Kỳ Phong ngây ngốc nhìn bóng lưng yếu đuối kia xiêu vẹo rời đi. Dường như, nàng đang khóc. Hắn biết lời lẽ của mình có phần quá đáng. Nàng ko phải là loại nữ nhân đó. Thế nhưng, rốt cuộc là vì sao? Vì sao phải dùng loại thủ đoạn ti tiện này khiến hắn đụng vào nàng? Ko đúng! Nàng vừa nói gì? Lười đi kỹ viện tìm tiểu quan? Lời này là có ý gì? Nàng ta thật sự là loại nữ nhân lẳng lơ ko biết liêm sỉ sao? Tại sao hắn luôn cảm thấy có điểm ko đúng lắm, nhưng chung quy ko biết được sai chỗ nào? Vũ Quân kích động rời đi, nàng cũng ko nghĩ tới tự mình lao đầu vào rọ. Đám người chết tiệt này, như thế nào còn chưa rời đi? Ta nói các ngươi có cần tẫn trách như vậy ko chứ? “Huyền Vương phi cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.” Vẫn là bộ đồ đen hôm qua, nhưng Vũ Quân nhận ra đây ko phải giọng nói của đám người kia. “Ngươi tới giết ta?” “Ngoan ngoãn khai ra tình trạng của Mạc Kỳ Phong, biết đâu ta nể tình khuôn mặt xinh đẹp này, tha cho cô một mạng.” “Tìm được Mạc Kỳ Phong thì sao? Đối phó hắn? Chỉ bằng ngươi sao?” Vũ Quân nhếch môi cười nhạt. Tên áo đen này vừa rồi ở đây, chắc chắn rõ ràng nàng từ nơi nào bước ra. Muốn hỏi, chẳng qua là thăm dò thương thế của Mạc Kỳ Phong đi! “Ha, trúng Khổng Tước đản và Hạc Đỉnh hồng, ta vẫn là tò mò xem hắn làm sao trụ được tới hôm nay.” “Vậy ngươi cứ tự nhiên vào xem. Ta còn có việc. Đi trước!” Hừ, ngươi tò mò thì cứ việc lao đầu vào đó mà tìm chết đi. Cô nương đây bận, ko rảnh chơi cùng ngươi! Người áo đen ko nói lời nào, vung tay về phía Vũ Quân, muốn đi, cũng ko dễ như vậy. Bỗng kiếm khí lướt qua, người nọ hai mắt trợn lớn, cố gắng quay lại phía sau. Một thân tử y, khuôn mặt băng lãnh, nụ cười tà ác khiến y cảm giác người nọ chính vị thần được cử đến đưa y về Diêm La điện. Bóng người cao lớn ngã xuống, đến chết y vẫn ko cách nào hiểu được, người kia xuất kiếm khi nào? Tại sao một chút sát ý y cũng ko cảm thấy? Một sát thủ đã mười lăm năm lăn lộn giang hồ, cứ thế im lặng chết đi với mối hoài nghi ko cách nào lý giải. Kỳ Phong cau mày tìm kiếm bóng dáng màu trắng. Vừa rồi nếu hắn ra chậm một chút, có phải hay ko sẽ phải nhặt xác nàng? “Cứu ta!” Âm thanh yếu ớt khiến Kỳ Phong cảm thấy lạnh buốt. Người hắn tìm kiếm đang chơi vơi giữa dòng nước chảy xiết của con suối xuyên rừng. Khi Kỳ Phong đưa được Vũ Quân lên, nàng đã ngất đi, cả người đều lạnh giá. Y phục trắng ướt đẫm, dính vào cơ thể làm lộ ra những đường cong nữ tính. Kỳ Phong ko tự nhiên, ánh mắt chạm vào khuôn mặt tái nhợt của nàng. Ban nãy trong hang động hắn ko nhìn rõ, hiện tại thấy sắc mặt nàng trắng đến đáng thương. Hai hàng mi nhắm nghiền, khẽ rung động như đôi cánh bướm mỏng manh. Lần đầu tiên Kỳ Phong phát hiện, nữ tử này thì ra đẹp như vậy. Trên cổ tay nàng vẫn buộc mảnh vạt áo của hắn, vết thương đã ko còn chảy máu từ lâu. Kỳ Phong đem chân khí truyền vào cơ thể nàng, khuôn mặt ko còn huyết sắc dần trở nên có sinh khí. “Tam ca! Tam ca! Kia là Tứ ca phải ko?” Giọng nói của Mạc Kỳ Anh sang sảng dường như vang khắp núi. “Đúng là Tứ đệ!” Tiếng của Mạc Kỳ Văn khẳng định “Vân tướng quân, tìm thấy rồi!” Mạc Kỳ Phong nghe được âm thanh quen thuộc, cảnh giác trong lòng  khẽ buông xuống, nhìn nữ tử trong lòng, mày kiếm lại ko tự chủ nhíu lại.  “Hai người đứng yên đó!” Âm thanh ra lệnh khiến cho đôi chân Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử bất giác đứng yên. “Vân tướng quân, cho ta mượn áo bào của ông!” Vân Phương dù ko hiểu, vẫn nhanh chóng cởi áo choàng, đem đưa tới cho Mạc Kỳ Phong. Chỉ thấy thoáng một cái, áo bào đỏ tươi bao bọc lấy nữ tử trong lòng Huyền Vương, ánh mắt Vân Phương chợt hoảng hốt. “Vương gia, tiểu nữ…” “Nàng ko sao!” Người kia cũng cực kỳ ko khách khí đứng dậy ôm lấy người bước đi. “Vương gia, Vũ Nhi từ nhỏ sợ nước…” Vân Phương nhìn nước đang thấm qua áo bào, hàng lông mày càng nhíu lại. Từ khi ba tuổi, nước đối với nữ nhi của ông chính là một ám ảnh ko cách nào vượt qua. “Bổn vương nói nàng ko sao!” Giọng Mạc Kỳ Phong thiếu kiên nhẫn. Nữ tử này thế nhưng lại sợ nước? Chẳng trách người quật cường như nàng lại mang vẻ mặt sợ hãi đó mà kêu cứu. Khi Vũ Quân tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong lòng Mạc Kỳ Phong, xung quanh có tiếng bước chân đều đều, họ dường như đang trên đường trở về. Nàng khẽ cử động, lại phát hiện ánh mắt thâm thúy của người kia đang nhìn mình. “Vương gia, ta có thể tự đi.” Ánh mắt của hắn quả thật có thể làm người ta chết chìm trong đó, Vũ Quân ko tự nhiên nói. “Yên lặng.” Mạc Kỳ Phong ném lại hai chữ, ánh mắt cũng ko nhìn nàng lần nào nữa khiến Vũ Quân ngơ ngác. Nói nàng yên lặng là sao? Tên này vừa xuống nước cứu nàng nên đầu bị úng nước luôn à? Mặc kệ thế nào, lồng ngực của hắn thật thoải mái là điều ko thể nghi ngờ. Ông trời, cho nàng tham lam một chút thôi! Lên xe ngựa, Mạc Kỳ Phong vẫn ôm nàng trong lòng như vậy. Vân Phương vì thân phận ko thể vào cùng, chỉ có thể gắt gao đi bên cạnh xe mà trong lòng như có lửa.  Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng bị Mạc Kỳ Phong lấy lý do thân phận đuổi qua xe ngựa khác. Đến khi Vũ Quân nhìn rõ tình trạng của chính mình, trong lòng ko tư chủ ấm áp lên một chút. Bằng chính nàng hiện tại, bị người khác nhìn thấy quả thật sẽ ko còn mặt mũi gặp người nữa. Y phục ướt đẫm dính sát vào người, làn da bị ngâm nước trở nên trắng bệch khiến những hôn ngân kia càng trở nên chói mắt. “Đa tạ Vương gia cứu mạng!” Vũ Quân siết chặt áo bào, chính mình dịch chuyển cách xa Mạc Kỳ Phong. Trên mặt là một mảnh lạnh băng, nàng cũng ko có quên những lời hắn nói trong hang động đâu. “Cô…” Kỳ Phong ẩn ẩn tức giận. Chính nàng ta làm sai trước, giờ lại bày ra cái thái độ này với hắn. Vân Vũ Quân này rốt cuộc chứa cái gì trong đầu chứ! “Chuyện kỳ dược, mong Vương gia giúp ta giữ kín.” Giọng nói Vũ Quân mềm đi ko ít, dù sao cũng là nàng đi nhờ vả người ta. Lấy thái độ của hắn, hắn đã biết “kỳ dược” kia là thứ gì. Nàng cũng ko tin hắn sẽ bán đứng nàng, chỉ là điều cần nói vẫn phải nói ra, miễn có đến lúc Diệp lão hỏi đến, nàng sẽ ko có cách trả lời. “Bổn vương ko có nhàm chán như vậy!”  “Đa ta Vương gia!” “Chỉ là Bổn vương rất tò mò.” “Nhiều thứ hợp lại, tốt hay xấu đều có tác dụng.” Vũ Quân nhắm mặt, tựa vào vách xe. Giống như nàng và hắn ở cạnh nhau, dù biết là tai hại, vẫn hướng hắn động tâm. Vũ Quân quả thật cảm thấy bi ai cho chính mình.