Vương đô, Thánh giáo đình.
Cùng ngày, một phong thư mật báo được đưa đến giáo đình, giáo chủ Chris đọc xong, khẩn cấp truyền đạt thông cáo, gọi tất cả lãnh đạo của Giáo Đình mà có thể gọi nhanh chóng tập trung ở giáo đường.
“Chủ thần che chở.” Bên trong giáo đường, hắn tay nâng cầu phúc với thành điển ở trên cao.
“Nguyện Chủ thần vạn thế trường tồn.” Hồng Y Giáo Chủ dưới đài thống nhất nói theo lời hắn.
Lời cầu chức kết thúc, Chris thả thánh điển xuống, từ trong lồng ngực lấy ra phần mật báo kia, thận trọng thông cáo, “Hôm nay đem mọi người hội nghị ở đây, là vì muốn báo cho mọi người một chuyện.”
Tất cả mọi người ở dưới đài xì xào bàn tán, không hiểu ông ta có ý gì.
Chris ung dung giơ bức thư lên, ra hiệu một thần sứ bên cạnh tiến lên, để hắn tiếp nhận rồi đọc to lên.
Thần sứ mở thư ra, nhìn qua nội dung bên trong, suýt chút nữa sợ đến quỳ rạp. Chris thấy hắn run rẩy, tức giận bảo hắn xuống.
Thần sứ nâng thư không dám đi, hắn hỏi đại giáo chủ, “Đây là thật ạ?”
Chris nâng tay áo bào lên, không trả lời vấn đề này của hắn, mà nói với mọi người đang hoang mang ở dưới đài, “Các người có biết vì sao cậu ấy lại sợ đến thế không?”
Đại đa số người nhìn chằm chằm bức thư trên tay thần sứ, chỉ có số ít người nhìn về phía ông ta.
“Hôm trước, Thánh tử đã mất tích trên đường truyền giáo...” Đại giáo chủ nói, “Hôm qua, phòng đấu giá ở vương đô truyền đến tin tức, tối hôm nay, Thánh tử của chúng ta sẽ bị đem ra đấu giá làm món hàng then chốt, trở thành... nô lệ “
Lời này vừa nói ra, tất cả ồ lên, âm thanh huyên náo của Hồng Y Giáo Chủ quả thực sắp lật tung cả mái nhà. Chris đứng đài cao chờ thời cơ, mãi đến tận khi có người không kiên nhẫn đặt câu hỏi, “Chúng ta phải làm gì?”
“Tôi sẽ không phát biểu cái nhìn của bản thân.” Đại giáo chủ trả lời người đó, “Nhưng Thánh tử đã bị vấy bẩn, có lẽ Chủ thần sẽ không bỏ qua cho ngài ấy.”
“Chúng ta đến phòng đấu giá mua ngài ấy lại, che giấu chuyện này!” Lập tức có người nói.
“Đã chậm, chuyện này chúng ta biết, rất nhiều người quyền thế ở vương đô hẳn đã biết, hơn nữa anh dám cam đoan, hiện tại, liền vào lần này tan họp sau khi, trong chúng ta sẽ không có người ra bên ngoài tiết lộ?”
“Vậy ngài bảo nên làm gì? Bộ mặt của Giáo Đình lẽ nào cứ thế bị hủy hoại trong một ngày sao?”
“Tất cả giao cho giáo chủ quyết định.” Cuối cùng vẫn dẫn dắt đề tài đến đây, người kia nhìn về phía Chris.
“Chủ thần che chở” đại giáo chủ nhắm mắt tuyên bố, “Thánh tử đã chọc giận Chủ thần, tôi đề nghị, đêm nay mua ngài ấy lại sẽ dâng Thánh tử cho Ngọn Lửa Hồng Liên, để xoa dịu sự phẫn nộ của thần.”
“Nguyện Chủ thần vĩnh viễn trường tồn.” Người dẫn dắt đề tài hành lễ trước, những Hồng Y Giáo Chủ phía sau hắn cũng cùng nhau hành lễ.
“Giải tán.” Đại giáo chủ phất tay, như thể rất uể oải mà đi xuống đài.
Hầu gái và thần sứ săn sóc đỡ Chris đang uể oải trở lại tẩm điện. Điều đầu tiên mà hắn làm khi quay lại tẩm điện chính là, lại cầm lá thư lên tỉ mỉ đọc, rồi mừng rỡ như điên.
Niềm kích động không nói lên nơi chôn sâu trái tim, hắn cho tất cả lui xuống, sau đó mới có cơ hội lộ ra, nhưng nhanh chóng đã bị người cắt ngang.
“Đại giáo chủ, hình như ngài rất vui vẻ?” Hồng Y Giáo Chủ dẫn dắt đề tài đi vào bên trong điện, bước từ từ như trong sân vắng.
“Simon, tôi đương nhiên phải vui rồi.” Chris không thèm để ý sự vô lễ của anh ta, điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, “Cậu ta cuối cùng cũng bị tôi kéo xuống thần đàn, cuối cùng, cuối cùng!”
Trong mắt của hắn hiện ra ánh sáng điên cuồng, “Hơn nữa rất nhanh thôi, cậu ta sẽ chết trên tay tôi, bị lửa thiêu chết, ha ha!”
“Ngài vui đến thế sao?” Simon ôm lấy cổ hắn, hôn lên làn da ấm áp của hắn.
“Đương nhiên là vui rồi!” Trước nay chưa từng có, đại giáo chủ ôm lại anh ta, “Simon, chúng ta làm đi.”
“Được thôi.” Simon lấy một miếng vải trắng từ trong ngực mình, bịt mắt mình lại, thông thạo cởi quần áo của Chris.
Hai thân thể quấn quýt, trong phòng nhanh chóng phát sinh âm thanh ám muội. Thời khắc kết hợp, trên mặt Simon hiện ra nụ cười vui sướng, nhưng rất nhanh bị đại giáo chủ ngăn cản.
“Không được cười.” Chris gặt mặt anh ta đi, thở dốc, “Anh cười không giống cậu ta.”
“Biết rồi.” Simon thu hồi nụ cười lại, đâm sâu vào trong cơ thể của đại giáo chủ.
Chris lúc này mới tha thứ cho anh ta, sờ mặt anh ta, rồi hôn lên khóe miệng của anh ta một cái như để cổ vũ.
Trong phòng đấu giá ở Vương Đô, một buổi đấu giá chưa từng có đang được tiến hành. Vô số quyền quý tập hợp ở đây, điên cuồng tiêu tường, kỳ trân dị bảo được bán ra với giá cao ngất ngưởng.
Người bán đấu giá thân mặc lễ phục không hề sốt ruột, anh ta hiểu lý do, cũng rất chờ mong món hàng then chốt ra trận, đó là món đồ đấu giá thứ ba mươi hai, thứ mà khả năng cả đời này, anh ta không bao giờ có cơ hội chạm đến.
Chờ đến món hàng thứ ba mươi mốt ra trận, Giang Vô Ngôn bị đẩy tới hậu trường. Anh ngưng tai lắng nghe, mãi đến tận xác định Ros bị người thuận lợi mua về, sự lo lắng trong lòng mới thoáng rơi xuống.
Tiếp đó, đến phiên anh.
Trong bóng tối, có người đẩy anh lên trên bục, người bán đấu giá phát biểu một bài làm sôi dộng không khí, sau đó thở dốc xốc tấm vải đen che lồng sắt lên.
Thánh tử mặc một bộ thần bào kim tuyến, ngồi ngay ngắn ở trong trong lồng bằng vàng. Mái tóc vàng óng của anh được buộc rối lên, ngũ quan như được đích thân Chủ Thần chúc phúc, mọi thứ đều hoàn mỹ.
Giang Vô Ngôn không nhìn thấy, nhưng anh vẫn có thể nhận ra được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào mình. Anh nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe những người này báo giá bản thân.
Cạnh tranh kịch liệt bùng nổ, giá trị của anh cao vụt lên. Giáo Đình với Hắc Trùng đều điên cuồng nâng giá, cuối cùng lại hô lên giá trên trời: 1.1 tỷ.
Toàn trường yên tĩnh, món đồ đấu giá bị người đẩy xuống đài, cuộc đấu giá long trời lở đất chưa từng có này cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
Tất cả mọi người đều đang đợi nhìn trò cười của Thánh tử, bản thân Thánh tử không nhìn thấy, nên không thấy được sự trắng trợn của mọi người đối với mình, thế nên nội tâm Giang Vô Ngôn cực kỳ bình tĩnh.
Hầu gái và hộ vệ vững vàng đẩy cái lồng vàng đi vào lối đi bí mật, đưa anh đến chỗ người mua được. Chờ bọn họ đi rồi, trong phòng chỉ còn hai người.
Giang Vô Ngôn nghe thấy bước chân tiến lại gần mình, người nọ đứng ở cách cái lồng khoảng nửa mét, khom lưng hành lễ với anh.
“Thánh tử” Simon cúi đầu nói, “Chúng ta đã chờ rất lâu rồi, mời ngài quay về với chúng tôi.”
Giang Vô Ngôn hướng về phía giọng nói phát ra, ngoại trừ bóng tối, đương nhiên không thể nhìn thấy gì.
Mà một bên khác, Ros mặc áo choàng đen từ trong lồng đi ra, sứ giả ôm hắn, báo cho hắn thế cuộc trước mặt.
“Giáo Đình và vương thất liên hợp ra tay, Thánh tử làm bọn họ mất mặt lớn như thế, Ros, anh hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, quay về nhất định có thể được lên cấp.”
Ros lại không vui vẻ như hắn ta, mà là hỏi ngược lại, “Sau đó sẽ như thế nào?”
“Hắc Trùng dự định chặn đường Thái Tử quay về, tốt nhất là giết chết cậu ta.” Sứ giả không giấu diếm hắn, “Là người dự tuyển cho chức giáo chủ, anh có hứng thú cống hiến một phần sức lực cho kế hoạch vĩ đại này của chúng ta không?”
” Cực kỳ vinh hạnh.” Ros vỗ bờ vai của hắn ta, rút lưỡi dao giấu trong móng tay ra, cắt vỡ yết hầu của bị sứ giả.
Người tuẫn đạo đáng thương trợn mắt lên, mơ hồ chấm dứt sinh mạng.
Thật ra lý do rất đơn giản, Ros lấy một bộ quần áo nhẹ từ trong tủ quần áo ở phòng chờ.
Trong các người đã sinh ra một người phản đạo, hắn không thuộc về quang minh, cũng không tin tưởng Satan.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
20 chương
69 chương
29 chương
10 chương