Lão Bà Ngươi Thật Bổng FULL
Chương 13
Editor: BlackObs
------------------
Hắn tức tối, muốn tiếp tục dùng bạo lực để Phương Nhan khuất phục, đột ngột sau lưng bị đập một cú thật mạnh, tiếp theo còn chưa thấy rõ phía sau là vật gì thì hắn cảm giác Phương Nhan đang cướp lấy con dao của mình.
Trong nháy mắt, con dao vốn đang chĩa về phía Phương Nhan đã bị cắm ngược lại vào người hắn.
Hắn bối rối, nhưng vẫn lập tức rút dao ra, máu nhỏ giọt xuống nền nhà, hắn quờ quạng con dao trong tay, muốn đâm chết hai cô gái trong phòng.
Phương Nhan la lớn: "Tê Ngô, chạy mau!".
Người phía sau dĩ nhiên là Giang Tê Ngô.
Phương Nhan cúi xuống nhanh như chớp móc ra gậy điện, nàng mở lượng điện tối đa, hung hăng chích vào người tên sát nhân.
Hắn điên lên muốn tóm lấy Phương Nhan, còn Giang Tê Ngô thì vẫn liều mạng đập chổi lên người hắn.
Cho dù cây chổi đã bị chẻ thành hai nửa, nhưng vẫn không cách nào ngăn được sự bạo phát của cô.
Khi đối mặt thời điểm sinh tồn, con người luôn sẽ bị kích động mà phát ra tiềm năng lớn nhất.
Tên sát nhân cứ thế bị hai người quần lấy như một con khỉ, thẳng đến lúc hắn mất lực chú ý, hai người nắm thời cơ đồng thời vọt tới.
Trước đó hắn đã bị đá vào bộ phận quan trọng, cộng thêm vết thương đang chảy máu, để mau kết thúc, Phương Nhan tập trung nhắm vào đầu của hắn.
Không chống đỡ được nữa, hắn quỵ người xuống đất, Phương Nhan vội vàng rút ra sợi dây, trói hắn lại.
Bất chấp thở dốc, Phương Nhan lập tức gọi điện thoại, hỏi ra mới biết tên sát nhân đã bỏ mấy trăm tệ thuê vài gã đi gây rối ở phố bên cạnh, tạo ảo giác là sát nhân gái điếm đang ở bên kia để phân tán lực chú ý của cảnh sát.
Trong lúc nàng cho là mình khôn ngoan bày ra cục diện này, kỳ thực tên sát nhân đã ý thức được nàng là kẻ nằm vùng.
Như vậy, phải chăng Giang Tê Ngô cũng sẽ ý thức được?
Phương Nhan đưa mắt nhìn Giang Tê Ngô, đối phương dường như còn hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, thân thể vẫn đang run rẩy.
Phương Nhan cũng yên lặng không nói gì, nàng muốn đợi Giang Tê Ngô lấy lại bình tĩnh.
Ít phút sau, Giang Tê Ngô từ từ ngẩng đầu nhìn Phương Nhan, lộ ra biểu tình ngoài dự đoán, không phải tức giận cũng không phải sợ hãi, mà chính là quan tâm lo lắng.
Mắt cô còn đo đỏ, không biết là do kinh sợ quá độ hay là mừng đến rơi nước mắt.
"Viên Viên tỷ, tại sao chị làm như vậy?".
Cô không thể nào hiểu được tại sao Phương Nhan lại muốn dẫn tên giết người kinh khủng này về phòng.
Phương Nhan không biết nên giải thích thế nào, nàng biết cho dù vụ án kết thúc thì vẫn phải giấu đi thân phận của mình.
Suy nghĩ một chút, Phương Nhan ôm lấy cô, chuẩn bị dùng phương thức cảm ơn để tránh đi đề tài này.
"Tê Ngô, cảm ơn em...!Nếu không có em thì lần này chị chết chắc".
Tất nhiên, đây cũng là lời thật lòng của Phương Nhan.
Nếu không nhờ Giang Tê Ngô xuất hiện, có khi bây giờ nàng đã thành người chết rồi.
Có lẽ Phương Nhan đã đánh giá thấp trình độ quan tâm mà Giang Tê Ngô dành cho nàng, rõ ràng đang bị nàng ôm nhưng Giang Tê Ngô vẫn muốn hỏi tiếp cái gì đó.
Phương Nhan cảm thấy tình huống không ổn, cô gái này hiền lành nhưng lại rất nhạy cảm, nếu cứ như vầy thì e là bản thân nàng cũng không chơi nổi trò chơi này được nữa.
Giang Tê Ngô nắm tay Phương Nhan, Phương Nhan không cự tuyệt, cũng không bài xích tiếp xúc thân mật từ con gái.
Chỉ là, khoảng cách giữa các nàng thật sự quá gần, làm cho Phương Nhan có chút không được tự nhiên.
Phương Nhan không rõ phản ứng của Giang Tê Ngô, đang muốn hỏi có phải cô còn sợ hay không thì chợt nghe tiếng động bên ngoài, kế tiếp cửa phòng bị đạp ra.
Lý Bân Bân phi vào, khuôn mặt đỏ bừng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, giống như là đã chạy qua không biết bao nhiêu con đường để tới đây.
Hắn thở dốc, ánh mắt đảo qua ba người trong phòng, thấy tên sát nhân đã hoàn toàn bị chế ngự, hắn thở ra một hơi, lúc này mới chuyển sang nhìn Phương Nhan.
Phương Nhan rút khỏi tay Giang Tê Ngô, nàng tiến lên hướng về phía Lý Bân Bân ra dấu không muốn bại lộ, tiếp theo sốt ruột nói: "Lý đội phó, cậu tới thật đúng lúc, chúng tôi bắt được tên sát nhân gái điếm chết tiệt kia rồi".
Lý Bân Bân chăm chú nhìn những vết hằn đỏ do cọ xát va đập trên trán trên cổ Phương Nhan, hắn cũng không lên tiếng, chỉ dùng sức ôm lấy nàng.
Không có bất kỳ ngôn ngữ nào, đây đối với Phương Nhan mà nói là một chuyện tốt.
Nàng có thể cảm giác được chàng trai trong ngực mình đang run rẩy, đại khái là đang cố gắng nín nhịn khóc không thành tiếng, không khác biệt gì so với tiểu cảnh sát Lý Bân Bân vây quanh mình mấy năm về trước.
Đáng tiếc Phương Nhan không có ý định tình cảm nào đối với Lý Bân Bân, bọn họ chỉ thích hợp làm bạn mà thôi.
Hai người trước mặt đứng ôm nhau, Giang Tê Ngô thì cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Những người khác rốt cuộc cũng lần lượt chạy tới, có người định kêu tên Phương Nhan, hoàn hảo là nàng kịp thời dùng gót giày ra ám hiệu ngăn cản họ tiết lộ thân phận của nàng.
Cuối cùng sát nhân gái điếm bị giải đi chờ đợi sự trừng trị của pháp luật, căn phòng Phương Nhan ở cũng tạm thời bị phong tỏa.
Phương Nhan cũng không quan tâm mấy chuyện xử lý hiện trường, hiện giờ nàng đang đưa Giang Tê Ngô ra ngoài chờ xe taxi.
"Viên Viên tỷ, phòng chị bây giờ bị phong toả để điều tra rồi, nếu vậy chị qua ở bên nhà em đi!".
Giang Tê Ngô đặc biệt chấp niệm với ý tưởng này, cảm thấy giống như chỉ cần Phương Nhan tiến nhập nhà mình thì cô có thể dành cho nàng toàn bộ thế giới.
Phương Nhan mỉm cười cảm ơn, đáp lại: "Uhm, chỗ này cũng không thật sự là nhà chị...Chị cũng đã lâu không về nhà, nên hôm nay quyết định trở về xem.....".
Thật muốn chúc mừng chồng nàng lần đầu tiên được lấy ra làm cái cớ.
"Nhưng mà..." Giang Tê Ngô không muốn để Phương Nhan trở về căn nhà kia, đối mặt với gã chồng rác rưởi.
"Được rồi, chị đã là người lớn...!hầy, cảm giác thật mất mặt, năm lần bảy lượt phải để cô bạn nhỏ như em quan tâm".
Phương Nhan ra vẻ già cả.
Năm nay nàng 30 tuổi, mà Giang Tê Ngô mới có 22, chênh nhau tám tuổi hình như cũng không tạo ra bao nhiêu khác biệt giữa hai người.
"Viên Viên tỷ, chị có già gì đâu, mai mốt em liền gọi chị là Tiểu Viên Viên...".
Giang Tê Ngô cầm tay Phương Nhan, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu khí lực, sắc mặt cô vẫn rất nhợt nhạt, không biết là bởi vì lòng còn sợ hãi hay bởi vì chuyện khác.
Phương Nhan nghe vậy không nhịn cười được, Giang Tê Ngô cũng bật cười, mà sau khi cười xong, cô vẫn cố chấp yêu cầu Phương Nhan tới nhà mình ở.
"Xin lỗi, hôm nay chị thật sự cần phải về nhà".
Phương Nhan tiễn Giang Tê Ngô xong phải lập tức trở về cương vị, nàng cần tiến hành thẩm vấn tội phạm suốt đêm.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của Giang Tê Ngô, nàng lại không đành lòng.
"Lý đội phó sẽ đưa chị về sao?" Giang Tê Ngô lại hỏi.
"Hmm sao mà em nói nghe chua vậy....Tê Ngô, em thích mẫu người ấm áp như vậy huh? Yên tâm đi...Cậu ta không hứng thú với bà cô này đâu, chỉ là lần này Lý đội phó mời chị trợ giúp một tay thôi...".
Phương Nhan cho rằng Giang Tê Ngô thích Lý Bân Bân, nên trêu chọc cô.
Giang Tê Ngô lại không có chút ý cười nào, ánh mắt cô rất nghiêm túc, biểu tình còn đứng đắn hơn cảnh sát Phương Nhan gấp mấy lần.
Phương Nhan bất đắc dĩ, đành trả lời: "Nếu Lý đội phó không bận công tác, chị sẽ kêu cậu ấy đưa chị về nhà...Yên tâm đi, chị sẽ rất an toàn".
Lúc này Giang Tê Ngô mới buông lỏng tay, mà xe taxi cũng vừa chạy tới.
Phương Nhan theo bản năng chụp lại ảnh tài xế và bảng số xe, làm tài xế hoảng sợ một phen, hắn tưởng mình gặp phải cảnh sát.
Phương Nhan còn tính tra hỏi vài câu nhưng kịp ý thức bệnh nghề nghiệp của mình lại tái phát nên không có hỏi, bất quá nàng có thể phán định đây không phải xe chui trái phép, cũng không phải loại xe không sạch sẽ.
"Xin lỗi, gần đây mấy xe taxi xảy ra nhiều tội phạm quá...cho nên tôi mới...".
"Tôi có thể hiểu được, có thể hiểu được...".
Ánh mắt tài xế sáng rực lên.
Tuy nói Giang Tê Ngô và Phương Nhan đều là hai đại mỹ nữ, nhưng khẩu vị của tài xế vẫn là nghiêng về mẫu người trưởng thành trí thức như Phương Nhan.
Phương Nhan càng thêm ngại, Giang Tê Ngô mở kính xe dò đầu ra cười trộm.
Nụ cười của cô phối hợp với ngũ quan diễm lệ, tạo thành một tư vị gợi cảm không nói nên lời.
"Được rồi, em trở về nghỉ ngơi tốt nhé".
Phương Nhan không có nói ra lần gặp tiếp theo, vì nàng cảm thấy nhiệm vụ này kết thúc, cả hai cũng sẽ không có cơ hội liên lạc nào nữa.
"Vâng, chị cũng vậy nha Viên Viên tỷ...".
Giang Tê Ngô vẫn lưu luyến, cô duỗi tay ra cửa xe nắm lấy tay Phương Nhan.
Rõ ràng ngày mai còn có thể gặp nhau nhưng không biết vì sao, giờ phút này, trong lòng Giang Tê Ngô lại nảy sinh loại cảm giác ly biệt.
Dường như chỉ cần nhẹ buông tay, các nàng liền thật sự hữu duyên vô phận.
Giang Tê Ngô đột nhiên muốn xuống xe, cô thậm chí muốn bốc đồng đi theo Phương Nhan về nhà, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Phương Nhan, cô lại không cách nào nói ra khỏi miệng.
"Ngoan...!Chúng ta vẫn còn cơ hội liên lạc".
Phương Nhan lại mềm lòng.
Nàng biết rõ Giang Tê Ngô chẳng qua là một tiểu tam, thế nhưng cô tiểu tam này có sức hấp dẫn trí mạng, khiến nàng vẫn muốn tiếp tục làm bạn cùng Giang Tê Ngô.
"Vâng...nhất định...".
Rốt cuộc Giang Tê Ngô cũng mỉm cười đáp lại nụ cười của Phương Nhan.
Tài xế bắt đầu có vẻ sốt ruột, Phương Nhan nhìn bàn tay bị thương của Giang Tê Ngô rồi nương theo góc khuất mà tài xế không thể trông thấy, nàng hơi cúi người, in một nụ hôn lên tay Giang Tê Ngô.
Nụ hôn phát sinh quá bất ngờ, trái tim Giang Tê Ngô thời khắc ấy cứ như bị đình chỉ rồi rất nhanh khôi phục nhịp đập.
Có điều nhịp tim lại gia tốc cực nhanh.
Giang Tê Ngô còn chưa kịp phản ứng thì xe đã chuyển động.
Đợi cô chuẩn bị hỏi tại sao nàng hôn tay mình thì Phương Nhan đã ở phía sau, hướng về phía cô vẫy tay, "Mau khoẻ nhé!".
Giang Tê Ngô cũng phất phất tay với nàng, nhưng lại bất an liếc nhìn tài xế.
May là tài xế hoàn toàn không biết gì về chuyện hai người ở phía sau, hắn mở radio nhạc kim khúc, một mình ngâm nga hưởng thụ.
Giang Tê Ngô ngồi yên nhìn dấu môi son trên tay mình, ánh mắt cô ngày càng ôn nhu, độ cung khoé miệng cũng càng lớn, không khỏi lẩm bẩm: "Bị thương một lần...xem ra cũng thật không tệ...".
Tài xế phía trước quay đầu hỏi, "Tiểu thư, cô đang nói chuyện với tôi à?".
Giang Tê Ngô đỏ mặt nói, "Không có, tôi đang gửi tin nhắn thoại".
Cô vội cúi đầu như đang dùng điện thoại di động, nhưng nhìn đến dấu môi son điểm trên vết thương, cô lại không nhịn được nở nụ cười.
Giang Tê Ngô len lén cúi đầu hôn một cái lên dấu son kia.
Đây là bí mật riêng tư của cô, hôm nay, cô cùng một người quen biết chưa tới nửa tháng Viên Viên tỷ, gián tiếp hôn môi lần thứ hai..
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
121 chương
206 chương
81 chương
148 chương
181 chương