Bên trong căn phòng nhỏ u ám, hai người cùng giữ im lặng. Người giam giữ họ đến một chuyến, đưa tới đồ ăn và nước uống mới. Giang Vô Ngôn giữ lại một phần nước, còn những thứ khác thì để lại cho người bị thương để bổ sung năng lượng.
“Ai cậu cũng đối tốt như này à?” Ros xoa xoa vết thương đã được xử lý qua, cắn một miếng bánh mì.
“Không.” Giang Vô Ngôn uống nước xong, yết hầu đỡ hơn nhiều, vô cùng thật lòng trả lời hắn.
Ros xì cười, “Dối trá.” Hắn ăn xong phần đồ ăn của mình, trả lại nguyên vẹn phần của Giang Vô Ngôn.
Giang Vô Ngôn không từ chối, ra dáng ăn hai cái, bầu không khí giữa hai người khá hơn nhiều.
Nhân lúc anh đang ăn uống, Ros đứng dậy đi lại ở trong phòng, gõ tới gõ lui, vẫn không thu hoạch được gì, đành ngồi xuống chỗ cũ.
Thấy Giang Vô Ngôn còn đang chỗ ung dung ăn đồ ăn, hắn hỏi, “Cậu có biện pháp đi ra ngoài à?”
Thánh tử lắc đầu.
Ros, “thế tại sao cậu không sốt ruột gì cả thế?”
Giang Vô Ngôn, “Tại sao phải sốt ruột?”
Ros, “Chúng ta có lẽ sẽ phải chết ở chỗ này.”
Giang Vô Ngôn, “Trở về với anh cũng sẽ chết, đều giống nhau.”
“Không giống nhau.” Ros nói, “Người tuẫn đạo với người uất ức chết ở đây không giống nhau, theo tôi về cậu còn có thể dương danh lập vạn, vĩnh viễn được thế nhân ghi khắc.”
Được ghi khắc thìcó ích lợi gì? Được ghi khắc thì cũng chỉ là một người chết. Giang Vô Ngôn cất lại phần đồ ăn còn thừa của mình, hỏi Ros, “Tại sao anh lại tin Satan?”
“Tin giáo còn cần lý do?” Ros ngáp một cái, rõ ràng không có hứng thú với đề tài này, nghe thanh âm như sắp nằm xuống ngủ luôn.
Giang Vô Ngôn mò mẫm đến bên cạnh hắn, cũng nằm lên quần áo của hắn. Ros mở mắt ra, “Cậu làm cái gì vậy?”
“Ngủ.” Giang Vô Ngôn bình tĩnh trả lời hắn.
“Thần sứ cũng đồng ý theo ngủ cùng những thứ rác rưởi như chúng tôi?” Ros cười lạnh, trong thanh âm có chút căm ghét, “Có tin hay không tôi giết cậu ngay bây giờ?”
“Ngủ trước đã, thức dậy lại nói tiếp.” Giang Vô Ngôn kéo lấy quần áo của hắn, nhích lại gần hắn.
“Thả tôi ra!” Dị giáo đồ hất tay của anh ra, đứng dậy đến một nơi khác nằm xuống. Nằm một lúc, hắn quay sang nhìn Thánh tử vẫn nằm im cuộn tròn mình, bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.
Hắn mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà tối tăm thật lâu, cuối cùng đứng dậy nằm trở lại bên người Giang Vô Ngôn.
Đối phương bị hắn quấy rối lăn một cái, dị giáo đồ há mồm, muốn giải thích cho hành vi của mình, nhưng Thánh tử đã mở tay áo ra, thân cận dựa vào hắn.
Ánh trăng u ám chiếu xuống lớp lông mi dày của anh, khóe miệng còn chưa lau sạch sẽ vụn bánh. Ros vừa phỉ nhổ chiêu thức nham hiểm của Giáo Đình, vừa tự thân lau sạch cho anh, dùng ngón cái lau đi lớp vụn bánh, bỏ vào trong miệng nếm thử.
Hơi ngọt.
Quả nhiên là yêu thuật của Giáo Đình.
Khi Giang Vô Ngôn tỉnh ngủ, người bên cạnh đã không còn. Anh ngồi dậy hoang mang nhìn chung quanh, đập vào mắt chỉ có màu đen, không nhận rõ trời sáng hay trời tối, không nhìn thấy người.
“Ros.” Anh thử gọi tên của người đó, không ai đáp lại, bèn lại lặp một lần nữa.
Lần này anh chờ một lúc, cửa sắt mở ra, người đàn ông chằng chịt vết thương lại bị đẩy mạnh vào.
Giang Vô Ngôn lần mò đi qua, trong lòng thở dài, hỏi hắn, “Cảm thấy thế nào?”
“Không ra sao, cậu đang cười nhạo tôi à?” Ros giẫy giụa muốn bò lên, đáng tiếc không có sức, vừa ngồi dậy đã co quắp ngã xuống.
Giang Vô Ngôn đỡ lấy bờ vai của hắn, đặt đầu hắn lên bắp đùi của mình, lại bắt đầu mò vết thương trên người hắn.
Xúc cảm vi diệu trên người khiến dị giáo đồ rất khó chịu, hắn giẫy giụa muốn né tránh, mãi đến khi Thánh tử nghiêm khắc nhắc nhở hắn, “Đừng nhúc nhích.”
Lần này lại có thêm nhiều miệng vết thương đang đổ máu, Giang Vô Ngôn xé quần áo lau khô cho hắn, tính toán làm sao mượn thuốc trị thương từ gác cổng.
Ros chờ anh lau xong, khó chịu mở bung lớp áo của mình ra, lại thấy Thánh tử mò tường chạy đến cạnh cổng gõ gõ. Rất nhanh, có người mở ra một cái khe, Giang Vô Ngôn nghe được âm thanh, nhanh chóng nói gì đó với hắn, chỉ chốc lát sau đã mang theo một chiếc hộp trở lại.
Ros thấy anh hình như đang cười nói với người ta, bỗng dưng không dời mắt nổi, nhưng khi anh tiến lại gần mình thì lại nhanh chóng quay lưng lại.
Giang Vô Ngôn không biết vẻ mặt của hắn, anh cầm thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương trên lưng hắn, vừa lạnh vừa rát. Ros hít sâu, hỏi Giang Vô Ngôn, “Vừa nãy cậu nói với hắn cái gì?”
“Hỏi hắn có thể cho chúng ta thuốc cầm máu không.” Giang Vô Ngôn nói.
Ros quay đầu đi, giả vờ lơ đãng nói, “Giáo Đình các người cười thật dối trá, xấu quá.”
Giang Vô Ngôn lấy bàn tay sờ lên mặt, “Tôi không cười.”
“Trước khi hỏi người ta cậu có cười, tôi nhìn thấy.” Ros đâm thủng lời nói dối của anh, “Giáo Đình quả thực dối trá, dùng tất cả mọi phương pháp để mê hoặc lòng người.”
“Như này sao?” Giang Vô Ngôn dìu vai hắn lại, nở một nụ cười với hắn, chỉ là cười mỉm, nhưng lại mỹ lệ khôn cùng.
Ros sững sờ hai giây, mới có tâm tình làm ra đánh giá, “Xấu chết đi được.”
Đây đều là phép thuật đầu độc lòng người của Giáo Đình.
Ros nhắm mắt lại, tránh thoát sự đầu độc trên thị giác, nhưng không thể tránh được bàn tay mềm mại và thon dài trên người.
Thánh tử từ chưa bao giờ làm việc nặng, mu bàn tay đều rất tinh xảo, trước đó vì phải xé ống tay áo nên bàn tay bên trái hoàn toàn lộ ra, bản thân anh không nhìn thấy, không rõ ràng dường nét của bàn tay trắng nõn kia xinh đẹp tới dường nào. Ros tránh tầm mắt đi, lại không muốn rời mắt khỏi chúng.
“Ngày hôm nay tôi đi ra ngoài.” Vì không muốn hai người lúng túng, có thể quang minh chính đại nhìn đối phương, Ros tìm đề tài nói, “Cậu ngủ xong thì tôi tìm cơ hội, đánh mê gác cổng.”
Giang Vô Ngôn gật đầu, “Đi ra ngoài thì tốt, sao lại bị bắt lại?”
“...” Ros không lập tức trả lời.
Giang Vô Ngôn suy đoán, “Lúc leo tường bị người phát hiện?”
“Không.”
“Khoảng cách quá xa nên lưu lại dấu vết?”
“Không.”
“Không muốn vứt tôi một mình ở đây, muốn mang theo tôi rời đi?”
“...Cậu đừng đoán nữa.” Ros nghiêng đầu đi, “Không có gì, do tôi không cẩn thận.”
Giang Vô Ngôn nói, “Vậy là khi anh đi ra ngoài nhất định nhìn thấy gì đó, hoặc là bị cái gì đó kích thích, nếu không sẽ không lại bị bắt về.”
“... Ừ” người đàn ông vỗ vỗ chỗ da thịt bị ngứa vì vừa bôi thuốc, “Cậu đoán tôi ở bên ngoài nhìn thấy gì?”
Thánh tử ngoan ngoãn cổ vũ hắn nói tiếp, “Cái gì?”
“Trên hành lang còn rất nhiều phòng trống, bên trong cũng nhốt rất nhiều người, đoán xem bọn họ nói thế nào?” Ros hạ thấp giọng.
“Bán đấu giá, tiền đặt cọc, hàng tốt.” Ros quan sát sự biến hóa trên gương mặt của anh, châm chước nói, “Buôn người, sau đó không lâu chúng ta sẽ bị đấu giá ở dưới lòng đất, lấy thân phận đầy tớ bị người mua đi.”
Ngoài ý muốn, Thánh tử bình tĩnh gật đầu tiếp nhận hiện thực, còn không quên giúp hắn xoa chỗ đau, lưu thông máu ứ đọng.
“Cậu không sốt ruột à?” Ros thắc mắc trước sự bình tĩnh của anh.
Giang Vô Ngôn nói, “Nếu anh đã trở về, chắc chắn đã có biện pháp, tôi là người mù, không gây chuyện là tốt lắm rồi.”
“...” Anh nói không sai chút nào, Ros không biết nên nói gì hơn mới tốt. Nín một lát rồi nói cho anh, “Không phải tôi muốn giúp cậu mới trở về, cậu đừng hiểu lầm.”
“Tôi không hiểu lầm.” Thánh tử gật đầu, “Anh chỉ hy vọng có thể đưa tôi về sớm để báo cáo kết quả, lập trường của chúng ta không giống, thần của các anh cần giết chết tôi.”
“Biết là tốt rồi.” Dị giáo đồ nói, lại nằm quay lưng đi.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
20 chương
69 chương
29 chương
10 chương