Editor: BlackObs ------------------ "Hôm nay không ngờ cô ấy nhắn tin cho em, Phương lão sư, buổi học của cô thật sự đã hù chết con người ta...". "Huhm? Nhưng cô gái xinh đẹp như vậy sao hôm qua cô lại không nhìn thấy nhỉ?". "Phương lão sư, em muốn xin lỗi cô". "Sao cơ?". Phương Nhan giả vờ không hiểu dù thật ra trong lòng đã có đáp án. Ví dụ như rốt cuộc là người nào đã đưa cho Giang Tê Ngô đoạn ghi âm kia. "Em vốn là muốn quay nội dung buổi học để gửi cho Tê Ngô, nhưng không ngờ lên lớp cô lại ra ba điều luật, nên em đành lén ghi âm cho cô ấy". Tạ Tử Kỳ thẳng thắn khai báo chuyện mình làm, Phương Nhan cười cười tỏ ra không để ý, dù gì nàng cũng đã biết được nguyên nhân vì sao mình bị lộ tên. Cho dù viện trưởng đáp ứng không nói thông tin cá nhân của nàng với người ngoài, nhưng ông cưng chiều chái trai như vậy, đương nhiên sẽ đem tên tuổi Phương Nhan nói cho Tạ Tử Kỳ. Giờ thì hay rồi, nàng nên làm thế nào để tránh chạm mặt Giang Tê Ngô và Tạ Tử Kỳ cùng một lúc đây. "Bất quá Phương lão sư yên tâm, chuyện này em chỉ nói cho nữ thần biết thôi! Về sau trên đường có gặp cô, nếu cô không gọi em thì em cũng sẽ làm như không biết cô!". Tạ Tử Kỳ thề thốt, Phương Nhan mỉm cười, chuyện nàng vừa lo lắng trong nháy mắt đã giải quyết xong. Nhưng nghĩ tới Giang Tê Ngô, Phương Nhan nói thêm: "Trước mặt nữ thần của em cũng không thể". Tạ Tử Kỳ do dự, hắn đang không biết có nên hẹn Giang Tê Ngô ra gặp mặt vị chuyên gia tâm lý tội phạm này hay không. Sự dao động của hắn bị Phương Nhan nhìn thấu, nàng giải thích: "Nhận thức cô nhiều một phần, thì càng nguy hiểm nhiều thêm một phần". Tạ Tử Kỳ có vẻ không tình nguyện nhưng cũng đành gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em có nghe gia gia nói qua chuyện của Võ lão sư". Hắn còn chưa nói ra cái gì thì Phương Nhan đã cắt đứt đề tài, ánh mắt bất an nhìn lão sư cách đó không xa. Hoàn hảo, lão sư đang chăm chú chơi cờ, không có chú ý tới phía bên này. Tạ Tử Kỳ bày ra nụ cười xin lỗi, nhớ tới lời nói của ông nội. Lúc Võ lão sư còn làm hình cảnh, ông ấy thu được toàn bộ vinh quang, đồng thời cũng mất đi tất cả. Tội phạm lớn gan sẽ đối đầu khiêu chiến với hình cảnh, có điều lần đó lão sư đã thất bại. "Phương lão sư, vì sao cô muốn làm hình cảnh?". "Bởi vì nhàn rỗi". Phương Nhan lại uống một ngụm trà, cho ra câu trả lời. Tạ Tử Kỳ cảm thấy đáp án này rất ngoài ý muốn, hắn cho rằng Phương Nhan sẽ nói ra những tuyên ngôn sặc mùi chính nghĩa. Hàn huyên vài câu, cả hai phát hiện không có điểm chung gì để nói tiếp, mỗi người bắt đầu tự chơi điện thoại di động. Có thể bởi vì tướng mạo Phương Nhan mang đến cho người ta cảm giác thân thiết như chị gái nhà bên, Tạ Tử Kỳ hướng về phía Phương Nhan, trút ai oán: "Nữ thần không có chemistry với em, em nhắn mười câu, mấy tiếng sau cô ấy mới hồi phục lại một câu, trời ạ, đã vậy chỉ có một chữ!". Phương Nhan khẽ nhếch khoé miệng, không nói cho Tạ Tử Kỳ nghe là tình hình nàng bây giờ cũng khá giống hắn. Chỉ khác là nàng gửi một câu, Giang Tê Ngô gửi tới mười câu mà thôi. Trong wechat, Giang Tê Ngô vẫn đang tích cực nói cho Phương Nhan nghe những chuyện thú vị hôm nay, không giữ lại chút gì cho bản thân. Khoảnh khắc này, Phương Nhan nảy sinh một loại ảo giác lạ lùng, giống như nàng mới là bạn trai của Giang Tê Ngô chứ không phải Chung Vĩ Triết. [ wechat ] Viên Viên tỷ: Hôm nay không ở bên bạn trai sao? [ wechat ] Giang Tê Ngô: Anh ấy có ở đây, chỉ vì em và anh ấy là quan hệ thầy trò, cho nên khi ở trường sẽ không biểu hiện ra. [ wechat ] Viên Viên tỷ: Uhm thầy trò yêu nhau, nhưng dù sao em cũng sắp tốt nghiệp rồi, rất nhanh sẽ được tự do. Phương Nhan âm thầm mắng Chung Vĩ Triết, hắn vin vào nghề nghiệp của mình không tiện tiết lộ tin tức kết hôn. Hiện giờ lại lợi dụng cái mác thầy trò, làm cho người xung quanh không ai biết chuyện Giang Tê Ngô có bạn trai. Bởi vậy Giang Tê Ngô có bạn trai, nhưng chỉ có thể trả lời là không có. Nếu như nói có, đại khái sẽ dẫn đến hàng loạt truy vấn. Lửa giận trong lòng Phương Nhan vốn đã tắt đi lại bắt đầu bùng lên, thấy Tạ Tử Kỳ còn đang ngây ngốc nhìn màn hình chờ tin nhắn, nàng nói: "Cô giúp em theo đuổi nữ thần nhé!". Nàng nghĩ, nếu tên cặn bã Chung Vĩ Triết không xứng cho Giang Tê Ngô hạnh phúc, vậy thì nàng dứt khoát sẽ giúp Giang Tê Ngô tìm được hạnh phúc chân chính. Hiển nhiên bước đầu tiên là làm cho Giang Tê Ngô thoát khỏi Chung Vĩ Triết. "Phương lão sư, cô nói nghiêm túc sao?". Tạ Tử Kỳ sướng đến phát rồ, hận không thể tiến lên ôm lấy Phương Nhan. Giây trước vừa hỏi, giây sau nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Phương Nhan, hắn cảm thấy Phương Nhan là kiểu người tuyệt đối sẽ không nói đùa. Có điều biểu tình của nàng hơi quái lạ, dường như đang phẫn nộ điều gì đó. Khi Tạ Tử Kỳ quan sát lần nữa thì cảm giác đó đã tiêu thất, Phương Nhan lại biến thành một phụ nữ xinh đẹp ôn nhu, hướng về phía hắn mỉm cười gật đầu. "Cô vừa suy nghĩ qua, cảm thấy em có hy vọng". Tạ Tử Kỳ cũng không lưu ý tâm tình chợt loé lên của đối phương, chuyện hắn quan tâm nhất bây giờ chính là Phương Nhan có giúp hắn theo đuổi được Giang Tê Ngô hay không. Phương Nhan cười cười, "Khi nào em gặp vấn đề thì có thể hỏi cô, cô sẽ lấy thân phận chuyên gia tâm lý tội phạm giải đáp cho em". Tạ Tử Kỳ hình như muốn cười lại sợ mình làm Phương Nhan nổi giận. Nhưng hắn vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: "Tâm lý tội phạm cũng có thể dùng cho chuyện yêu đương ạ?". Phương Nhan gật đầu, "Chúng ta dựa vào ngũ quan và hành vi động thái để phân tích nhược điểm tư duy của con người, cô không hiểu rõ về ái tình, nhưng cô có thể dùng cách thức phân tích tội phạm để giúp em phân tích những thứ mà Giang Tê Ngô mong muốn". Tạ Tử Kỳ ngày càng mông lung trước lời Phương Nhan nói, hắn kinh ngạc hỏi ngược lại: "Cho dù cô và Tê Ngô không gặp mặt, cô cũng có thể phân tích được sao?". Phương Nhan gật đầu, "Chỉ cần em miêu tả chuẩn xác, cô có thể thông qua cách em miêu tả ngôn ngữ và thần thái để phán đoán tâm tư đối phương...!Xin lỗi, cô trả lời tin nhắn cái đã". Nàng cúi đầu liền thấy Giang Tê Ngô gửi liên tiếp mấy tin. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Đúng rồi, Viên Viên tỷ, tối nay có rảnh không? [ wechat ] Viên Viên tỷ: Sau tám giờ thì rảnh, có gì sao? [ wechat ] Giang Tê Ngô: Muốn đi trượt băng. Thời điểm Phương Nhan định giúp Tạ Tử Kỳ theo đuổi Giang Tê Ngô, cơ hội cứ như vậy lặng lẽ xuất hiện. Miệng nàng thoáng giương ý cười, làm Tạ Tử Kỳ nhìn đến ngớ ra không hiểu tại sao. [ wechat ] Viên Viên tỷ: Nhưng chị không biết trượt. [ wechat ] Giang Tê Ngô: Không sao, em có thể dạy cho chị. [ wechat ] Viên Viên tỷ: Vậy thì được, buổi tối chúng ta gặp mặt ở đâu. Phương Nhan biết, chỉ cần nàng lỡ hẹn, để Tạ Tử Kỳ trực tiếp đi qua, làm như tình cờ gặp được Giang Tê Ngô là ổn. Còn những chuyện sau đó thì phải xem cái duyên của Tạ Tử Kỳ. "Phương lão sư, sao cô biết Giang Tê Ngô trở về sẽ đến sân trượt băng?". Nghe Phương Nhan kêu mình buổi tối đến chực chờ ở sân trượt, Tạ Tử Kỳ rất là ngạc nhiên. "Không phải em nói cánh tay Giang Tê Ngô đã hồi phục rồi sao, cô thấy trường bọn em có dán poster quảng bá sân trượt băng, hôm nay lại là thứ sáu, người thích vận động như Giang Tê Ngô chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này". Phương Nhan nói bừa bằng một vẻ hết sức nghiêm trang, sự thật thì đây là nội dung các nàng tán gẫu khi xem ti vi tối hôm qua. Không ngờ nàng chỉ thuận miệng nói mà Giang Tê Ngô lại nhớ kỹ như vậy. Tạ Tử Kỳ gật đầu, dù chưa thấy qua poster mà Phương Nhan nói, nhưng bằng thân phận cùng dáng vẻ nghiêm túc phân tích của Phương Nhan, làm sao hắn không tin tưởng cho được. "Ăn mặc bình thường thôi, khi trông thấy Giang Tê Ngô, em phải làm như vô tình gặp được, cố gắng thể hiện chín chắn một chút. Tuyệt đối không được nói chuyện vớ vẩn cũng như đùa dai. Không phải cô gái nào cũng thích người trẻ con đâu". Tạ Tử Kỳ thành thật gật gù, đem những lời Phương Nhan chỉ dạy hấp thu vào trong đầu. Hắn vô cùng mong đợi cuộc gặp gỡ tối nay, Phương Nhan cũng chờ mong, hy vọng những góp ý của mình có thể giúp được Tạ Tử Kỳ. Bữa cơm phi thường vui vẻ, xong xuôi Tạ Tử Kỳ chở Phương Nhan về nhà. "Phương lão sư, nếu như em theo đuổi được nữ thần, em nhất định mời cô ăn một bữa...Không, là mười bữa! Mười bữa hình như cũng còn quá ít....". Tạ Tử Kỳ đang ở trạng thái hưng phấn, Phương Nhan chỉ mỉm cười, đưa mắt nhìn hắn khuất xa dần. Trong nhà sáng đèn, không giống với ngày thường chỉ có mỗi đèn thư phòng, Phương Nhan cũng không gấp gáp, nàng đi một vòng quanh nhà phán đoán. Nơi sáng đèn bao gồm phòng khách và phòng bếp, Chung Vĩ Triết sẽ không bao giờ vào bếp làm đồ ăn, càng không hứng thú xem ti vi trong phòng khách. Xảy ra trạng thái này, nhất định là có khách tới nhà. Phương Nhan mất cha mẹ từ nhỏ, được cậu nuôi nấng trưởng thành, không có nhiều bà con thân thích, hơn nữa phần lớn đều sống ở nước ngoài, cho nên nàng rất tự do. Chung Vĩ Triết lại là dân sinh ra và lớn lên tại thành phố Thiên Đường, cha mẹ đều khoẻ mạnh ở đây, còn có một công ty rất lớn. Cha mẹ Chung Vĩ Triết luôn mang bộ mặt thương nhân mà Phương Nhan không hề ưa thích. Mà bọn họ cũng không vừa mắt tác phong cảnh sát của Phương Nhan, lần nào gặp mặt cũng đều tan rã trong không vui. Đã vậy hai người kết hôn nhiều năm nhưng Phương Nhan vẫn không sanh con, mối quan hệ gia đình tồi tệ khiến Phương Nhan đau cả đầu. So với tên sát thủ liên hoàn đang trốn chạy kia, Phương Nhan cảm thấy cha mẹ Chung Vĩ Triết còn khó giải quyết hơn. Nghĩ tới khả năng bọn họ đang ở trong nhà, Phương Nhan bỗng nhiên không muốn đi vào. Thế là nàng đi về phía trạm xe bus, nghĩ không biết nên trở về cục cảnh sát hay là ghé nhà ai ở tạm một đêm. Đêm khuya gió phương bắc thổi lạnh đến thấu xương, điện thoại di động đột ngột vang lên tiếng nhắc từ wechat, tay Phương Nhan đã đông cứng, ban đầu nàng không muốn xem nhưng lại sợ là công sự, mở ra liền thấy ba chữ Giang Tê Ngô. Cô gửi hình ảnh sân trượt băng, phía xa còn có một thanh niên chật vật ngã sấp xuống. Phương Nhan cảm thấy y phục của người này rất quen mắt, suy nghĩ vài giây ý thức được đây là Tạ Tử Kỳ. Hình này là đang khoe cũng là đang im lặng hỏi tại sao tới giờ này mà Phương Nhan còn chưa xuất hiện. Hiện tại là tám giờ ba mươi lăm phút, Phương Nhan đã đứng trong gió rét xấp xỉ một tiếng..