Editor: BlackObs ------------------ Kỳ thực Phương Nhan cũng không tính giải quyết chuyện này nhanh như vậy, nhưng cái tát của Chung Vĩ Triết đã nhắc nhở nàng, hắn tựa hồ cũng không thể chịu được chuyện bị nàng lạnh nhạt, đồng dạng muốn kết thúc sớm cuộc hôn nhân không có tình yêu này, chẳng qua hắn cũng nhớ kỹ hiệp nghị, xem tình hình là muốn bức bách Phương Nhan chủ động đưa ra ly hôn, để hắn có thể dễ dàng nhận được năm triệu bồi thường. Đối với người giữ vị trí quan trọng của một tổ chức ở nước ngoài, đồng thời viết sách xuất bản mà nói, số tiền này không phải là một chi phí khổng lồ, cái mà nàng để ý chính là Chung Vĩ Triết đáng ra phải xin lỗi trước vậy mà bây giờ hắn còn dám bêu xấu nàng. Đây là chuyện Phương Nhan tuyệt đối không cho phép, càng không cho phép hắn sau khi ly dị trực tiếp cùng tiểu tam vui vẻ hạnh phúc. Cho nên, kế hoạch của Phương Nhan chẳng những là ly hôn với hắn mà còn phải phá hỏng hoàn toàn mối quan hệ giữa Chung Vĩ Triết và Giang Tê Ngô. "Thật ngại quá, để cậu chờ lâu". Luật sư khoan thai đi tới, diện đồ tây trông rất chuyên nghiệp, trên mặt mang nụ cười ôn hòa. "Không có gì, tôi cũng vừa mới đến". Phương Nhan tỏ ý không phiền, luật sư chọn thời gian này rất thích hợp, đúng lúc nàng có thể xin tam đội trưởng nghỉ một ngày. Ngoài tiếng sư tử gầm, nàng còn nghe được lời cảm ơn lí nhí từ tam đội trưởng, "Cảm ơn cô đã giúp tôi hôm qua". Nói chung, ngoại trừ tổn thất tiền lương thì Phương Nhan đã có một ngày tốt đẹp theo như mong muốn. "Chúng ta bắt đầu nhé". Luật sư Trương là bạn học của Phương Nhan thời cao trung, không lâu trước đây hai người tình cờ gặp lại trên đường nên đã trao đổi danh thiếp. Cô chuyên xử lý những vụ ly hôn, vì thế cả hai liền ăn nhịp, bây giờ đang ngồi ở quán cà phê, bàn về chi tiết hồ sơ. Cảnh sát và luật sư đều là loại nghề nghiệp vô cùng lý tính, hai người gặp mặt bình bình đạm đạm, không có bao nhiêu khách sáo liền tiến thẳng vào chủ đề. Phương Nhan đơn giản nói qua tình huống của mình, luật sư Trương nghiêm túc lắng nghe, đến khi nghe xong, cô đáp: "Thông thường có hai phương pháp ly hôn, một loại là thoả thuận ly hôn, một loại khác là tố tụng ly hôn, bất kể là đi qua cách thức nào thì cái hiệp nghị kia vô cùng bất lợi đối với cậu, trừ khi cậu có nguyên vẹn chứng cứ chứng minh mình nhất định phải ly hôn, vấn đề bản hiệp nghị chỉ có nước nhờ bên quan toà hỗ trợ thôi". Nói đến đây, sợ Phương Nhan không hiểu, luật sư Trương dừng một chút, lại bổ sung: "Ví dụ như chồng cậu bạo lực gia đình, hoặc là anh ta ở bên ngoài có tiểu tam các loại". Lời của luật sư Trương làm cho Phương Nhan không khỏi nhíu mày, trước không đề cập tới bạo lực gia đình, chỉ nói về tiểu tam thì đây là phương diện mà nàng không thể nhẫn tâm. Nếu muốn chứng cứ thì nàng phải nắm giữ được chứng cứ mà Chung Vĩ Triết và Giang Tê Ngô ở chung với nhau, mà để hoàn thành thì không thể không sử dụng thủ đoạn hèn hạ. Có vẻ luật sư Trương muốn nàng cung cấp thêm nhiều bằng chứng thuyết phục, Phương Nhan nhịn không được hỏi tới: "Trừ những thứ này ra, không còn cách nào khác sao?". Luật sư Trương nâng gọng kính trên sống mũi, nói như đinh chém sắt: "Không có, trừ khi là chồng cậu chủ động, nếu không bất kể thế nào thì cậu vẫn phải thanh toán khoản phí bồi thường kia". Phương Nhan nặn ra nụ cười, nét mặt trở nên bi thương. Nhìn ra Phương Nhan bị rơi vào thế khó, luật sư Trương cảm khái, "Haizz, Phương Nhan, thời đi học, cậu là người thông minh nhất trong số bọn tôi, ai cũng cho rằng cậu sẽ tìm một người chồng có tiền lại đối tốt với cậu, làm sao cuối cùng lại rơi vào cái loại hôn nhân này". Phương Nhan nghĩ về bản thân mình lúc trước, nghĩ về cái nhà vốn dĩ không phải là nhà, đáp lại: "Lúc đó quá muốn chạy trốn khỏi cái nhà kia nên mới đồng ý, hiện giờ phát hiện thì ra mình lại rơi vào một nhà tù khác. Xem ra, tôi quả nhiên không thích hợp với mấy thứ tình cảm sến súa uỷ mị rồi". Luật sư Trương cười trêu: "Không phải cậu không thích hợp, chỉ là chưa có gặp được thôi". Phương Nhan không trả lời, nàng dùng sự im lặng để biểu lộ bản thân không muốn nói tiếp vấn đề này nữa. Thấy Phương Nhan trầm mặc, luật sư Trương cũng ý thức được Phương Nhân không muốn tiếp tục thảo luận, cô nói sang chuyện khác: "Cậu còn nhớ Trang Nhất Sinh chứ?". Đề tài chuyển dời quá nhanh, Phương Nhan có chút không phản ứng kịp, "Bác sĩ Trang? Hay là ai?". Luật sư Trương ????, nhưng vẫn giải thích: "Chính là tên ngốc vẫn theo đuổi cậu ở cao trung ấy". Phương Nhan lúc này mới sực nhớ, âm lượng cũng đề cao hơn, "Ah, tôi nhớ ra rồi, chính là cái tên Bí Đao đó hả?". Khi nàng nói, bả vai của người đàn ông ngồi gần đó run lên một cái. Luật sư Trương dường như nghĩ tới chuyện gì đó, không nhịn được cười nói, "Hiện tại ngàn vạn lần đừng gọi cậu ta là Bí Đao". "Tại sao?". "Cậu ta bây giờ vừa cao ráo vừa đẹp trai, tôi cũng hoài nghi không biết cậu ta có đi nước ngoài phẩu thuật thẩm mỹ không nữa". "Thay đổi lớn thế à? Vậy làm sao cậu nhận ra?". "Cậu ngẫm lại tên văn phòng luật sư chỗ tôi đi". Phương Nhan móc từ trong túi xách ra tấm danh thiếp, bên trên đề luật sư Trương X X, thuộc văn phòng luật sư Trang gia. "Là Trang Nhất Sinh nhận ra tôi trước, sau đó tôi liền thần kỳ tiến đến văn phòng luật sư tốt nhất thành phố này". Luật sư Trương cảm khái, cũng không ngừng chú ý biểu cảm của Phương Nhan, giống như muốn nắm bắt một ít thông tin hữu dụng từ nàng. Phương Nhan nhìn thấu sự dò tìm trong mắt đối phương, nàng chống cằm, mỉm cười nhìn luật sư Trương, "Sao nào, muốn tôi giúp cậu theo đuổi cậu ta huh?". Luật sư Trương hốt hoảng xua tay phủ định: "Tôi không dám có ý gì với sếp đâu, chẳng qua lần trước ngồi tán gẫu, tôi có nói với cậu ta là gần đây gặp được cậu". Phương Nhan cười không nói, đã minh bạch ý tứ luật sư Trương. Nhưng mặc kệ quả bí đao trước kia trở nên đẹp trai bức người cỡ nào thì Phương Nhan vẫn sẽ lo sợ giẫm lên vết xe đổ của cuộc hôn nhân cũ. Nàng thật sự không am hiểu giải quyết ba cái vấn đề tình yêu, cũng cảm giác mình không thích hợp yêu đương. Phương Nhan bình tĩnh thậm chí máu lạnh làm ra phân tích, luật sư Trương ở đối diện lại lật đật nói thêm, "Việc tố tụng của cậu, tôi sẽ cố hết sức, nếu cậu ly hôn thì cân nhắc đến Trang Nhất Sinh nhé, cậu ta đã chờ cậu hơn cả chục năm, hiện giờ...vẫn còn chờ đó". Phương Nhan vẫn im lặng, nàng đại khái đoán được tại sao luật sư Trương phải nói những lời này. Tầm mắt nàng chếch đi liền thấy một người đàn ông ngồi cách đó không xa, một thân đồ hiệu tây trang màu xanh sậm gọn gàng đẹp trai, thần thái ngời ngời. Ánh mắt của hắn rơi về phía các nàng, có lẽ đã lâu, từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện. Nếu không phải luật sư Trương nói ra tên Trang Nhất Sinh, nàng còn tưởng Chung Vĩ Triết thuê tay chân đến thúc ép nàng ly hôn. Bây giờ mọi vấn đề đã sáng tỏ, nàng cũng hiểu tại sao luật sư Trương lại hốt hoảng như vậy khi nhắc đến Trang Nhất Sinh. Bởi vì, Trang Nhất Sinh đã tới rồi. "Vụ kiện này làm phiền cậu nhé, tôi có việc đi trước". Phương Nhan cáo từ, luật sư Trương còn muốn giữ lại, nhưng Phương Nhan đã đi cách ra một khoảng, nàng cũng không chọn lối ra gần nhất, ngược lại đi tới bên cạnh người đàn ông kia. Phương Nhan đột nhiên tới gần làm cho hắn hoảng sợ, luống cuống tay chân, muốn mở miệng nói gì đó, có điều Phương Nhan đã tóm lấy cổ áo hắn, trong mắt nàng mang theo ý cười nguy hiểm, nói dằn từng chữ: "Bí Đao, tránh xa tôi một chút". Đây là hành động cảnh cáo mà Phương Nhan luôn dùng đối đãi tội phạm, ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình lại dùng động tác thuần thục này đối với bạn học cũ, e rằng, hiện tại ở trong mắt nàng, đàn ông chẳng khác gì tội phạm. Cho đến khi Phương Nhan rời đi, hắn vẫn còn sững sờ tại chỗ, sau cuối nhịn không được bật cười. "Sếp à, cậu bị Phương Nhan doạ sợ choáng váng rồi phải không?". Luật sư Trương bất đắc dĩ nhìn sếp Trang của mình. "Xém chút thôi...!Tiểu Trương, tôi nói này, cậu có thể nhường vụ này cho tôi hay không". "Sếp...cậu thật đúng là con gián đánh mãi không chết". "Đương nhiên, chỉ cần Phương Nhan ly hôn, tôi liền có hy vọng!". Hai người nhìn nhau cười, cảm giác dường như lại trở về khoảng thời gian vô tư lúc xưa. .... Phương Nhan hoàn toàn không biết gì về chuyện đó, cũng không biết sự mạnh mẽ của mình làm Trang Nhất Sinh càng dấy lên hy vọng. Bây giờ nàng đang rất mông lung, bởi vì...!luật sư Trương tư vấn quá nhanh, làm nàng trống ra cả buổi chiều. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định đi đến căn phòng thuê bên bãi tha ma, thứ nhất bên kia làm cho nàng cảm thấy ung dung tự tại, thứ hai nàng có thể đi dạo trên đường và quan sát muôn ngàn vạn trạng sắc thái con người. Đây cũng là nội dung sách mới mà nàng đang viết, để phổ biến rộng rãi tâm lý hoạ tượng thì cần phải thu thập rất nhiều tư liệu sống. Không thể dùng những vụ án thực, đây đối với người chết là một loại không tôn trọng, cho nên nàng phải tự mình tưởng tượng ra vụ án, vận dụng kỹ thuật phác hoạ chân dung tâm lý tiến hành trình bày. Phương Nhan thoải mái ngồi trên bãi cỏ, cầm một quyển sổ nhỏ, chứng kiến người nào thích hợp làm tư liệu thì liền ghi chép lại người đó. Chiều cao, tuổi tác, diện mạo đặc thù, từ các đặc điểm ăn mặc dẫn đến chân dung tâm lý. Thỉnh thoảng sẽ có người tò mò hỏi Phương Nhan đang làm cái gì, nàng liền nói cho bọn họ là mình biết độc tâm. Tuy là mỗi lần đều có sai lệch, nhưng vẫn trúng tám chín phần. Phương Nhan nhàn nhã vượt qua toàn bộ buổi chiều như thế, quyển sổ cũng ghi chép được rất nhiều tư liệu. Mùa đông trời tối rất nhanh, hơn năm giờ chiều, Phương Nhan về tới phòng ở. Cửa sổ không có đóng làm cho gió bên ngoài thổi rèm cửa tung bay lật phật, ánh trăng soi rọi trên những tấm bia mộ càng khắc hoạ vẻ âm u rợn người. Phương Nhan lại có vẻ không chút để ý, nàng đóng cửa sổ, bắt đầu ăn thức ăn nhanh vừa mua về. Cho vào miệng chỉ có một vị mặn chát, nhưng Phương Nhan cũng không quan tâm là ngon hay dở, nàng ăn rất nhanh, giống như chỉ là ăn để sống mà thôi. Sau khi ăn xong, nàng liền tiếp tục với quyển sách đã được viết dang dở phân nửa. Cặp vợ chồng lầu trên lại bắt đầu cãi nhau, bà cô lại dẫn trai về, còn Phương Nhan thì nhập tâm viết, nếu không phải thanh âm nhắc nhở đáng chết từ wechat vang lên thì ước chừng nàng sẽ ngồi viết hoài viết mãi. Phương Nhan có thể không nhìn những thứ khác, nhưng không thể không nhìn tin báo trên điện thoại di động. Nàng mở điện thoại ra, là tin nhắn từ Giang Tê Ngô. Còn chưa thấy rõ ràng nội dung, Phương Nhan liền nhận tiếp một thông báo. [ đối phương đã thu hồi tin nhắn ] [ wechat ] Phương Nhan:??? [ wechat ] Giang Tê Ngô: Không có gì, gửi nhầm thôi. [ wechat ] Phương Nhan: Ừ. Phương Nhan không để tâm, nàng muốn viết tiếp, nhưng Giang Tê Ngô lại nhắn. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Chị không tò mò chút nào hả, không muốn biết là em gửi cái gì rồi lại thu hồi sao?. Ngôn Tình Sủng [ wechat ] Phương Nhan: Chị đoán là ảnh chụp đồ ngủ của em. Phương Nhan giống như không cần nghĩ đã trả lời. Lúc này đây, Giang Tê Ngô hồi phục vô cùng nhanh. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Viên Viên tỷ, thật sự là chị có thấy đúng không!!! [ wechat ] Phương Nhan: Không có, chị đoán. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Em mới không tin, chị nhất định thấy được, chứ làm sao có thể đoán chuẩn như vậy! [ wechat ] Phương Nhan: Thật mà, chị chỉ tuỳ tiện đoán thôi, hơn nữa chị biết, không phải là em gửi nhầm, em gửi cho chị xong rồi xấu hổ hối hận nên mới rút trở về. Phương Nhan tỉnh táo phân tích, càng hiểu thêm về Giang Tê Ngô càng phát hiện trêu chọc Giang Tê Ngô rất vui. Rõ ràng gương mặt hồng nhan hoạ thuỷ thế nhưng tính cách lại bảo thủ còn hay ngượng ngùng xấu hổ. [ wechat ] Giang Tê Ngô:...! [ wechat ] Phương Nhan: Vậy giờ có gửi lại cho chị xem hay không? [ wechat ] Giang Tê Ngô: Không muốn, Viên Viên, chị thật đáng sợ, dám kêu em gửi loại ảnh này. [ wechat ] Phương Nhan: Sao bây giờ thành ra là chị muốn vậy hả. Phương Nhan dở khóc dở cười, cũng hiểu được Giang Tê Ngô trên wechat hoạt bát hơn ở ngoài. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Vậy chị có muốn xem không? [ wechat ] Phương Nhan: Muốn! [ wechat ] Giang Tê Ngô: Viên Viên tỷ thật đáng sợ. [ wechat ] Phương Nhan: Giang Tê Ngô, có tin chị vọt tới nhà đánh em hay không! Phương Nhan đã không còn cách nào biểu đạt tâm tình của mình vào giờ phút này, nàng bây giờ thật là hận không thể vọt tới nhà Giang Tê Ngô. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Vậy chị tới đi. [ wechat ] Phương Nhan: Hôm nay không được. Phương Nhan rốt cuộc hiểu rõ ý đồ của Giang Tê Ngô, em ấy là muốn nàng đến nhà ngủ cùng. Đúng là chỉ có người như Giang Tê Ngô, mới có thể đánh một vòng lớn bức bách đối phương nói ra chuyện bản thân cô muốn làm. Đây là chuyện khó chấp nhận được với Phương Nhan, nhưng có lẽ bởi vì Giang Tê Ngô dáng dấp đẹp, nên Phương Nhan mới không bài xích. Vả lại nàng cũng thấy hứng thú với tấm ảnh, muốn biết là chụp kiểu gì mà gửi đi rồi lại thẹn thùng rút về thế kia. Thấy Phương Nhan từ chối, Giang Tê Ngô bắt đầu phát ra biểu cảm đáng thương làm nũng. Phương Nhan gần như có loại ảo giác rằng người đang gửi tin không phải Giang Tê Ngô, luôn cảm thấy không chống đỡ được một Giang Tê Ngô nhiệt tình như vậy. [ wechat ] Phương Nhan: Phải mà ở ngoài em cũng cởi mở bày ra biểu cảm này thì tốt. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Viên Viên tỷ thích kiểu con gái nhõng nhẽo? [ wechat ] Phương Nhan: Không thích. Phương Nhan thành thật trả lời, lại nhìn thời gian trên điện thoại di động, hiện tại đã sắp mười hai giờ, nàng biết một khi trò chuyện cùng Giang Tê Ngô, đại khái sẽ không dứt, nghĩ vậy, nàng tạm gác công việc chạy lên giường. Mặt giường và dưới gầm trống rỗng tối đen chẳng khác gì vụ giết người lần trước, thần kinh Phương Nhan bắt đầu buộc chặt, nàng biết mình không nên nghĩ quá nhiều, nhưng thời điểm ở nước ngoài, tên sát thủ trắng chết tiệt kia đã từng dùng phương thức này để hù doạ nàng. Khi đó nàng có súng lục, còn hiện giờ thì không, và nàng cũng nhận ra rằng chuyện ngủ một mình trở nên đáng sợ rồi. Phương Nhan không thể không chơi điện thoại di động, xem lại đoạn trò chuyện cùng Giang Tê Ngô để dời đi lực chú ý. Nhưng lúc này Giang Tê Ngô hồi phục tin rất chậm, đến lúc Phương Nhan muốn thiếp đi, mới nghe được tiếng báo tin nhắn. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Vậy em sẽ không làm nũng nữa. Tuy nói vậy nhưng Giang Tê Ngô lại gửi tới một cái biểu cảm khóc lóc, tựa hồ vô cùng thương tâm. Mặc kệ thương tâm kia là thật hay giả, Phương Nhan đều phải giải thích. [ wechat ] Phương Nhan: Chị không thích con gái nhõng nhẽo, bất quá khi em khổ sở có thể nói cho chị nghe một chút. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Đến cùng chúng ta ai mới là học tâm lý học! [ wechat ] Phương Nhan: Nói không chừng chị là một thiên tài. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Không dám đâu, nếu như Viên Viên tỷ thích hợp, em liền...! [ wechat ] Phương Nhan: Liền cái gì? Phương Nhan nhếch miệng lên, ngày nào đó nếu như bọn họ có thể tiếp tục làm bạn, nàng sẽ đem chứng nhận thạc sĩ tâm lý học tội phạm ra cho em ấy xem...Nhưng nàng lại nhanh chóng nghĩ tới các loại chướng ngại ly hôn, nghĩ tới tương lai liền thấy có chút âu sầu. Hai người cứ như vậy tiếp tục trò chuyện, rồi hình như cảm thấy tin nhắn bằng chữ căn bản không đủ thoả mãn, Giang Tê Ngô gửi tới tin nhắn thoại. Đối với hành động này của Giang Tê Ngô, Phương Nhan rất là sợ, nếu gửi ngữ âm qua lại một hồi e là Giang Tê Ngô sẽ phát hiện giọng nàng giống với Phương Nhan mà em ấy quen biết. [ wechat ] Phương Nhan: Xin lỗi, hắn đang ngủ. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Không có gì, vậy lần sau...!Em cũng buồn ngủ rồi. Cho dù chỉ thông qua con chữ, Phương Nhan cũng có thể cảm nhận được Giang Tê Ngô thất vọng, nàng không muốn để cho Giang Tê Ngô khổ sở thương tâm, nhưng bởi vì lời nói dối này, ngược lại tổn thương càng nhiều. Có lẽ ngay từ đầu, Phương Nhan đã làm sai, nàng hẳn là nên thẳng thắn thừa nhận, chứ không phải bởi vì hiếu kỳ tiểu tam là dạng người thế nào mà đi nói dối. [ wechat ] Phương Nhan: Vậy ngủ ngon nha! Phương Nhan vẫn không dám nói, cho dù có nói, nàng cũng phải trực tiếp mặt đối mặt cùng Giang Tê Ngô. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Ừm, cuối cùng, gửi tấm ảnh mà em đã đáp ứng chị. [ wechat ] Phương Nhan: Rõ ràng là em chủ động. Phương Nhan cảm giác dường như nàng đã bị định nghĩa thành một bà nội trợ ba mươi tuổi đói khát, bởi vì chồng quá trớn mà ra tay với sinh viên đại học ngây thơ xinh đẹp. Nhưng Giang Tê Ngô làm sao biết được nội tâm Phương Nhan, vài giây sau, một tấm ảnh được gửi đến. Quả nhiên là ảnh chụp đồ ngủ, nhưng tư thế kia lại là tư thế mà tối hôm qua Giang Tê Ngô tuyệt đối sẽ không bày ra trước mặt nàng. Phương Nhan chỉ kịp nhìn thoáng qua thì tấm ảnh lại bị rút về với tốc độ còn nhanh hơn. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Bây giờ nhìn thấy chưa? [ wechat ] Phương Nhan: Không thấy, gửi lại đi. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Liar! [ wechat ] Phương Nhan: Thật sự không thấy được. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Không gửi, ngủ! [ wechat ] Phương Nhan: Ngủ ngon, lần sau chị đến nhà em, em lại mặc cho chị xem nha! [ wechat ] Giang Tê Ngô: Chị quả nhiên thấy được. Phương Nhan không nhịn được cười ra tiếng, mới vừa muốn buông điện thoại di động, lại thấy Giang Tê Ngô gửi tới tin nhắn thoại. Nàng theo bản năng mở ra, liền nghe được hai chữ ngủ ngon. Giọng nói ngọt ngào muốn chết, Phương Nhan không khỏi nhớ lại hai lần hôn môi giữa nàng và Giang Tê Ngô. Nghĩ tới đôi môi mềm mại và cả phản ứng thú vị của em ấy, nàng lại không ngủ được, đành một lần nữa ngồi trước bàn, tiếp tục công việc sáng tác..