Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 290
Edit: kaylee
Hạ Lan Phiêu trầm mặc...
Nàng biết mình luôn luôn là một nữ nhân mềm yếu, thích trốn tránh, không có xinh đẹp kinh người của Mộ Dung, càng không có tự nhiên quả quyết của Hoa Mộ Dung. Nàng làm việc nhìn như tự nhiên, thật ra thì cố kỵ quá nhiều. Nàng chán ghét chiến tranh, yêu tự do, không đành lòng tổn thương từng người đối tốt với nàng.
Mà Tiêu Nhiên, hình như là người nàng nhất định phải tổn thương kia.
"Tiêu Nhiên, ta......"
"Không có việc gì." Tiêu Nhiên lạnh nhạt nói, đưa tay sờ sờ đầu của nàng: "Nói cho cùng, nàng vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi......"
"Ta cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi có được hay không! Rất nhiều nữ nhân lớn giống như ta tuổi đều có oa nhi (con) rồi!"
"Ta thích nàng đơn thuần như vậy, cuộc sống không có tâm sự. Đây là phúc khí, phải quý trọng."
"Đúng vậy...... Từng trải qua nhiều như vậy, cảm thấy ‘ bình thản là phúc ’ những lời này thật là quá đúng. Nhưng mà, Tiêu Nhiên, thật ra thì ngươi có thể cách xa đấu tranh quyền lực, ở chỗ này sống cuộc sống tự tại cũng là một loại may mắn —— Tiêu Mặc hắn cũng chưa có cái phúc khí này."
"Làm sao ngươi biết A Mặc hắn không có phúc khí như vậy?" Tiêu Nhiên hỏi ngược lại.
"Mặc dù hắn không phải phu quân tốt của bất kỳ nữ nhân nào, nhưng hắn là một hoàng đế tốt. Đại Chu là của hắn, nhưng hắn cũng là Đại Chu. Hắn phải vì Đại Chu mà sinh, vì Đại Chu mà chết."
"A Mặc hắn...... Yêu nàng."
"Không phải như thế." Hạ Lan Phiêu cười khổ: "Có lẽ hắn yêu ta, nhưng yêu của Đế Vương quá lạnh bạc, quá nặng nề, ta muốn không nổi."
"Nàng vẫn còn đang hận chuyện hắn đoạt đi đứa bé của nàng? Nàng cũng đã biết, hắn cũng khó qua."
"Ta hiểu hắn...... Hắn hủy diệt đứa bé là vì để cho ta tiếp tục sống, hắn diệt tộc Khuyển Nhung là vì diệt trừ đi dị tộc bảo vệ giang sơn, diệt tộc Hạ Lan gia cũng là Hạ Lan gia gieo gió gặt bão. Ta hiểu hắn, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu ta có thể tiếp nhận những gì hắn làm."
"Tại sao?"
"Ta chỉ là một nữ tử mà thôi, thứ ta muốn không giống với hắn." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt cười: "Cái hắn muốn là cả thiên hạ, mà ta muốn chỉ là một nam tử thật lòng, không lẫn chút tính toán nào. Tiêu Nhiên, ta biết một nữ nhân, nàng tuổi còn trẻ liền chống đỡ lên một mảnh bầu trời nặng nề, thật là chói mắt giống như thiên thần. Ta hâm mộ nàng, nhưng ta cũng thương cảm cho nàng. Có lẽ ngươi biết sẽ cười ta, nhưng nguyện vọng lớn nhất của ta chính là yên lặng sống cuộc sống ở vùng quê, cơm rau dưa, một đời bình an. Cười đi, ha ha......"
"Không buồn cười...... Hạ Lan, nàng quả thật trưởng thành."
Tiêu Nhiên cảm khái thở dài, lấy tay vuốt nhẹ tóc của Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu cũng nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt lẳng lặng chảy xuôi. Nàng hít sâu một hơi, lặng yên không tiếng động lau lau nước mắt, dùng giọng nói vô cùng vui sướng nói: "Không cần gọi ta, không biết những năm này Vương Gia có thể gặp được nữ tử yêu thích?"
"Có."
"Người nào?" Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, cũng không giải thích được mà khẩn trương.
"Đến thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho nàng."
"Tiêu Nhiên ~~~~"
"A......"
Ngày bình thản chậm rãi qua đi.
Hạ Lan Phiêu vốn nghĩ làm bạn với Tiêu Nhiên một tháng thời gian, đợi mắt hoặc là tâm tình chuyển biến tốt sẽ trở về Tề quốc, nhưng sau lại đã từ từ lưu luyến cuộc sống yên tĩnh ở An Vương phủ, có chút vui đến quên cả trời đất rồi.
Nàng từng sai người mang theo một phong thư đi Vương Cung Tề quốc, thời gian qua đi nửa tháng, rốt cuộc nhận được thư hồi âm. Nhưng mà, đưa tin không phải là người mang tin tức lúc trước, mà là Dạ Oanh nàng tỉ mỉ chăn nuôi.
Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình trên mặt bị người chạm khẽ, mơ mơ màng màng mở mắt, lại thấy một chim nhỏ béo mập màu xám đang vui vẻ mổ trên mặt của nàng. Nàng giật mình một cái vội vàng đứng dậy, tò mò nhìn con chim đang khiêu vũ trên thân chính mình, rốt cuộc không thể tin mà nói: "Ngươi...... Là Dạ Oanh nhà ta sao? Thế nào trở nên mập như vậy rồi hả?"
"Phù phù!"
Dạ Oanh lập tức bổ nhào xuống đất không dậy nổi.
"Thì thầm, thì thầm!"
Lúc ngươi nhìn thấy ta ta vẫn chỉ là hình thái ấu niên, ta cũng sẽ lớn lên có được không! Thật là một nữ nhân ngốc!
Có lẽ là quá mức tức giận, Dạ Oanh lại có thể quên mất mình là Thần Điểu có giọng nói tuyệt mỹ, kêu lên giống như Ma Tước (chim sẻ).
Hạ Lan Phiêu một tay bắt Dạ Oanh lớn gấp hai lần so với lúc ở Vương Cung Tề quốc, áng chừng phân lượng, phát hiện thật đúng là rất nặng. Nàng tức giận bóp một cái ở trên bụng của mập điểu đó, lại không ngờ phát hiện trên chân của nó có một vòng đồng tinh sảo. Mở ra xem, quả nhiên là một phong thư.
"Lang ( mẹ) hôn: con là Thác nhi, con và phu ( phụ) vương vô cùng nhớ ( gánh) người. A mệnh ( Hạc Minh) thúc thúc một mực tìm người. Phu ( phụ) vương không để cho con nói cho biết nó ( hắn) người đang ở đâu. Phu ( phụ) vương để cho người chơi thật vui, lệ ( mệt mỏi) hãy về nhà. Chúng ta chờ người. Thác nhi viết." (L: đây là nguyên văn nhé, bởi vì Thác nhi còn nhỏ nên viết sai tùm lum đó)
"Tiểu tử ngốc......" Hạ Lan Phiêu cười, trong mắt lại dâng lên nước mắt: "Chữ cũng không biết viết, thật là đồ đần! Ta cũng nhớ nhung các ngươi nha......"
Lúc ở Tề quốc, trong lúc rãnh rỗi nàng và Hoa Thác từng coi Dạ Oanh là bồ câu đưa tin mà huấn luyện giống như chó săn, dạy nó nhớ mùi vị của Hạ Lan Phiêu và Hoa Thác. Thật ra chỉ là muốn nó công cụ trò chơi truyền tin lúc hai mẫu tử vui đùa, lại không nghĩ rằng nó thật không phụ sự mong đợi của mọi người, có thể bay nhảy ngàn dặm đi tới Đại Chu tìm được chỗ ở của Hạ Lan Phiêu.
Hạ Lan Phiêu nhìn nó, giống như nhìn thấy tiểu tử thúi cổ linh tinh quái của mình kia, lòng thương yêu nổi lên. Nàng không khỏi ôm nó vào trong ngực, hôn một cái nói: "Tiểu Hôi thật biết nghe lời, còn biết đến thăm ta. Ở chỗ này vài ngày, sau đó viết thư hồi âm cho Thác nhi có được hay không? Ta sẽ giới thiệu mẫu cáp tử (chim bồ câu cái) cho ngươi biết."
(Dạ Oanh: ta không muốn gọi tên là Tiểu Hôi như vậy...... Còn nữa, ta là Đề Huyết Dạ Oanh tôn quý, ta không muốn mẫu cáp tử a a a! Ta không muốn!)
"Có phải Tiểu Hôi rất vui mừng hay không? A Nhiên quá tịch mịch, ngươi đã đến rồi hắn cũng nhất định rất vui mừng. Ngươi đi hát khúc cho hắn nghe đi."
(Dạ Oanh: ta không muốn, ta là một con Dạ Oanh có cốt khí...... Cứu mạng!)
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương