“Ta vốn hy vọng có thể được chứng kiến ngày hài tử trong bụng nàng chào đời, dù không thể nghe nó gọi ta một tiếng cửu cửu nhưng ít ra ta còn có thể nhìn thấy nó, ôm ấp nó.” Ánh mắt Lưu Triệt rơi trên vùng bụng hơi nhô lên của ta – tuy không rõ lắm vì bộ y phục rộng thùng thình nhưng nhìn cũng có dấu vết. “Xem ra không kịp rồi.” Ta thầm run rẩy trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn miễn cưỡng cười, an ủi hắn: “Không đâu…” Nhưng xem tình hình này, ta cũng biết là không có chút khả quan nào. Lão quân y nói mệnh hắn chỉ còn trong sớm tối. Ta thật không biết lần viếng thăm này có phải là lần cuối cùng hay không. “Hài tử này về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc. Hắn có nhiều phụ thân tài giỏi như vậy, lại còn có một vị mẫu thân đặc biệt nhất…” Lưu Triệt buồn rầu nhíu mày “Làm sao đây, ngoại trừ từ đặc biệt ra, ta thật không biết tìm lời nào khác để ca ngợi nàng …” Ta nhịn không được bật cười, nhưng sau đó lại lập tức trầm mặc. Hắn chỉ cố ý trêu ta để ta vui vẻ mà thôi. “Oánh Ngọc…” Hắn hít thở thật sâu mấy hơi để ổn định lại nhịp tim, vẻ mặt nghiêm túc lại. “Có vài chuyện, nếu không nói ra ta sợ sẽ không còn kịp nữa.” Ta mấp máy môi, thấp giọng nói: “Ngươi nói đi, ta nghe đây.” “Tại đế đô ta vốn có ba môn thế lực ngầm, môn thứ nhất nắm tất cả chứng cứ phạm tội của đại thần trong triều, môn thứ hai nắm những bí mật và đường đi nước bước của trọng thần trong triều đình lân bang, môn thứ ba nắm những tin tức tuyệt mật của võ lâm giang hồ. Môn chủ của ba môn này đã được ta dặn dò, sau khi ta mất, bọn họ sẽ đều phải nghe lệnh của nàng. Ngoài ra, đối với những đại thần trong triều theo phò tá ta ngay từ đầu, ta cũng không thể cam đoan lòng trung thành tuyệt đối của bọn họ, ai dùng được, ai không dùng được, ta nghĩ, không cần ta nhiều lời, trong lòng nàng hẳn cũng đã rõ. Ta biết, vì nguyên nhân lập trường, nàng lo rằng Từ Lập sẽ bất lợi đối với Thẩm Đông Ly, muốn trừ bỏ lão, nhưng giờ không phải là thời cơ tốt, nếu không thể chắc chắn nhất kích tất thắng, ngàn vạn lần đừng tùy tiện động đến lão. Đào Thanh con người này, ta đã quan sát qua, quả thật hắn có thể gánh vác trọng trách, nàng đã tin hắn yêu hắn, ta có nói nhiều cũng vô ích. Lúc trước… ta lên tiếng nhục mạ Kiều Vũ, đến nay vẫn chưa có cơ hội xin lỗi hắn. Con người chia ra tầng lớp khác nhau nhưng không thể phân rõ ai quý ai tiện, huống chi là tình cảm. Tình cảm sâu đậm của hắn đối với nàng, ta đây tự nhận còn chưa thể so sánh bằng. Huống chi, như nàng đã nói, ta dùng thủ đoạn dơ bẩn khống chế Tam môn, có tư cách gì đi nhục mạ Kiều Vũ.” Ta cười cười. “Ngươi yên tâm đi, hắn không trách ngươi đâu.” Lưu Triệt cũng cười, ho nhẹ rồi nói: “Tất nhiên, nếu không phải lời nói của nàng, hắn sẽ không bao giờ thèm để trong lòng. Phụ thân của hắn – Kiều Tranh đã chết, Ám môn chia năm xẻ bảy, hãy để hắn thống lĩnh Ám môn đi, dù không đi làm những chuyện bẩn thỉu hèn hạ thì cũng có người luôn luôn bên cạnh bảo vệ cho nàng. Chốn cung đình thâm hiểm vô cùng, bao nhiêu minh thương ám tiễn đều tập trung vào nơi đó, ta… ta thật không yên tâm về nàng.” Nói tới đây, hắn cúi đầu cười tự giễu “Ta thừa nhận, ta vốn chỉ nghĩ rằng lúc nguy cấp, ít ra hắn sẽ lấy thân đỡ kiếm cho nàng.” Ta nhu thuận nói: “Ta biết, ta đều biết cả rồi.” Ta biết ngươi chỉ muốn tốt cho ta, bất chấp tất cả mà chẳng quan tâm đến ai khác, ta thật không có cách nào trách ngươi tàn nhẫn. Bởi vì cả hai chúng ta vốn đều cùng một loại người. “Còn nữa… thật xin lỗi… không thể để lại cho nàng một mảnh sơn hà cẩm tú.” Lưu Triệt bi ai cười khổ, ngửa đầu nhìn ta hỏi: “A tỷ, có phải là ta rất… vô dụng hay không?” Rốt cuộc hắn cũng gọi ta một tiếng “A tỷ”, ta cố nén nỗi chua xót trong mũi và sự co rút đau đớn trong tim, ra sức cắn mạnh môi dưới kềm lại giọng nói run rẩy, gượng cười: “Không đâu, A Triệt rất giỏi, chỉ tại chúng ta không được sinh ra trong một triều đại tốt mà thôi.” “Một triều đại tốt cần chính bản thân mình khai sáng, ta không có đủ thời gian, nếu như có kiếp sau… A tỷ, ta tranh đấu giành thiên hạ cho nàng, nàng làm Hoàng hậu của ta, có được không?” Hốc mắt ta đỏ lên, cười nói: “Đồ ngốc, làm gì có kiếp sau chứ?” Hắn ảm đạm nói: “Vậy sao lúc ở hành cung nàng hẹn ta kiếp sau, chỉ để lừa gạt ta thôi sao?” Ta khẽ giật mình, quên mất không biết có phải mình đã từng nói qua câu này hay không. Tính ta vốn hay tùy tiện hứa bừa, đa số đều chỉ để lừa gạt, ta nói rồi liền quên, nhưng có người lại nhớ suốt cả đời. Có lẽ sau này phải tự nhắc nhở mình không được tùy tiện hứa hẹn những chuyện không thể làm được, thà để người ta hận mình cả đời còn hơn là để người ta suy sụp trong nỗi thất vọng. Ta quyết định giữ im lặng với lời ước hẹn “kiếp sau” này của hắn. Hắn dường như đã đoán trước được phản ứng của ta, chỉ cười nhẹ, thấp giọng nói: “A tỷ, còn một bí mật cuối cùng, nàng kề tai gần lại đây đi.” Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc pha lẫn thần bí, ta ổn định tâm trạng bước lại gần, bỗng thình lình trên môi chợt mát lạnh, môi hắn phủ lên môi ta, dịu dàng cọ sát. Ta giật mình nhìn hắn, nói không nên lời. Hắn cười thỏa mãn như con mèo trộm được miếng thịt. “Nàng không tin, không chịu nhận lời cũng không sao, ta tin là được rồi. Ta đã nhớ kỹ mùi vị của nàng, kiếp sau ta nhất định sẽ gặp được nàng trước bọn họ, tóm lấy nàng!” Ta cười, đuôi mắt cong lên, nước mắt lại rơi xuống đọng lại trên mu bàn tay mình, tí tách tí tách, bỏng rát đến khó chịu. Ngược lại, từ đầu đến cuối hắn vẫn chỉ mỉm cười. Cả hai người bọn ta thật ra đều cùng họ Lưu nên giống nhau vô cùng. Bản thân mình đau đớn có một chút nhưng lại vật vã ra vẻ khó chịu như bị đau đớn gấp mười hai lần, vừa khóc vừa làm nũng, lừa người khác tội nghiệp, lừa người khác xót thương; nhưng khi đau đớn thật đến thập bội thì lại cố gắng giả vờ như không sao, mỉm cười thờ ơ như không có việc gì, khiến người khác thấy càng khó chịu hơn. Ta hít sâu một hơi gạt nước mắt, nghe bên ngoài truyền đến tiếng Đào Thanh cầu kiến, Lưu Triệt quét mắt nhìn ta, nói: “Đừng khóc nữa, nàng đang mang thai, để hắn thấy hắn lại cho rằng ta đang bắt nạt nàng thì biết làm sao.” Ta trợn mắt nhìn hắn, hắn cười đưa cho ta một chiếc khăn tay sạch sẽ “Lau mặt đi! Ta không gặp hắn đâu, có chuyện gì nàng tự quyết định là được rồi.” Đến thời điểm này, hắn hoàn toàn buông tay nhượng quyền. Ta khẽ gật đầu, đỡ hắn nằm xuống, tém lại chăn cho hắn rồi xoay người ra ngoài. Đào Thanh thấy ta bèn bước đến đón, cúi đầu xuống quan sát ta một chốc, tất nhiên là nhìn ra cặp mắt hoen ướt của ta, nhưng hắn cũng biết điều mà không có nhiều lời, chỉ lẳng lặng vươn tay ra nắm lấy tay ta, dịu dàng mà mạnh mẽ, khiến tâm tình ta bỗng dưng trở nên yên bình như tìm được chỗ nương tựa. Ta hắng giọng, ngẩng đầu hỏi hắn: “Có chuyện gì sao?” Hắn cúi đầu mỉm cười với ta mà không trả lời, mãi đến khi trở về lều của mình, hắn mới nói: “Tất cả đã được an bài chu đáo, để tránh làm kinh động đối phương, đêm đến, Kiều Vũ sẽ dẫn đầu đi trước, cứu ra Đông Ly, Mặc Duy và Hàn Hâm ba người này, nhưng chỉ sợ sẽ gặp khó khăn nếu về thẳng đại doanh. Ngược lại, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ba người bọn họ sẽ trực tiếp đi Bạch Dương cốc chờ hội họp cùng chúng ta. Còn bên này, từ giờ Tý, chúng ta sẽ bắt đầu bất ngờ tiến đánh Bạch Dương cốc, Đường Tư dẫn theo kỵ binh đánh lén từ sau lưng để chiếm lấy vùng cao nguyên, Bạch Phiền tấn công chính diện, ta phối hợp tác chiến từ hai bên, dự tính là trước khi mặt trời lặn ngày mai sẽ hoàn toàn công phá Bạch Dương cốc!” Ta bẻ bẻ ngón tay hỏi: “Nắm chắc mấy phần thành công?” Đào Thanh suy nghĩ một lát, đáp: “Về mặt nhân sự ta chắc được bảy phần trên mười phần, còn lại ba phần phải đợi xem ý trời.” Ta cười cười, nói: “Ta tin chàng. Nhưng còn Từ Lập thì phải làm sao?” “Từ Lập không nghe lệnh của ta, Bạch Phiền trên danh nghĩa vẫn là chủ tướng, hắn điều Từ Lập phụ trách tiếp ứng hậu cần.” Ta nhíu mày “Theo ta được biết, biểu hiện trên chiến trường ba tháng qua của chàng đã đủ để tất cả binh lính kính sợ, để chàng làm chủ tướng hẳn là không có vấn đề gì, chàng nên danh chính ngôn thuận nắm binh quyền, không thể chuyện gì cũng phải thông qua Bạch Phiền, như vậy làm giảm hiệu suất quá.” “Tạm thời không nên nóng lòng, đợi đánh thắng trận này rồi tính sau.” Tay trái của Đào Thanh vẫn nắm lấy tay ta, tay phải vuốt ve mái tóc dài, trượt xuống chân mày, khóe mắt, nhẹ nhàng nâng gương mặt ta lên, ngón cái mân mê theo từng đường nét của mỗi bộ phận trên đó, cuối cùng khắc môi hôn lên trán ta. Ta nhắm mắt lại cảm nhận sự vuốt ve của hắn, lòng dần yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp hòa lẫn tiếng tim đập của nhau. “Chờ ta về!” “Ừm, ta chờ chàng.” Ta tựa vào ngực hắn, nhẹ giọng đáp lời. —————————————————————————— Không lâu sau trời tối dần, Lưu Triệt gắng gượng lê thân ra giáo trường ủng hộ sĩ khí ba quân. Dưới sự dẫn đầu của ba người Đào Thanh, Đường Tư và Bạch Phiền, đại quân thừa dịp đêm tối lén xuất hành theo đường bí mật đi Bạch Dương cốc. Nhìn theo đại quân biến mất sau mỏm núi, lòng ta càng lúc càng nặng trĩu, vài tiếng sấm rền vang trên bầu trời, nhìn sắc trời này, tối nay nhất định sẽ có mưa to. Ầm ầm… “Bệ hạ? Bệ hạ! Bệ hạ!” Phía sau bỗng nhiên có tiếng la thất thanh, ta vội vàng quay đầu lại, thấy thân hình Lưu Triệt lung lay, sắc mặt tái nhợt té ngồi xuống đất, ta căng thẳng bước lên trước hai bước đỡ lấy hắn, trách mắng thị vệ hai bên tả hữu: “Câm miệng! Mau tìm quân y!” Hai thị vệ này lần đầu tiên tận mắt thấy Lưu Triệt phát bệnh, vừa lúng túng vừa hoảng loạn dạ lên hai tiếng, cất bước nháo nhào bỏ chạy. Ta bảo một tên binh lính khác giúp ta đỡ Lưu Triệt về lều. “A Triệt, A Triệt… ngươi tỉnh lại đi!” Sắc mặt của hắn từ tái nhợt chuyển thành màu vàng như nghệ, mồ hôi to như hạt đậu từng hạt từng hạt cuồn cuộn tuôn rơi, ta không ngừng lau mồ hôi cho hắn, gọi tên hắn, hơi thở của hắn càng lúc càng trầm trọng và dồn dập, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi khẽ nhếch lên mấp máy gọi gì đó. “Quân y! Quân y đâu?” Ta quay đầu lại gầm lên giận dữ, tên binh lính kế bên run lên, quỳ xuống “Tiểu.. tiểu nhân không biết…” “Không biết thì đi tìm đi a!” Ta tức điên lên, run giọng gào rống “Đi tìm cho ta!” “Dạ, dạ…” Hắn lảo đảo nghiêng ngả chạy đi, Lưu Triệt yếu ớt hô lên một tiếng: “A tỷ…” Ta vội quay đầu lại cầm tay hắn, liên thanh nói: “Ta đây, ta đây!” Khóe môi hắn giật giật, mắt khép hờ như đã dùng hết sức lực mà không thể mở lên nổi, chỉ có thể nhìn ta như thế, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, miệng khi đóng khi mở, ta đưa lỗ tai lại gần nghe hắn nói. “Tỷ… rương… gỗ… thánh… chỉ…” Ta mơ hồ nhận ra mấy chữ này, ngẩng đầu liếc một vòng trong lều, thấy bên trong đầu giường có một rương gỗ, vội ôm đến hỏi hắn: “Có phải là cái này hay không?” Hắn nhẹ nhàng chớp mắt. Ta mở rương gỗ ra, thấy bên trong có một cuộn vải lụa vàng rực, mở ra, đọc thoáng qua một lượt, nhất thời rõ ràng mọi sự. Đây là di chiếu của hắn – truyền ngôi cho Lưu Oánh Ngọc. Trong rương gỗ còn có một cái hộp nhỏ, đó chính là ngọc tỷ truyền quốc. Ta run rẩy nhận lấy hai vật này, cúi đầu thì thấy khóe miệng hắn cong lên thoáng hiện một nụ cười nhẹ, nhẹ đến nỗi không thể che giấu nổi nét sầu bi. Ta vứt rương gỗ sang một bên, nắm thật chặt bàn tay của hắn, chân tay luống cuống nhìn hắn, không biết nên làm gì, nói gì, thanh âm tắc trong cổ họng, nói không ra một chữ, chỉ có thể nghẹn ngào. “Triệt… A Triệt…” Ta run rẩy vuốt ve gò má hắn, dưới bàn tay ta làn da hắn ướt đẫm mồ hôi, rồi lại chuyển lạnh đến mức khiến người ta phải kinh sợ. Bên ngoài tiếng sấm vang lên từng hồi từng hồi, mỗi âm thanh như nổ ngay bên tai ta, mưa to như trút nước, dường như muốn nhấn chìm cả căn lều. Ngày nghĩa phụ bỏ ta đi thời tiết cũng như thế này, ông xoa xoa đầu ta, mỉm cười nói: “Ngọc nhi, sau này… không còn nghĩa phụ nữa … con phải… sống…cho thật tốt.” “Dù chỉ còn một mình, con cũng phải… sống…cho thật tốt” Nghĩa phụ, khi mùa đông đến, ông nhường chiếc áo dày nhất cho ta mặc, để ta rúc vào lòng ông sưởi ấm, còn bản thân mình thì chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh hàng ngày; nếu chỉ còn lại một chén cháo, ông cũng sẽ để ta ăn no trước, còn bản thân mình thì sợ là ba ngày cũng không có một hột gạo vào bụng. Nhưng ông lúc nào cũng chỉ cười nói: “Ngọc nhi ăn nhiều một chút, nghĩa phụ không đói.” “Ngọc nhi mặc vào cho ấm, nghĩa phụ không lạnh.” “Sau này không còn nghĩa phụ nữa, Ngọc nhi biết làm thế nào?” “Dù chỉ còn một mình, Ngọc nhi cũng phải sống cho thật tốt…” Thế nhưng ta không phải chỉ có một mình, thì ra ta còn có thân nhân, A Triệt, hắn là đệ đệ của ta, hắn rất tốt với ta, thường làm nũng với ta, bảo rằng sẽ chăm sóc ta, bảo vệ ta, khi hắn gọi ta một tiếng “A tỷ”, ta thật vui vẻ vô cùng. Nghĩa phụ, Ngọc nhi không phải chỉ có một mình… “A tỷ, sau này đã có ta ở bên tỷ.” “A tỷ, ta sẽ bảo vệ tỷ.” “A tỷ…” Ta run rẩy nắm chặt tay hắn, lại một lần nữa cảm giác hết sức rõ ràng là có gì đó đang bị trôi tuột đi, bất kể ta dùng sức cỡ nào cũng đều không thể nắm bắt lại được. “A Triệt…” Ta run rẩy cắn môi dưới, quan sát gương mặt của hắn, lắc lắc đầu, thống khổ gục đầu bên tay hắn, nước mắt từng giọt rơi xuống ướt cả đệm. Đến lúc này, một câu hoàn chỉnh ta cũng không thể thốt nên lời, không biết phải mắng như thế nào mới có thể làm cho tử thần rút lui mà để lại thân nhân này duy nhất cho ta. “Quân y, quân y đâu rồi…” Ta khàn giọng hô to. Mãi đến lúc này, lão quân y mới vội vàng chạy đến, không kịp nói gì đã lập tức ngồi xuống bắt mạch thi châm, ta ở bên cạnh chạy qua chạy lại xem, mười ngón tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch. Lão quân y chau mày, châm từng cây ngân châm vào huyệt vị, ta thấy sắc mặt Lưu Triệt đỡ dần, nhẹ nhàng thở hắt ra, vội hỏi: “Hắn sao rồi?” Lão quân y đỡ mép giường đứng dậy gập sâu người hành lễ “Thứ cho lão thần bất tài, chỉ có thể… duy trì trong khoảnh khắc.” Trước mắt ta bỗng tối sầm, bước chân lảo đảo, khó khăn lắm mới gượng đứng dậy. “Khoảnh khắc… sao…” Chậm rãi cúi xuống, ánh mắt băn khoăn rơi xuống cặp mắt đang nhắm lại của Lưu Triệt. A Triệt đệ đệ này của ta vốn cực kỳ xinh đẹp nho nhã, nhưng tất cả mọi người đều bị lừa, hài tử này có một đôi mắt vô cùng giảo hoạt. “Oánh Ngọc, chúng ta cùng chơi trò này đi. Nếu nàng thua thì phải cho ta hôn một cái.” “Còn nếu ngươi thua thì sao?” “À..” Hắn ra vẻ vừa ủy khuất vừa miễn cưỡng nói “Vậy thì ta để cho nàng hôn ta một cái…” “Tại sao khi nào ta gọi nàng là a tỷ thì nàng mới chịu trả lời ta, còn ta gọi nàng là Oánh Ngọc thì nàng không thèm lý gì đến ta?” “Nếu ngươi gọi ta là a tỷ thì ngươi là đệ đệ của ta, còn gọi ta Oánh Ngọc – ngươi tính xem, vai vế của ngươi hàng thứ mấy?” “Như vậy đi a tỷ, nếu A Triệt gọi nàng là Oánh Ngọc, nàng đừng có không quan tâm đến hắn, có được không?” Ta dựa vào mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của hắn, kề sát vào tai hắn, thấp giọng nói: “Lần này, dù ngươi có kêu ta là Oánh Ngọc, ta cũng sẽ trả lời ngươi mà.” Lông mi hắn nhẹ nhàng run lên một cái, như nghe được lời nói của ta, ta chăm chú theo dõi đôi mắt nhắm nghiền của hắn, thế nhưng hàng mi hắn run rẩy như cánh bướm ra sức giãy dụa khi rơi vào mạng nhện, dù dùng hết sức lực cũng không thể giãy thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh. Hơi thở của hắn chậm rãi ngừng lại trong vòng tay ta. Cho đến cuối cùng, hắn cũng không thể gọi ta thêm một tiếng “A tỷ”, hoặc là “Oánh Ngọc”.