Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 289
Edit: kaylee
"Như vậy mới đúng chứ. Hít thở không khí mới mẻ đối với thân thể khỏe mạnh, đối với tâm tình đều tốt nha."
Trong hoa viên, Hạ Lan Phiêu cười hì hì nói với Tiêu Nhiên, lúm đồng tiền như hoa. Nhưng mà khác với nhiệt tình sáng sủa của nàng, Tiêu Nhiên luôn là nhàn nhạt ngồi ở trên băng đá, cũng không thích nói chuyện. Hắn hít thở không khí lạnh lẽo, chẳng nói đúng sai nói: "Có lẽ vậy."
Tiêu đại gia, ngươi không thể nói nhiều hơn hai câu sao? Thật đúng là tích chữ như vàng.....
"Trời thật lạnh...... Có phải mùa đông sắp tới hay không?" Đối mặt với Tiêu Nhiên lạnh nhạt, Hạ Lan Phiêu chỉ đành phải liều mạng tìm đề tài.
"Hẳn là."
"Thật là muốn thấy tuyết rơi......"
"Nàng thích tuyết rơi?" Tiêu Nhiên lời nói rốt cuộc nhiều hơn.
"Đúng vậy." Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, mắt cười đến cong cong, giống như một vầng trăng khuyết: "Lúc tuyết rơi cả vùng đất một mảnh mênh mông, hoàn toàn trắng xóa, làm cho người ta cảm thấy mình tâm cũng sạch sẽ. Phía Bắc này, thời tiết rất lạnh, lúc tuyết rơi nhất định rất tráng lệ đi."
"Ta nhìn không thấy, cho nên không rõ lắm." Tiêu Nhiên dừng lại, sau đó nói: "Chỉ là hẳn là rất là tráng lệ."
Hỏng bét! Biết rõ Tiêu Nhiên mắt không thấy đường, ta lại miệng lắm lưỡi nói vài lời này chọc Tiêu Nhiên mất hứng làm cái gì? Ta thật sự nên vá miệng của ta lại!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, buồn bực ngậm miệng lại, mà Tiêu Nhiên lại nói: "Nếu như nàng thích tuyết rơi, đợi đến lúc tuyết rơi ta và nàng cùng nhau xem là được."
"Có thật không?" Hạ Lan Phiêu lập tức vui vẻ hỏi: "Tiêu Nhiên ngươi thật tốt!"
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nàng không cần phải vui mừng như vậy..."
"Nhưng ngươi thật đối với ta rất tốt!"
"A......"
Cách vải trắng, Hạ Lan Phiêu nhìn không thấy ánh mắt của Tiêu Nhiên, chỉ là nhìn thấy khóe miệng của hắn có một đường cong nhỏ, trông rất đẹp mắt. Lúc Tiêu Nhiên mỉm cười, lòng của Hạ Lan Phiêu cũng chầm chậm mềm mại xuống.
Lúc này, có người đi tới trong vườn đưa lên chén thuốc cho Tiêu Nhiên, Hạ Lan Phiêu nhìn người tới, lại không ngờ phát hiện hắn lại là Trần thái y bên cạnh Tiêu Mặc. Mặc dù mặt của nàng có thay đổi, nhưng nàng nhìn thấy cố nhân (người quen cũ), tâm còn là không kiềm hãm được cả kinh. May mắn, Trần thái y cũng không lưu ý nhiều đến nàng, chỉ là trầm ổn nói với Tiêu Nhiên: "Vương Gia, nên uống thuốc rồi."
"Biết. Để xuống đi."
"Vâng."
Trần thái y hiển nhiên đối với bệnh nhân như vậy rất là yên tâm, sau khi để chén thuốc xuống liền rời đi. Hạ Lan Phiêu cau mày nhìn nước thuốc đen nhánh, tản ra vị đắng, khổ não dẩu môi lên, trong lòng thầm nghĩ thuốc như vậy chính là giết nàng nàng cũng không uống.
Nhưng mà, Tiêu Nhiên giống như chiếm tiện nghi của mắt mù, không nói một lời liền lục lọi trên bàn. Hắn lục lọi hồi lâu cũng không sờ tới phương hướng chén thuốc, Hạ Lan Phiêu rốt cuộc không đành lòng, vội cầm chén thuốc trong tay, cười nói với hắn: "Vương Gia có thể đồng ý ta một chuyện sao?"
"Nàng nói."
"Có thể để cho ta cho ngươi uống thuốc hay không?"
Ta giúp ngươi uống thuốc là biện pháp duy nhất nghĩ ra được vừa có thể giúp ngươi vừa không làm bị thương tự tôn của ngươi......
......
"Nha đầu này lại muốn làm cái gì?" Tiêu Nhiên âm thanh bình tĩnh, nghe không ra vui buồn, lại rốt cuộc có tư vị cưng chiều.
"Chính là muốn nhìn ngươi một chút có phải thật có thể thuốc uống đắng như vậy xuống hay không."
Tiêu Nhiên lại có thể thật sự ngoan ngoãn hé miệng.
Hạ Lan Phiêu từng muỗng từng muỗng múc ra nước thuốc, đặt ở bên môi thổi nguội, sau đó đưa đến bên môi của Tiêu Nhiên. Nước thuốc đen nhánh theo muỗng sứ trắng noãn chảy vào trong miệng Tiêu Nhiên, hắn uống không ngừng, mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc hoài nghi nước thuốc này có phải không đắng, thậm chí còn có chút ngọt hay không. Tiêu Nhiên không nhìn thấy, cho nên nàng len lén uống một hớp thuốc, giữa răng môi lập tức tràn đầy đắng chát, đắng đến mức nàng đều nói không ra lời.
Thật là đắng...... Nhưng tại sao Tiêu Nhiên có thể bình tĩnh uống vào như vậy, còn làm hại ta nổi lên lòng tò mò, đi nếm thử đồ bỏ này? Không ngờ Tiêu Nhiên cũng sẽ gạt người!
Mọi người: hắn có bảo ngươi nếm sao, hắn có sao? ╭(╯ ╰)╮
Hạ Lan Phiêu âm thầm chép miệng, vội vàng tìm bốn phía nhưng không thấy nước hay là mứt hoa quả, chết sống chống không dám để cho Tiêu Nhiên biết mình làm chuyện mất thể diện. Nhưng mà, ánh mắt của Tiêu Nhiên giống như có thể nhìn thấy, từ trên thân móc ra một túi nước quân dụng, nói với nàng: "Đây là nước suối trên núi Chức Ky, trong veo ngon miệng, cho ngươi nếm thử một chút."
"Cám ơn."
Hắn sẽ không thấy...... Sẽ không thấy đi......
Hạ Lan Phiêu trong lòng nói lảm nhảm, vội vàng nhận lấy túi nước trong tay Tiêu Nhiên, uống ừng ực ừng ực. Đợi bụng chứa một túi nước, cay đắng trong miệng nàng rốt cuộc phai nhạt rất nhiều. Nàng dùng ống tay áo lau giọt nước ở khóe môi, mà Tiêu Nhiên dường như không chút để ý nói: "Ở An Thành, chất nước tốt nhất là Lâm Lang sơn chỉ có Vương tộc mới có thể đi, chỉ tiếc đoạn thời gian trước Lâm Lang sơn đột nhiên bị lún, thân núi hư hại, thác nước nơi đó, dòng suối nhỏ cũng bị hòn đá tắc nghẽn mà khô khốc bẩn thỉu. Ngươi không thể uống được nước trà dùng nước suối trên núi Lâm Lang pha đúng thật là đáng tiếc."
"Lâm Lang sơn sập...... Vậy có thương vong hay không? Cùng ta ngã xuống núi còn có người khác sao?"
"Chẳng lẽ còn có những người khác cùng ngươi?" Tiêu Nhiên đột nhiên tiến tới gần: "Hạ Lan, nàng như thế nào vừa vặn xuất hiện ở dưới chân núi Lâm Lang? Rốt cuộc nàng xảy ra chuyện gì?"
"Tiêu Nhiên, có thể không hỏi sao?" Hạ Lan Phiêu khổ sở bưng kín đầu: "Tiêu Mặc hắn...... Tốt không?"
......
"A Mặc rất tốt." Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói: "Nàng yên tâm, hắn đang trong điện Kim Loan làm hoàng đế của hắn thật tốt, thân thể khỏe mạnh vô cùng. Hắn thương cảm mắt của ta không nhìn thấy, còn đặc phái thân tín đến chữa trị mắt cho ta, cũng coi là hết tình hết nghĩa."
Trong trí nhớ Tiêu Nhiên cũng không phải người chanh chua, nhưng hình như lúc hắn nói đến Tiêu Mặc có chứa chút ý trào phúng, cũng làm cho lòng của Hạ Lan Phiêu cả kinh. Nàng rất nhanh nghĩ đến Tiêu Nhiên nhất định là ghi hận Tiêu Mặc trục xuất hắn đến biên quan lạnh khủng khiếp như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ là hỏi: "Hai mắt của ngươi còn có thể phục hồi như cũ sao?"
"Thái y nói lập lờ nước đôi, ta cũng không để ý những thứ này."
"Chuyện này sao có thể không để ý!"
"Cho dù ta có thể nhìn thấy cảnh đẹp khắp thế giới, cũng nhìn không được ngươi lòng, không phải sao?" Tiêu Nhiên khẽ mỉm cười: "Huống chi, nếu ta không mù mà nói nàng cũng sẽ không ngồi ở bên cạnh ta như vậy rồi, ha ha."
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
111 chương
42 chương
33 chương
21 chương