Thời gian thấm thoát trôi qua, Giang Vô Ngôn dựa vào kinh nghiệm trước kia nên quản lý bang Hoa Diệu tốt vô cùng. Đồng thời, vì cân nhắc đến tương lai của Phó Tư, bang dần dần có khuynh hướng tẩy trắng, có đôi lúc anh làm ra một vài quyết sách khiến hệ thống khó hiểu. [ hệ thống: Làm hắc bang đang yên đang lành, có tôi ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu, anh cố gắng như vậy làm gì. ] [ Giang Vô Ngôn: Không có chuyện làm, tẻ nhạt, con trai quá nghe lời không cần tôi lo, lại không muốn cứ phải quay về gặp mấy gương mặt quen thuộc kia, muốn làm gì đó vui vui giải buồn. ] [ hệ thống:... Anh giỏi. ] [ hệ thống: Nhưng thời gian tẻ nhạt này sẽ trôi qua nhanh thôi, nếu anh muốn kích thích, bước ngoặt sắp đến rồi đấy. ] [ Giang Vô Ngôn: Xảy ra chuyện gì? ] [ hệ thống: Mẹ đẻ của Phó Tư không còn mấy ngày dễ chịu nữa, anh có thể chuẩn bị một chút. ] [ Giang Vô Ngôn: Không phải cậu cho phép tôi nhúng tay hỗ trợ à? Đây là có ý gì? ] [ hệ thống: Anh đã hỗ trợ, nhưng chuyện phải xảy ra thì thay đổi không được, bà ấy vẫn sẽ chết, chỉ là thời gian tạ thế được kéo dài hơn thôi. ] [ Giang Vô Ngôn: Tôi cho rằng cậu có năng lực thay đổi. ] [ hệ thống: Tôi chỉ cần bảo đảm anh nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác không thuộc quyền quản lý của tôi. Lại nói nữa, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, tôi không lo được nhiều như thế. ] [ Giang Vô Ngôn: Cậu nói như vậy, nơi này và thế giới hiện thực cũng không khác nhau gì cả. ] [ hệ thống: Anh không biết à? ] [ Giang Vô Ngôn:... ] Có hệ thống sớm dự phòng, nội tâm Giang Vô Ngôn không hề có gợn sóng lớn, đêm hôm khuya khoắt, anh đã sớm mặc quần áo xong, chờ điện thoại gọi đến, cũng cực kỳ bình tĩnh lái xe chở Phó Tư đến bệnh viện, làm thủ tục. Người lớn đã có thể đối với sống chết mà không hề biến sắc, nhưng trẻ con thì không thể. Sau khi Giang Vô Ngôn làm xong một loạt thủ tục, Phó Tư vẫn còn quỳ gối bên giường mẹ mình mà khóc thút thít, cậu cố gắng để thần trí của mình duy trì sự tỉnh táo, muốn nghe xong những lời cuối cùng của mẹ mình. “Tiểu Tư, con đi ra ngoài một chút.” Mẹ của Phó Tư thấy người ngoài cửa, nói với con mình, “Mẹ muốn nhờ Giang tiên sinh một chút, một lúc nữa con hẵng quay lại.” Có một cách nói là hồi quang phản chiếu, khiến một người phụ nữ đang thoi thóp nói chuyện hoàn chỉnh. “Nhưng mà...” Phó Tư lưu luyến không rời. Giang Vô Ngôn đi vào, vỗ vỗ lưng cậu, lúc này mới có thể khiến thiếu niên rời đi. “Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp mặt?” Chờ Phó Tư đi rồi, dưới sự trợ giúp của Giang Vô Ngôn, người phụ nữ ngồi dậy, dựa lưng vào gối, “Giang tiên sinh, anh vẫn trẻ như thế.” “Không còn trẻ nữa rồi, phu nhân.” Giang Vô Ngôn kéo ghế ngồi bên giường bà, ôn hòa nói chuyện với bà. Bà cười nói, “Tôi đâu còn được coi là phu nhân nữa, không tên không phận, vị trí bên cạnh ông ấy còn không bằng cậu.” Bà nhắc đến chuyện cũ, “Nhiều năm như vậy, không ngờ người cuối cùng giúp tôi vẫn là cậu.” Người phụ nữ nói, “Thôi cũng được, đổi lại thành những người khác, tôi cũng không yên lòng.” Giang Vô Ngôn, “Phu nhân quá khen, đây là bổn phận của tôi.” “Cậu vẫn như vậy, nhữn thứ cậu cho rằng là bổn phận sẽ vô tình khiến trong lòng rất nhiều người khó chịu hổ thẹn, ” vẻ mặt người phụ nữ đầy cay đắng, “Cậu có biết hay không...” Bà còn chưa nói hết, ánh mắt đột nhiên mơ hồ, bà hiểu mình không còn thừa bao nhiêu thời gian, kéo tay Giang Vô Ngôn lại, trăn trối một lời cuối cùng. Lời cuối cùng, vẫn là dành cho con trai của bà, “Về Tiểu Tư, tôi biết là cậu đã biết, thằng bé là người lạc quan, luôn chăm sóc tôi, thằng bé... Không giống cha nó, rất ôn nhu, rất xuất sắc, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ, tôi hi vọng cậu, cậu có thể...” “Tôi sẽ, phu nhân” Giang Vô Ngôn cầm lại tay bà, “Tôi sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt, bồi dưỡng thằng bé lớn lên.” “Cảm ơn cậu....” âm thanh Phó nữ sĩ của dần dần nhẹ xuống, “Cậu hãy nói cho thằng bé, nó với tôi là...” Hai chữ cuối cùng kẹt ở trong cổ họng, tiêu cự trong mắt bà cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, Giang Vô Ngôn che mắt của bà, gọi thiếu niên đang che miệng khóc không thành tiếng ở cửa bước vào, bác sĩ cũng vào, che vải trắng lên người đã khuất, cậu đi theo người đẩy bà đến nhà xác, không cẩn thận té ngã trên đường, đầu gối chảy máu cũng không có thể khiến cậu dừng lại. Mãi đến tận khi Giang Vô Ngôn kéo cậu lại thì cậu mới dừng ở cửa thang máy, Phó Tư không thể ngừng khóc nổi, lại hỏi Giang Vô Ngôn, “Con chỉ muốn nhìn mẹ thêm một lúc, tại sao không để con thêm một lúc nữa thôi?” “Đã đủ lâu rồi, tiếp tục nhìn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.” Giang Vô Ngôn hơi khom lưng ôm lấy cậu, ” Người còn sống quan trọng hơn, chúng ta có những ký ức quý giá về họ, có ký ức, cũng tương đương với mang theo một phần người chết một phần sống tiếp.” Phó Tư đỏ mắt nhìn anh, “Con không hiểu.” “Những ký ức của mẹ con chính là một phần trong con, những gì bà ấy đã nói với con, những gì hai người đã cùng làm với nhau đều sẽ theo con cả đời, cũng sẽ biến thành một phần trong cách đối nhân xử thế trong tương lai của con, ” Giang Vô Ngôn nói, “Nói cách khác, con có một phần của bà ấy, con còn sống, có thể nhìn thấy những thứ mà bà ấy chưa kịp nhìn, có thể hoàn thành nguyện vọng của bà ấy khi còn sống, con chính là bà ấy. Mà khi con chết, những người có ký ức liên quan đến con, cũng sẽ trở thành một phần trong con.” Anh nhìn vẻ mặt mông lung vẫn của Phó Tư, sờ đầu cậu an ủi, “Hiện tại chưa hiểu, sau này sẽ hiểu.” “Con biết, tiên sinh, con không muốn chết, ” Phó Tư ghé đầu vào vai Giang Vô Ngôn, một tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông này, một tay che ngực mình, “Con đã định chết rồi, con định đi cùng mẹ con luôn, thế nhưng không biết tại sao, nhìn thấy tiên sinh, con lại không có dũng khí chết đi...” “Con chỉ là, chỉ là...” Giang Vô Ngôn nhấn đầu cậu vào vai mình, vỗ nhẹ phần lưng của cậu, như đang an ủi một đứa bé đang tủi thân, “Không sao, muốn khóc thì khóc đi.” “Giang tiên sinh...” Quần áo nơi bả vai nhanh chông ướt đẫm, âm thanh khóc thút thít của thiếu niên khóc càng lúc càng lớn, khiến cả hành lang bệnh viện đều nhuốm màu bi thương. Không biết khóc bao lâu, mãi đến tận khi cậu khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi, Phó Tư mới được Giang Vô Ngôn ôm lên xe, về nhà. Băng bó xong vết thương cho thiếu niên đang ngủ say trên giường, Giang Vô Ngôn đứng dậy rời đi, vào phòng ngủ anh, mở ngăn kéo lấy một điếu xì gà, im lặng ngồi trên ghế ngoài ban công, hút. [ hệ thống: Hình như tâm tình của anh đang rất rối loạn, có thể nói cho tôi lý do không? ] [ Giang Vô Ngôn: Nhịp đập của tim tôi rất ổn định, cậu rút ra kết luận tâm tính tôi đang hỗn loạn? ] [ hệ thống: Tôi chưa từng thấy anh hút thuốc. Anh đột nhiên hút thuốc, từ đó có thể suy ra, những người có tâm tính hỗn loạn thượng làm những việc mình không thường làm. ] [ Giang Vô Ngôn: Có thể là do tật nghiện thuốc lá của tôi đột nhiên quay lại? Tôi chỉ đột nhiên muốn hút một điếu mà thôi. ] [ hệ thống:... ] [ hệ thống: Hôm nay ở bệnh viện, lời an ủi mà dành cho người bạn nhỏ kia rất sâu sắc đó, tôi cảm thấy anh là người nghĩ rất thoáng, sao lúc trước anh lại tự sát? ] [ Giang Vô Ngôn: Có lẽ do tôi nghĩ quá thoáng, cảm thấy sống thật vô vị, nên muốn đi chết. ] [ hệ thống: Anh đang nói dối. ] [ Giang Vô Ngôn: Nói dối thì cậu có thể làm gì tôi? ] [ hệ thống:... ] không làm gì được, căn bản không thể nói đạo lý được mà. Hút xong xì gà, Giang Vô Ngôn cũng không muốn về giường ngủ, anh nằm trên ghế nhìn bầu trời đêm một lúc rồi vô tình ngủ mất. Không biết bao lâu sau, anh bị một vài tiếng động đánh thức, mở mắt thì thấy Phó Tư đang cầm chăn chuẩn bị đắp cho anh. “Con tỉnh rồi?” Giang Vô Ngôn chưa tỉnh táo hẳn, mặc kệ để thiếu niên đắp chăn cho mình, nghiêng đầu nhìn lên bầu trời, “Trời đã sắp sáng rồi.” Phó Tư nói, “Tiên sinh, ngài về giường ngủ một lát nữa đi, ngủ ở đây dễ cảm lạnh lắm.” Giọng của cậu khàn khàn, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. “Cũng không ngủ được thêm bao lâu nữa, nằm như này thoải mái hơn.” Giang Vô Ngôn thấy cậu không có ý định rời đi, bèn dịch người sang bên cạnh một chút, “Đến đây, nằm với ta một lúc.” Phó Tư không do dự, từ cạnh chăn chui vào. Ghế nằm không hề nhỏ, nằm một người thì khá rộng, nhưng hai người lại hơi chật. Giang Vô Ngôn ôm vai Phó Tư, xác định cậu đã nằm hẳn lên ghế. Nhiệt độ của hai người khiến trong chấn trở nên ấm áp hơn hẳn, Phó Tư đã ngủ no rồi nên hiện tại không hề cảm thấy mệt mỏi, mở to mắt nhìn Giang tiên sinh, lại được tiên sinh nhắc nhở nhìn mặt trời mọc. Trong tầm mắt, những tia nắng sớm xuyên qua tầng mây nơi chân trời, kéo một quả cầu lửa rực rỡ ló rạng. Nguồn sáng từ nó từ từ trở nên chói mắt, mãi đến khi nó lên thật cao, rời xa tầm mắt. Phó Tư không dám chớp mắt, hai mắt của cậu chua xót, lại cảm thấy muốn khóc, nhưng nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị Giang Vô Ngôn che mắt. “Đã xin phép trường học cho con một ngày, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi.” Thấy thời gian không còn nhiều, Giang Vô Ngôn thông báo cho cậu, định đứng dậy đi làm. “Tiên sinh...” Phó Tư kéo anh lại, “Ngài đừng đi, được không.” “Hoặc là ngài mang con theo, con sẽ không gây trở ngại cho công việc của ngài, con chỉ là muốn đi theo ngài, con chỉ còn có ngài...” “Con như bây giờ không thích hợp ra ngoài. Muốn làm việc cũng phải xử lý tốt tâm tính của mình đã.” Giang Vô Ngôn thở dài, lại nằm xuống, “Hôm nay ta không đi nữa, ở nhà cùng con.” “Cảm ơn ngài, tiên sinh.” Phó Tư an lòng, “Ngài sẽ vẫn ở bên con, đúng không?” Giang Vô Ngôn vuốt đỉnh đầu cậu, chậm chạp không lên tiếng, mãi đến khi Phó Tư gần như không ôm hi vọng gì nữa, mới nghe được một câu, “Đúng vậy.” Tôi sẽ tiếp tục ở bên cậu, dù cho trong tương lai không còn rời đi, cũng sẽ biến thành một phần của cậu, tiếp tục cùng cậu sống tiếp. Những lời này, Phó Tư không thể biết được, nghe thấy anh bảo đảm như thế, cậu ôm lấy Giang Vô Ngôn, thả lỏng ngủ mất. Cậu còn quá nhỏ, còn cần trưởng thành hơn.