cười đáp lại cô: -Anh k quan tâm! Chỉ cần động đến em, anh sẽ trả lại cho kẻ đó gấp đôi. Dụi đầu vào người anh, cô mỉm cười: -Đúng là chỉ có anh iu em nhất. Billy k đáp, anh chỉ ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé trong tay mình. Eric nhìn cảnh 2 người họ ôm nhau mỉm cười thân thiết khiến anh cảm thấy có phần tức giận. Dù sao đi nữa Diana vốn dĩ cũng là bạn gái của anh, sao lại ôm người con trai khác trước mặt anh như thế chứ. Tên học sinh trao đổi kia nữa. Anh, Eric Franks, đường đường là đàn anh trong trường, là bang chủ lừng danh của Qualy mà lại bị 1 thằng học sinh mới đánh cho bầm dập thế này. Thử hỏi còn ra thể thống gì nữa cơ chứ. Chuyện này tuyệt đối k thể cho qua. Diana buông Billy ra, cô bước đến Eric đang ôm lấy bụng, nhẹ nhàng hỏi: -Đau lắm đúng k? Anh chỉ nhìn cô k nói. Diana lại mỉm cười. Nụ cười của cô dịu dàng như làn gió, đôi tay rút 1 chiếc khăn trắng lau đi vệt máu trên khóe miệng anh: -Em k thể ngăn anh ấy đánh anh. Nên em chỉ có thể làm như vầy. Diana lại tiếp tục lau gương mặt đỏ ửng có chút máu của anh. Tay cô phủi đi những vệt cát trên chiếc áo khoác đen của anh. Từng động tác nhẹ nhàng như muốn xóa đi những vết thương đó. Cô khẽ nói: -Em có thể khiến anh bị thương nhưng em cũng sẽ giúp anh chữa lành vết thương đó. Còn anh, anh sẽ chỉ biết gây ra những vết thương cho chính anh và cả em mà thôi . À còn cả những người xung quanh anh nữa đấy. Nhìn Eric lần cuối, cô quay người khoác tay Billy đi mất, để lại anh 1 mình trên sân thượng. Chiếc khăn tay trắng cô đưa anh bị anh siết chặt. Cô nói đúng hay sai? Anh ta đánh anh vì cô thì cô lại cố gắng xoa dịu những vết thương của anh. Còn anh thì sao? Anh tát cô rồi lại đứng nhìn cô cùng người khác bước đi. Anh k hỏi cô 1 câu, cũng chẳng xin lỗi anh chỉ biết trút giận lên cô rồi nhìn cô bước đi. Gương mặt xinh đẹp của cô vì cái tát của anh mà tím bầm. Cô vẫn k hề trách cứ. Vậy phải chăng là do anh đã quá nông nỗi?Anh đã quá lo lắng đến Ginny mà quên mất rằng người ở cạnh mình bây giờ là Diana. Eric cất chiếc khăn trắng đã vấy bẩn vào túi, anh bước đi...........