Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 348
Edit: kaylee
"Hạ Lan, nàng đang nghĩ cái gì?"
"Không có gì."
"Chớ lừa gạt ta."
"Ai." Hạ Lan Phiêu khe khẽ thở dài, có chút khổ não nhìn Hoa Mộ Dung: "Tiểu Mộ Dung, ngươi và Tiêu Mặc quả thật rất giống, các ngươi quả thực là một hồ ly cái một hồ ly đực, đều gian trá giảo hoạt như nhau."
Hoa Mộ Dung:......
"Đúng như như lời ngươi nói, chính ta đang nghĩ nếu ta cũng trở thành con tin, Tiêu Mặc lựa chọn nhất định là hy sinh ta...... Mặc dù trên lý trí ta biết hắn làm như vậy là lựa chọn tốt nhất, nhưng ta vẫn sẽ khổ sở."
"Khổ sở hắn không cứu ngươi?"
"Ừ."
"Hạ Lan, ngươi không có cảm thấy ngươi quá lệ thuộc vào hắn sao?" Hoa Mộ Dung trầm mặc hồi lâu, đột nhiên có chút giễu cợt nói.
"Cái gì?"
"Ngươi rất thông minh, một mình ngươi mở ra Ngọc Minh trai, ngươi có thể ở thời điểm ta không có ở Tề quốc bình phục phiên vương làm phản, ngươi có thể vì cứu Tiêu Mặc đặt mình vào nguy hiểm......
Phàm là việc ngươi muốn làm, nghiêm túc làm ngươi đều lấy được kết quả thật tốt, chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn năn hối hận đặt mình ở địa vị "Người yếu"? Thác nhi tuổi còn nhỏ quá, không thể tự vệ, nhưng ngươi thì ssao? Tại sao ngươi phải để cho mình luân lạc tới tình cảnh bị người ta tóm lấy, ký thác vận mạng của mình vào trong tay người khác?"
"Ta......"
Hạ Lan Phiêu cứng họng.
Mặc dù lời nói của Hoa Mộ Dung có chút không nể tình, lại nói trúng tim đen, cũng làm cho Hạ Lan Phiêu như ở trong mộng mới tỉnh. Nàng rốt cuộc ý thức được mình đau thương đều là xây dựng ở dưới tiền đề "Tiêu Mặc không bảo vệ nàng, không cứu nàng", nhưng nàng lại chưa từng nghĩ tới mình rõ ràng có thể nắm vận mệnh của mình trong tay, có thể tránh khỏi tất cả điều đó xảy ra.
Quả nhiên...... Vẫn là trong lúc vô tình quá mức ỷ lại sao?
Như vậy thật không tốt.
Nếu không muốn trở thành người bị buông bỏ kia, thì ta không cho bất luận kẻ nào cơ hội uy hiếp Tiêu Mặc, uy hiếp những người quan tâm ta là được.
Ta sẽ là một Hoàng Hậu rất tốt, rất cường đại.
"Hạ Lan, nhất định phải hạnh phúc." Hoa Mộ Dung điểm tới là dừng, nắm chặt tay của Hạ Lan Phiêu, khẽ mỉm cười: "Mặc dù ta không thích Tiêu Mặc, nhưng ta hi vọng ngươi có thể hạnh phúc...... Sau khi ngươi thành thân không nên quá nuông chiều Tiêu Mặc, phải học được tính toán vì mình. Nương gia của ngươi là Lý gia Giang Đô, ta là ‘biểu huynh’ của ngươi, chúng ta chắc chắn làm chỗ dựa cho ngươi."
"Mộ Dung, ngươi nói giống như kéo bè kéo lũ đánh nhau......" Hạ Lan Phiêu run lên, cười nói: "Ngươi là ngoại tôn thật của Lý gia, ta là tôn nữ giả của Lý gia, chúng ta thật là có duyên. Ta cuối cùng cũng coi như là tìm được hạnh phúc của mình, ngươi cũng cố gắng lên nha. Ngươi lạnh lùng với Thác nhi như vậy cũng không phải biện pháp...... Còn có tên khốn Lãnh Phi Tuyệt kia rốt cuộc như thế nào với ngươi?"
"Ha ha...... Không đàm luận những chuyện này nữa."
Hoa Mộ Dung rốt cuộc không có nói đến Lãnh Phi Tuyệt với Hạ Lan Phiêu mà lại bắt đầu dây dưa việc phiền lòng của nàng, nói liên miên chuyện bí mật nơi khuê phòng với Hạ Lan Phiêu, nhìn vẻ mặt xấu hổ lại tràn đầy ngọt ngào của nàng, trong lòng mơ hồ có chút hâm mộ. Hạ Lan Phiêu có chút hưng phấn nói đến hành động "Anh dũng bắt thích khách" của mình với nàng, mà dư quang khóe mắt nàng nhìn bóng dáng có chút tịch mịch đứng ở cách họ không xa đó, rốt cuộc là cười nhạt.
Ngày hôm sau.
Bởi vì cùng Mộ Dung trắng đêm nói chuyện trời đất, khi bọn thị nữ gõ cửa, kinh ngạc nhìn Hoàng Hậu tương lai đang an an ổn ổn ngủ ở trên giường, rất có loại tư thế ngủ không tỉnh nữa. Bọn thị nữ hai mặt nhìn nhau, rất ăn ý nhìn cô cô của các nàng, mà chưởng sự cô cô cắn răng một cái, dịu dàng nói ở bên tai Hạ Lan Phiêu: "Nương nương, nên thức dậy."
"Ưm......"
"Hôm nay là đại điển phong hậu của nương nương, xin nương nương đứng dậy, không nên trễ giờ lành."
......
"Biết."
Trong lòng Hạ Lan Phiêu biết hôm nay là một ngày quan trọng nhất của nàng, bất luận như thế nào cũng không được tham ngủ, chỉ đành phải đè nén mỏi mệt đứng dậy. Nàng nhắm mắt lại ở trong thùng gỗ to lớn, cảm thụ hương thơm đạm nhã của hoa hồng, chỉ cảm thấy tinh thần cũng theo đó rung lên.
"Cung thỉnh nương nương đi tắm."
Cho dù đều là nữ tử, bị nhiều người nhìn mình khỏa thân như vậy, Hạ Lan Phiêu vẫn là thẹn thùng. Mặt của nàng bởi vì hơi nước và ngượng ngùng mà biến thành màu sắc phấn nộn, đôi môi đỏ thắm ướt át, da thịt tuyết trắng, tóc đen nhánh, xinh đẹp độc nhất vô nhị. Nàng mặc cho bọn thị nữ bôi trét hương liệu hoa hồng ở trên người nàng, lau khô tóc, thay triều phục.
Triều phục Hoàng Hậu của nàng màu đỏ, thêu chỉ vàng chỉ có chính thê mới có thể mặc, trước sau triều phục đều thêu một con Phượng Hoàng giương cánh. Đuôi dài kiều diễm kiêu ngạo mở ra, giữa ống tay áo và khuỷu tay gắn đá màu, phát sáng nhấp nháy.
Hạ Lan Phiêu lặng lẽ ngồi ở trước gương, nhắm mắt lại để thị nữ nhẹ quét son phấn ở trên mặt mình, một đầu tóc đen cũng giao cho lão ma ma sau lưng.
Lão ma ma này là cung nữ già nhất trong cung, cũng nghe nói là người cực kỳ có phúc khí, tất cả mọi người cho rằng bà chải đầu có thể mang đến phúc khí cho người. Bà tỉ mỉ cắt tỉa tóc cho Hạ Lan Phiêu, búi tóc dài của nàng, cuối cùng đeo lên mũ phượng Kim Phượng chói mắt lóng lánh cho nàng. Mũ phượng này là dùng vàng ròng chế thành, trong miệng Phượng Hoàng giữa mũ phượng ngậm một viên Đông Châu to lớn, bộ thùy (*) trước mũ phượng điểm những sợi tua màu vàng kim, che nửa gương mặt của Hạ Lan Phiêu, nhưng cũng tăng thêm mấy phần tôn sùng và thần bí cho nàng.
(*) bộ thùy: các bạn xem phim cổ đại có để ý thấy ở mấy cái mũ của phi tần trong cung hay mũ tân nương đội này cưới đó, thường có những sợi tua rủ xuống, bộ thùy chính là cái đó, có thể làm bằng chân châu, ngọc trai, vàng, bạc…
"Nương nương, trang điểm xong."
"Cực khổ."
"Nô tài không dám."
Nghe được các cung nữ chỉnh tề trả lời, Hạ Lan Phiêu khẽ mỉm cười, sau đó nhìn mình trong gương đồng. Nàng trong gương, cao quý xinh đẹp, lóa mắt, xinh đẹp giống như không thuộc về nhân gian. Ngón tay của nàng sờ nhẹ mặt gương lạnh lẽo, nhẹ giọng tự nhủ: "Cố gắng lên, Hạ Lan Phiêu. Hôm nay sẽ là ngày ngươi hạnh phúc nhất, ngươi nhất định phải thuận lợi vượt qua. Cố gắng lên."
Hôm nay là ngày nàng chính thức trở thành Hoàng Hậu Đại Chu.
Hôm nay còn là ngày nàng gả cho nam tử mình yêu thích.
Cho nên, cố gắng lên.
"Xin nương nương đứng dậy."
Các cung nữ đẩy cửa phòng ra, mà Thương Nguyệt đã chờ ở cửa lâu rồi.
Hồ Ly nói: rống rống, không biết vì sao, ta thích nhất viết bữa tiệc kết hôn, ha ha ha ~~~
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
22 chương
52 chương
69 chương
82 chương
106 chương
13 chương
35 chương
153 chương