Lãnh khốc tổng tài! người tôi yêu chính là anh
Chương 6 : Âm thanh của yêu thương
HÀN HẠO THIÊN TRỞ VỀ Tiếng nói của cô và Lan Hảo khiến mọi người xung quanh đứng lại nhìn cô và Lan Hảo như hai sinh vật lạ, Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh từ bao giờ cô và Lan Hảo trở thành trung tâm thế này tất cả mọi ánh mắt đổ dồn hết về phía cô đứng
A ha ... ha không gì gì đâu mọi người cứ làm việc của mình đi Hiểu Nguyệt gãi đầu cười trừ rồi kéo Lan Hảo đi
Nãy tụi mình hơi lớn tiếng rồi đó mọi người trong cả học viện này ai cũng biết rồi mà Lan Hảo nhìn đểu cô
À ừ .... Hiểu Nguyệt vừa nhún vai vừa bước đi theo Lan Hảo
Đi qua các lớp học mọi người đang dọn dẹp , quét lớp lau đàn lau bảng nhìn khung cảnh bình yên thấy lạ những tiếng nói chuyện ngoài hành lang dưới sân trường không ngớt rào rào như cái chợt , loáng thoáng đâu đây những tiếng đàn vang lên một bản nhạc dịu nhẹ lòng người
Hiểu Nguyệt cậu tự về được chứ mình bận việc ở chỗ làm thêm nên không tiễn cậu được Lan Hảo dừng lại
Được chứ không sao đâu , mình cũng phải tranh thủ trốn đi trước khi mấy anh vệ sỹ phiền phức tới Hiểu Nguyệt gật đầu
Ô Hiểu Nguyệt , tóc của cậu ..... Lan Hảo ngạc nhiên nhìn lên mái tóc của Hiểu Nguyệt
À cái màu của nó thật kỳ lạ đúng không , cứ hoàng hôn xuống là màu tóc mình lại rực lên màu đỏ, chính mình cũng không hiểu tại sao nữa Ánh mắt của cô xen lẫn sự ái ngại
Không, nó thật sự rất đẹp đấy, mình chưa thấy một mái tóc nào đẹp như vậy cả, lạ ghê Lan Hảo cười híp mắt
Vậy sao , cảm ơn cậu Hiểu Nguyệt thở dài
Vậy mình đi nhé , hẹn gặp cậu vào ngày mai nhớ đến đúng giờ đấy Nói xong Lan Hảo chạy đi vội vã có vẻ như công việc rất bận
Hiểu Nguyệt mỉm cười quay bước đi trên con phố đông người qua lại , cô sờ vào mái tóc của mình từ hồi bé mái tóc cô nó đã trở lên kỳ lạ như vậy nó cứ đỏ rực lên y màu của ánh hoàng hôn lúc chiều tà đẹp một cách kỳ ảo , mẹ cô kể rằng trong gia tộc họ Ninh từ xưa có một người phụ nữ mang tên Ninh Nguyệt Hoa - Người phụ nữ ấy là một tuyệt sắc giai nhân của Trung Hoa lúc đó đặc biệt bà ấy có mái tóc đỏ rực của ánh hoàng hôn, đẹp đến kinh ngạc bà ấy là trưởng gia tộc đầu tiên cũng là nữ nhân chơi nhạc , soạn nhạc hay nhất lúc đó mà không một nam nhân nào có thể sánh bằng được người phụ nữ ấy nhờ người đó mà cả gia tộc phát triển về âm nhạc và âm nhạc đã trở thành truyền thống lâu đời của gia tộc họ Ninh như hôm nay , mẹ cô nói Người mang mái tóc màu đỏ là một người con gái sẽ đem lại may mắn , thịnh vượng cho cả gia tộc , vì vậy cô phải cảm thấy may mắn khi có được mái tóc đó nhưng cô chả cảm thấy được bất cứ may mắn gì ngoài 2 chữ kỳ lạ
Liệu hôm nay anh ta có đến công viên không nhỉ Hiểu Nguyệt chợt nhớ ra người con trai kỳ lạ hôm trước cô gặp ở công viên
Dứt lời cô chạy thẳng một mạch đến công viên, cả công viên ngập tràn tiếng nói tiếng cười của bọn trẻ con, cô dảo bước tới nhìn những đám trẻ dắt tay ba mẹ cùng về nhà , còn có những đứa trẻ nghịch ngợm đuổi nhau, mặt mũi đầy mồ hôi , đứa nào đứa đấy đen nhẻm , côc bất giác mỉm cười ngày xưa cô cũng đã từng chơi đùa rất vui vẻ như thế Trời ạ , sao mà nhớ hồi nhỏ ghê
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ xích đu , chỗ ghế đá bên cạnh những hàng cây mà hôm trước cô gặp người kỳ lạ đó
Hắn ta không đến thật , làm mình chạy như ma đuổi tới đây vì sợ trễ hẹn Hiểu Nguyệt thở dài nhún vai , định quay đi thì có một đứa trẻ nắm lấy bàn tay cô
Em là ai ?? Cô giật mình quay lại , một đứa trẻ mặt mày đẫm mồ hôi thở dốc nhìn lên cô
Em là Di Vỹ Đứa bé lau mồ hôi nói, đó là 1 cậu bé trai rất dễ thương cậu bé có vẻ rất mệt
Có có chuyện gì sao, chị là người lạ mà em dám nói chuyện cùng sao , không sợ chị bắt đi à Hiểu Nguyệt ngồi xổm xuống lấy khăn lau mồ hôi cho đứa bé
Vì vừa nãy khi em đang chơi với bạn có một anh đi tới bên em anh ấy nói với em nhắn lại với chị rằng Hôm nay anh ấy không đến được vì có chuyện phải đi gấp nên gửi lời xin lỗi tới chị - Người mặc áo choàng hôm trước chị gặp Nói xong đứa bé cài lên mái tóc Hiểu Nguyệt một bông hoa hồng rồi mỉm cười
Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nói Anh đó là ai vậy ??
Đó là một anh rất rất là đẹp trai, đẹp như Hoàng Tử trong truyện cổ tích vậy Di Vỹ hồn nhiên nói với vẻ mặt ngạc nhiên khiến Hiểu Nguyệt không khỏi bật cười
Vậy sao em biết đó là chị
Anh đẹp trai nói nếu nhìn thấy 1 chị nào đó đi tới đây mà có mái tóc màu đỏ rực như ánh hoàng hôn thì hãy nhắn với chị ý những lời anh vừa nói với em rồi cài bông hoa này lên mái tóc cho chị ý hộ anh nhé em làm được không cậu bé Di Vỹ cố gắng giả giọng y hệt người đó làm cô ôm bụng cười mãi không thôi
Vậy sao ?? Cảm ơn em nhé Di Vỹ Hiểu Nguyệt mở khóa balo đặt vào trong tay Di Vỹ một con gấu bông nhỏ Cho em
Chị cho em sao ?? Di Vỹ ngạc nhiên nói Nhưng em không được nhận quà của người lạ ÁNh mắt ngơ ngác nhìn Hiểu Nguyệt
Sao lại không được !! Em nghe lời anh đẹp trai kia thì cũng phải nhận quà chị cho chứ Hiểu Nguyệt nói xong xoa đầu Di Vỹ rồi đứng dậy quay bước đi
Di Vỹ gần tối rồi em nên về nhà đi đừng chơi nữa , chị cũng phải về nhà đây tạm biệt em chị là Hiểu Nguyệt gọi chị là Nguyệt Nguyệt nhé Cô vẫy tay ra đằng sau tạm biệt đứa bé
Em sẽ gặp lại chị chứ chị Nguyệt Di Vỹ nói vọng theo
Ờ chắc chắn rồi , em cũng nên về nhà đi, đừng để ba mẹ chờ Tiếng của Hiểu Nguyệt xa dần , ánh hoàng hôn mất đi thả xuống một màn đêm đen bao phủ hết cả thành phố
Một ngày dài kết thúc thật mệt mỏi, bước vào cổng Gia Tộc tất cả Dinh Thự đều tối om chỉ loáng thoáng một vài ánh đèn điện cùng những tiếng đàn piano hòa cùng làn gió bay theo những cánh hoa anh đào đỏ ở ngôi đền nhỏ sau Dinh Thự , bước vào Dinh Thự nhà cô tối om, không một bóng người
Bước vào nhà bếp tìm đồ lót bụng, những chiếc bánh mỳ được để sẵn trong tủ kẹp bên ngoài là tờ giấy mà Mộc Khuê để lại , cô đảo mắt một lượt nhìn dòng chữ
Có việc gấp chị phải đi có việc em tự lo cho mình đi nhé, bánh mỳ để sẵn trong tủ rồi đấy , hôm nay ba mẹ có gọi về họ sẽ ở Canada 1 tháng cùng ông nội hai chị em tự lo thế nhé chị đi đây, nhớ ngủ sớm, yêu em Hiểu Nguyệt không buồn nhìn hết những dòng chữ mà ôm túi bánh mỳ ra sân sau ngồi, những tiếng đàn Băng Băng vang lên sau nhà tiếng của Băng Băng thật nhẹ nhàng, Băng Băng là em của Khả Dĩnh hai chị em có tiếng đàn rất giống nhau đến từng nốt âm, nốt trầm, nốt thanh đều không chệch đi đâu nếu không phải người chuyện nghiệp về đàn thì chắc chắn rằng họ sẽ không thể nhận ra tiếng đàn của Băng Băng và Khả Dĩnh
Đúng là Băng Nhi có khác em quả là biết làm dịu lòng người khác thật đấy Cô ngồi xuống mái hiên phía sau Dinh Thự, thời tiết se lạnh chuyển mùa , cô ngắm nhìn những cánh anh đào rụng rời lướt bay theo làn gió tỏa đi 4 phương trời, rơi đỏ rực ngôi đền
Ngày hôm nay cô đã thật sự đã gặp được thiên thần , một tên con trai từ trên trời rơi xuống, hắn ta đẹp đến nỗi khiến cô phải chết lặng đi không còn một cậu từ nào để diễn tả tuyệt sắc ấy , từng giọng nói đến hơi thở của hắn thật lạnh lùng ai ngồi gần hắn chỉ được 1s là y rằng sẽ nhập viện vì chết lạnh đến cả cô cũng vậy từng hơi thở của hắn rất nam tính quanh người thoang thoảng mùi hương thơm của hoa hồng nhưng cái ánh mắt của hắn khiến cô nhớ mãi không thôi nó là thứ đẹp nhất là cô chưa từng thấy bao giờ nó mang màu tro xám nhìn vào đôi mắt chim ưng đó chỉ thấy sự lạnh lẽo , vô cảm không có một chút cảm xúc, hình ảnh hắn hiện lên trong cô không ngừng
Tim mình .... Cô lắc đầu Nguyệt Nguyệt sao tự dưng lại nghĩ tới hắn làm gì chứCô lẩm bẩm hướng đôi mắt nâu trong veo nhìn lên bầu trời đêm kia, những tiếng đàn bay bổng ngân vang theo những cơn gió lạnh dưới bầu trời đầy sao Anh ta thật sự ... là Hàn Hạo Thiên sao ???
Sáng hôm sau
Cổng học viện đông nghìn nghịt người , những học viên lôi kéo nhau tới hội trường thi Piano, dưới sân trường ào ào tiếng nói chuyện, bàn tán xôn xao . thỉnh thoảng cứ nhìn ra phía cổng trường , các thành viên khu Vip đã đến rất sớm nhưng chưa 1 ai bước ra khỏi phòng tập đàn, chỉ còn 1 số người ở lại trang trí hội trường và bê đàn ra sân khấu
Hiểu Nguyệt và Lan Hảo bước vào trường, từ đằng xa chạy đến là một đám nữ sinh bọn họ chạy về phía Lan Hảo
Hảo Hảo tới muộn vậy chúng ta phải đến hội trường nhanh lên nếu không sẽ hết chỗ đó
Phải đó các học viên đã có mặt đầy đủ hết ở trỏng rồi còn tụi tui thì đi tìm bà đó Nhỏ tóc vàng thở dốc nói vậy thì đi thôi nhanh lên Lan Hảo kéo tay Hiểu Nguyệt bước đi nhanh , cô cũng chỉ biết ậm ừ đi theo
Không biết năm nay chị Lãnh Tuyết có về không nhỉ Một nhỏ lùn nhất trong đám đẩy kính nói
Chắc là không đâu vì có năm nào chị ấy về đâu, nghe mấy anh chị năm hai kể là từ hồi vào trường họ chỉ gặp chị ấy đúng 1 lần duy nhất thôi Lam Băng nói
Vậy chị ấy thế nào Lan Hảo tò mò
Đẹp lắm rất đẹp, chị ấy như là nữ thần vậy đó hơn nữa chị ấy còn là Búp Bê Lai , Trung - Pháp nữa đó, theo lời của các anh chị năm 2 thì chị ấy rất là trầm tĩnh ít khi nói nhưng lại rất lễ phép nhiệt tình giúp đỡ mọi người, họ bảo trong năm đó họ chỉ gặp chị ấy đúng một lần kể từ đó tới giờ là chị ấy biệt tăm ở bên Pháp luôn Nhỏ tóc vàng suýt soa
Ôi trời nghe kể thôi tui cũng biết là chỉ đẹp lắm rồi đó Cả lũ không ngớt lời bàn tán, suýt soa vẻ đẹp của Lãnh Tuyết
Nguyệt , cậu biết chị ấy chứ ! Thiên Lãnh Tuyết ấy Lan Hảo nhìn sang phía Hiểu Nguyệt
À có mình có nghe cô Song giới thiệu vài nét về chị ấy Hiểu Nguyệt gật đầu , chị Tuyết ấy và tên Hạo Thiên nổi tiếng tới như vậy thì ai mà không biết chứ đến bây giờ cô quá rõ là đằng khác kìa
Cô cùng Lan Hảo bước vào hội trường một làn khí mát lạnh đập thẳng vào mặt cô thật dễ chịu, bên trong hội trường này rất to và rộng có thể chứa đủ cả hàng trăm nghìn người tương ứng với số học viên của trường , bên trong lắp tổng cộng 8 chiếc máy điều hòa đa chiều , và vài chiếc quạt thông gió gần sân khấu những hàng ghế được sắp sếp ngay ngắn có cả khăn trải bàn và nước rất lịch sự và sang trọng , trên sân khấu là 1 chiếc đàn Piano lớn phía sau sân khấu là các nhạc cụ khác phục vụ cho biểu diễn , độ hoành tráng còn đẹp hơn cả nhà hát lớn của Thành Phố này đấy chứ , không khí thoáng mát dễ chịu đứng từ đây nhìn về hướng sân khấu cũng rất rõ, cô dảo mắt nhìn 1 lượt xung quanh tất cả học viên đã có mặt hầu như chật kín hết cả hội trường ầm ầm vang lên những tiếng nói , bàn tán không ngớt
Tất cả học viên hãy ngồi vào chỗ ổn định 10 phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu cuộc thi Piano của các Học Viên năm 3
Truyện khác cùng thể loại
1937 chương
12 chương
11 chương
91 chương
54 chương