Lão công là zombie vương
Chương 6 : ♦ Chương 6
CHƯƠNG 6: ĐƯA NGƯỜI VỀ NHÀ
Edit: Lan Anh
Cắn cắn môi dưới, vô luận ngày mai có như thế nào, hôm nay cô vẫn không thể đụng người rồi bỏ chạy, hít một hơi thật sâu, bước xuống xe.
Một thân ảnh cao lớn đang nằm trước xe, khóe miệng đang chảy máu, cả người nửa tỉnh nửa mê, tướng mạo của hắn rất tốt, ngũ quan sắc bén, dù hôn mê nhưng trên người hắn vẫn phát ra lãnh ý làm cho người khác trong lòng phát lạnh, ăn mặc nhìn có vẻ bình thường nhưng nhìn sơ qua nhãn hiệu liền biết giá cả không thấp, từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ quý tộc.
Mí mắt hắn nửa híp, bộ dáng này không phải là đang bị biến đổi đấy chứ? Lạc Nhạn không xác định lắm, nhưng vẫn đi tới bên cạnh hắn, “Tiên sinh, anh thế nào rồi?”
Nam nhân thân thể hơi lắc một cái, nhìn nhìn Lạc Nhạn, cái gì cũng không nói, như là đang cân nhắc điều gì đó.
Ánh mắt của hắn như có lửa, khiến Lạc Nhạn có chút không thoải mái, cô muốn gọi thêm lần nữa thì tay của nam nhân bắt lấy tay cô, làm cô giật cả mình, “Anh làm gì?” Nói xong liền muốn đẩy hắn ra, có điều tay còn chưa đụng trúng thì nam nhân kia đã ngã tới.
Lời còn chưa kịp nói, Lạc Nhạn cảm thấy rất không thoải mái, tay giãy dụa muốn đem hất ra, nhưng rõ ràng là hắn ta đã hôn mê, vậy mà lực tay lại cực kì lớn, làm cho cô không thể vung ra được, sắc mặt lập tức khó coi.
Nhìn nhìn bốn phía, muốn nhờ mọi người hỗ trợ, nhưng giờ mọi người thân mình còn lo không xong, làm gì có thời gian quan tâm đến cô? Khi thấy cô nhìn qua, mọi người đều lựa chọn không thấy, tản ra bốn phía.
Lạc Nhạn kém chút nữa là cắn nát răng, như vậy cuối cùng là sao? Hiện tại cô muốn đi đón anh hai, sau đó còn quay về cho ngọc bội nhận chủ, có không gian mới có thể trữ đồ vật, để sau này mình và anh hai mới có đồ để bảo đảm sinh hoạt, bỗng dưng lại xuất hiện cái nam nhân không biết từ đâu nhảy ra.
Tay cố sức giãy dụa, muốn hất hắn ra, cơ hồ là dùng hết sức bình sinh vẫn không thể đẩy ra được một chút, mắt thấy thời gian trôi qua hơn phân nửa, Lạc Nhạn bất đắc dĩ.
Đem người vứt ở đây không phải là tác phong của Lạc Nhạn, đem người đưa qua bệnh viện thì không khác nào là đưa vô hố lửa, người là cô đụng, không thể lại hại chết người ta a?
Do dự mãi, Lạc Nhạn vẫn không thể đưa ra quyết định, chỉ có thể đưa hắn lên xe, còn một tay thì lái xe hướng đến bệnh viện.
Cũng may hiện tại cảnh sát không đến, mà ở đây cũng cách chỗ anh hai không xa, nên không có xảy ra sự cố nào khác.
Đến bệnh viện thì đã thấy Lạc Dật đứng ở cửa chính.
Một thân âu phục đen vừa vặn đem dáng người của hắn càng thêm nam tính, khuôn mặt băng lãnh, nhưng sau khi thấy Lạc Nhạn thì cả người lại ấm áp, “Nhạn nhi, đến cùng là có chuyện gì mà lại sốt ruột như vậy?” Lạc Dật vừa dứt lời thì thấy có một nam nhân ngồi bên ghế phụ, thân thể dừng lại, “Hắn là?”
Lạc nhạn muốn giải thích, nhưng trong thời gian ngắn lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể ngượng ngùng, “Anh hai, trước khoan nói những thứ này, chúng ta quay về trước.”
Lạc Dật nhíu chặt chân mày, nhưng thấy sắc mặt Lạc Nhạn khó coi, cũng không nhiều lời, hắn đi vòng ra phía ghế lái liền lái xe về nhà.
Ngồi trên xe, Lạc Nhạn mới đem lai lịch của nam nhân này nói ra, chân mày Lạc Dật nhăn lại, sắc mặt có chút khó coi, “Tất nhiên đụng người ta thì nên đưa đến bệnh viện, nếu người khác biết em đụng người, không xóa hết dấu vết thì khẳng định sẽ bị làm lớn chuyện.”
Lạc Nhạn khóe miệng hơi vểnh lên, chẳng qua chỉ là đụng người thôi. Đợi đến sáng mai, đừng nói đụng một người, cho dù có ăn thịt người thì cũng chẳng có ai dám nói gì.
Bất quá để nói cho Lạc Dật thì còn hơi sớm, cho nên Lạc Nhạn cũng không nói gì, chỉ giục hắn lái nhanh hơn một chút.
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
290 chương
1694 chương
40 chương
47 chương
33 chương
25 chương