Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 354
Edit: kaylee
Trò chơi...... Ha ha......
Ta đã từng không chỉ một lần nghe Liên phi nói đến cái gì mà "Trò chơi", cũng thấy qua ở trong thơ Lâm Lang (Điệp Hậu), nhưng ta luôn không biết họ nói rốt cuộc là cái gì. Hiện tại ta biết rồi, mà chân tướng lại là tàn nhẫn như vậy!
Thì ra là vui buồn hợp tan, yêu hận tình thù của ta, chỉ là một trò chơi được an bài tốt, mà ta, chỉ là một diễn viên thôi......
Diễn viên......
Chưa bao giờ biết mình trải qua tất cả chỉ là diễn viên ngu ngốc một vở kịch hay trong mắt người khác......
Ha ha......
Hạ Lan Phiêu rất muốn khóc, nhưng nàng lại cảm thấy mắt khô khốc, hẳn là một giọt nước mắt cũng chảy không ra. Diêm Vương nhìn xuống nàng từ trên cao, vẻ mặt thương xót: "Hạ Lan Phiêu, vì cảm tạ ngươi ra sức diễn xuất như vậy, Bổn vương đặc biệt cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi trở lại cuộc sống ngươi vốn nên có. Tất cả những gì ngươi có ở thế giới này đều sẽ bị xóa đi, sẽ không có người nào nhớ ngươi... ngươi cũng sẽ không nhớ tất cả ngươi xảy ra. Có thể trở lại thời đại của mình, lần nữa bắt đầu cuộc sống, đề nghị này không tệ chứ —— Bổn vương nhưng là rất ít nhân từ như vậy. Hiện tại, ngươi có thể sửa sang một chút, chuẩn bị về nhà."
"Ngươi để cho ta đi?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Đầu tiên là không giải thích được làm cho ta rời đi thời đại của mình, sau đó ở lúc ta tìm tới tình yêu của mình, tìm tới thứ mình coi trọng ngươi lại làm cho ta rời đi? Tại sao ngươi làm như vậy! Tại sao!"
Hạ Lan Phiêu khàn cả giọng hô, cổ họng khàn khàn, nước mắt rốt cuộc không ức chế được chảy xuống. Nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình bị xé rách, đau triệt nội tâm. Bất luận xảy ra ra chuyện gì, nàng đều không muốn xa cách Tiêu Mặc, nàng không muốn!
Diêm Vương......
Cho dù hắn là Diêm Vương, nàng cũng sẽ không khuất phục! Cho dù nàng giết người nam nhân kia, cũng sẽ không để mình cứ như vậy rời đi! Tại sao hắn có thể nắm trong tay cuộc sống của người khác? Cũng bởi vì hắn cường đại, cũng bởi vì hắn là Thần sao?
Có sát khí? Nữ tử nhu nhược này lại dám chất vấn quyết định của Thần? Thật là rất thú vị......
"Ngươi nói đúng rồi." Diêm Vương khẽ mỉm cười, vẻ mặt thanh thản: "Bổn vương có thể nắm trong tay cuộc đời của ngươi, cũng là bởi vì Bổn vương rất cường đại, Bổn vương là Thần, mà ngươi chỉ là một loài người nhỏ yếu mà thôi...... Cho nên, vận mệnh của ngươi chỉ có thể do Bổn vương nắm giữ, ngươi chỉ là nghe theo sự phân phó của Bổn vương."
"Nhưng ta còn có đứa bé! Đứa bé của ta còn không có ra đời, ta ‘chết’ sẽ làm nó không đến được trên cái thế giới này! Làm sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Vậy hãy để cho nó không đến được cái thế giới này là được......" Diêm Vương nhẹ nhõm cười một tiếng: "Dù sao số mạng của ngươi là không con, sự xuất hiện của nó vốn chính là làm rối loạn số mệnh, là muốn bị sửa đổi số mạng. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi đi, tất cả mọi người sẽ quên ngươi... Tiêu Mặc đó của ngươi cũng sẽ lần nữa yêu nữ nhân khác, là tự nhiên có con cháu của mình. Cuộc sống sẽ không bởi vì thiếu ngươi mà không vận chuyển. Cho nên, đi thôi."
"Họ...... Họ đều là rời đi như vậy sao?" Hạ Lan Phiêu ngơ ngác hỏi.
"Phải, bất luận kẻ nào cũng không có ngoại lệ."
"A...... Hoá ra là như vậy."
Khi trò chơi kết thúc, diễn xuất bế mạc, bỏ qua giống như vứt bỏ con không chút thương tiếc nào? Diêm Vương, ngươi thật coi chúng ta là món đồ chơi sao? Đây chính là lực lượng tàn nhẫn mà Thần cường đại phải có sao?
Hạ Lan Phiêu chán nản cười một tiếng, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều giống như bị rút khô. Nước mắt của nàng không ngừng chảy xuôi, mà nàng bắt được Huyết Ngọc Tiêu Mặc đưa cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp của Tiêu Mặc đang ở bên cạnh.
Nàng nhắm mắt lại, nghĩ tới nụ cười của Tiêu Mặc, nghĩ tới đứa bé trong bụng nàng, chỉ cảm thấy hận thấu xương nam tử quyết định bốc đồng sống chết của nàng trước mặt. Nàng không có chú ý tới, lúc Diêm Vương nhìn Huyết Ngọc trước ngực nàng, mắt không tự chủ sáng lên, mà trong đầu Hạ Lan Phiêu đột nhiên trào vào giọng nói của một nam tử.
"Nếu hắn muốn Huyết Ngọc và Thủy Lưu Ly, không nên đồng ý hắn."
"Ngươi là ai?" Hạ Lan Phiêu tự lẩm bẩm.
"Không cần nói, trong lòng ngươi suy nghĩ là có thể trao đổi với ta. Ngươi yên tâm, ta đã ngăn cách năng lực đọc tâm tư của Diêm Vương, cuộc nói chuyện của chúng ta là an toàn."
"Ngươi là ai?" Trong lòng Hạ Lan Phiêu lặng lẽ nghĩ.
"Trong cái thế giới kia, ngươi gọi ta ‘Tiểu Hôi’."
Người nam kia trầm mặc một hồi, rốt cuộc có chút tức giận mắng nói.
"Tiểu Hôi? Ngươi biết nói?"
"Nữ nhân ngốc, bây giờ không phải là lúc dây dưa cái này. Số mệnh của ngươi là hắn đùa giỡn sửa đổi, hắn có quyền quyết định cuộc đời của ngươi, nhưng trong tay ngươi cũng có đồ có thể đối kháng với hắn. Hắn muốn Thủy Lưu Ly và Huyết Ngọc của ngươi. Hắn lường trước ngươi chắc chắn nói lên yêu cầu muốn gặp Tiêu Mặc một lần cuối cùng, sẽ nhân cơ hội muốn ngươi giao Thủy Lưu Ly và Huyết Ngọc cho hắn, ngươi nhất định phải cự tuyệt."
"Nhưng...... Ta có thể cãi lời hắn sao? Ta có thể cãi lời Thần sao?"
"Dù là Thần, cũng có phép tắc không thể không tuân theo, hắn cũng không ngoại lệ...... Bàn Cổ Khai Thiên, Nữ Oa tạo người, loài người xuất hiện muộn hơn Thần tộc, lực lượng cũng nhỏ yếu hơn nhiều. Nhưng mà, có người thương hại loài người, giữ lại ba loại bảo vật ở nhân gian, người tập hợp đủ chúng nó không chỉ có thể đạt được lực lượng, còn có thể đạt được tư cách chống lại Thần —— những bảo vật này là Thần không thể cứng rắn đoạt. Chỉ cần ngươi không nhả ra, hắn không cách nào vận dụng lực lượng cứng rắn cướp lấy bảo vật của ngươi, mà ngươi cũng có lợi thế đàm phán với hắn. Cho nên, ngàn vạn lần không được đồng ý."
"Vậy hắn sẽ làm ta không thể trở về nữa, để cho ta không rời đi sao?"
"Diêm Vương xử sự luôn thay đổi thất thường, ta cũng không rõ ràng. Hắn có thể sẽ cảm thấy ngươi có ý tứ, cũng có thể sẽ sau một giây làm cho ngươi hồn phi phách tán, ta cũng không thể bảo đảm."
"Vậy ngươi và ta nói những thứ này có ích lợi gì?"
"Chỉ là nhắc nhở ngươi một chút trong tay ngươi có lợi thế mà thôi. Quyền lựa chọn ở tại ngươi."
Còn có báo thù ngươi tùy ý bắt nạt ta.
"Tiểu Hôi, cám ơn ngươi...... Ngươi cũng là Thần tộc sao?"
"Ngươi không cần phải biết. Tốt lắm, hắn đã chú ý tới, ngươi nghĩ tốt trả lời thế nào đi."
Tiếng nói của người nam nhân kia lập tức biến mất. Hạ Lan Phiêu tỉnh lại, thấy Diêm Vương như có điều suy nghĩ nhìn nàng, khóe môi mỉm cười lại mang theo mấy phần sát khí: "Thế nào, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Hiện tại lập tức trở về, như thế nào?"
"Được. Ta đồng ý."
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
22 chương
52 chương
69 chương
82 chương
106 chương
13 chương
35 chương
153 chương