Kỳ Phong tỉnh dậy, khẽ day thái dương. Hình như hắn đã làm gì đó không nên. Từng hình ảnh hiện ra trong đầu Kỳ Phong, hắn ninh mi nhìn bạch y nữ tử đang ngồi trên lớp rêu. “Xin lỗi!” Cổ họng Kỳ Phong khô khốc, hắn ko phải loại người vô trách nhiệm. Có phải hay ko do mới tỉnh lại, đầu óc ko được thanh tỉnh? “Ko cần xin lỗi! Là ta hạ xuân dược.” Vũ Quân nhàn nhạt nói, cẩn thận quan sát từng biến hóa trên mặt Mạc Kỳ Phong, sợ bỏ lỡ điều gì. “Cô…” Ánh mắt Kỳ Phong nổi lửa, nàng ta dám… Hắn xông tới nắm lấy cổ Vũ Quân, tưởng chừng có thể ngay lập tức bẻ gãy cái cổ mỏng manh của nàng. Thời khắc Vũ Quân tưởng như nàng sẽ ngay lập tức bị hắn bóp chết, bàn tay kia chợt buông ra. Nhìn theo ánh mắt của hắn, Vũ Quân nhìn thấy những dấu hôn hồng hồng tím tím trên cổ mình, nàng theo bản năng kéo áo che lại. “Tay cô bị thương?” Mạc Kỳ Phong bắt lấy cổ tay được nàng băng bó sơ sài bằng vạt áo của hắn. “Ko cẩn thận bị thương!”  “Là cô giải độc cho ta?” “Coi như ngươi có phúc, duyên kỳ ngộ gặp được kỳ dược.”  “Khốn kiếp!” Kỳ Phong nổi giận vung tay, đem nữ tử kia đẩy ngã một đoạn.  Nàng ta còn định lừa hắn? Kỳ dược mà nàng nói kia chính là máu của nàng đi! Hắn ko quên khi mới tỉnh dậy, trên miệng vẫn thoang thoảng mùi máu tanh. Những năm qua hắn từ xương máu mà đi lên, chút thủ thuật này của nàng, còn muốn lừa hắn? “Độc trong người ngươi đã hết.” Vũ Quân áp chế đau đớn trên người, ngồi dậy bắt lấy tay hắn, lại kinh ngạc không thôi “Tại sao…” “Đây là giường hàn ngọc.” Kỳ Phong hất tay nàng ra, trở lại giường hàn ngọc, khoanh chân ngồi vận công. Khi nghe nàng nói nàng hạ xuân dược, hắn rất phẫn nộ, cũng hiểu được tại sao lại xảy ra chuyện này. Bình thường, dù đầu óc có ko thanh tỉnh, hắn vẫn có thể tự chủ được. Lúc đó, hắn thật muốn bóp chết nàng cái nữ nhân ko biết xấu hổ này. Nhưng khi nhìn thấy những dấu hôn chói mắt nơi cổ nàng, hắn lại xuống tay ko được. Những dấu hôn đó như ánh sáng mạnh đâm vào mắt hắn, nói cho hắn hay hắn đã làm gì. Nhìn nàng huyết sắc tái nhợt, ko tự chủ mà thương tiếc.  “Hôm nay, ta cứu ngươi một mạng, chuyện ngươi làm cũng nhặt lại mạng giúp ta, chúng ta ko ai nợ ai, quên chuyện này đi. Có được ko?” Ai đó cực kỳ vô tâm vô phế mà nói ra những lời này, khiến hắn đang vận công, tức giận đến suýt nội thương, phun ra một ngụm máu. “Ngươi ko sao chứ?” Vũ Quân vội vàng chạy đến, mỗi bước chân lại truyền đến một cơn đau. “Cút sang một bên! Nếu ko bổn vương sẽ ko nhịn được mà bóp chết cô!” Nàng ta coi hắn là loại người hèn nhát như vậy? Dám làm ko dám chịu? “Mạc Kỳ Phong, chúng ta nói rõ ràng có được ko?” Vũ Quân có thể phần nào đoán được hắn nghĩ gì. “Chẳng có gì để nói, cô mang danh Vương phi của ta, đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ của Vương phi.” Ai đó mặt lạnh tanh mà nói. “Ko phải đã thỏa thuận rồi sao? Ta sẽ rời đi…” “Cô bày ra loại chuyện này, còn mặt dày mà nói ra lời đó?” Mạc Kỳ Phong nắm chặt lấy cằm nàng, khiến xương như muốn vỡ ra. “Bổn vương cho cô hay. Rời khỏi Vương phủ, cô nghĩ cũng đừng có nghĩ!” “Ta ko cần ngươi chịu trách nhiệm!” Cái nam nhân chết tiệt này thế nhưng nghĩ nàng làm chuyện này để tranh sủng! Vũ Quân tức giận đến mặt cũng đỏ lên. Nhìn nàng giống người nhàm chán như thế sao? “Ồ! Vậy cô muốn gì?” Người kia cũng rất phối hợp mà hỏi. “Ta…” “Cái danh Huyền Vương phi? Tiền bạc? Quyền lực?...” Trên môi hắn là nụ cười khinh miệt. “Chát!” Khi Vũ Quân bình tĩnh lại, nàng chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn của người kia mấy dấu ngón tay, lại phát hiện chính mình ko biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt. “Mạc Kỳ Phong ngươi nghe cho kỹ! Ta Vân Vũ Quân ko cần bất cứ thứ gì từ ngươi! Ngày hôm nay cùng ngươi, chẳng qua do ta lười đi kỹ viện tìm tiểu quan!” Nói xong, cũng ko nhìn đến sắc mặt hắn, Vũ Quân nhịn đau đứng dậy, lần theo đường rêu mọc tìm lối ra ngoài. Hạ thân đau xót ko thôi nhắc nhở nàng, thân xử nữ đã phá, tâm thiếu nữ của nàng cũng theo đó bị rạch một đường lớn! Thì ra đây chính là cái người ta gọi là “đau đến ko muốn sống”. Thà rằng hắn tức giận, dùng một đao rạch lên người nàng còn hơn là hắn đem những lời này nói ra. Vết thương trên da nàng còn biết cách giảm đau, nhưng nỗi đau trong tâm, nàng phải làm thế nào mới ko cảm thấy? Vũ Quân từ khi biết mình hướng hắn động tâm, ko nhịn được muốn quan tâm hắn một chút, hiểu biết về hắn nhiều hơn một chút. Chỉ là, trong mắt người kia, nàng là loại nữ nhân ham hư vinh phú quý sao? Chỉ có thể trách nàng ngu xuẩn. Hắn ko còn địch ý như ngày đầu gặp mặt, nàng liền ôm hy vọng. Nàng sao lại quên mất hắn đã có người hắn thương? Sao lại quên mất hắn lưu nàng lại Vương phủ chỉ vì hận? Vũ Quân khẽ cười nhạt. Dù sao yêu hắn, nàng cũng ko hối hận. Đem lần đầu tiên trao cho hắn, nàng cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện. Sớm đã biết cùng hắn là vọng tưởng, nàng cũng đã biết cố chấp sẽ khiến chính mình thương tổn. Nhưng tại sao lại dùng loại ánh mắt đó mà nhìn nàng? Mạc Kỳ Phong dùng ánh mắt của hắn, găm vào tim nàng một vết thương. Mà nàng, lại ko cách nào hận hắn…