Khoảng năm rưỡi chiều giờ địa phương, chúng tôi đã đến thành phố Gotham. Sân bay ở vùng ngoại ô, biệt thự Wayne cũng ở vùng ngoại ô, chiếc Rolls-Royce xa hoa kia của Bruce điệu thấp chưa chạy được một dặm, đã yên lặng đưa chúng tôi về tới biệt thự Wayne. Xa cách nhiều năm, biệt thự Wayne không thay đổi nhiều, vẫn là tường ngoài trắng như tuyết, đèn đường màu vàng ấm áp cùng với bãi cỏ được cắt tỉa chỉnh tề, nhìn ra được rằng trong khoảng thời gian Bruce không ở nhà, ông lão Afred luôn luôn tỉ mỉ bảo vệ, chăm sóc ngôi nhà này. “Trước mắt, đừng báo cho bất cứ ai chuyện tôi trở về.” Bruce dặn Afred. “Vâng, thiếu gia Wayne” Afred nói, “Mặt khác, phòng ngủ cho chủ nhân đã được quét dọn, lúc nào ngài cũng có thể vào nghỉ ngơi.” Bruce ngừng một chút, trầm mặc. Afred khẽ nhíu mày, “Tôi nghĩ tôi phải nhắc nhở ngài một câu, thiếu gia Wayne, hiện tại ngài mới là chủ nhân biệt thự Wayne” ông nói, “Tôi không thể không lặp lại lời tôi đã nói bảy năm trước, nếu ngài kiên trì muốn ở gian phòng mà ngài vẫn ở từ nhỏ…” “Tôi không định nói như vậy đâu, Afred” Bruce nở nụ cười, “Yên tâm đi, từ nay về sau, tôi sẽ ở phòng chính.” “Ồ vậy à, thế thì tốt quá.” Afred vừa lòng, sau đó nhìn về phía tôi, chớp chớp mắt, “Tôi đã sắp xếp phòng cô Vera ở ngay bên cạnh phòng ngài, ngài cảm thấy thế nào?” Vẫn luôn sắm vai người vô hình, mí mắt tôi giật giật một chút, ông lão Afred… Quả nhiên là một ông lão bụng đen. Bruce khẽ cười, nụ cười rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì. Trong lòng tôi bỗng dưng giật thót một cái. Bữa tối phong phú đã sớm chuẩn bị xong, đương nhiên tất cả đều là cơm Tây. ông lão Afred không nghĩ tới tôi lại là người Trung Quốc, tỏ ý rất xin lỗi vì không chuẩn bị cơm Trung, tính nết con nhà giàu của Bruce tái phát, lập tức búng ngón tay muốn cho người đi cả dặm đến cửa hàng cơm Trung mua suất cơm, còn nói hôm sau sẽ mời vài đầu bếp cơm Trung về nhà. Đầu tôi xuất hiện mấy vạch đen, ngăn anh lại, sau đó hung hăng cắn một miếng bít tết Filet to trước mặt, tỏ vẻ rất ngon. Bruce thế mới yên tĩnh. Kỳ thực tôi không kén ăn mấy, cơm Tây cũng thấy ăn ngon, tắc đầy bít tết nướng vào bụng, sườn cừu hầm và súp nấm, ăn no đến mức ợ một cái. Ăn cơm xong, tôi trở lại phòng, ở trong phòng tắm từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài thật sạch sẽ, thế mới cảm thấy bụi bặm do phiêu bạc bên ngoài bảy năm rốt cục được tắm rửa hoàn toàn sạch sẽ. … Đợi chút, bên ngoài? Phiêu bạc? … không biết từ lúc nào, tôi đã coi thành phố Gotham, coi biệt thự Wayne trở thành nhà rồi? Tôi chậm rãi dừng sát xà phòng, mỉm cười một cái, cảm giác về nhà này, lòng trung thành này xuất hiện tự nhiên mà lại yên lặng, bỗng khiến tôi có chút muốn khóc. Tắm xong, nhìn thấy quần áo mới trên giường, cả nội y cũng có, hơn nữa rất vừa người, tôi âm thầm cảm thán ông lão Afred tri kỷ… ôi nhưng mà chẳng lẽ là Bruce nói cho ông ấy kích cỡ quần áo à = = Nhưng… sau khi mặc xong quần áo, tôi mới nhận ra một vấn đề thật 囧. Trời ạ, ông lão Afred đã quên chuẩn bị cho tôi ‘khăn của dì’! (Tojikachan: dì Nguyệt => kinh nguyệt => khăn của dì => băng vệ sinh =))))))))))))))))))) Thôi vậy… Loại chuyện này cũng không thể trách một ông lão như ông ấy… Mấu chốt là đồ của tôi ở tu viện đều bị thiêu hủy mất rồi! Cái băng vệ sinh lót lúc ngồi máy bay trở về đã sớm bị ném vào thùng rác… Tôi nhận mệnh xé giấy vệ sinh lót tạm, sau đó tính toán đi sang phòng bên cạnh hội báo với Bruce vấn đề thiếu dì khăn một chút. Vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy Bruce đang nói chuyện với Afred bên trong. “… buổi điều trần, còn có một bác sĩ tâm thần họ Crane làm chứng…” Afred nói. “Công khai à?” “Tôi nghĩ đúng thế, thưa ngài. Ngài muốn đi xem à? Có lẽ bây giờ cũng sắp kết thúc.” “Thế à…” Bruce hơi chần chờ. Cửa khép hờ, tôi đẩy cửa ra ho khan một cái, hai người trong phòng đều nhìn về phía tôi. “Cùng đi đi, Bruce” tôi khí phách nói, “Em cần ra ngoài mua băng vệ sinh!” Trong phòng, hai người đàn ông một già một trẻ há miệng ngây người hai giây, Bruce hình như nhớ tới gì đó, gương mặt anh tuấn hơi đỏ ửng, cười như không cười nhìn tôi. Ông lão Afred hơi sốt ruột lại có chút mất tự nhiên: “Ôi không, thật có lỗi, cô Vera, tôi đã không suy nghĩ chu toàn, bây giờ ngài… cái kia… có rất vội không?” “À, tôi vẫn tốt, không sao cả, vài miếng giấy vệ sinh vẫn có tác dụng” tôi hào sảng hất tay, “Nhưng tôi phải lập tức đi ra ngoài mua, nếu không thì đêm nay sẽ không ngủ yên được.” “À, chút việc nhỏ ấy cứ để anh giao cho người khác đi làm…” “Không cần phiền toái thế đâu” tôi cười với Bruce, “Chẳng phải là anh muốn đi buổi điều trần đó sao? Cùng đi luôn.” Đến gần tòa án, tôi và Bruce tách ra, tôi bước vào siêu thị quét sạch một đống băng vệ sinh, lại mua một vài thứ linh tinh khác, lúc đi ra, nhìn thấy Bruce đứng bên cạnh một loạt buồng điện thoại sững sờ. Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám bẩn bụi như dân bụi đời, bên trong là áo hoodies màu đỏ, đội mũ lưỡi trai, vành mũ cúi sâu xuống, mũ áo màu đỏ chùm lên đầu, hai tay đút trong túi quần jeans, thoạt nhìn là lạ giống như sinh viên đang tìm việc ngoài giờ cầm giấy có viết “Làm gia sư 30 đồng một giờ”. May mà tôi cũng mặc quần áo đơn giản, nếu mặc com lê như thành phần tri thức, tôi thật sự ngượng ngùng nói rằng tôi quen biết người này. Tôi vừa nghĩ vừa không nín được cười đi về phía anh, nhưng vừa đến gần, tôi không cười nổi nữa. Phía trước cách đó không xa, ở cửa toà án, một cô gái xinh đẹp yểu điệu đang nói chuyện với với một người đàn ông, đôi mi thanh tú nhíu chặt, tâm tình có vẻ không tốt, nhưng dù vậy, sắc mặt tối tăm cũng không thể che giấu vẻ đẹp của cô. Tôi cơ hồ lập tức nhận ra đó là cô em Rachel. Hơn nữa là diện mạo của vị diễn viên tập thứ hai: “Hiệp sĩ bóng tối”. … vừa rồi Bruce nhìn cô ấy mới sững sờ? Trong lòng tôi cuộn lên sự khó chịu, không nhịn được nghiến răng. “Hey… Nhìn gì thế, cô bé?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai. “Anh nhìn cái gì, thì em đang nhìn cái đó.” Tôi nhàn nhạt trả lời. “… Sao thế, Vera? Ngữ khí của em rất kỳ quái.” vẻ mặt Bruce vừa vô tội vừa khó hiểu. Tôi cảm thấy răng tôi nghiền sắp nát, nhưng trong lòng vẫn không ngừng cảnh báo mình rằng không thể gây gổ với anh trên đường cái, ngộ nhỡ bị người ta nhận ra thì không tốt, vì thế rốt cục thở sâu, cố gắng nặn ra một cái tươi cười: “Không có gì, buổi điều trần kết thúc rồi à? Sao không đi vào?” “À đúng vậy, đã kết thúc rồi” Bruce nhún nhún vai, hơi tiếc nuối “Lúc anh đến đã tan rồi, thật đáng tiếc.” Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc rằng không thể ở bên cạnh cô bạn gái thanh mai của anh thêm phải không? “Aha ha ha ha.” Tôi nhe răng cười, “Đã kết thúc rồi thì sớm trở về thôi, trời sắp tối rồi.” “Ừ… Nhưng Vera, em thật sự không sao chứ? Anh cứ cảm thấy em đã không bình thường từ vừa nãy…” “Thật sự không có gì mà, em nghĩ anh nhầm rồi, Bruce.” Tôi như không có sao cả cười với anh, đi về địa điểm dừng xe, lúc chúng tôi ra ngoài, Bruce lái một chiếc xe cũ rách tung toé, không ai có thể tưởng được người ngồi bên trong lại là hoàng tử thành phố. Chúng tôi về tới biệt thự Wayne. Dọc theo đường đi, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, kiềm chế cơn tức, nói nói cười cười với Bruce như ngày thường, nhưng kỳ quái là Bruce lại dần dần im lặng, đến cuối cùng lại bắt đầu lạnh nhạt, nhiều nhất chỉ trả lời tôi ừ ừ à à. Vì thế lửa giận của tôi càng rực lên: Này này, người nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đến mức mù mắt là anh cơ mà! Anh giận em cái gì chứ, cái sắc mặt lạnh tanh kia là thế nào thế… Vì thế hai người im lặng mãi cho đến khi về đến biệt thự Wayne. Trở lại phòng, chuyện thứ nhất chính là thay băng vệ sinh, làm xong, vừa đi ra khỏi toilet đã nhìn thấy Bruce ngồi ở trên giường tôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi. “Anh làm gì vậy?” Tôi khô cằn hỏi một câu, điềm nhiên như không, đi đến trước bàn, bưng cốc lên uống nước, thực tế thì mỗi một tế bào trong người đều đang hết sức chú ý phản ứng của anh. Bruce trầm mặc hai giây, bỗng nhiên đứng bật dậy, sải bước đi về phía tôi, biểu cảm hơi lạnh lùng, thoạt nhìn rất tức giận, âm trầm thật đáng sợ. Tôi phát hoảng, nhanh chóng buông cái cốc xuống, lui ra sau một bước, chưa kịp nói gì, anh đã vươn hai tay nắm chặt lấy bả vai tôi, đẩy mạnh tôi ra sau, thẳng đến khi lưng tôi kề sát vào vách tường, anh mới dừng lại. Một tay anh nắm chặt bả vai tôi, tay kia nắm chặt lại đấm vào tường, hai cánh tay vây lấy tôi, khuôn mặt anh quá gần tôi, nhưng lại không có biểu cảm gì, tôi thấy cực kỳ áp lực. “Ban nãy, cô gái ở cửa toà án là Rachel” anh nhìn chằm chằm vào tôi, nói “Rachel Dawes, hẳn là em vẫn còn nhớ.” Thì ra anh muốn nói chuyện này. “À, em đương nhiên nhớ được, sao thế?” khẩu khí của tôi cũng bắt đầu lạnh nhạt. “Anh đang nhìn chằm chằm cô ấy.” “… Em có nhìn thấy.” “Đã bảy năm anh không gặp cô ấy.” “… Em cũng thế.” Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? “Anh cảm thấy cô ấy đẹp hơn rất nhiều so với bảy năm trước.” “… Ha ha.” “Bộ com lê màu xám xanh kia rất thích hợp với khí chất của cô ấy, dáng vẻ cô ấy trên bục tòa án khẳng định rất mê người, cô ấy sẽ là một công tố viên ưu tú.” Bruce gần như nói một mạch không ngừng. Tôi hơi híp mắt, “Những điều anh nói, tôi đều đồng ý, thưa ngài” tôi cố nặn ra vẻ tươi cười, “Nhưng nếu anh chỉ là muốn nói với em những điều đó, thì em cho rằng anh đã lãng phí thời gian của hai chúng ta rồi.” “Cho nên em tuyệt không ghen đúng không?” ngữ điệu của Bruce đã trầm thấp đến mức làm người ta giật mình. “… Hả?” “Em vẫn cười nói với anh, em thậm chí còn đồng ý lời ca ngợi về bề ngoài và khí chất của cô ấy với anh.” Bruce hơi nheo mắt lại, “Em thật sự khiến anh rất sợ hãi… Vera, rất nhiều lúc, anh thậm chí còn hoài nghi rốt cuộc em có yêu anh hay không.” Tôi chớp chớp mắt, nhất thời không bắt kịp được với tình huống đột ngột này. “… Bruce, em đương nhiên… Ưm ưm!” Tôi định mở miệng giải thích, nhưng mà còn chưa nói xong, đã bị chặn lại. Lần này, anh hôn tuyệt không dịu dàng, ngược lại còn rất thô lỗ và vội vàng, đầu lưỡi mạnh mẽ đấu đá trong miệng tôi, răng nanh cắn đầu lưỡi tôi phát đau. Nhưng cái hôn thô bạo này lại khiến tâm tình tôi dần dần tốt lên… anh như vậy là do thấy tôi biểu hiện quá bình tĩnh mà bất mãn? Oa ha ha nghe vậy thật tuyệt! Rachel gì gì đó cứ bay đi hết đi! Tôi vừa nhận sự thô lỗ của anh, vừa dịu dàng đáp lại anh, vươn tay chậm rãi vuốt ve cái lưng rộng lớn của anh, như đang vuốt lông an ủi một chú chó Siberian Husky đang xù lông nổi giận. Dần dần, anh ngừng lại, môi thoáng rời môi tôi một chút, chóp mũi thẳng chạm vào tôi, hơi thở hổn hển chăm chú nhìn tôi. “Em đương nhiên là thích anh, Bruce.” Tôi mỉm cười với anh. Bruce lại trở nên hơi mất mát “À… anh hiểu rồi, em không yêu anh.” Anh nói. Spoi: Tôi sửng sốt, thấy anh che đôi mắt dưới hàng lông mi cao ngất, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, khóe môi nhếch lên như đang cười khổ, biểu cảm này thấy thế nào cũng mang theo sự tịch mịch. Tôi nheo mắt lại, đột ngột túm chặt cổ áo anh kéo xuống, bắt buộc gương mặt anh gần sát vào tôi. Anh có vẻ bất ngờ không kịp phòng, hơn nữa còn hơi kinh ngạc: “Vera…”