Lão Gia Có Hỉ
Chương 16
“Tam nhi, đến đây! Xoa bóp mặt giùm lão gia ta chút đi!” Ta phiền muộn than thở, ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn.
Đường Tam cứng người lại một chút, phủi rơi tay ta, nghiến răng nghiến lợi thâm tình khẩn thiết gọi một câu “Lão gia…”
Ta bất đắc dĩ bỏ tay xuống, xoay người chọc chọc con chim con, “Chim con chết tiệt, chim con chết tiệt a, lão gia ta và ngươi đúng là đồng bệnh tương liên a…”
Chim con chết tiệt cào một cái trên tay ta rồi nhanh chóng bay đi trốn vào trong góc.
Ta sầm mặt rút tay lại, lau vài cái trên người Đường Tam, nhấc lồng chim lên nói: “Đi, cùng lão gia ta dắt chim đi dạo đi.”
Đường Tam khẽ giật mình “Nàng muốn ra ngoài?”
Ta quay đầu nhìn sư phó “Sư phó, ta nghĩ rồi, chàng nói rất có lý, dù sao hiện giờ ta dịch dung, Phương tiểu hầu gia cũng không nhận ra ta, ta ra ngoài hay không cũng không sao cả.” Sau đó lại thương tiếc nói với Đường Tam “Đột nhiên nhớ lại, cả hai chúng ta đã từng gặp nhau trước mặt Phương tiểu hầu gia, hay là chàng ở nhà đi, lão gia ta ra ngoài một mình được rồi.”
Sư phó chậm rãi bỏ sách xuống, cử khinh nhược trọng, chậm rãi nói: “Nàng đã muốn ra ngoài, ta cũng không ngăn cản nữa.”
Ta vừa cảm thấy vui mừng, lại nghe sư phó nói tiếp: “Sư phó ở lại
Thẩm viên chờ nàng về là được rồi.” Nói xong đứng dậy, lượn lờ xoay người, khoan thai xoay mặt đi than nhẹ một tiếng, bỏ vào trong phòng, chỉ để lại cho ta một bóng lưng cô đơn hiu quạnh, khiến tim ta lại bắt đầu co rút đau đớn.
Ta buồn bực đặt lồng chim xuống, thở dài nói: “Thôi, để ta ở lại với sư phó vậy.”
Biết rõ hắn cố ý làm ra dáng vẻ cô đơn như thế này, nhưng ta vẫn nhịn không được mà đau lòng, hết người này tới người kia biết lão gia ta mềm lòng, bắt được nhược điểm này của ta mà cấu xé tàn nhẫn, thế mà hết lần này tới lần khác lão gia ta đều bị mắc bẫy.
Bi ai a!
Ta tự giận chính bản thân mình, tiếp tục ngồi thừ người ra trong sân, cực kỳ nhàm chán rảnh rỗi xem con kiến chuyển nhà.
Đường Tam vẻ mặt phức tạp nhìn ta, cùng ngồi song song xuống với ta.
“Lão gia, ngoại trừ ra ngoài, nàng còn muốn làm gì khác không? Ta giúp nàng?”
Tim ta lại tê dại một chút, liếc mắt nhìn Đường Tam, hôn gió hắn một cái “Tam nhi, thật không uổng công lão gia yêu chàng. Nếu chàng thật yêu lão gia, hãy nghĩ cách gì đuổi cổ tên Phương tiểu hầu gia kia đi.”
Đường Tam thở dài: “Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mà không biết làm cách nào. Đại công tử nói rất đúng, nguyên nhân hắn đến đây thật không đơn giản, làm cách gì cũng đuổi không được.”
Ta lấy làm lạ “Ồ, người này da mặt còn dày hơn lão gia ta nữa à?”
Đường Tam gật gật đầu: “Còn không phải sao? Dù nói bóng nói gió hoặc nói thẳng rõ ràng vô mặt, hắn cũng chẳng hề nhúc nhích, dường như là muốn ngồi cùng hết từng tấc đất trong Lý phủ chúng ta vậy!”
“Đúng là nên để Tứ nhi tiễn hắn về Tây Thiên cho rồi!” Ta cắn chặt răng nói. “Tam nhi, vài ngày sau sẽ còn có một tên gia hỏa đáng ghét nữa đến đây, sư phó nói, để hắn ở Ly Chủ viện cách xa nơi đây nhất, ở đó có lối đi riêng, là một viện nhỏ tương đối độc lập, coi như cho hắn thuê vài ngày.”
“Lão gia, nàng muốn đuổi hắn đi?”
Ta buồn bã gật gật đầu nói: “Tam nhi chàng không biết đâu, tên này bị đoạn tụ, thầm ngấp nghé sư phó đã lâu rồi, ta sợ hắn vừa tới đây, phát hiện ra năm vị công tử của ta người nào người nấy như hoa như ngọc, hắn sẽ động tà tâm khoét tường nhà ta a…”
“Hắn dám!” Đường Tam ghét ác như cừu giận dữ nói, đáng tiếc suy tính trong lòng hắn sao qua nổi cặp tuệ nhãn sáng như đuốc của ta.
“Chỉ sợ sắc đảm bao thiên thôi. Chàng cho rằng vì sao hắn bị biếm đến Lạc thành này? Chính là vì hắn trêu chọc Ngự sử đại phu a! Người này nổi tiếng là cứng rắn ương ngạnh nhất trong đám Tam Công Cửu Khanh trong triều, thế mà hắn cũng dám đụng đến, chàng nói hắn có dám hay không?” (Tạm dịch: sắc đảm bao thiên = vì háo sắc mà bạo gan liều lĩnh một tay che trời, chuyện gì cũng dám làm)
Đường Tam trầm mặc một hồi lâu, sau mới nói: “Sao ở đế đô lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?” Một người là Phương tiểu hầu gia, một người là Mặc Duy, y như kẹo kéo, kéo mãi không đi.
Ta bi ai gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu “Đừng gom sư phó nhà chúng ta vào cả nắm đó là được rồi!”
Đường Tam: “…”
Cuối cùng Đường Tam bị ta xúi giục đến Đinh viên bố trí một chút cơ quan cạm bẫy, sẽ không đến nỗi lấy tính mạng bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ khiến bọn họ nếm tí đau khổ.
Hừ hừ, địa bàn của ta bộ dễ phá rối hay sao? Người của ta bộ dễ đụng vào hay sao? Không cho ngươi chút màu sắc, để xem ngươi làm thế nào mở phường nhuộm?
Lại qua thêm vài ngày nữa, Mặc Duy đã đến ngoài thành, nhưng trùng hợp là Phương tiểu hầu gia chẳng hiểu có bị trúng gió hay không mà cũng đòi ra ngoài thành dạo tiết Thanh Minh, sư phó sợ gặp phải Phương tiểu hầu gia nên không có ra thành tiếp hắn. Chuyện này khiến ta vui vẻ hết nửa ngày, thầm nói trong lòng: phải thế chứ!
Phương tiểu hầu gia cuỗm Đào Nhị nhà ta cùng đi tiếp khách, Đào Nhị bảo Yến Ngũ đi tiếp Mặc Duy, ta cùng Đường Tam đến Đinh viên xem lại một lần nữa cơ quan mà hắn đã bố trí. (A, nhiều người quá lão gia ta rối cả lên … )
Tay nắm cửa có cắm ba cây kim châm nhỏ bằng sợi lông trâu, trên kim châm có tẩm dược. Dược gì? Chính là giải dược của xuân dược, hiệu quả tương phản của xuân dược, khiến người bị trúng dược trong vòng mười ngày nửa tháng cũng không được… (sản phẩm của chi nhánh Đại Vũ nổi tiếng khu chợ thành Đông, vị thuốc làm từ cua đồng mùa gặt, tốt cho hắn mà cũng tốt cho ta! Ăn phải dược này, tiết kiệm giấy cho nam, tiết kiệm sức cho nữ! —— bể một hũ nước tương)
Hơn nữa cửa này còn cài thêm cơ quan, hễ cửa vừa mở ra, sẽ lập tức có bột mì rắc xuống mặt, nhất định sẽ làm mắt lờ mờ ngay!
Dưới đất thì có rải hạt châu loại mắt thường khó phân biệt nổi, tất cả rèm che đều thả xuống, trong cảnh tối tăm như vậy càng không nhìn thấy rõ, cộng thêm đôi mắt lờ mờ, cứ như vậy mà tiến tới, nhất định sẽ giẫm lên…. hắc hắc hắc…
Bên cạnh cửa sổ có một chậu nước, nếu dùng nước trong chậu này để rửa mắt, vậy thì chúc mừng ngươi, trong nước có pha phấn ngứa bí truyền của Đường môn, một khi dính vào da, tuyệt đối sẽ khiến ngươi gãi đến nát gan nát tim ra, hiệu quả cũng không lâu lắm, chỉ nửa canh giờ mà thôi, sau nửa canh giờ, mặt ngươi sẽ sưng lên như cái bánh bao Sơn Đông…
Nếu ngươi chê trong phòng không sáng, muốn vén rèm lên, đừng trách ta không nhắc trước, đây là loại rèm trúc thập phần dẻo dai đàn hồi, chỉ cần kéo một cái sẽ bung vào mặt ngay…
Ta hài lòng vỗ vỗ vai Đường Tam “Tam nhi, chàng an bài rất hợp ý ta, chỉ là hình như có chút quá âm hiểm a!”
Đường Tam trầm mặc một lát “Lão gia, đây không phải hoàn toàn dựa theo lời nàng dặn sao?”
Ta ngạc nhiên che miệng nói: “Tam nhi chàng nói gì vậy? Lão gia ta chẳng biết gì hết a!”
Đường Tam không thể nhịn được nữa, xách ta qua chà đạp một hồi, miệng còn kêu gào: “Lão gia, ta muốn đánh nàng lâu rồi a!”
Chàng muốn đánh thì đánh đi, đừng đánh lên mặt là được rồi, aizz….hôn không phải như vầy, đừng cắn môi ta a!
Thở phì phò chui ra từ trong lòng Đường Tam, ta hít thở sâu mấy cái, căm giận nói: “Tam nhi, lần sau hôn ta không được cắn nữa, ăn cơm sẽ bị rát miệng a.”
Đường Tam ăn no thỏa mãn ra vẻ thờ ơ như không, cười một cái theo đúng phong cách tiêu chuẩn của lão gia – qua sông đoạn cầu.
“Lão gia, bọn họ tới rồi.”
Đường Tam bỏ lại một câu, cắp ta bay đến một chỗ đã chọn núp kỹ, chuẩn bị xem trò hay, không ngờ nơi đây đã sớm có một người trốn sẵn –
Kiều Tứ.
Ta khẽ giật mình một chút, thấy khuôn mặt tuấn tú của Kiều Tứ yên lặng trầm mặc, tuy nhìn qua hắn không có biểu tình gì cả, nhưng ta mơ hồ cảm thấy trong lòng hắn không vui, lùi lại một chút, sờ sờ lên mặt hắn. “Lần sau đừng có lẳng lặng không một tiếng động nào đứng sau lưng lão gia, như thế làm lão gia sợ a! Chàng cũng biết tim lão gia ta không khỏe mà…”
Kiều Tứ nhẹ nhàng gật đầu, xoay đầu nhìn về hướng những người đang đến.
Ta thấy trên lối mòn dẫn đến đây có tới mấy người – Phương tiểu hầu gia, Mặc Duy, Đào Nhị, Yến Ngũ…
Trong giây lát ta nghĩ đến một vấn đề ác liệt.
“Tam nhi a…” Ta chậm rãi nói “Nếu người mở cửa trước là Đào Nhị hay Yến Ngũ thì làm thế nào đây a?”
Trước khi ta nói vậy, Đường Tam đã sớm xanh mặt, không biết vì sao, Kiều Tứ nhìn qua tựa hồ có chút vui vẻ.
Đường Tam cắn chặt răng nói: “Ta dẫn bọn họ đi khỏi nơi đây!”
Nói xong đẩy ta vào lòng Kiều Tứ, trượt xuống từ phía sau, vòng đến phía sau bọn họ, giả vờ như vừa mới đuổi kịp bọn họ.
Nói hài tử này thiếu cẩn thận chứ thật ra có khi hắn xuất sắc chết đi được.
Đôi tay Kiều Tứ ôm ta, thân hình hắn cao lớn, ta làm tổ trong lòng hắn, ngồi trên nhánh cây, tưởng tượng như khỉ mẹ đang ôm khỉ con, nhịn không được cười phá lên.
“Nàng cười gì vậy?” Hắn ngạc nhiên hỏi ta.
“Ta cười có người sắp gặp xui.” Ta kích động bắt lấy tay hắn, giương mắt nhìn người khác dần dần đến gần cạm bẫy. Không biết bọn họ nói gì đó, nhưng nhìn qua Phương tiểu hầu gia và Mặc Duy rất không hợp nhau,
Đường Tam quấn quít lấy Đào Nhị và Yến Ngũ vừa nói chuyện vừa canh chừng. Đến ngưỡng cửa, Đào Nhị muốn thò tay ra mở cửa, lại bị Tam nhi kịp lúc bắt tay lại, Mặc Duy muốn thò tay ra mở, lại bị Phương tiểu hầu gia trừng mắt một cái, giành trước, nắm lấy tay cửa.
Thấy Phương tiểu hầu gia bị kim đâm đến nhảy nhổm, mấy người khác vội vàng tiến lên xem, Mặc Duy rung cây quạt đứng một bên cười ruồi, cặp mắt hồ ly của hắn khẽ xếch lên, trông vô cùng xấu xa.
Châm lông trâu này nhỏ đến mức không thể thấy được, bị đâm phải chỉ đau một chút, chứng cứ phạm tội lại lập tức bị tiêu hủy, Phương tiểu hầu gia chắc chắn sẽ không ngờ rằng trên châm còn có tẩm thuốc a…
Không thuốc được Mặc Duy, thuốc Phương tiểu hầu gia cũng vậy thôi!
Phương tiểu hầu gia ôm tay đứng cạnh cửa, Mặc Duy vừa cười vừa lúc lắc đầu, duỗi tay đẩy cửa ra, đột nhiên thấy cái gì đó trắng trắng đập xuống mặt, Mặc Duy tay mắt lanh lẹ, cây quạt trong tay điên cuồng ra sức quạt, thấy phấn trắng tung bay tứ phía, biến thành một màn sương mù vây xung quanh mọi người…
Sau một hồi lâu, ba vị công tử thân mang võ nghệ nhà ta đều bình yên vô sự, Mặc Duy tay cầm cây quạt vung vẩy điên cuồng cũng còn tàm tạm, chỉ có Phương tiểu hầu gia đứng gần Mặc Duy nhất, bị Mặc Duy quạt phấn bay về phía hắn nên gương mặt hắn lúc này trắng như tuyết, biến thành một tên tiểu bạch kiểm chân chính…
Ta vừa cười như điên như cuồng vừa cắn cánh tay Kiều Tứ để kềm lại.
Phương tiểu hầu gia, thật không phải ta cố ý, là ngươi tự tìm a!
Kiều Tứ vuốt ve bờ lưng co giật của ta, thấp giọng nói: “Nhị ca đang nhìn nàng kìa.”
Lưng ta cứng đờ, không dám ngẩng đầu lên. “Hắn phát hiện ra ta sao?”
Kiều Tứ thở dài cực nhỏ. “Lão gia, trong phủ chúng ta, trừ nàng ra, còn ai thích làm ba cái chuyện như vầy nữa chứ?”
Ta gượng cười một tiếng “Không sao, Đào Nhị không đến nỗi vì người không quan trọng, không liên quan gì mà phạt ta.”
Kiều Tứ trầm mặc không nói.
Bên kia, Phương tiểu hầu gia hai mắt mờ mịt dưới sự dẫn đường của Mặc Duy bước vào phòng, sau đó nghe thấy một tiếng vang thật lớn, Phương tiểu hầu gia té ngã lăn quay trên mặt đất! Lần này, Mặc Duy cũng không may mắn như lần trước, hắn bị Phương tiểu hầu gia kéo theo cùng ngã xuống, Phương tiểu hầu gia chẳng những té một mình mà còn tìm theo một cái đệm lưng, ta nhìn không rõ, chỉ thấy hai người giãy dụa trên mặt đất, cảnh trông thật không hài hòa a…
Cứ xem tình hình này, Phương tiểu hầu gia gặp xui nhất định là sẽ vừa bỏ chạy như điên vừa la hét ầm ĩ.
Không thể chỉnh Mặc Duy, giết gà dọa khỉ cũng được.
Ta hài lòng gật gật đầu, không xem nữa, ngửa đầu nói: “Tứ nhi, mang ta về Thẩm viên đi thôi.”
Vừa dứt lời, cả thân hình liền bay lên trời.
Trong năm vị công tử, chỉ có công phu của Kiều Tứ và ám khí của Đường Tam là có thể đuổi kịp ta. Ám khí của Đường Tam dựa vào lực cơ quan, còn Kiều Tứ, thay vì nói khinh công hắn cao minh, không bằng nói hắn có thuật truy tung nhất hạng, hơn nữa hắn còn có phẩm chất tốt đẹp ”bám riết không tha”, cho dù ta trốn đến đâu, hắn cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất moi ta ra.
Nghiêm túc mà nói, ta gặp sư phó đầu tiên, sau đó là gặp Kiều Tứ lúc ta mười ba tuổi. Thời điểm đó ta muốn tự kiểm tra khinh công của mình một chút nên đã đột nhập vào đại nội, kết quả là bay đi bay lại cả buổi tối, xem không ít kịch hay, ví dụ như Hoàng đế, phi tử cùng thái giám, thị vệ yêu đương vụng trộm, Hoàng hậu mưu đồ bí mật với Tướng quân, Thái tử lén xem Xuân cung đồ, vân vân … Nhưng không hề gặp bất kỳ một cao thủ đại nội nào cả, chỉ thấy một vị thiếu niên tuấn tú ngồi ngây người dưới bụi trúc mà thôi.
Ngay từ đầu, ta nghĩ rằng chắc hẳn dưới bụi trúc kia có dấu bảo bối gì đó, nhưng sau ta lại nghĩ, có lẽ hắn bắt chước theo Vương Dương Minh nghiên cứu nguồn gốc của sự vật, nên cũng chọn một bụi trúc mà ngồi.
Cuối cùng ta kết luận lại: hắn chỉ là ngồi đờ người ra mà thôi.
Ta giả làm ngáo ộp trước mặt hắn, ca bài hát khó nghe nhất, nhưng dù chọc thế nào thì chọc, hắn cũng không hề có một chút phản ứng gì, ta còn cho rằng hắn là người nộm, thử đụng đụng thân hình của hắn, lại phát hiện ra cơ thể hắn cũng có độ ấm, cũng có hô hấp và mạch đập, chẳng lẽ là hắn bị điểm huyệt?
Lúc đó ta còn chưa rành lắm về huyệt vị, dùng cả hai ngón trỏ và ngón giữa, điên cuồng mò mẫm điểm điểm trên người hắn, có lẽ không cẩn thận điểm trúng huyệt gì đó, sắc mặt hắn đột nhiên trắng nhợt ra, ta dừng tay lại, bỗng phát hiện bàn tay vừa mò trên người hắn đầy vết máu đỏ tươi.
“Ngươi là tiểu thái giám trong cung nào?” Ta cẩn thận dè dặt hỏi hắn “Ngươi bị chủ tử đánh sao?”
Đôi mắt hắn trừng trừng nhìn thẳng về phía trước, không nói một lời nào. Thật ra, hắn trông cùng cỡ ta, tuổi còn nhỏ mà đã phải tiến cung làm thái giám, còn bị ngược đãi không giống người như vậy, bất giác ta chợt mềm lòng.
“Người nhà ngươi cũng thật quá nhẫn tâm, nếu ta có đứa con trai xinh đẹp như vậy, tuyệt đối không nỡ vứt hắn vào cung đâu.” Ta quệt quệt khóe mắt ướt át “Bị thương rồi còn bị phạt đứng, cũng chẳng có ai chữa thương cho.”
Ta thở dài, bắt đầu cởi thắt lưng của hắn. “Tiểu đệ đệ, ta có kim sang dược loại tốt nhất, lén bôi cho ngươi, chủ tử của ngươi chắc sẽ không phát hiện ra đâu.” Lúc đó ta rất thính tai, nếu có người tới, ta nhất định sẽ phát hiện ra.
Hắn vẫn cứng ngắc đứng đó không nhúc nhích, mặc ta cởi bỏ áo của mình, lộ ra vết roi đầy khắp trước ngực và sau lưng, trên vai phải còn có một dấu ấn hình lông chim.
Ta hít một ngụm khí lạnh, trong lòng chua xót như ăn phải me “Nương nó, thật không phải người mà, ai lại nỡ đánh một đứa bé ra như vậy!”
Ta bôi kim sang dược cho hắn, chạy đến một cung điện gần đó nhất trộm về một khúc vải trắng sạch sẽ, cắt thành mảnh nhỏ băng bó cho hắn.
Bận rộn đến lúc trời sắp sáng, ta cầm bình kim sang dược non nửa còn lại nhét vào trong lòng hắn, nói: “Ngày mai ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
Sau đó ta đi đi lại lại vài lần, đáng tiếc rốt cuộc không tìm được hắn.
Không lâu sau đó ta quên bẵng chuyện này, mãi đến nhiều năm sau, trên người hắn tìm thấy một cái bình quen thuộc, ta mới nhớ ra hắn là tiểu huynh đệ năm đó.
Hèn chi ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì sao một sát thủ Ám môn tâm ngoan thủ lạt, không chuyện ác nào không làm như đồn đãi, sau khi cướp được ta từ trong tay Đường môn, lại đối đãi với ta thiên y bách thuận, dịu dàng như nước. Thì ra hắn vẫn không muốn bắt ta trở về, dù cho phải chống lại mệnh lệnh của Thái tử – vị Thiên tử tương lai. Hắn vẫn lặng lẽ, lén lút giấu chiếc bình trong người, không nói gì với ta cả, chuyện gì cũng giấu trong lòng, kín bưng y như cái chai vậy.
Rõ ràng hắn đã bắt được ta, có thể chọn cách đánh ta ngất xỉu hoặc chuốc thuốc mê cho ta, một ngày tám trăm dặm giao ta đến tay Thái tử.
Nhưng hắn lại không làm như vậy, một đường mặc ta lải nhải đày đọa hai lỗ tai của hắn, lại còn không lúc nào ngơi nghỉ tìm cơ hội bỏ chạy. Hắn dây dưa mất thời gian chơi trò mèo bắt chuột với ta, tựa như vô ý, tựa như cố ý để ta tìm sơ hở bỏ chạy, chỉ trong vòng ba ngày hắn tất đuổi kịp, trên đường đi, ta chạy loạn khắp Đông Tây Nam Bắc, ta trốn trong hốc cây, trốn dưới mặt nước, dường như biến thành một Nhẫn giả không gì không cải dạng được, thế mà vẫn bị hắn cao tay hơn tìm ra.
Cho đến lần cuối cùng, ta ở trên Hoa sơn đợi đến bốn ngày mà vẫn chưa thấy hắn đến, rốt cuộc ngày thứ năm ta chịu không nổi trở về tìm hắn.
Trên đường về, ta tự tát mình, tự mắng bản thân mình tiện, rồi lại không nhịn được chạy như điên. Ba tháng chơi trò chơi trốn tìm, ta không thể chỉ coi hắn là một sát thủ Ám môn nữa. (Thương tiếc, không nỡ lòng
…)
Hơn nữa… một sát thủ Ám môn, sao lại biết hát một trong những ca khúc khó nghe nhất do ta tự sáng tác lúc còn nhỏ?
Lúc tìm ra hắn, hắn chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng. Độc của Đường môn chỉ có Đường môn mới giải được. Ta cõng hắn trên lưng, nhấc chân chạy như điên về Đường gia bảo, nắm cổ áo Đường Tư rống to, bắt hắn phải cứu người. Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân Đường Tam và
Kiều Tứ không hợp nhau.
Kiều Tứ cướp ta từ trong tay Đường Tam – lại nhằm ngay lúc bọn ta đang củi khô lửa bốc – vì thế Đường Tam xuất thủ không chừa lối thoát, hạ độc Kiều Tứ. Thế mà ta lại gào thét bắt Đường Tam phải cứu Kiều Tứ.
Lúc đó ta thật sợ, sợ đến mức run cả tay chân, ta cũng không hiểu vì sao mình không muốn hắn chết. Nói đi nói lại, hắn bất quá chỉ là tiểu huynh đệ ta đã từng gặp qua một lần lúc còn nhỏ, lần thứ hai gặp lại bọn ta đã đứng ở hai phía đối lập. Hắn vẫn cất giữ chiếc bình kim sang dược ta tặng hắn, ca không sai chữ nào bài ca ta đã từng ca qua, ánh mắt nhìn ta tựa như ánh mắt ta nhìn sư phó năm nào.
Một người đối với sự giúp đỡ của người khác, đôi khi là ân, đôi khi cũng là vận mệnh.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
12 chương
52 chương
110 chương
85 chương
295 chương
12 chương