Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 344
Edit: kaylee
"Tuân chỉ."
Theo tiếng thong báo của thái giám, Như Yên sửa sang y phục múa một chút, sau đó nhẹ nhàng đi ra. Theo sự xuất hiện của nàng, một khúc nhạc khúc du dương cũng theo đó vang lên. Hạ Lan Phiêu mắt thấy nàng múa theo âm nhạc, không rảnh xem xét vũ kỹ (kỹ thuật múa) của nàng, nghĩ chỉ là như thế nào mới có thể ngăn cản nàng đến trước mặt của Tiêu Mặc.
Không được, ta tuyệt đối không thể để cho nàng đến gần Tiêu Mặc! Mặc kệ hôm nay rốt cuộc nàng có hành thích hay không, chỉ cần có một phần vạn khả năng, ta cũng không thể để cho nàng được như ý! Ta không thể đến bên cạnh Tiêu Mặc, như vậy, ta chỉ có thể xuống tay ở trên thân của Như Yên!
"A!"
Đám người đang thưởng thức ca múa đột nhiên phát ra một tiếng than sợ hãi. Bởi vì, bọn họ mắt thấy một tiểu cung nữ lảo đảo chạy đến sau lưng Như Yên cô nương, lập tức ngã nhào ở trên người Như Yên đang nhảy múa , bởi vì áp lực cực lớn mà thuận thế giật ra váy múa của nàng.
Đáng thương Như Yên cô nương một lòng nhìn Thánh thượng, không nghĩ tới sau lưng lại có thể có người phạm phải lỗi lớn như vậy, không có chuẩn bị, Vũ Y cũng bởi vì hai người dùng sức ở phương hướng khác nhau mà vinh quang trượt xuống. Cái yếm màu đỏ của nàng chính là có thể thấy rõ, mà hình như trên cánh tay của nàng quấn một chút vải kỳ quái, thoạt nhìn rất giống như là ám tiễn.
Ám tiễn? Thích khách!
Trong nháy mắt Đại Nội Thị Vệ đề cao cảnh giác, cùng nhau bao vây ở trước người Tiêu Mặc, vòng quanh hắn gió thổi không lọt.
Như Yên biết kế hoạch hành thích hôm nay của mình rất có thể sẽ thất bại, không cam lòng cắn răng một cái, "Sưu sưu" bắn bắn lén mấy tên về phía Tiêu Mặc, cũng có mấy thị vệ theo đó ngã xuống. Nhưng mà, nàng bắn trúng chỉ là thị vệ, lại không động được đến Tiêu Mặc.
"Bắt thích khách này cho lại Trẫm. Trẫm muốn sống."
Tiêu Mặc tỉnh táo phát ra mệnh lệnh, trong nháy mắt thị vệ đã bao vây Như Yên. Các đại thần, các tú nữ đã sớm bị sợ đến chạy trối chết, trường hợp cũng rất là hỗn loạn.
Hạ Lan Phiêu thừa dịp hỗn loạn trốn vào đám người, nhưng Như Yên tự biết hành thích thất bại phát hiện nàng. Ánh mắt của ả lạnh lùng nhìn nàng, đột nhiên cười thảm nói: "Không ngờ toàn bộ kế hoạch lại có thể bị hủy ở trong tay một tiểu cung nữ...... Tiêu Mặc, vị trí hoàng đế ngươi ngồi không vững, toàn bộ thiên hạ cũng sắp là nghĩa phụ của ta đấy! Các ngươi chờ xem!"
"Hả? Người sắp lấy được thiên hạ đó là ai?"
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết!"
"Vậy ngươi là ai?"
"Ta? Ta là công chúa Kim quốc, là vương thất Kim quốc bị ngươi dùng quỷ kế đoạt được! Ta sớm đáng chết rồi, ta nhẫn nhịn chịu nhục sống trộm đến bây giờ, chỉ là vì tìm ngươi báo thù!"
"Nói ra người chỉ điểm sau lưng ngươi, Trẫm có thể tha ngươi không chết."
"Ta sẽ không nói...... Ha ha ha......"
Như Yên cười ha ha, máu đen rỉ ra từ khóe miệng, thân thể cũng mềm mại dựa vào trên đất. Mấy Thái y vội vàng chạy tới, tuy nhiên đều lắc đầu, nói vị cô nương này đã sớm dùng độc.
Tiêu Mặc cười nhạt, từ chối cho ý kiến, mà một đại thần vội vàng bò ra từ trong đám người, trong miệng kêu gào nói: "Hoàng Thượng, vi thần đáng tội chết! Dung mạo của nữ nhi ruột thịt của vi thần xấu xí không chịu nổi, Như Yên này, không đúng, là tiện tỳ này, nói nguyện ý vào cung thay nữ nhi của vi thần, vi thần, vi thần liền...... Vi thần đáng tội chết!"
"Nếu biết mình đáng tội chết, thì đi lĩnh tội đi." Tiêu Mặc bình tĩnh nói: "Vì tư lợi của bản thân, không tiếc để người không rõ lai lịch vào cung, suýt nữa tạo thành hậu quả xấu, đây là ngươi nên chịu."
"Vi thần...... Tạ Hoàng Thượng không trách tội cả nhà."
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn đại nhân đó mặt xám như tro tàn bị thị vệ lôi đi, khe khẽ thở dài, lại rốt cuộc không để cho tâm đồng tình không nên có của mình tràn lan.
Nàng mắt thấy cảnh tượng từ từ khôi phục lại bình tĩnh, thầm nghĩ chuyện nên đi xử lý Đóa Nhi, lại đột nhiên nghe được có người gọi tên của nàng. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy tất cả mọi người đều nhìn nàng, cảnh tượng rất là quỷ dị.
"Hạ Lan, tới đây." Tiêu Mặc mỉm cười với Hạ Lan Phiêu: "Đến bên cạnh Trẫm."
"Hả?"
"Tới đây."
Trước mắt bao người, Hạ Lan Phiêu chỉ đành phải từng bước một đi tới chỗ Tiêu Mặc, nhưng trong lòng không hiểu rốt cuộc Tiêu Mặc muốn làm gì. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người rốt cuộc nàng cũng đi tới trước mặt Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc lại đột nhiên nắm tay của nàng ở trước mặt mọi người, cười nói với mọi người: "Trẫm nói qua, hôm nay muốn tuyên bố ứng cử viên của vị trí Hoàng Hậu, phi tần. Hoàng Hậu của Trẫm chính là nữ tử này."
"Tiêu Mặc!"
"Hoàng Thượng vạn lần không được!"
"Cô nương này chỉ là một cung nữ, tại sao có thể làm Hoàng Hậu một nước? Hoàng Thượng nghĩ lại!"
Tiêu Mặc quyết định làm cả điện chấn động trong nháy mắt.
Tất cả mọi người vội vàng phản đối, mà sắc mặt của các tú nữ đã trở nên trắng như tuyết. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc chỉ là lôi kéo tay của nàng, mỉm cười với nàng.
Nụ cười của Tiêu Mặc giống như gió xuân phất qua nội tâm nàng, mà nàng rốt cuộc bình tĩnh lại, cũng mỉm cười với Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc, chàng thật đúng là dụng tâm lương khổ với ta!
Thân phận hiện tại của ta chỉ là cung nữ, cho dù ta muốn làm Hoàng Hậu, các đại thần của chàng cũng vạn vạn sẽ không để cho ta làm. Cho nên, chàng cho ta một cơ hội lập công, cũng cho ta biết sóng lớn u ám trong cung.
Người muốn hại chàng thật sự là quá nhiều rồi. Chàng biết ta không muốn làm Hoàng Hậu, không muốn gánh trách nhiệm nặng như vậy, nhưng chàng đoán chắc ta không muốn nhìn chàng bị thương, ta muốn bảo vệ chàng.
Giống như lại bị chàng tính toán...... Ai......
Chỉ là, ta cũng rất thích tính toán như thế......
"Nếu không phải Hạ Lan, vừa rồi Trẫm đã bị đâm, nàng cứu Trẫm một mạng, tại sao không có tư cách làm Hoàng Hậu của Trẫm?"
"Nhưng xuất thân của nữ tử này......"
"Hạ Lan là tôn nữ của Lý Hi Bạch Giang Đô, xuất thân cũng không có vấn đề. Trẫm biết, các ngươi lo lắng chỉ là thế lực các nhà có thể nhúng tay vào hậu cung hay không, bảo vệ vinh hoa phú quý cả đời mình, nhưng Trẫm muốn nói cho các ngươi, nữ nhân không bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Trẫm.
Trần thị Hạ Lan đoan trang hiền huệ, cứu giá có công, Trẫm sắc phong nàng là Hoàng Hậu, đại điển sắc phong cử hành ở nửa tháng sau. Về phần tú nữ còn lại, Trẫm sẽ vì họ gả cho tuổi trẻ tài cao trong triều làm thê. Lập hậu là quốc sự, cũng là việc nhà của Trẫm, chuyện này cứ định như vậy."
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
22 chương
52 chương
69 chương
82 chương
106 chương
13 chương
35 chương
153 chương