Tôi sửng sốt, thấy anh che đôi mắt dưới hàng lông mi cao ngất, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, khóe môi nhếch lên như đang cười khổ, biểu cảm này thấy thế nào cũng mang theo sự tịch mịch. Tôi nheo mắt lại, đột ngột túm chặt cổ áo anh kéo xuống, bắt buộc gương mặt anh gần sát vào tôi. Anh có vẻ bất ngờ không kịp phòng, hơn nữa còn hơi kinh ngạc: “Vera…” Tôi híp mắt đánh giá anh ba giây, bỗng nhiên há mồm hung hăng cắn một cái lên chóp mũi anh, nói đến chóp mũi này, kiếp trước khi nhìn thấy ảnh chụp cận cảnh, tôi đã rất muốn cắn đến mức chảy nước miếng rồi, quả nhiên vị rất tuyệt, tuyệt hơn so với tưởng tượng của tôi. “Á! Ôi trời ạ, Vera, em làm gì vậy?” Có lẽ là bị cắn đau, Bruce hít mạnh một hơi, ôm cái mũi bản năng ngả ra sau trốn, tôi sợ tôi túm cổ áo anh khiến anh bị ghìm lại, nên buông tay ra. “Nghe này, Bruce Wayne.” Tôi nghiêm túc nói. Bruce chậm rãi buông cái mũi ra, ngạc nhiên nhìn tôi. “Em nghĩ anh có lẽ không hiểu biết sâu về cô gái Trung Quốc, đại đa số họ kỳ thực đều có cái nhìn rất truyền thống về tình yêu.” Tôi châm chước từ ngữ nói, mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, thực tế nội tâm lại cực kỳ lộn xộn, “Ví dụ như em… Đúng vậy, dù anh có tin hay không, đời này, người đàn ông có thể khiến em nói yêu chỉ có hai người, một người là bố em, người còn lại… ” Bruce hơi nhăn mày lại, vẻ mặt không thay đổi, nhưng tôi chú ý tới tay anh buông thẳng đang nắm chặt thành nắm đấm. Tôi hít sâu một hơi, “Người còn lại chính là người mà em có thể tự nguyện làm ‘khẩu hoạt’ cho người đó!” Bruce dần dần trở nên kinh ngạc, sau đó có chút dở khóc dở cười, nhưng lại dần dần toát ra sự vui sướng. Tôi lại thêm một câu: “Thuận tiện nói một tiếng, trừ phi bị cướp sắc, bằng không, em nghĩ cả đời này, người khiến em có thể tự nguyện ‘thổi kèn’ cũng chỉ có một người.” Nói xong, tôi lập tức che mặt vội vàng đẩy cửa rời khỏi phòng, tiếng cửa mở ầm vang tận trời. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa đã gặp phải ông lão Afred đang cười rất giống hồ ly ngay trước mặt. Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng “Ông lão này đã nghe đoạn đối thoại của chúng tôi từ đầu tới đuôi “, cho nên tôi cảm thấy vài câu “‘khẩu hoạt’ ‘thổi kèn’” vừa rồi của tôi đã đủ giúp ông lão này thấy rõ bộ mặt thật của tôi, vì thế tôi quyết định không giả vờ hiền lành trước mặt ông nữa, mà là uy nghiêm nói: “Ông Afred… Thưa ngài, tôi nghĩ ngài nên khuyên nhủ Bruce, tâm tình và đầu óc anh ấy thoạt nhìn đều rất không tốt.” “Tôi sẽ làm, yên tâm đi cô Vera.” ông lão Afred cười rất hiền lành, nhưng tôi lại cảm thấy ông đang nghẹn cười. Afred gật gật đầu với tôi, vào phòng còn thuận tay đóng cửa lại. Tôi ở ngoài cửa sửng sốt năm giây, bỗng nhiên ý thức được đây là phòng tôi, vì thế… bây giờ là kiểu gì đây? Tôi như có tật giật mình nhìn xung quanh một vòng, lặng lẽ dán lỗ tai lên cửa phòng. Hiệu quả cách âm của cửa phòng biệt thự Wayne tốt hơn rất nhiều so với tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Wayne, cho dù tôi đã trải qua năm năm huấn luyện của Liên minh Bóng tối, nỗ lực tập trung nhĩ lực cũng chỉ có thể nghe đại khái. “… Đi theo ngài sống đầu đường xó chợ những bảy năm… Theo tôi… Đúng vậy… Ngài đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi… Đúng là nhìn không ra…” ông lão Afred ân cần dạy. Tôi nghe xong không khỏi yên tâm, chỉ tiếc không biết là do tiếng nói quá nhỏ hay là căn bản không nói gì, dù sao tôi như dính chặt lỗ tai vào cửa cũng không nghe thấy tiếng Bruce. Một lát sau, Afred đi ra, còn mỉm cười với tôi một cái, tôi càng cảm thấy ông lão này cực kỳ bụng đen. Afred chân trước vừa mới đi, Bruce chân sau cũng đã đi ra, nhìn thấy tôi đứng ở ngoài cửa, lộ ra một cái biểu cảm “Đã sớm biết rồi”, sau đó không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn tôi. “… Anh sao thế.” Tôi bị anh cười đến mức phát sợ. Bruce không trả lời, bỗng nhiên bước đến gần, nâng cằm tôi lên rồi hôn xuống. “Trời, trời ạ! Nơi này là hành lang!!!… ” tôi còn chưa dứt lời, đã bị anh chặn trở lại, toàn bộ thân mình bỗng nhẹ bổng lên, thì ra là bị anh bế ngang lên, sau đó nghe thấy tiếng cửa đóng sầm phía sau, cái tên này ôm tôi vào phòng rồi đóng cửa lại! “Ưm ưm ưm buông em ra…” tôi giãy dụa, nhưng lại cảm thấy giống như đang giả vờ chối tình. Bruce quả nhiên nghe lời buông tôi ra, nhưng… nơi chạm lưng cực kỳ mềm mại, hiển nhiên là mặt giường mềm mại rộng rãi kia. “Bruce! Em, em… kinh nguyệt của em còn chưa hết đâu!” tôi đỏ mặt lắp bắp nhắc nhở anh. “Anh biết, cho nên anh không để ý em lại vì anh làm… ừm, cái kia gọi là gì ấy nhỉ, ‘khẩu hoạt’.” Bruce nghiêm trang nói, làm bộ sẽ cởi đai lưng. Mặt tôi lập tức đỏ hơn cả ‘dì cả’, vừa định xoay người đứng lên, lại bị anh ngăn lại, sau đó bị đôi môi ấm áp của anh ngăn chặn. Đó là một cái hôn hết sức dịu dàng, anh chậm rãi lướt viền môi tôi, giống như đang nhấm nháp mỹ thực vậy, cẩn thận lại nhu thuận mút vào vân vê, cho tôi cảm giác giống như gió nam ấm áp giữa trưa hè, lại như là rượu nho đỏ cất vào hầm nhiều năm, đậm đà mà ưu mỹ. Nhưng tay anh vẫn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa lỗ tai tôi, không duỗi đến nơi khác. Tôi bị anh làm cho trong lòng ngứa ran, nước mắt sắp ứa ra, nhưng lại không thể không ngừng, thoáng đẩy anh ra một chút, giọng nói yếu mềm nói: “Bruce… Xin anh… Đêm nay vẫn chưa được, thật mà…” Âm thanh khàn khàn, bản thân tôi nghe xong thật muốn tìm cái lỗ chui vào. “Anh biết, cô bé ngốc” Bruce cười khẽ in một cái hôn lên trán tôi, sau đó nằm bên cạnh tôi, giơ ngang một cánh tay ôm lấy tôi, “Ngủ đi, yên tâm, đêm nay, bọn mình không làm gì cả.” Tôi bán tín bán nghi nhìn anh một cái, rốt cục không chống lại sự dụ hoặc của cơ ngực mĩ vị nửa hở, vừa than vừa đến gần, đầu dụi dụi vào ngực anh, nhắm hai mắt lại. Mà hình như tôi đã lâu không bị chảy máu mũi… Ừ, đây đúng là một tiến bộ không nhỏ. Qua vài phút, tôi nghe thấy tiếng hít thở của anh dần dần trở nên đều đặn, rốt cục không nhịn được nhỏ giọng nói: “Ừm… Em thật sự chỉ là không quen nói từ ‘Yêu’… Nhưng không có nghĩa là em không có tình cảm đó với anh, dù anh có tin hay không… Nếu anh thật sự muốn nghe, về sau em sẽ chậm rãi luyện thói quen nói câu ấy…” Chẳng bao lâu sau, tôi sẽ sắp sửa thành một gái ế lớn tuổi có chủ nghĩa hoàn mỹ về tình yêu rằng “Ngoài cha mẹ ra, không nói từ ‘Yêu’ với bất cứ ai”. “Ừ, nói cho anh nghe thử xem.” Tiếng nói lười biếng vang lên, trầm thấp từ tính khiến tai người ta muốn tê dại. “Em, em…” Tôi nhắm mắt lại, dùng sức chui vào lòng anh, ấp úng nói, “Em yêu anh.” Cánh tay đang quấn quanh tôi ôm chặt hơn, “Cô bé ngoan… Nhớ về sau mỗi ngày đều phải nói một lần… không, ít nhất ba lần, hiểu chưa?” Tôi: “…” Lại qua ba phút. Hơi thở trong lòng anh bỗng có vẻ dễ chịu, có mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái và hơi thở đàn ông nhè nhẹ, cảm giác an toàn nồng đậm khiến tôi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên anh lại mở miệng. “Kỳ thực… Nếu em không để ý, cũng có thể đem ba lần ‘Em yêu anh’ đổi thành ‘khẩu hoạt’.” “… Cút.” Ngày thứ hai tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, mặt trời đang phơi mông. Bruce sớm đã rời giường, bên cạnh trống rỗng, chỉ có bữa sáng tri kỷ còn đang bốc hơi nóng lên trên tủ đầu giường. Tôi đi vào toilet đánh răng rửa mặt thuận tiện thay băng vệ sinh, sau đó đi ra ăn bữa sáng, phát hiện Bruce không ở phòng ngủ của mình, vì thế bắt đầu tìm từng phòng, cuối cùng ở đại sảnh nhỏ dưới tầng một tìm được anh. Anh đang chân trần ngồi trên thảm, xung quanh người là một đống sách, báo chí và tư liệu, vừa múa bút thành văn trên giấy. Tôi nhớ lại đoạn nguyên tác này trong phim, đến gần nói: “Đang ghi lại tư liệu về quan thanh liêm của thành phố Gotham, hm?” “Ừ…” Bruce cũng không ngẩng đầu lên, vừa viết vừa nói, “Đúng vậy, thám tử Gordon, Giám đốc Loeb của sở Cảnh Sát, công tố viên Fincher, còn có…” Tôi nhìn tờ báo được cắt ra trong tay anh, thấy một cô gái xinh đẹp quen thuộc, “Còn có cô Dawes thân ái, phải không?” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười. “Đúng vậy.” Bruce dừng bút lại, ngẩng đầu lên cười với tôi. Tôi hơi híp mắt cúi người xuống, tay chống lên đầu gối, mặt cách anh rất gần, “Bây giờ em có thể nói cho anh, Bruce, em rất để ý, rất ghen tị, ghen thật sự, biết không?” “Anh biết.” Bruce càng vui vẻ, bỗng nhiên hôn một cái lên môi tôi “Hơn nữa anh rất vui sướng.” Tôi đỏ mặt đứng thẳng dậy liếm liếm môi, vừa định hỏi anh ăn sáng chưa, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu kỷ kỷ của sinh vật nào đó. Bruce hiển nhiên cũng nghe thấy, còn có tiếng vỗ cánh vào thịt nữa. Chúng tôi cùng nhau ra khỏi phòng đi đến hành lang, nhìn thấy một con dơi màu xám đang hoảng loạn phi vòng vòng trong một góc của trần nhà. “Lại một con dơi bay vào, thưa cậu” Afred bưng hồng trà và hai ly trà đi tới, “Tôi nghĩ nhất định là chúng làm tổ ở đâu đó dưới lòng đất.” Tôi liếc Bruce một cái, anh đang ngẩn người nhìn con dơi kia, khẳng định là nhớ tới trí nhớ hồi nhỏ không tốt đẹp gì. “Hey… Mau đi xem chứ?” Tôi đi đến gần anh, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của anh, “Em và anh cùng đi.” Bruce phục hồi tinh thần lại, nắm lấy tay của tôi, gật gật đầu. Tôi và Bruce cùng đi vào trong cái hang động mà hai mươi năm trước anh đã rơi vào. Công cụ chiếu sáng chỉ biết làm kinh động dơi, cho nên chúng tôi không mang đèn pin, chỉ buộc dây thừng quanh eo bên ngoài giếng, trầm mặc một trước một sau leo xuống hang đá u ám chật hẹp, khoảng 20 phút sau, khung cảnh trước mắt mới dần dần rõ ràng lên, hạ chân xuống nền đất trống trải mà rộng rãi của hang động. Địa thế nơi này rộng lớn, cách đó không xa truyền đến tiếng nước rào rào, có một thác nước nhỏ đang không ngừng chảy xuống, hình thành mạch nước ngầm chảy xuyên suốt qua toàn bộ hang động, trên đỉnh thạch bích có mấy cửa động, ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống, lại không thể khiến hang động sáng ngời, ngược lại càng tăng thêm sự u lãnh âm trầm trong không khí. Tôi và Bruce nắm chặt tay nhau đi về phía trước, tâm trạng nặng nề, trải qua nhiều năm rèn luyện, thính lực của chúng tôi đều rất sắc bén, có thể bắt giữ tiếng dơi kêu to bén nhọn trong tiếng nước đang chảy rào rào. Chúng tôi dần dần dừng lại. Bruce nhìn tôi một cái, nhẹ giọng nói: “Vera, em…” Tôi cười với anh: “Em không giống anh, không sợ hãi thứ ấy.” Bruce cũng cười cười, gật gật đầu, mở ra đèn khẩn cấp. Ánh sáng như tuyết lập tức chiếu rọi hang động, kinh động vô số dơi dừng chân ở đây. Sinh vật bóng đêm này kinh hoảng thét chói tai bay loạn, một đàn dơi như tạo thành mây đen, bay vụt về phía chúng tôi. Tuy tôi không thích dơi, nhưng là người trưởng thành, tôi không sợ hãi chúng nó, chỉ nâng một bàn tay lên bảo vệ mặt, để ngừa bị cánh và móng vuốt của chúng nó cào bị thương. Bruce chậm rãi ngẩng đầu lên, như đang nhận lễ rửa tội vậy, nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích đứng trong đàn dơi. Tôi nhìn anh, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay anh ra. Tôi nghĩ, chuyện này, anh có dũng khí và năng lực, hơn nữa cũng phải tự mình đi đối mặt. Spoi: “À, tên cô là Jessica phải không? Cái tên thật đẹp. Hm? Tôi có nhìn thấy gậy golf, cô cũng biết đánh golf à? Trên thực tế, tôi rất giỏi đấy…” Tôi lẳng lặng ở bên ngoài nhìn, dù nơi này không có cửa, nhưng hai người họ không có chú ý thấy tôi. Tôi nhớ được đoạn này trong phim miêu tả đại thiếu gia Wayne phong lưu không đổi, thấy cô gái xinh đẹp là bước lên quyến rũ, cuối cùng còn ôm vị nữ thư ký này vào ngự, dạy cô ấy đánh golf.