Lão công là zombie vương
Chương 19 : ♦ Chương 19
CHƯƠNG 19: TINH HẠCH
Edit: Lan Anh
Lạc Nhạn đứng một bên ngây ngốc mà nhìn Lôi Nặc, nhìn mấy con zombie bị anh công kích, từng con từng con ngã xuống, mắt Lạc Nhạn sáng lên, nhìn xuống mấy thi thể này thì ánh mắt hơi đổi.
Đi tới chỗ bọn chúng, dùng cây gậy trong tay cố hết sức mà đập vỡ đầu zombie, bắt đầu tìm kiếm bên trong chỗ óc nhầy nhụa.
Một tinh hạch màu trắng sữa chảy ra từ trong óc, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, mắt Lạc Nhạn sáng lên, cô không ngại mấy cái dịch nhờn khiến người ta buồn nôn mà dùng khăn nhặt lên, lúc trước đều là Lôi Nặc trực tiếp cầm tinh hạch đưa cho cô, lần này là do chính tay cô tự móc tinh hạch.
Tuy ở kiếp trước tinh hạch cô thấy cao cấp hơn loại này, thậm chí cô đã cầm qua nhưng rất khó thu thập, bây giờ tận thế chỉ mới bắt đầu, nghĩ lúc này là thời gian tốt để cô thu hoạch, cô liền nhịn không được mà vui vẻ, chí ít sau này cô có thể xem như là một tiểu phú bà.
Lạc Dật có chút lo lắng, khi nhìn đến hai người Lạc Nhạn đã giải quyết hết đám zombie thì nhẹ nhàng thở ra, lúc này xe hàng lại phát ra âm thanh phốc phốc khiến hắn hơi ngừng lại.
Đầu ngoái ra ngoài cửa sổ, thấy động tác của Lạc Nhạn có chút kinh dị, nhưng có thể coi như là niềm vui nho nhỏ của em ấy cũng không sao, “Nhạn nhi, chúng ta đi.”
Âm thanh Lạc Dật vừa vang lên, mi mắt Lôi Nặc nhắm lại, tay hung hăng đâm vào đầu hai con zombie còn lại, huyết dịch văng lên khắp cơ thể anh mang theo một mùi hôi thối, anh lại càng thêm chán ghét, màu máu trong mắt không có giảm bớt mà ngược lại còn đỏ hơn, đây có thể nói là giết đỏ cả mắt.
Tâm Lạc Nhạn trầm xuống, ước lượng số tinh hạch trong tay, ánh mắt hơi đổi.
Bản tính zombie chính là khát máu, coi như hiện tại Lôi Nặc có năng lực tự kiềm chế, nhưng zombie vẫn là zombie không có cách nào cải biến, bất quá lúc đầu zombie sở dĩ ăn thịt người là để chắc bụng, sau này lại là cần năng lượng.
Thời điểm hậu kì của tận thế, zombie có khát vọng với thịt người là do muốn lấy năng lượng trên người nhân loại, cũng có thể nói, một Dị năng giả cấp ba cùng với Dị năng giả cấp một sẽ cho bọn chúng cảm giác bất đồng.
Bên trong tinh hạch có chứa linh lực, đối với Dị năng giả là đại bổ, cho nên Lạc Nhạn đang do dự, cuối cùng cắn răng một cái, cô ngưng tụ nước trong tay để rửa sạch mấy viên tinh hạch này.
Lôi Nặc thì cứ đi qua đi lại một chỗ, cái mũi hơi nhúc nhích, đôi mắt màu trắng nhìn về phía xa, giống như một con báo đang trong trạng thái săn giết con mồi.
Tinh hạch được cọ rửa sạch sẽ, Lạc Nhạn đứng trước mặt Lôi Nặc, thấy anh hé miệng liền nhét một viên tinh hạch vào trong.
Lôi Nặc sững sờ nhìn Lạc Nhạn, miệng vô ý thức mở ra, một cử động nhỏ cũng không dám, cả người nhìn cứ ngốc ngốc.
“Nhai.” Lạc Nhạn chăm chú nhìn Lôi Nặc, nhìn xem khuôn mặt vốn bị cương cứng, bởi vì động tác nhai mà hơi hơi động, trong lòng cô có chút mong đợi.
Lôi Nặc nhai trong vô thức, đối với Dị năng giả thì tinh hạch chỉ có thể hấp thu, còn nếu như hấp thu hoàn toàn thì tinh hạch phải biến thành trong suốt sau đó vỡ vụn.
Cũng có thể nói, chỉ có hoàn toàn hấp thu thì tinh hạch mới vỡ vụn, còn nếu chưa hấp thu hoàn toàn thì cho dù có muốn hủy nó đi cũng không phải là chuyện dễ dàng, chứ nói chi là dùng răng.
Còn Lôi Nặc lúc này giống như đang ăn bánh quy, xoạt xoạt, hai ba cái liền nuốt xuống.
Lạc Nhạn chăm chú nhìn, Lôi Nặc nuốt xong vẫn như cũ mặt không biểu tình mà nhìn cô, thật lâu thật lâu, lúc này Lạc Nhạn mới quái dị mà thu tầm mắt lại, chẳng lẽ là cô nghĩ sai? Hiện tại zombie còn chưa tới cấp độ kia?
Nhưng cũng không đúng a, nếu như thật sự là như vậy, sau khi nuốt xuống tinh hạch thân thể khẳng định sẽ có biến hóa, giống như lúc trước cô có thấy một con zombie, ăn phải thứ không nên ăn mà dẫn đến thân thể tự bạo.
Suy nghĩ một chút lại không nhịn được nắm lấy tóc, cô phát hiện mỗi khi đối mặt với Lôi Nặc cô liền không có lời giải, Lạc Dật đợi hồi lâu cũng không thấy bọn họ lên xe, có chút lo lắng thò đầu ra kêu một tiếng.
Lạc Nhạn dứt khoát không suy nghĩ nữa, kéo Lôi Nặc quay trở lại trong xe.
Hai người vừa ngồi xuống thì Lạc Dật vội vàng khởi động xe, con đường này hoàn toàn bị tắc nghẽn, xe căn bản không đi qua được nên chỉ có thể đi đường nhỏ.
Bốn phía đều đang rất hỗn loạn, nhiều địa phương đang bốc cháy, hiển nhiên nơi này đã trải qua trận ác chiến, bọn họ ở trong khu biệt thự mấy ngày, mấy ngày này khẳng định J thị có không ít cuộc đuổi giết, nếu không cũng không biết tại sao lại hỗn loạn như vậy.
Trên đường có thể thấy lũ zombie đang nằm sấp trên mặt đất gặm cắn những cánh tay cánh chân bị xé rách, khi thấy xe chạy ngang qua thì gào thét lên, sau đó liền chạy đuổi theo sau xe.
Hiện tại không có mấy ai dám bước ra cửa, hơn nữa còn trắng trợn như bọn họ.
Lạc Dật vừa mới đầu lòng bàn tay còn đổ mồ hôi lạnh, dù sao ở xã hội pháp chế, cho dù là ai thấy phía trước có người đứng, đều sẽ vô ý thức mà phanh xe lại, nhưng bây giờ mà phanh lại thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết, Lạc Dật đã có một lần kinh nghiệm, lúc này cũng không dám phanh lại, chỉ có thể hung ác mà lái qua người mấy con zombie kia.
Chỉ là vừa nghĩ tới chúng trước kia đều là con người, hắn liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Mà Lạc Nhạn ngồi phía sau, trên mặt lại viết đầy phiền muộn, nhìn tinh hạch trên tay đang vơi dần, khóe miệng co quắp.
Cô thật vất vả đi thu thập tinh hạch, thế nhưng cái tên Lôi Nặc ngồi bên cạnh cứ như tên nghiện, một cái lại một cái bỏ vào trong miệng, chỉ mới có chút thời gian mà đã vơi đi phân nửa, Lạc Nhạn có cảm giác vì nuôi ăn mà nghèo, tức giận trừng mắt liếc Lôi Nặc.
Lôi Nặc tay đang cầm tinh hạch hơi ngừng lại, cứng ngắc quay đầu lại, yên tĩnh nhìn Lạc Nhạn, thật lâu khẽ nhếch miệng a a hai tiếng với cô.
Cái bộ dáng kia giống như đang đợi người ta đút cho ăn, khiến Lạc Nhạn càng thêm phát hoả, tên này đem ‘tiền’ của cô ăn xong, còn muốn cô đút? Da mặt này cũng quá dày đi, trong lòng nghĩ muốn nói cái gì thì Lôi Nặc đã tiến đến trước người cô, cái mùi máu tanh kia khiến Lạc Nhạn cau mày, cái mùi này không có gì tốt đẹp cả.
“Lôi Nặc ngươi đang làm gì?”
Bất quá Lôi Nặc lại giống như không nghe thấy, thấy cô càng lùi, Lôi Nặc càng tiến tới, hết lần này đến lần khác còn đẩy không ra, chỉ có thể để mặt anh chậm rãi tiến tới gần, thẳng đến khi dồn cô vào trong góc, mùi máu làm cô không có chỗ để trốn, lúc này mới tức giận mà cầm tinh hạch nhét vào miệng của anh.
“Ăn ăn ăn, ăn cho chết luôn đi.”
Rõ ràng khuôn mặt của anh ta không có chút biểu lộ gì, nhưng Lạc Nhạn lại cảm nhận được vẻ thỏa mãn, càng như thế thì Lạc Nhạn càng không vui, trừng mắt liếc một cái.
Mắt thấy cao ốc Dung Hoa ngày càng gần, Lạc Dật lấy điện thoại gọi qua.
Người bên kia giống như chờ đã lâu, cơ hồ điện thoại vừa thông thì đối phương liền nghe máy.
“Ba phút sau chúng tôi tới, mấy người nghĩ biện pháp đi xuống.”
Đối phương vội vàng lên tiếng, “Các người muốn làm như thế nào?”
Lạc Dật nhìn xem kính chiếu hậu, miệng khẽ mím nói,”Chút nữa mấy người sẽ rõ, có thể chống đỡ được vài phút, tranh thủ lúc đó mấy người liền chạy xuống.” Hiện tại thời gian là sinh mệnh, nếu như chậm một giây, có lẽ vì sao mình chết cũng không biết.
Truyện khác cùng thể loại
1218 chương
1303 chương
127 chương
237 chương
10 chương