Lão công là zombie vương

Chương 5 : ♦ Chương 5

CHƯƠNG 5: KHÔNG GIAN TÙY THÂN Edit: Lan Anh Tròng mắt chủ quán hơi lóe lên, nét mặt ra điều đắn đo, “Em gái có nhãn lực thật tốt, ngọc bội này là lấy từ trong mộ của Kinh Châu công chúa, nghe nói có thể trừ tà, kéo dài tuổi thọ, là đồ tốt khó gặp.” “Bao nhiêu tiền?” Lạc Nhạn không muốn nghe ông ta nói nhảm, lên tiếng cắt ngang. Chủ quán hơi ngừng lại, khuôn mặt cười cười, giơ lên một ngón tay, có thể do Lạc Nhạn cứ ngây ngốc nhìn, không đáp lại, làm cho ông ta có chút xấu hổ phải nói ra, “10 vạn.” Lạc Nhạn không chút do dự, trực tiếp đưa tiền, đối với nàng tiền chỉ là vật ngoài thân, thậm chí sau ngày hôm nay, tiền sẽ không còn giá trị nữa, chỉ còn là những tờ giấy lộn, đừng nói 10 vạn, cho dù là 100 vạn, chỉ cần cô có cô cũng sẽ đưa. Chủ quán cho rằng cô sẽ cò kè giá cả, không nghĩ đến cô lại đưa tiền sảng khoái như vậy, khiến ông có chút sững sờ, đợi đến khi Lạc Nhạn thúc giục, lúc này ông mới giật mình cầm lấy tiền. “Em gái, em còn coi trọng cái gì thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bớt cho em.” Con dê béo như vậy không có bao nhiêu, nếu sau này cô thành khách quen, hắn không phải lo cho ngày sau nữa rồi. Cái ngọc bội này bất quá chỉ có hơn trăm, mới đến tay ông có hai ngày liền bán ra được giá cao hơn gấp ngàn lần. Làm cho tâm tình của ông càng tốt hơn đó là ông có thể không cần buôn bán nửa năm vẫn dư dả. Lạc Nhạn gật gật đầu, vừa đi vừa nhìn một vòng, cô đến đây là vì khối ngọc bội này, ngoại trừ ngọc bội cái gì cô cũng không muốn, chỉ là chủ quán này có được ngọc bội, cũng có thể có cái khác, “Ông nói miếng ngọc này lấy lên từ dưới mộ, vậy đi chung với nó còn cái gì nữa không?” Chủ quán mắt vừa chuyển vừa cười hắc hắc, vừa rồi một khoản tiền kia đã khiến ông vui mừng, lần này ông không định giấu giếm, nhìn nhìn chỉ vào một cái bình hoa và một cái bấm tay, “Còn 2 thứ này.” Lúc cầm hàng ông còn cảm thấy sẽ bán lỗ, bây giờ lại cảm thấy may mắn, nghĩ 10 vạn đã tới tay, chủ quán do dự, ông cầm đồ qua xem xét, chuyên gia giám định nói mấy thứ này là đồ phế phẩm, cho dù có cầm đi bán thì cũng chỉ được khoảng 1000, căn bản không được tính là cổ vật. Lại nhìn Lạc Nhạn có vẻ hứng thú, ông nói, “Nếu cô đã coi trọng thì tôi tặng cô luôn, nếu lần sau cô có muốn mua gì thì tới nhìn chỗ tôi một chút.” Lời này khiến Lạc Nhạn hơi ngừng lại, lúc này mới nhìn kĩ chủ quán, đem khuôn mặt ông ta nhớ kĩ, gật gật đầu, nhìn ông lưu loát gói đồ, khóe miệng cô khẽ mím, “J thị không phải địa phương tốt, ông cầm số tiền đó, nếu có biện pháp thì hãy đi Kiến Châu ngay trong đêm nay.” Nói xong cô duỗi tay cầm gói đồ rời đi. Chủ quán sững sờ, nhìn bóng lưng Lạc Nhạn xuất thần, nghĩ đến bên ngoài hoàn cảnh hỗn loạn, tâm cảm thấy có chút bất ổn, liền vội vàng đem đồ vật thu thập, rời đi. Lạc Nhạn nhìn ngọc bội trong tay, trong lòng là một cảm giác thân thiết, đời trước cô vô tình lấy được ngọc bội này, mới đầu cảm thấy nó rất bình thường, chỉ là sau khi tận thế, nhỏ máu nhận chủ mới phát hiện, nó là một cái không gian tùy thân. Là một không gian trữ vật, ngoại trừ có thể trữ đồ vật, cũng không có tác dụng nào khác. Nhưng như vậy cũng đã đủ, dù sao đời trước ngọc bội này cũng mang đến cho cô rất nhiều chỗ tốt, cho nên sau khi trọng sinh, chuyện đầu tiên cô làm là đi tìm miếng ngọc bội này. Chỉ là không biết hai món cổ vật còn lại, có năng lực giống ngọc bội hay không? Trong lòng hơi động một chút, đợi đến lúc trở về thử một chút sẽ rõ. Nghĩ như thế cô càng không kịp chờ đợi, khởi động xe liền rời đi. Khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần trong sự vui sướng thì “Rầm”, cô đụng phải cái gì đó, Lạc Nhạn dừng xe, chân mày hơi nhíu lại, nhìn mọi người ồn ào, hướng về mình mà chỉ trỏ nói.